Lạc Tuyết Thành Bạch

Chương 7: Chương 7




“Dậy đi, Tuyết Cầu.”

Hòa vỗ vỗ Tuyết Cầu núp ở trong chăn, đến thời gian làm việc còn chưa dậy, một chút cũng không có khái niệm thời gian. Hắn không ngờ tới Tuyết Cầu đưa tay giống như đuổi ruồi giơ giơ, “Tránh ra ! A Lạc chớ phiền ta! Ta còn chưa ngủ đủ đây!”

“Tuyết Cầu !” Hòa mặc kệ có phải Tuyết Cầu đang nói nói mớ hay không, một phát bắt y,” Tuyết Cầu, làm việc!”

“A? Ta thế nào cảm thấy ta mới nằm xuống ?” Tuyết Cầu dụi dụi con mắt, kỳ quái, mới vừa rồi A Lạc vẫn còn ở bên cạnh mình , sao mới một thoáng đã không thấy tăm hơi? Chờ đầu óc thanh tĩnh chút, thấy người xa lạ, cảnh xa lạ, y mới nhớ tới mình đã ở trên trời .

Thơ thẩn kéo xe than chạy tới núi than, còn chưa bắt đầu chở hàng, liền bị một đồng tử không biết cấp bậc gì dạy dỗ một bữa. Nhìn hắn một bộ không coi ai ra gì, Tuyết Cầu không phục cãi lại:”Ngươi không phải cũng mặc y phục giống ta sao? Ơ, ít đi một búi tóc là tới huấn ta? Không phải chậm chút sao? Cùng lắm thì ta hôm nay đẩy nhiều hơn hai lần?”

“Ngươi nói cái gì?”

“Không nghe rõ thì thôi.” Nói xong, Tuyết Cầu bắt đầu xúc than, đột nhiên bị đồng tử hung ác một cước đá vào núi than!

“Ngươi làm gì? !” Tuyết Cầu nhảy dựng lên, lửa giận bắt đầu hừng hực thiêu đốt.

“Hồ ly ngu xuẩn, ngươi nghe rõ cho ta, luyện đan độ lửa không được lệch dù chỉ một chút, thà rằng ở phòng luyện đan chuẩn bị nhiều , cũng không thể dừng chuyển hàng! Bằng không ngươi xem!”

“Ngươi sao lại mắng chửi người ?”

“Thế nào? Ngươi cho rằng lên trời ngươi chính là thần tiên?” Ác đồng tử khinh bỉ nhìn y,”Ta cho ngươi biết , chúng ta chẳng qua là tay sai ở trên trời, chúng ta chỉ cần ở chỗ này làm việc một ngày một đêm. Bất quá ta cấp bậc so ngươi cao hơn chút, nhưng dư dả để dạy bảo ngươi!”

“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” Tuyết Cầu ‘bộp’ ném xuống cái xẻng, “Cùng lắm thì ta không làm! Ta trở về phàm trần!

“Hừ ,” ác đồng tử cười lên, “Ngươi cho rằng ngươi đi được sao? Nhập hộ tịch Đâu Suất Cung, trừ phi ngươi chết, nếu không thì tuyệt đối không cho phép ngươi hạ phàm .”

“Tại sao?”

“Luyện đan là cơ mật trên trời, tuyệt đối không cho phép có người rời đi! Nếu không ngươi nghĩ rằng chúng ta cũng rất thích ý ở chỗ này làm việc sao?” Ác đồng tử ném xuống những lời này, căm hận rời đi.

Tại chỗ tất cả mọi người yên lặng cúi đầu, có vẻ có chút trầm muộn.

Tuyết Cầu hoàn toàn choáng váng . . . Y căn bản không nghĩ tới thì ra là mình chẳng qua tới đây chỉ làm khuân vác, không trách được mình ở chinh thí biểu hiện kém như vậy còn có thể được chọn. Thì ra là đều là gạt người!

Cái này không phải thiên đình y muốn, không phải cuộc sống thần tiên y muốn.

Y hiện tại có thể xác định, không phải là dường như lên thuyền giặc, mà là xác thực lên thuyền giặc. Tuyết Cầu trong lòng hụt hẫng lập tức muốn rời khỏi, nhưng ác đồng tử vừa nói như vậy, Đâu Suất Cung không phải là dễ dàng rời đi, sau khi vào cửa,như vào một Bát quái trận,không tìm được nơi ra ngoài .

Y bắt đầu sợ, từ nhỏ đến lớn chưa từng có cảm giác nguy cơ nghiêm trọng như thế. Y bắt đầu hiểu tại sao Hồ Hữu pháp lực cao cường như vậy còn thích ở phàm trần, cũng bắt đầu hiểu hạnh phúc trong lời A Lạc, nhưng đã quá muộn. . . . . Không trở về được, cũng không đi được. . . .

Vô tri vô giác trong công việc nhàm chán trôi qua hai ngày, hôm nay y lúc nghỉ ngơi, phát hiện Hòa ngồi ở trên giường tập trung tinh thần nhìn cái gương nhỏ, nhưng trong gương đều là cảnh sắc bãi biển xinh đẹp .

“Ngươi ở đây nhìn cái gì?” Tuyết Cầu nhích qua hỏi.

“Ta đang nhìn quê nhà của ta. . . . . .”

“Quê nhà?”Tuyết Cầu nhất thời hai mắt sáng lên, “Gương này có thể thấy phàm trần sao?”

Hòa gật đầu một cái, “Nó có thể thấy bất kỳ một góc nhỏ ở phàm trần , trước khi ta rời nhà, bằng hữu đưa cho ta .”

Quê nhà . . . . . Tuyết Cầu lập tức nghĩ tới Tế Tuyết Sơn, nghĩ tới A Lạc.”Có thể. . . . . . có thể cho ta mượn xem một chút không?”

“Ừ.” Hòa đem gương tới cho y, “Nghĩ về thứ ngươi muốn nhìn là được.”

“Cám ơn.” Tuyết Cầu cẩn thận nhận lấy gương, trong lòng nhớ tới Tế Tuyết Sơn, quả nhiên hình ảnh màu trắng xuất hiện ở bên trong.

Tế Tuyết Sơn vẫn mát mẻ đáng yêu như vậy, trắng động lòng người, cái loại cảm giác quen thuộc đó làm Tuyết Cầu mũi bắt đầu toan lên, gương từ từ chuyển dời, từ đỉnh núi dời đến chân núi, gian phòng nhỏ vẫn chỗ đó, vườn ngoài cửa đủ loại rau dưa, xem ra A Lạc vẫn còn ở.

Từ bên trong cửa nhìn vào, một bức hình vẽ mình rõ ràng có thể thấy được điều này làm cho Tuyết Cầu đột nhiên một trận mừng như điên. “Hắn không có quên ta! Hắn không có quên ta !”

Nhìn xa hơn,liền thấy A Lạc nằm ở trên bàn sách ngủ thiếp đi. . . . . . Hắn khi ngủ vẫn trước sau như một bình thản, mệt mỏi Tuyết Cầu thật muốn nhào qua, thích ý chui vào trong ngực hắn cùng hắn ngủ, nhưng, không làm được, tựa hồ vĩnh viễn cũng không làm được. . . . . .

Gió từ cửa sổ thổi vào , vén lên trang sách trên bàn . . . . . . Đó không phải là ‘Quần ma chí’ A Lạc viết sao?

Nhìn gần tí, Tuyết Cầu phát hiện trên bìa vốn có ba chữ ‘Quần ma chí’ bị một đạo vết mực nhàn nhạt gạch đi,thay vào đó là –‘Luyến hồ ký’

Luyến hồ? Luyến,là yêu yêu, là thích, ‘hồ’ chẳng lẽ A Lạc là chỉ mình?

Lại một trận gió thổi qua, trang sách lại thay đổi, dừng lại ở một mặt, mặc dù còn có chút chữ chưa biết, nhưng câu nói sau cùng, Tuyết Cầu hoàn toàn hiểu: bất kể y không phải là Tuyết Cầu kia,ta cảm thấy ta đã yêu con tiểu hồ ngốc ấy . . . . .

“A Lạc. . . . . . Ô ô ô ô. . . . . .” Tuyết Cầu vừa nhìn, vừa khóc, đừng nói A Lạc viết thương y, cho dù không thương, y hiện tại cũng trăm ngàn lần muốn trở lại bên người A Lạc !

Hòa nhìn y nước mắt một dòng, nước mũi hai dòng,khuyên bảo, “Khổ sở thì đừng xem,càng xem chỉ biết càng khó chịu.”

“Không muốn. . . . . .” Tuyết Cầu ôm chết cai gương nhỏ, nhìn chằm chằm A Lạc.

A Lạc vẫn trầm ngủ, đột nhiên từ dưới bàn nhảy lên một tuyết hồ ly nhỏ nhỏ , liếm liếm tay A Lạc, A Lạc liền tỉnh.

Lần này Tuyết Cầu không vui: cái gì chứ . . . . nhanh như vậy liền nuôi một tiểu hồ ly, căn bản không đem ta để ở trong lòng, trên sách viết tiểu hồ ngốc chẳng lẽ không phải ta? Là tên này nghiện yêu hồ, hay là hắn bên người có hồ ly đần hơn cả ta?

Rất nhanh, A Lạc duỗi người, ôn nhu ôm lấy tiểu hồ ly kia, đi tới trước bức họa , vẻ mặt mặc dù có điểm tịch mịch, nhưng vẫn cười hỏi bức họa: “Tuyết Cầu, ngươi ở trên trời có khỏe không? Ta rất nhớ ngươi.”

Một câu nói này, lại khiến Tuyết Cầu cảm động đến đỉnh điểm trở lại, Hòa ở một bên khó hiểu,thế nào một lát khóc, một lát cười .”Nhanh nghỉ ngơi chút đi,nếu không ngày mai sẽ rất mệt mỏi .”

“Nhìn một lát được không?”

“Ngày mai nhìn . . . .”

“Vậy cũng tốt. . . . . .” Tuyết Cầu lưu luyến không rời đem gương trả lại cho Hòa, ôm gối đầu thỏa mãn ngủ.

Vẫn như cũ trở lại phàm trần.

A Lạc ôm tiểu hồ ly trong ngực vào trong rừng, đợi một lát, bên kia một đại tuyết hồ liền đi tới, bên chân Địa Tinh từng bị Tuyết Cầu ngược đãi từ trong bùn chui ra .”Lạc Chi Dao,ngươi thật muốn đem tiểu hồ ly trả lại cho hồ ly mẹ?”

“Ừ.” A Lạc gật đầu một cái, đem tiểu hồ ly thả vào trên đất, nói với nó:”Đi đi, trở lại bên người mẹ ngươi.”

Tiểu hồ ly nhìn thấy mẹ của mình, liền hoan khoái chạy tới, mẹ con gặp lại, lập tức liền thân mật.

Địa Tinh có chút không hiểu, “Không phải là ngươi nói muốn nuôi tuyết hồ sao? Ta đi vài ngọn núi, mới tìm ra một con tiểu hồ ly, không tới một tháng, ngươi lại không muốn , ngươi thật đúng là thay đổi thất thường.”

Tiểu hồ ly lắc lắc đuôi với A Lạc, theo sát mẹ mình xoay người rời đi. A Lạc nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ đi xa, phiền muộn nói: “Thật xin lỗi. . . . . . Ta ban đầu cho là, ta chỉ là muốn một con sủng vật, lúc tịch mịch cùng nó trò chuyện, lúc vui vẻ trêu chọc nó. . . . . . Nhưng bây giờ ta mới phát hiện, ta muốn không phải là sủng vật, ta chỉ muốn Tuyết Cầu ngốc kia. . . . Ai cũng không thể thay thế y. . . . . .”

“Vậy ngươi ban đầu không nên thả y đi, cũng nên trăm phương ngàn kế đem y lưu lại.”

“Ta không giữ được y, y một lòng muốn thành tiên, đó là nguyện vọng lớn nhất của y,ta như thế nào có thể ích kỷ giam giữ y?Hơn nữa, ta không thể kết luận, y có phải là tiểu hồ ly trước kia ta thu dưỡng hay không, mặc dù y cũng gọi là Tuyết Cầu . . . . .”

Địa Tinh xoay xoay thân thể mập mạp,”Ai. . . . . . Ngươi bây giờ là làm người, cũng không phải là làm tiên, ích kỷ một lần thì làm sao ?Đâu cần quản y có phải hay không, chỉ cần ngươi thích là tốt rồi.”

A Lạc trầm mặc cúi đầu, không nói thêm lời. Hắn thừa nhận, hắn có chút hối hận, nhưng nếu để cho hắn lần nữa lựa chọn , đối mặt Tuyết Cầu, hắn vẫn sẽ do dự rất nhiều . . . . Dù sao, hắn cũng chỉ đơn phương yêu Tuyết Cầu. . . . .

Nhưng A Lạc một chút cũng không biết, Tuyết Cầu trên trời đang chịu khổ.

. . . . . . . . . . . .

“Oa! Ngươi làm cái gì?” Đồng tử đang quạt lửa kêu to, tên khuân vác mới tới này tay chân vụng về, lại dám đem than đá nóng hầm hập vẩy lên chân hắn !

“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!” Tuyết Cầu vội vàng nói , làm cả ngày , chỉ cảm thấy toàn thân vô lực tay chân như nhũn ra, không cẩn thận liền đem bụi than mới xúc ra vẩy lên chân người ta.

“Xin lỗi có ích lợi gì? !” Đồng tử này hung hăng đoạt lấy cái xẻng, xúc bụi than trong lò vẩy vào người Tuyết Cầu.

Tuyết Cầu chưa kịp né tránh, bị than đốt bằng tam muội chân hỏa đốt cháy y phục mấy lỗ lớn. Thật may là lửa trong Đâu Suất Cung đặc chế , nếu không Tuyết Cầu không đáng thương sớm đã bị đả thương .

Đồng tử báo thù tựa hồ còn chưa đủ, trước khi rời đi xoay người lại,một cước đá xe đẩy than củaTuyết Cầu ngả lăn , “Nhanh dọn cho sạch ! Ngu ngốc!”

Vẩy bụi than còn chưa tính, nhưng hắn lại còn làm ra chuyện ác liệt như vậy ! Tuyết Cầu đâu chịu bỏ qua, hồ ly không phát uy, khi ta là mèo bệnh à! Y xông tới níu lấy đồng tử búi tóc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta cũng không phải là cố ý! Ngươi sao lại đá xe ta?! Ngươi tên khốn kiếp!”

Đồng tử bị y tóm oa oa kêu to, xoay người ôm lấy Tuyết Cầu nữu đánh nhau! Tuyết Cầu phát huy đầy đủ bản lĩnh nhà hồ, đè lên tên kia !Trong vòng vài ngày tâm tình bị đè nén lập tức tìm được chỗ phát tiết, Tuyết Cầu ngay cả cắn đều hăng say,đột nhiên —

“Dừng tay cho ta!”

Mấy đại đồng tử trông lò vài bước xông lên, một phát xách Tuyết Cầu , kéo đồng tử bị Tuyết Cầu đánh lên .”Đừng làm rộn, mau dọn sạch,thay ca.”

“Thiết!” Đồng tử không cam lòng hất tóc, liếc Tuyết Cầu một cái, trong miệng nói thầm: “Đâu Suất Cung đúng là cái địa phương quỷ quái, pháp lực cao sợ chạy trốn, không dám nghĩ, pháp lực thấp thì dã man như thế, thật là không ở nổi nữa!”

“Ngươi lặp lại lần nữa!” Đại đồng tử hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, hắn liền ngoan ngoãn ngậm miệng.

Nhưng Tuyết Cầu đã nghe rõ, thì ra nơi này cần đồng tử pháp lực thấp,chỉ cần có chân, có thể đẩy xe than đi khắp nơi là được.

Tuyết Cầu uất ức cầm cây chổi,một mình quét dọn than đá trên mặt đất . . . . Nhìn những thứ bụi bụi bẩn bẩn này, không dùng được, thế nhưng sinh ra một loại cảm giác đồng bệnh tương liên,mình bây giờ tựa như một đống bụi than phế vật , không bao giờ sẽ có người giống như A Lạc coi mình như bảo bối nữa. Hối hận trong lòng không ngừng lan tràn, cho đến khi phá giới hạn từ trong hốc mắt trào ra, trong thiên đình tịch mịch , có bao nhiêu người sẽ vì hối hận mà khóc. . . . .

Một ngày khó khăn rốt cục trôi qua, bây giờ đối với Tuyết Cầu, khoảng thời gian hạnh phúc nhất chính là lúc nghỉ ngơi nhìn A Lạc trong gương. Hôm nay A Lạc trong gương ở trên đỉnh Tuyết Sơn nặn người tuyết, nhìn qua rất vui vẻ.

Thấy A Lạc vui vẻ, Tuyết Cầu cũng vui vẻ, hai tay chống má, nằm lỳ ở trên giường, lắc lư bắp chân, có thể tạm thời quên chuyện không vui vừa phát sinh.

Hòa nhìn bộ mặt hạnh phúc của Tuyết Cầu,ngơ ngác hỏi: “Đây là người trong lòng ngươi sao?”

“Ừ!” Tuyết Cầu nặng nề gật đầu một cái.

“Là một người phàm?”

“Ừ!” Tuyết Cầu lại gật đầu một cái.

Đối thoại ngưng chốc lát, sau đó liền nghe đến thanh âm thật thấp của Hòa.”Sớm một chút quên hắn đi. . . . . .”

“Tại sao?” Tuyết Cầu không hiểu ngẩng đầu lên.

Hòa ánh mắt ngơ ngác lộ ra một chút thê lương, “Ngươi ở đây chưa tới hai tháng, không sai biệt lắm, hắn cũng không còn ở nhân thế . . . .”

Những lời này không thể nghi ngờ phá vỡ ký thác hạnh phúc ngọt ngào của Tuyết Cầu, y cúi đầu xòe ngón tay tính toán, Đúng vậy , nếu cứ theo đà này,mấy ngày nữa, A Lạc sẽ làm cha, tốc độ nhanh thì, hai mươi ngày sau, hắn là ông nội! Hai mươi ngày nữa có thể là ông cố.

Trí tưởng tượng phong phú của Tuyết Cầu cuối cùng nghĩ tới A Lạc biến thành một lão nhân,tóc trắng xoá, chống quải trượng, vuốt chòm râu thật dài , dưới vầng thái dương líu ríu kể chuyện xưa cho hậu thế–“Gia gia lúc còn trẻ ,đã từng ở Tế Tuyết Sơn quen một con hồ ly tinh ngốc lanh lợi,tên của y gọi là Tuyết Cầu, đó chính là tình đầu của gia gia. . . . .”

Nghĩ tiếp nữa, A Lạc liền bộ mặt đầy nếp nhăn, ngồi phịch ở trên giường ho khan không ngừng, trong miệng gọi: “Tuyết Cầu,Tuyết Cầu. . . . . khụ khụ . . . . . Ngươi đang ở đâu?”

“A! Ta không muốn!” Tuyết Cầu đột nhiên kêu to từ trên giường nhảy dựng lên! Thật quá kinh khủng! A Lạc không thể làm cha,cũng không thể làm gia gia! A Lạc cũng không thể chết!”Ô ô ô. . . . . . A Lạc. . . . . . Ta rất nhớ ngươi. . . . . .”

Hòa tò mò quan sát vẻ mặt Tuyết Cầu biến đổi phong phú,bất tri bất giác cười.”Tuyết Cầu, ngươi thật thú vị.”

Tuyết Cầu khóc hấp mũi hỏi: “Hòa tiền bối, có biện pháp nào giúp ta rời đi nơi này không?”

Hòa lắc đầu ,cũng rất bất đắc dĩ.”Giường ngươi ngủ, đã từng thuộc về một người tên là Linh Đang, hắn đến nơi này sau cùng,rất nhanh liền hối hận. Nhưng hắn rất thông minh, tìm được phương pháp rời Đâu Suất Cung , nhưng đang trốn, thì bị bắt. . . . .”

“Sau khi bị bắt thì sao?”

Hòa lại lắc đầu, “Chuyện về sau cũng không biết, có người nói hắn bị nhốt mãi mãi, cũng có người nói hắn bị hủy nguyên thần, hoàn toàn tan thành mây khói.”

Bất kể là loại nào, nghe cũng rất kinh khủng. Tuyết Cầu rúc vào trong chăn, ôm gương nhắm hai mắt lại.Lời của Hòa cơ hồ đập nát toàn bộ hi vọng cùng A Lạc gặp nhau, Linh Đang tiền bối thông minh, còn có thể tìm được biện pháp chạy trốn , nhưng cuối cùng vẫn không thể trốn khỏi lòng bàn tay Thiên Đình , huống chi là mình vừa ngu vừa ngốc?Hối hận, hiện tại toàn bộ tâm tình chính là hối hận, một ngàn một vạn lần hối hận, nếu như vĩnh viễn ở chỗ này đẩy xe than, còn không bằng hủy nguyên thần ,hoàn toàn tan thành mây khói. . . . . .

Nghĩ đến đây, Tuyết Cầu chợt mở mắt ra, ý thức bị loại ý nghĩ này dọa. Y ngay sau đó vỗ vỗ má mình,tự nhũ: “Không thể, không thể, làm sao lại nghĩ muốn kết thúc tính mạng của mình ? Hồ Hữu thường nói, chuyện là ở hồ,hồ định thắng thiên, không có chuyện tuyệt đối, nhất định có thể có biện pháp rời đi nơi này!”

Tuyết Cầu lần nữa nhắm mắt lại minh tư khổ tưởng, không nghĩ bao lâu, trong chăn liền phát ra tiếng ngáy ngon lành . . . . .

Qua một ngày, nhìn mọi người tới tới lui lui bận rộn, Tuyết Cầu lại lạc mất phương hướng.

Nhàm chán y lúc nghỉ ngơi giữa đường, lượm một khối than đá, trốn trong góc xa xa, ở trên xe đẩy vẽ A Lạc, làm như vậy coi như khi sống, A Lạc như ở cùng mình– mặc dù Tuyết Cầu biết đây là lừa mình dối người, nhưng y vẫn tình nguyện lừa gạt mình.

“Ngươi ở đây vẽ cái gì?” Hòa nhìn y vui rạo rực , liền đi tới ngồi ở bên cạnh y.

“Ta đang vẽ A Lạc.”

Hòa nghe Tuyết Cầu trả lời, nhất thời mất đi phản ứng. A Lạc chính là người phàm Tuyết Cầu thích, nhưng chân dung này. . . . . Nói khó nghe chút thì, hài tử ba tuổi vẻ so với y còn đẹp hơn.

“Giống không?” Tuyết Cầu vừa ăn quả , vừa tự say mê, “A Lạc hắn cũng vẽ hình ta,mỗi ngày treo ở trong phòng nhìn ! Cho nên ta cũng vẽ hình hắn, khi rãnh rỗi liền có thể tới xe đẩy nhìn hắn!”

Hòa vừa cười, sờ sờ đầu Tuyết Cầu nói, “Trong lòng ngươi cảm thấy giống là được.”

“Ừ!”

Hòa Lúa đứng dậy rời đi, Tuyết Cầu vẫn như cũ nhìn ‘A Lạc’ của y, nhìn một chút, liền bắt đầu lầm bầm lầu bầu: “Nếu như ta có thể rời đi nơi này, ta muốn mỗi ngày mỗi ngày đều đi theo ngươi; sau đó cùng ngươi hái quả, trồng lang, không không không, khoai lang ăn không ngon, chúng ta đổi loại rau khác đi! Ngươi cảm thấy bí rợ như thế nào? Hay là bắp . . . . .”

Đột nhiên, một thanh âm chen vào:”Ngươi. . . . . . Muốn rời đi nơi này sao?”

“Ai . . . . . ai đang nói chuyện?” Tuyết Cầu nhìn chung quanh, không thấy có người nào !

“Là ta đang nói chuyện.”

Thanh âm lần nữa từ dưới mắt truyền đến, Tuyết Cầu khó có thể tin nhìn xe đẩy nhỏ của mình, kích động hỏi: “Là . . . .là A Lạc hiển linh sao?”

“Không, ta là Linh Đang tàn niệm lưu lại trên xe đẩy này, chỉ có người có tâm địa thuần lương mới có thể nghe lời nói của ta.”

Linh Đang? Không phải là người tối hôm qua Hòa nói chạy trốn không có kết quả sao?Tuyết Cầu ánh mắt đảo đảo, quan sát cái xe đẩy ,cảm giác không có gì đặc biệt.

“Linh Đang là đồng tử trước kia dùng xe đẩy này,hắn vẫn luôn cố gắng tìm kiếm phương pháp rời khỏi,dĩ nhiên, hắn cuối cùng tìm được đường đi ra ngoài, hắn trước khi bỏ chạy hi vọng sẽ có nhiều người có thể chạy trốn hơn, cho nên hắn ở trên xe đẩy này để lại tàn niệm của hắn . Ngươi muốn rời khỏi không? Ta có thể dẫn ngươi đi ra ngoài.”

“Muốn! Quá muốn!” Tuyết Cầu nhất thời hai mắt sáng lên, thế nhưng lại có chuyện tốt như vậy! Tối hôm qua còn vắt hết óc suy nghĩ các loại phương pháp chạy trốn,hôm nay liền đụng phải!

“Hư –! Ngươi nói nhỏ thôi. Nếu không người khác nhìn thấy sẽ rất kỳ quái.”

“Ừ ! Ừ !” Tuyết Cầu ngoan ngoãn gật đầu một cái, đem cổ họng áp thật thấp .

“Hiện tại thời cơ không tốt, chờ thêm đoạn thời gian .”

“Đừng quá mười ngày nha! Nếu không A Lạc sẽ già.”

“Ừ. . . . . .”

Vì vậy tối hôm đó, Tuyết Cầu kích động đến nỗi không ngủ được, vừa nghĩ tới có thể nhìn thấy A Lạc,y liền cảm động muốn khóc. Nhưng nghĩ lại, coi như mình trở lại Tế Tuyết Sơn, A Lạc vẫn sẽ từ từ già đi,phải có biện pháp gì đó có thể khiến cho hắn trường sinh bất lão chứ?

Hồ Hữu nói, phàm là hồ ly, đều mang theo tặc tính trời sinh. Tuyết Cầu ban đầu không nghĩ ra, rất nhanh liền nghĩ đến tiên đan của Thái Thượng Lão Quân, đây chính là phương dược trường sinh bất lão tốt nhất . Thái Thượng Lão Quân luyện nhiều tiên đan như vậy cũng không biết cho ai dùng, trộm hắn một hai viên cũng sẽ không bị phát hiện, vấn đề là — mặc dù mỗi ngày xúc than nhìn thấy tiên đan trong lò, nhưng một bên đều có người canh giữ, không đến gần được, như thế nào mới có thể thu vào tay đây?

Tuyết Cầu lại bắt đầu minh tư khổ tưởng, suy tính các loại phương pháp có thể, đáng tiếc cũng không lâu lắm, trong chăn lại truyền ra tiếng ngáy ngon lành. . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.