Hảo khinh công! Bạch Ngọc Đường thầm khen một tiếng. Vải vóc gặp nước, trọng lượng tăng lên, thiếu niên kia còn có thể một hơi mang đến, chỉ bằng mượn lực mặt nước, khinh công này trong thiên hạ ít người có thể đạt được, chính là mình, tuy tự xưng tiêu sái ung dung cũng không thể làm được như vậy.
Lam y thiếu niên đem tơ lụa trao trả cho nữ tử, lại lướt về bên bờ, vừa vặn đáp dưới Vọng Hồ Lâu, xung quanh vang lên những tiếng vỗ tay thích thú, y tự ngẩn ra, cúi đầu hướng xung quanh ôm quyền hành lễ, từng bước từng bước đi về bên này.
Tuy khoảng cách giữa hai người không lớn, nhưng cách một màn mưa, Bạch Ngọc Đường không thấy rõ dung mạo của y. Chỉ thấy lam sắc như thủy dần dần hiện ra, mưa bụi giăng ở phía trên, từng chút từng chút nhuộm đẫm xung quanh. Suy nghĩ một chút, ngón tay vê một hạt đậu phộng, cong lại bắn ra.
Lam y thiếu niên bỗng nhiên quay đầu lại, đậu phộng vừa vặn xẹt qua bên tai y, ánh mắt lướt qua, trong khoảnh khắc, hai người bốn mắt giao nhau.
Bạch Ngọc Đường nhìn thấy một đôi mắt trầm tĩnh, ánh mắt ôn hòa, nội liễm kiêu ngạo, sáng ngời nhưng không chói lóa. Nhất thời, cảm thấy có hảo cảm với đôi mắt ấy, chống cằm kêu một tiếng, “Ngươi tên là gì?”
“Hỏi tên người khác, không phải nên tự giới thiệu trước sao?” Lam y thiếu niên nở một nụ cười, nhẹ nhàng trong sáng, không đáp, rời đi.
Bị hỏi vặn lại, Bạch Ngọc Đường bật cười, mắt phượng hẹp dài nheo lại, vẫn nhìn theo bóng y khuất dần rồi biến mất. Vĩ thanh.
Đầu xuân.
Minh nguyệt vẫn như xưa.
Trên mái nhà bạch y thanh niên kiêu ngạo lạnh lùng, hất cằm, mở miệng nói: “Ngươi... Chính là ngự miêu Triển Chiêu?” Thanh âm trầm thấp ngữ điệu nhu hòa, vang lên giữa trời đêm thanh tĩnh.
Triển Chiêu đứng lại ngẩng đầu, một thân hồng y rã rời, có lẽ bởi nguyệt quang quá mức u hoa, y không thấy rõ dung mạo bạch y nhân, chỉ thấy một đôi mắt phượng kiệt ngạo, ánh mắt vừa nóng bỏng lại vừa lạnh lẽo kiêu ngạo.
Cong môi nở nụ cười, vân tán vân tụ, đạm nhiên thanh nhã, cất cao giọng nói: “Tại hạ, Triển Chiêu.”
Thì ra là hắn!
Bốn mắt giao nhau, khóe miệng Bạch Ngọc Đường vẽ ra một nụ cười kì lạ.
Thì ra là y!
Vào thời khắc ấy, Bạch Ngọc Đường vẫn chưa biết, Triển Chiêu cũng chưa hay.
Chính mình sau này, lại quấn quít dây dưa với đối phương suốt một đời, còn hiềm chưa đủ.
Chính là tương lạc mở màn, trình diễn cố sự.