Một tháng sau
Mọi thứ quay trở lại như bình thường, trừ việc Colton sẽ đến và đưa tôi đi chơi. Giữa tôi và anh ít xảy ra những đụng chạm cơ thể, dù tôi vẫn cảm thấy bị anh thu hút nhiều như thế, nếu như không nhiều hơn, và tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt của anh thường xuyên dán lên tôi. Thi thoảng chúng tôi hôn nhau, nhưng dường như cả hai đều giữ một khoảng cách mà chẳng ai nói ra trong chuyện đụng chạm thân thể. Tôi không chắc tại sao lại như thế. Tôi không chắc liệu tôi có thích điều đó hay không. Tôi muốn anh. Tôi cần được anh chạm vào.
Tôi tham gia những lớp học ở trường Đại học New York, tôi chạy, tôi chuyển công việc sang làm một cô hầu bàn phục vụ rượu cocktail, và chơi nhạc. Và tôi nhìn Colton, nhưng không đủ gần. Trên tất cả mọi thứ, tôi cố không lăn tăn thêm nữa về việc mình sẽ chấp nhận hay từ chối tham gia vào trường Đại học Biểu diễn nghệ thuật. Trước tất cả những sự điên rồ đến từ buổi gặp Colton ở công viên và những sự kiện tiếp theo, tôi đã thành công trong việc thực sự quên đi lá thư đang đến.
Cuối cùng thì nó cũng đến, được kẹp trong những lá thư khác được gửi bởi Colton. Tôi ngồi trên kệ bếp, chân đặt lên ghế, luyện tập một bài hát khi Colton gõ cửa và bước vào trong thậm chí khi anh vẫn còn đang gõ. Anh đưa cho tôi một tá thư, nhưng dù thế thì tôi cũng không phân loại chúng làm gì. Lá thư từ Đại học New York dĩ nhiên là nằm ở dưới cùng. Khi nhận được nó, tim tôi bắt đầu đập thình thịch đến mức làm rơi hết toàn bộ số thư còn lại.
“Cái gì thế?”, Colton hỏi khi trông thấy phản ứng của tôi.
“Em đã đăng ký học tại Đại học Biểu diễn nghệ thuật. Đây không phải là thư bảo đảm rằng em sẽ được nhận mà chỉ là thư thông báo đồng ý hoặc từ chối thôi.” Tôi miết tay dưới gờ thư và mở nó, lôi ra một tờ giấy A4. Lúc này mọi can đảm của tôi đều biến mất, tôi mở lá thư ra rồi vỗ tay và hét lên như một đứa tuổi teen. “Em không thể đọc đâu! Anh giúp em đi.” Tôi nói rồi đưa nó cho anh.
Colton cầm lá thư, liếc mắt rồi đưa lại cho tôi. “Không. Nó là của em. Em phải đọc nó.” Trên mặt anh xuất hiện một loại biểu cảm lạ lùng mà tôi không tài nào giải thích nổi.
“Em hồi hộp lắm”, tôi nói. “Làm ơn đi? Đọc cho em đi mà!”
“Em nên tự mình đọc nó, Nelly bé cưng. Nó sẽ không giống như khi em tự đọc chính mình đâu.”
“Anh không biết em lo thế nào đâu”, tôi nói, đẩy nó trở lại tay anh, giờ đang đầy tò mò và kích thích, “Làm ơn đi mà? Làm ơn đọc cho em đi?”. Tôi biết mình không nên làm lên. Tôi có thể thấy mặt anh đang đanh lại, báo hiệu một điều chẳng lành. Điểm nhấn. Nhưng tôi đã nói ra miệng mà cứ cố ý không cho qua.
“Không, Nell. Anh sẽ không đọc cho em. Đây là thư đồng ý của em, không phải của anh.” Anh quay người đi, nhét tay vào túi áo và từ chối bất cứ lời thuyết phục nào.
Anh bắt đầu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, rũ vai xuống, hàm căng ra.
“Thôi nào, Colton. Có chuyện gì nghiêm trọng chứ? Em chỉ muốn chia sẻ khoảnh khắc này với anh mà thôi.”
Anh nhìn xoáy vào tôi, ánh mắt nóng rẫy đau đớn và giận dữ. “Em muốn biết chuyện gì nghiêm trọng phải không? Anh không thể đọc nổi cái khỉ gì hết! Được chưa? Đó là vấn đề nghiêm trọng đấy. Anh không thể đọc được.” Anh quay người trở lại phía cửa sổ, hai tay cuộn tròn thành những nắm đấm ở hai bên hông.
Tôi sững sờ. “Cái… Cái gì? Anh không thể đọc được ư? Giống như… toàn bộ ư? Làm… Làm sao chuyện này lại có thể cơ chứ?” Tôi bước lại gần phía sau anh một cách thận trọng, dịu dàng, đặt một tay lên vai anh.
Bờ vai cơ bắp của anh cứng như đá. Anh không thèm quay lại khi cất lời, và giọng hạ thấp đến mức tôi phải căng tai lên mới nghe được.
“Anh mắc chứng khó đọc. Kiểu như, cực kỳ nghiêm trọng. Anh có thể đọc, nhưng thực sự, thực sự rất tệ. Để đọc một dòng đơn giản sẽ khiến anh mất một quãng thời gian tưởng chừng như mãi mãi. Một đứa học sinh lớp một trời đánh cũng có thể đọc tốt hơn anh, được chưa? Nếu như anh ngồi trong một căn phòng hoàn toàn yên ắng, không có bất cứ điều gì làm phân tâm, và tập trung toàn bộ trong một đến hai tiếng đồng hồ, anh mới có thể đoán ra được toàn một bài viết đầy đủ trong một tờ báo, cái thứ mà được viết bằng ngôn ngữ và văn vẻ của lũ học sinh lớp năm hoặc cái khỉ gì vớ vẩn như thế.”
Quá nhiều những cú hích đến với tôi lúc này. “Phần đó là lý do tại sao anh lại ở đây, ở New York, đúng không? Lý do đến từ những vấn đề phát sinh với cha mẹ anh?”
Anh gật đầu hai lần, mỗi lần đều ngắn và giật mạnh thể hiện sự thừa nhận. “Đúng thế. Nó luôn là một vấn đề lớn trong suốt cuộc đời anh. Quay trở lại khi anh vẫn còn là một đứa trẻ thì những thứ khốn nạn xảy ra với anh không nhiều như bây giờ. Ngày nay em có thể tìm thấy cả tá những thứ hỗ trợ dành cho bọn trẻ con ‘không có khả năng học’ như anh”, anh sử dụng một câu trích dẫn truyền miệng trong những câu nói của mình. “Chúng có dụng cụ hỗ trợ cùng một phòng thí nghiệm học tập cũng như được hướng dẫn và cả tá những thứ tiện lợi chết tiệt khác. Khi anh còn nhỏ, trong một thị trấn giống như vùng nông thôn nơi chúng ta lớn lên thì, anh chẳng có bất cứ thứ gì ở đó. Bọn họ đơn giản chỉ nghĩ là anh là một đứa trẻ đần độn. Bố mẹ anh cũng nghĩ thế. Họ đưa anh đi kiểm tra với đủ mọi loại công cụ, nhưng chứng khó đọc không phải điều gì vĩ đại đối với các radar của con người, hoặc bất cứ cái gì như thế, vì vậy họ không biết phải tìm kiếm điều gì và anh cũng không biết phải giải thích với họ vấn đề đó của mình như thế nào.”
“Tất cả những gì em thực sự biết về chứng khó đọc là có một điều gì đó diễn ra gây khó khăn cho quá trình đọc.” Tôi miết tay lên theo hình tròn trên lớp đá granite ở vai anh.
Anh gật đầu, cuối cùng cũng quay lại với tôi. Tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn và quyết định phải đẩy lùi đi lớp rào cản trong quá khứ giữa hai chúng tôi. Tôi đứng sát lại gần anh, ép người mình vào anh, trượt tay xuống hai cánh tay anh và ôm lấy lưng anh. Tôi ngẩng mặt lên để nhìn vào anh, dựa cằm lên ngực anh. Mùi hương của anh, hơi nóng tỏa ra từ anh, sự cương cứng của anh khiến tôi mê mẩn, một cơn thôi thúc nhu cầu được giải tỏa ập đến, xuyên qua tôi.
“Đúng thế, cơ bản là vậy, nhưng nó còn nhiều hơn”, anh nói. “Nó… Tất cả những thứ được viết ra không có ý nghĩa gì với anh. Những lá thư, những con số, những câu từ, những phương trình toán học… tất cả mọi thứ. Anh có thể giải một khối lượng phương trình toán học khổng lồ trong đầu. Anh cũng có thể nhớ được một vốn từ vựng kha khá, anh hiểu ngữ pháp, nhưng tất cả phải được truyền đạt đến anh thông qua giao tiếp. Chỉ cần nói với anh một từ và ý nghĩa của nó là gì, nó sẽ trở thành của anh. Chỉ cần giải thích cho anh một công thức toán học nào đó, anh sẽ hiểu mà không gặp bất cứ rắc rối nào. Nhưng viết nó ra thì sao? Chẳng có gì cả. Nó như thể một đống hỗn độn mà khi sắp xếp lại sẽ thành một đống thứ vô nghĩa. Anh nhìn vào tờ giấy này”, anh chạm vào tờ giấy trên tay tôi bằng ngón trỏ, “Anh thấy những chữ cái. Anh biết bảng chữ cái alphabet, anh có thể đọc nó một cách máy móc, anh có thể làm điều đó “từng từ từng từ một”. Nhưng khi nhìn xuống tờ giấy thì anh thề là đó toàn là những thứ nhảm nhí, chỉ là những chữ cái không có ý nghĩa. Anh bắt buộc phải tập trung vào từng câu từng chữ một mỗi lần đọc thật to nó, đoán xem nó có nghĩa gì. Sau đó anh sẽ quay trở lại, ghép các câu, các đoạn vào với nhau để mường tượng ra nội dung của cả trang giấy. Và điều đó luôn luôn có nghĩa rằng anh phải thực hiện nó hết lần này đến lần khác. Việc đó nhiều thời gian kinh khủng.”
“Vậy còn những bài hát anh đã viết thì sao, những ca từ…”
“Tất cả đều ở đây”, anh chỉ vào đầu mình. “Anh đã soạn lời, soạn nhạc, mọi thứ, trong đầu anh.” Tôi sững sờ, “Anh không cần bất cứ thứ gì để ghi sao?”
Anh cười lớn, một cơn ho khắc nghiệt. “Không, bé cưng ạ. Anh không chỉ không thể đọc một cách khốn kiếp, mà anh thậm chí còn không thể viết ra những thứ nhảm nhí nữa cơ. Chỉ là việc đó cũng khó khăn ngang như thế. Thực tế thì, khó hơn, vì khi anh bắt đầu viết những thứ trong đầu mình thì những thứ rác rưởi mạt hạng khác lại xuất hiện, vô nghĩa một cách ngẫu nhiên.”
“Vậy nghĩa là anh thuộc lòng tất cả mọi thứ?”
Anh nhún vai. “Anh là thế đó. Anh có một trí nhớ tuyệt vời, và cả âm nhạc, sở hữu một trong những đôi tai hoàn hảo nhất. Anh có thể chơi một bản nhạc sau khi nghe xong. Những nốt nhạc, giai điệu, tất cả đều có ý nghĩa với anh ngay khi anh nghe thấy nó. Những thứ thuộc về cơ khí cũng tương tự. Chỉ là anh ý thức được chúng, một cách bản năng. Ý anh là, anh cũng vẫn phải học cách sử dụng, giống như cái cách anh học cách chơi guitar và sử dụng giọng của mình sao cho đúng, nhưng mọi thứ đến với anh rất tự nhiên.”
“Và bố mẹ anh không hiểu bất cứ điều gì về những thứ đó?”, tôi hỏi.
Anh thở dài, tiếng thở lẫn với tiếng gầm gừ. “Lạy Chúa, anh ghét phải nói về cái thứ vớ vẩn này.” Tay anh lơ đãng chải từ tóc tôi ra đằng sau. “Không. Thực sự thì họ không phải là người như thế. Anh là đứa con đầu tiên của bố mẹ. Họ đã mắc những sai lầm. Anh hiểu điều đó. Cũng chẳng làm cho tất cả những thứ xảy ra ít tồi tệ hơn được.”
“Điều gì đã xảy ra cơ?”
Anh nhìn xuống mắt tôi, dường như tìm được sức mạnh nào đó từ trong đôi mắt ấy. “Như anh đã nói, họ không thể thực sự hiểu được vấn đề của anh. Anh rõ ràng không phải người, kiểu như là, chậm chạp hay gì đó. Anh có thể nói rất tốt, có thể giao tiếp xã hội và cột dây giày, anh có thể phân biệt màu sắc, hình khối và tất cả những thứ như thế, nhưng khi bắt đầu học mẫu giáo, tiếp cận với những bài học đầu tiên đòi hỏi anh phải nhìn vào những tờ giấy có chữ, anh chỉ là không nắm bắt được nó. Điều này khiến tất cả mọi người thất vọng. Cha anh, sau đó, đang trên đà phát triển sự nghiệp, và có những khát vọng rất lớn. Ông có những kế hoạch khổng lồ cho anh, đứa con trai đầu lòng của mình. Anh sẽ là thành công đầu tiên của ông, anh sẽ là một bác sỹ, một luật sư, hoặc điều gì đó vĩ đại tương tự. Ông đã quyết định rằng số phận của anh sẽ là như thế, và không gì có thể thay đổi được suy nghĩ đó. Nó khiến mọi chuyện ngày càng trở nên khó khăn, vì việc đọc hiểu lẫn kỹ năng viết của anh chỉ là… chỉ là một con số không. Sự thật thì anh chưa bao giờ qua nổi những lớp đọc viết đầu tiên. Anh đã phải cố gắng gấp ba lần những đứa trẻ khác để có thể hoàn thành bài tập về nhà, để có thể vượt qua những kỳ kiểm tra, tất cả mọi thứ đó. Anh hầu như không thể nào đuổi kịp bạn bè trong suốt quãng thời gian đến trường. Cha nghĩ rằng anh lười biếng. Ông nói với anh rằng anh cần phải chăm chỉ hơn nữa, để ngăn không cho điều gì có thể làm anh dừng bước. Ông thúc anh, ông chỉ làm vậy từ phía sau mà chưa bao giờ thực sự nhìn thấy những nỗ lực của anh để có thể đáp ứng và vượt qua được việc đó. Anh suýt nữa không qua được trung học, ý anh là, anh đã phải học và làm bài tập về nhà môn Văn trong bốn đến năm tiếng mỗi đêm. Bởi vì tất cả mọi thứ đều tập trung xung quanh việc viết những câu trả lời, đọc những quyển sách đầy chữ. Giống như anh đã nói, anh có thể làm điều đó, chỉ là nó… khó đến mức gần như không thể, và chẳng bao giờ chấm dứt. Anh lúc đó vẫn chỉ là một thằng nhóc. Anh muốn được đi đá bóng và đi chơi với đám bạn, muốn được lang thang với chúng nó, và muốn làm tất cả những việc bình thường chết tiệt khác mà bọn trẻ con vẫn làm. Nhưng anh không thể, vì anh chẳng bao giờ được rời khỏi căn phòng khốn kiếp của mình, luôn phải cố gắng để hoàn thành việc đọc hơn mười trang giấy về lịch sử của The Giver.”
Tôi tựa trán lên ngực anh, cảm thấy đau đớn thay cho anh. “Chúa ơi, Colton.”
“Đúng thế đấy, khỉ thật. Cha anh chỉ đơn giản là không hiểu điều đó. Ông ấy không phải người xấu. Ông ấy rất vĩ đại, thực sự là thế. Nếu không nói về chuyện trường lớp thì ông luôn luôn hết sức vĩ đại đối với anh. Nhưng khi anh dần trưởng thành thì ông lại trở thành cái bóng quá lớn bao trùm lên tất cả mọi thứ. Trước khi lên trung học, anh luôn sống trong giận dữ. Toàn bộ thời gian. Anh ghét trường học, ghét giáo viên và hiệu trưởng, ghét bố mẹ anh, ghét tất cả mọi thứ. Làm sao tránh được đến khi anh mười lăm tuổi. Kyle lúc đó đã trở thành đứa con cưng của gia đình, một thằng bé hoàn hảo với cách cư xử lễ độ, một thằng bé khỏe mạnh, có rất nhiều bạn bè, thu hút người khác và hàng ti tỉ thứ nữa. Trong khi anh phải học sáu tiếng một ngày mới có thể đạt được điểm C và D. Và, phần tệ nhất là anh biết mình hiểu được những khái niệm cơ bản. Anh biết mình không phải là một thằng ngu. Anh có thể nghe và hiểu những gì giáo viên nói. Anh có thể nghe bài giảng và đọc thuộc lòng những thứ nhảm nhí, đúng nguyên văn những gì giáo viên đã nói. Nếu được tham gia những bài kiểm tra miệng thì rất có thể anh đã trở thành một sinh viên hạng A thật dễ dàng. Nhưng lúc đó chẳng có sự lựa chọn nào cho anh.”
Anh miết một ngón tay theo khuôn mặt tôi, trườn ra sau tai, chạy xuống cổ, miên man trên xương đòn của tôi. Tôi rùng mình bởi hơi nóng lan tỏa trong những cái đụng chạm anh mang đến. “Anh đã có rất nhiều rắc rối ở trường chỉ vì luôn luôn nổi con mẹ nó giận, luôn luôn quá thất vọng. Những đứa trẻ khác lấy anh ra làm trò đùa, dĩ nhiên, vì anh luôn vướng vào những rắc rối và hiếm khi vượt qua được, vì thế anh đã đánh nhau với chúng nó không biết bao nhiêu trận.”
“Trẻ con luôn luôn tồi tệ khi ở trường trung học.”
“Không đùa đâu”, anh nói qua tiếng cười cay đắng. “Anh không thực sự để ý đến chúng, thật sự là thế. Những vấn đề với bố mẹ mới chính là điều đã giết chết anh. Họ chỉ nghĩ rằng anh chưa đủ cố gắng, rằng anh đang phóng đại những vấn đề của mình để có thể nghỉ học hoặc đại loại thế. Họ kỳ vọng rằng anh sẽ nghe theo họ, đi theo con đường họ đã vạch ra cho anh. Trong kế hoạch của họ bao gồm cả trường đại học. Tất cả những gì anh muốn lại là được làm việc trong một cái gara, được tự mình sửa chữa và lắp ráp những chiếc ô tô. Anh muốn được chơi guitar. Nhưng đó là điều không thể chấp nhận được với họ.”
Tôi bắt đầu hiểu mọi chuyện. “Thế nên khi anh chuẩn bị tốt nghiệp…”
“Cha anh khăng khăng bắt anh phải nộp đơn vào tất cả những trường đại học này, từ Ivy League đến các trường khác.” Anh cười, điệu cười chẳng lấy gì làm vui vẻ, mà đầy cay đắng và giận dữ với những thứ diễn ra trong quá khứ. “Đại học cái con khỉ gì chứ? Anh đã suýt không qua được trung học. Anh gần như không thể đọc. Anh ghét trường học. Anh chán ngấy với nó rồi. Anh đã nói với ông điều đó, và ông ấy chỉ đơn giản là chẳng thèm quan tâm. Ông ấy lôi ra những mối quan hệ và điểm số tệ hại của anh ở trường. Cuối cùng thì anh biết rằng mình phải làm cho ông ấy hiểu mọi chuyện. Anh nhớ như in ngày đó, giống như nó mới xảy ra ngày hôm qua. Đó là một ngày đẹp trời tháng Sáu, đầy nắng và trong xanh. Anh vừa mới tốt nghiệp được vài tháng và đang dành toàn bộ thời gian để chết dí trong cái gara, nghịch ngợm với chiếc Carmaro của mình. Ông ấy muốn anh phải nộp đơn vào Havard và Columbia hoặc Brown, nhưng anh không thèm nghe. Vì thế nó trở thành một cuộc chiến tranh bất tận. Cuối cùng anh đã xả hết tất cả mọi thứ với ông trên bến tàu. Anh nói rằng anh không muốn học đại học, không bao giờ. Phản ứng của cha anh ư? “Vậy mày phải tự lo lấy cái thân của mày.” Ông ấy sẽ trả tiền cho con đường của anh, đã hỗ trợ anh, đã thuê cho anh một căn hộ và đó là tất cả những gì ông sẽ làm cho anh nếu như anh chấp nhận đi học đại học. Nếu như anh chống đối, ông ấy sẽ chẳng cho anh lấy một cắc.”
Colton ngừng lại, tôi biết rằng đây sẽ là một phần khó khăn nhất trong câu chuyện của anh. “Mọi chuyện trở nên tồi tệ. Ông ấy… Anh và cha đã đánh nhau, rất kinh khủng. Ông dùng đủ mọi cái tên để gọi anh, nói với anh rằng anh chỉ là một thằng ngu và lười biếng. Ông đã quá giận, anh biết điều đó, nhưng… nó vẫn trở thành một nỗi ám ảnh xuẩn ngốc trong đời anh. Tất cả những gì anh muốn chỉ là sự đồng thuận của ông, để ông có thể thấy rằng anh còn sở hữu nhiều khả năng khác, rằng anh thông minh theo nhiều cách khác. Ông ấy chỉ là không để anh được toại nguyện. Như anh đã nói, vụ đánh nhau đó rất tồi tệ. Nó sặc mùi bạo lực. Ông ấy đấm anh, anh đấm lại ông ấy. Rồi anh bỏ chạy. Anh bỏ lại chiếc xe của mình, chiếc Camaro mà anh đã dành hàng năm trời chết tiệt để khôi phục lại nó từ một đống rác. Anh bỏ lại tất cả những thứ rác rưởi anh từng có lại phía sau. Ảnh chỉ gói gém một ba lô quần áo và tất cả số tiền mình có. Anh mua vé xe buýt để đến New York. Và không bao giờ nhìn lại. Dĩ nhiên, vé xe buýt đã ngốn gần hết số tiền của anh, vì thế trước khi đến được thành phố thì anh đã phá sản hoàn toàn, tay trắng, trở thành đứa trẻ mười bảy tuổi đầu không biết những chữ cái cơ bản, gặp những vấn đề với cơn giận dữ của mình và không có kế hoạch, không tiền, không bạn bè, không xe ô tô, không nơi ở, không gì hết. Chỉ với một chiếc ba lô, mấy cái bánh quy, và một vài bộ quần áo để thay đổi.
Nỗi đau trong giọng anh thật thê lương đến xé lòng. Tôi thấy anh trong tâm trí mình, một cậu bé đơn độc, giận dữ và sợ hãi bị buộc phải chiến đấu để sinh tồn. Một cậu bé quá kiêu hãnh để có thể quay trở lại căn nhà của nó, thậm chí là khi anh có thể. Đói khát, lạnh lẽo, cô độc, sống trên những đường phố.
“Colton… Em… em rất tiếc khi biết anh đã phải trải qua những điều đó.” Tôi nghe thấy giọng mình cũng vụn vỡ.
Anh nâng cằm tôi lên. “Này. Không được khóc đâu nhé. Không phải là cho anh. Anh đã làm được rồi còn gì, đúng không?”.
“Đúng thế, nhưng anh lẽ ra không đáng phải chịu đựng những chuyện đó.” Anh chỉ nhún vai một cái, tôi đẩy anh ra và trừng mắt nhìn anh. “Này này, đừng có nhún vai cho qua chuyện. Anh đã làm được quá nhiều. Anh đã sống sót. Anh đã tự mình thoát ra khỏi cuộc sống đường phố đó. Anh đã có cho riêng mình một sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Anh đã làm tất cả những thứ đó bằng chính khả năng và sức mình, bất chấp rằng anh không có khả năng học tốt. Em thấy điều đó thật kinh ngạc, thật tuyệt vời, thật khó tin. Với em, anh thật xuất sắc.”
Anh lại nhún vai và đảo mắt, trông rõ ràng là đang không thoải mái. Tôi đưa tay lên mặt anh, cảm thấy yêu biết bao cái thô ráp từ bộ râu của anh dưới lòng bàn tay mình.
“Anh rất thông minh, Colton. Anh chính là như thế đấy. Anh còn rất tài năng nữa. Người anh khiến cho em đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.”
“Em đang làm anh xấu hổ đến chết đi được đấy, Nelly”.
Colton vòng cánh tay quanh người tôi, thô lỗ kéo tôi sát vào ngực mình. “Nhưng cảm ơn em vì đã nói với anh điều đó. Nó có ý nghĩa với anh nhiều hơn em nghĩ đấy. Giờ thì, quay trở lại vấn đề của em. Em có được nhận hay không đây? Anh sắp chết vì phải nói về toàn thứ rác rưởi trong cuộc đời mình lắm rồi.”
Tôi giơ lá thư lên phía sau lưng anh, đọc nó qua vai anh. “Ôi, em được nhận rồi.”
“Không có gì phải bàn cãi nữa. Anh tự hào về em, Nelly bé cưng của anh.”
Tôi giấu mặt trong ngực anh mỉm cười, hít thật sâu mùi hương của anh vào lồng ngực.
***
Tôi khó khăn nuốt nước bọt. Tôi không chắc liệu mình có làm được điều đó không. Tôi giữ chặt phía đầu cây đàn và cố giữ cho mình không được hoảng sợ.
“Sẵn sàng rồi chứ?”, giọng Colton vang lên bên cạnh tôi. Đầu gối anh huých vào đầu gối tôi.
Tôi gật đầu, “Vâng, vâng. Em có thể làm được”.
“Em làm được. Chỉ cần theo sau anh và cất tiếng hát của em hài hòa là được, okay? Em chỉ cần gẩy nhịp như khi chúng ta tập luyện và để mọi người được nghe thấy giọng ca thiên thần của em được chứ?”
Tôi lại gật đầu, gập ngón tay lại. Tôi chưa bao giờ biểu diễn trước đám đông. Ý tôi là, tôi đã từng hát dạo vài lần trước đó, một mình và cùng với Colton, nhưng hai chuyện đó khác nhau. Lần này… Lần này thật đáng sợ. Chúng tôi đang ngồi trên sân khấu của quán bar, nơi này sát với hàng trăm con người đang quan sát, đang chờ đợi chúng tôi bắt đầu. Họ biết Colton, họ ở đây vì anh ấy, và bị nỗi tò mò về tôi cuốn hút. Không chút áp lực.
“Chào các bạn. Tôi là Colt, còn đây là Nell. Chúng tôi sẽ chơi vài bản nhạc cho các bạn, có được không ạ?” Một vài tràng pháo tay vang lên kèm theo những tiếng huýt sáo. Colton liếc sang tôi rồi lại quay trở lại với đám đông, “Vâng, tôi biết là cô ấy rất tuyệt vời, các chàng trai, nhưng cô ấy là hoa đã có chủ rồi. Tôi cho là chúng tôi sẽ cùng nhau bắt đầu với vài bài của Avett Brothers, bản ‘I Would Be Sad’”.
Anh bắt đầu với một chuỗi hợp âm phức tạp được sắp xếp với nhau dựa trên âm điệu của bản gốc. Tôi bắt nhịp với anh kịp lúc với giai điệu dương cầm cùng nhịp điệu đơn giản mà tôi đã luyện tập nhiều lần đến mức thậm chí chẳng cần phải nghĩ cũng có thể chơi được, vì thế tôi đã chơi phần của mình mà không gặp bất cứ vấn đề gì. Họ vẫn đứng ở đó. Giọng hát của tôi hoàn hảo hòa cùng giọng của Colton, âm vực trong trẻo của nó như réo rắt chơi đùa quanh giọng hát thô ráp của anh.
Tôi điều chỉnh nhịp điệu khi chúng tôi bắt đầu chuyển sang bài hát tiếp theo, bài hát mà Colton đã giới thiệu.
“Có ai trong số chúng ta thích “City & Colour” không ạ?”. Vài tiếng vỗ tay hỗn loạn vang lên từ phía dưới tỏ ý tán thành, anh nhe răng cười với họ. “Tốt! Vậy thì tôi hy vọng rằng các bạn sẽ thích bài hát tiếp theo mà chúng tôi muốn chơi, bản ‘Hello, I’m Delaware’.”
Trong khi anh giới thiệu với mọi người bài hát tiếp theo và khiến nó trở nên hết sức “cool”, tôi gảy những dây đàn, nhưng sâu bên trong tôi đang run lẩy bẩy với niềm phấn khích. Sâu trong thâm tâm tôi, những suy nghĩ đang quay trở lại với khi chúng tôi mới bắt đầu, khi anh chỉ đơn giản tuyên bố rằng tôi là của anh. Tôi thích điều đó. Thêm vào đó, anh đã nói với mọi người rằng tôi thật tuyệt vời. Tôi đã hoàn toàn bị đánh gục.
Tôi hoàn toàn nhập tâm vào bản “City & Colour”, vì Dallas Green đơn giản chỉ là quá tuyệt vời. Tôi để mặc giọng hát của mình được tự do nhảy múa những ca từ, tôi không giữ lại bất cứ thứ gì ở đó. Tôi hát và để những từ ngữ múa hát quanh tôi, xuyên qua tôi, thấm vào tôi. Nỗi lo lắng đã hoàn toàn biến mất, tất cả những gì tôi biết là âm nhạc đang chảy cuồn cuộn trong huyết quản, vẻ đẹp thuần khiết của bài hát và những nốt cao biết rằng tôi đang giết chết nó.
Bài hát tiếp theo chỉ dành cho Colton. Tôi đã nghe anh luyện tập bài này, vì thế rất mong chờ được nghe anh biểu diễn nó lúc này. Cây đàn của chúng tôi trở nên lặng lẽ, Colton điều chỉnh âm trên đàn trong khi thực hiện lời giới thiệu tiếp theo.
“Ok, giờ thì một mình tôi sẽ chơi bản nhạc này. Có lẽ ai đó trong số các bạn đã từng nghe bài hát này trước đây, nhưng nó không giống như bản nhạc tôi sẽ chơi đâu. Đó là bản ‘99 Problems’, bản nguyên gốc chỉ thuộc về một, và duy nhất Jay-Z. Dù thế thì việc phối lại ca khúc mà tôi đang chuẩn bị hát này, được đặt cùng nhau bởi một họa sỹ mang tên Hugo. Tôi ước gì mình có thể trả tiền cho ông ấy vì bản phối, một cách trung thực, bởi vì nó đúng là một bản phối thiên tài đến chết người. Vì thế vâng, tôi hy vọng các bạn sẽ thích nó.”
Lại một tràng pháo tay nữa vang lên, rồi tan dần khi anh bắt đầu một chuỗi tiếng trống bằng cách đập tay lên thùng guitar. Tôi có cảm giác háo hức, phấn khích xen lẫn tự hào. Lần đầu tiên nghe anh chơi bản nhạc này, tôi đã không chắc về những gì mình đang nghe, bởi vì nó quá ư đặc biệt, nhưng sau đó tôi nhận ra và bị ấn tượng mạnh, sau đó tôi phải thừa nhận nó. Anh đã đúng về sự phối âm rực rỡ này, bởi vì nó là, hoàn hảo.
Nhưng vẫn còn quá sớm để đến lượt tôi.
“Các bạn thật tuyệt vời. Những bản nhạc còn lại của Hugo cũng đẹp đến chết người, nhưng đó là một phần yêu thích của tôi dành cho ông ấy. Nên dù sao thì, Nell sẽ là người hát bản solo tiếp theo để phục vụ các bạn.”
Anh khăng khăng bắt tôi phải tự giới thiệu đoạn của mình, vì thế tôi điều chỉnh lại micro lại gần và gảy một điệu để mở đầu và hâm nóng không khí. “Hey các chàng trai. Tôi chưa từng hát solo trước đám đông như thế này bao giờ, vì thế hãy rộng lượng với tôi, được chứ? Tôi sẽ chơi bản ‘It’s time’ của Imagine Dragons.” Tôi quay sang nhìn Colton, “Em muốn tặng bài hát này cho anh, vì mỗi khi hát ca khúc này, nó gợi em nhớ về anh rất nhiều”.
Tôi đã phải chạy bộ và nghe lại toàn bộ list nhạc trong chiếc iPod của mình để tìm ra bài hát mà mình muốn cover lại cho buổi tối ngày hôm nay. Tôi tình cờ bắt gặp bài hát này. Một bài hát tuyệt hảo thuộc nhóm nhạc thập niên 80 truyền cảm hứng cho tôi, một bài hát mà tôi biết rằng sẽ tạo nên bản phối thú vị. Nhưng ca từ của nó mới chính là thứ gây ấn tượng mạnh mẽ nhất, nhấn mạnh vào sự kiên định không bao giờ thay đổi, và vào việc bạn là ai. Colton đã xuất hiện trong đầu tôi xuyên suốt bài hát, và anh hoàn toàn sống đúng với bản thân mình, một người kiên định từ chối mọi thay đổi, hoặc đơn giản là chỉ nghe theo để đáp ứng lại sự kỳ vọng của người khác dành cho anh.
Tôi đã phải đấu tranh với điều này trong một khoảng thời gian dài. Tôi đã chọn những ngôi trường và con đường sự nghiệp dựa trên những gì người khác và cha mẹ tôi muốn tôi phải như thế. Sau cái chết của Kyle, tôi không thể lựa chọn điều gì, không thể nghĩ đến điều gì, không thể cảm thấy bất cứ niềm khao khát nào dành cho mọi thứ. Tôi làm việc cho bố và tham gia một trường học cộng đồng đơn giản, chỉ bởi vì nó là con đường có ít sự miễn cưỡng nhất. Bố tôi luôn tràn đầy những thứ gọi là kỳ vọng vào việc tôi sẽ có một sự nghiệp vĩ đại và làm việc cho ông. Tôi chưa từng cân nhắc xem xét đến bất cứ thứ gì khác. Tôi chưa từng nghĩ về khả năng lẫn những ước muốn của mình mà chỉ đơn giản là đi theo kế hoạch của họ mà không có bất cứ một câu hỏi nào.
Sau khi Kyle mất, chỉ vài tháng sau đó, tôi nhận ra rằng mình cần một lối thoát. Tôi cần một thứ gì đó để phân tâm khỏi những tội lỗi và đau đớn. Đàn guitar đến với tôi như một sự may mắn kỳ diệu. Lúc đó tôi bất chợt nhìn thấy tờ rơi ghim trên bảng thông báo của trường về lớp học guitar nhằm quảng cáo cho một công ty chuyên cung cấp dây đàn điện tử. Giáo viên là một thầy trông lớn tuổi với mái tóc màu xám và vui tính. Ông ấy là một giáo viên tài năng, kiên nhẫn và thấu hiểu học sinh. Tuyệt nhất là, ông ấy dường như hiểu rằng tôi chỉ muốn một vài giờ mỗi tuần để thoát khỏi mọi thứ. Ông ấy không bao giờ đặt cho tôi bất kỳ câu hỏi nào, chỉ dạy tôi một cách kiên nhẫn, tận tụy, đẩy tôi và giữ cho tôi bận bịu, chẳng cho tôi có thời gian rảnh làm gì khác ngoài việc thực hành nâng cao khả năng tạo ra những âm thanh. Ông ấy cũng cho tôi một lịch biểu thực hành tích cực và đá vào mông tôi nếu như tôi không theo kịp bài học.
Ca hát dường như là phần mở rộng một cách tự nhiên khi chơi guitar. Tôi đã học một bài, và, dĩ nhiên, tôi hát theo khi chơi. Cuối cùng tôi nhận ra rằng mình thích hát hơn là chơi đàn, sau đó âm nhạc tự nhiên trở thành lối ra đó. Tôi đã dành hàng giờ hàng giờ liền để chơi đàn, ca hát, ngồi trên bến tàu dõi theo ánh mặt trời đang lặn và những ngôi sao dần tỏa sáng trên bầu trời. Tôi từ chối việc nghĩ về Kyle, từ chối việc đang nhớ anh, từ chối việc phải khóc vì anh. Tôi đã chơi cho đến khi ngón tay bắt đầu chảy máu, hát cho đến khi cổ họng đau rát mới thôi.
Giờ thì âm nhạc là thứ ràng buộc tôi với Colton. Những bài hát chúng tôi hát cùng hay giống như những lời tuyên bố. Một cuộc thảo luận luôn luôn diễn ra trong mỗi nốt nhạc.
Vì thế tôi hát, và để mọi thứ được tuôn trào ra ngoài. Tôi có thể cảm thấy những ánh mắt đang dõi theo mình, cảm thấy cái nhìn của Colton như đang nuốt chửng lấy tôi. Tôi kết thúc những câu cuối cùng, gảy nốt nhạc cuối cùng vang lên trong không gian, rồi tay tôi bắt đầu run rẩy, trái tim đập thình thịch điên cuồng trong lồng ngực. Xung quanh tôi giờ yên tĩnh đến lạ lùng, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn lên tôi, những khuôn mặt tỏ vẻ kinh ngạc. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi, vì chẳng có tiếng vỗ tay nào vang lên, nhưng rồi họ đã òa vỡ, họ thét lên, họ huýt sáo, họ vỗ tay, tôi nhận ra rằng tất cả mọi người đều bị bàng hoàng đến mức im lặng.
Tôi cho rằng đây là điều tốt đẹp.
Khi những tiếng ồn ào lắng đi một ít, Colton hạ chiếc micro khỏi môi và cất lời khi đối mặt với tôi, nhưng nhìn về phía khán giả. “Chết tiệt thật, Nell. Thật không thể tin nổi. Thật tuyệt vời. Nghiêm túc đấy.” Tôi nghe thấy vẻ căng thẳng trong giọng anh, nhìn thấy những cảm xúc trong mắt anh. Anh đang che giấu nó rất tốt, nhưng tôi hiểu và tôi có thể cảm nhận được điều đó đang tỏa ra từ anh.
Chúng tôi để những khoảnh khắc căng thẳng trôi qua trong im lặng. Cả hai đều biết bài hát tiếp theo là gì, và cả hai chúng tôi đều lo lắng.
“Tôi chưa từng hát bài này cho bất cứ một ai từ trước đến giờ”, Colton nói, “Nó… là một bài hát đậm chất cá nhân, mang nhiều tâm sự mà tôi viết cách đây rất, rất lâu rồi. Nell là động lực của tôi - ý tôi là, động viên tôi - mang bài hát này đến cho mọi người hàng tuần nay, cuối cùng tôi cũng phải chấp nhận với cô ấy. Vì thế… vâng. Giờ thì nó sẽ xuất hiện. Tôi chưa từng đặt tên cho bài hát này, nhưng tôi cho rằng chúng ta có thể gọi nó là… ‘One More Hour’. Tôi hy vọng các bạn thích nó”.
Tôi có thể thấy làm điều này với anh khó khăn biết chừng nào. Giai điệu anh chơi trầm lắng, nặng nề, da diết vào u sầu. Hết đoạn dạo đầu, anh bắt đầu hát một bài hát ru, Chúa ơi, cả quán bar đều rơi vào im lặng đến mức bạn có thể nghe thấy tiếng miếng pin rơi giữa các giai điệu và nốt nhạc. Không một ai di chuyển, thậm chí không một ai là đang thở. Chúng tôi đã cùng nhau tập bài hát này. Anh sẽ chỉ có thể chơi nó nếu như tôi đứng sau hòa âm và làm bè cho anh, vì thế đó là những gì tôi đang làm. Tôi hát một vài đoạn bè cho anh và chơi những đoạn nhạc nền cơ bản, nhưng tôi giữ cho nó trầm, thấp, yên lặng đủ để anh trở thành trung tâm. Và anh đã làm được như thế. Hoàn toàn. Tôi thấy những ánh mắt di chuyển, những cổ họng đang thắt lại. Dưới kia cũng có cả những giọt nước mắt. Tôi có thể cảm nhận được nỗi xúc động mãnh liệt mà bài hát về câu chuyện của riêng Colton mang lại, nó trong trẻo trong giọng hát đầy mãnh lực của anh. Anh đang hát cho chính mình, một lần nữa. Anh trở thành cậu bé không nhà, cô đơn trên đường phố New York. Một lần nữa tôi đau đớn thay cho anh. Tôi muốn ôm anh, muốn hôn anh, muốn nói với anh rằng lúc này anh không cô đơn, anh không còn cô đơn chút nào nữa.
Lại một lần nữa, quán bar chìm vào im lặng, ở yên trong trạng thái đó cho đến khi những nốt nhạc cuối cùng vang lên trong không trung, rồi đám đông trở nên điên cuồng.
Một vài bài hát nổi tiếng khác mà Colton đã dạy tôi, chúng tôi cùng nhau chơi bản “Barton Hollow”, bài hát cuối cùng cho đêm diễn hôm nay. Tôi phấn khích, lắc lư trong tâm trạng hào hứng. Tôi đã đăng ký vào Đại học Biểu diễn nghệ thuật chỉ vì sở thích, giống như một hành động nổi loạn, để nói với bố mẹ rằng tôi đang bắt đầu tự làm mọi việc theo cách của mình. Tôi chưa từng thực sự được biểu diễn từ trước đến giờ. Tôi… đang vùng lên.
Colton nhận tiền biểu diễn của chúng tôi xong liền vội vã kéo tôi ra khỏi quán bar. Tôi không tài nào đọc được biểu cảm trên khuôn mặt anh, nhưng tôi có thể nhìn thấy vẻ căng thẳng tỏa ra từ mọi tế bào trên người anh, trong ngôn ngữ cơ thể anh. Tôi rất lo lắng khi chúng tôi đứng cạnh nhau trên tàu điện ngầm, những cây đàn chạm vào nhau ở phía sau, tay giữ chặt dây bám phía trên đầu. Anh im lặng, tôi không chắc liệu anh có đang cảm thấy thất vọng và nổi giận về chuyện gì đó, liệu anh có phải vẫn còn chịu ảnh hưởng từ dư âm của buổi biểu diễn. Điều đó khiến tôi hoang mang.
Tôi vươn tay nắm lấy tay anh, lồng ngón tay của chúng tôi vào nhau. Anh liếc nhìn tôi, rồi nhìn xuống bàn tay đang đan vào nhau của chúng tôi, sau đó quay trở lại bắt gặp ánh mắt tôi. Khuôn mặt anh trở nên dịu dàng.
“Xin lỗi, chỉ là anh… chơi bài hát đó một cách tự nhiên. Anh bị phân tâm, anh cho là thế. Anh không phải là bạn đồng hành tốt cho lắm.”
Tôi dịch lại gần anh hơn một chút, ép sát người vào anh. “Em biết, Colton. Em tự hào về anh. Anh cực kỳ tuyệt vời. Mọi người đều đã khóc.”
Anh buông tay tôi ra, giơ tay ôm lấy eo tôi, kéo tôi lại gần hơn. Lòng bàn tay anh nằm yên vị trên xương hông tôi, bỗng nhiên tôi không còn nhận ra mình đang đứng trên xe điện ngầm mà thay vào đó là một luồng điện chạy qua tôi, thúc mạnh vào tôi khi tôi nhận thức được sự có mặt của anh, hơi nóng tỏa ra từ anh, từ những cơ bắp trên người anh. Sự đụng chạm của anh giống như một ngọn lửa, đốt cháy mọi tầng vải giữa chúng tôi cho đến khi tôi gần như có thể cảm nhận làn da của anh đang mơn man trên da thịt tôi. Tôi cần điều đó. Tôi cần sự đụng chạm trần trụi đó, ham muốn hơi nóng đó. Chúng tôi đã cùng nhau khiêu vũ lâu quá rồi, hương vị thoang thoảng của anh quanh tôi chẳng bao giờ đủ. Tôi cần nhiều hơn thế. Tôi không biết tại sao anh vẫn giữ một khoảng cách giữa hai chúng tôi, nhưng tôi đã chán ngấy điều đó rồi. Tôi đã chơi đùa cùng anh, đã làm chậm đi nụ hôn của chúng tôi khi anh muốn làm điều đó, đã không giục giã nó. Những nụ hôn chúng tôi trao cho nhau gần đây gần như là hoàn toàn trong sáng và thuần khiết, sự đụng chạm vội vã của hai bờ môi thỉnh thoảng lắm mới thúc giục chúng tôi nhiều hơn, thúc giục và cám dỗ nó thỏa mãn cơn khát và nhu cầu.
Giờ thì, cơ thể tôi đang đòi hỏi sự gần gũi của anh, tâm trí và trái tim tôi đang ù đi như thể tôi đang ở một độ cao ngất ngưởng, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến lúc này là anh, nỗi khao khát anh đến tuyệt vọng. Những ngón tay anh đang vùi sâu vào da thịt ở hông tôi, ánh mắt anh đốt cháy ánh mắt tôi, ngọn lửa từ anh đang khóa chặt tôi lại. Tôi biết anh cũng cảm thấy điều đó, nhiều như tôi.
Tôi cắn môi, thừa biết điều này sẽ tác động lên anh như thế nào. Ánh mắt anh khép hờ một nửa, ngực anh phập phồng, ngón tay siết chặt lấy tôi thậm chí còn nhiều hơn cho đến khi nó biến thành cơn đau đớn.
“Em sẽ qua nhà anh”, anh nói.
Đó là một mệnh lệnh, không phải một câu hỏi. Tôi gật đầu, không rời mắt khỏi anh. “Em sẽ đến”, tôi xác nhận với anh. Tôi dựa sát vào anh hơn, ấn bờ môi lên vành tai anh. “Không dùng dằng nữa đâu nhé, đêm nay.”
Tôi nghe tiếng anh rít lên, hít một hơi thở sâu. “Em chắc chứ?”, giọng anh lạc đi, giống như vừa mới bị bắn vào lồng ngực.
“Chúa ơi, vâng”. Tôi cần anh phải hiểu điều đó. “Làm ơn.”
Anh cười lớn, nhưng đó không phải là một điệu cười châm chọc hay hài hước. Đó là âm thanh của một con thú đang đi săn mồi, một lời hứa hẹn đầy khiêu khích. “Nelly bé cưng… em không cần phải cầu xin anh.”
Tôi tuôn ra với giọng điệu như thể xấu hổ, “Nhưng mà, em vẫn cầu xin anh. Anh đã bắt em chờ lâu quá rồi. Em cần điều đó. Em không chờ nữa”.
Ánh mắt anh cháy rực, màu xanh thăm thẳm trong đó như muốn đoạt lấy hơi thở của tôi. “Anh đang cho em thời gian và không gian riêng. Anh không nghĩ rằng em đã sẵn sàng. Anh không hoàn toàn là chính anh, không hẳn.”
“Em hiểu, và em đánh giá cao điều đó. Nhưng giờ em đang nói rằng… em không cần thêm thời gian nữa, không cần thêm thời gian nữa.”
Tay anh hạ xuống, trượt quanh rất nhẹ, giờ thì anh gần như… nhưng không hoàn toàn… ôm lấy mông tôi. “Anh chỉ muốn em chắc chắn. Không còn những câu hỏi. Không còn những do dự. Anh muốn chúng ta sẽ cùng làm việc đó một cách đúng đắn.”
Tôi tựa trán lên vai anh, rồi ngẩng lên nhìn anh. “Em đã sẵn sàng rồi. Rất sẵn sàng. Vâng, em vẫn sợ hãi chứ. Nhưng em đã sẵn sàng rồi, Colton.”
Anh lại bật cười thành tiếng. “Em nghĩ là em đã sẵn sàng ư. Em chưa đâu”, giọng anh khàn đặc, “Nhưng em sẽ, cô bé ạ. Anh sẽ đảm bảo với em điều đó”.
Ôi Chúa ơi, lạy Chúa lòng lành, sự đe dọa của anh, lời hứa chắc nịch ẩn chứa trong những lời anh nói đủ khiến cho tôi phải kẹp chặt hai đùi để giữ cho chất dịch ẩm ướt phía giữa hai chân không có cơ hội trào ra ngoài. Tôi biết mắt mình đang mở lớn, thở hổn hển từng hơi thật sâu.
“Ngừng cắn đôi môi chết tiệt của em lại trước khi anh mất kiểm soát trên tàu đấy nhé”, Colton gầm gừ. Tôi chậm rãi trượt môi ra khỏi hai hàm răng, trêu chọc anh ngay cả khi tuân thủ anh. “Khỉ thật, tại sao cái thứ đó lại quyến rũ chết người như thế chứ?” Anh dường như thực sự bối rối với phản ứng của chính mình.
Tôi cong lưng và hít một hơi thật sâu, áp sát ngực vào ngực anh. Chúng tôi đang ở trên tàu điện ngầm và xung quanh là hàng tá người đứng chen chúc, nhưng họ chẳng biết gì và tôi đơn giản chỉ là không quan tâm đến họ. Tôi bị những nhu cầu của mình thôi thúc và chi phối, trong người bừng bừng ngọn lửa ham muốn. Mọi cảm giác của tôi đều biến mất, sự kiềm chế cũng bị thôi bay.
“Thôi đi, Nell”. Colton giật mạnh tôi áp sát vào anh, giờ thì tôi đang đứng trước mặt anh, đối diện với anh. Tôi có thể cảm thấy khao khát của anh đang áp lên bụng tôi, cương cứng và vĩ đại. “Đừng có trêu chọc anh thêm nữa. Em rất khiêu gợi và anh muốn em. Thế đã được chưa?”
Tôi giả vờ dùng ánh mắt ngây thơ nhìn anh. “Em đang không cố bắt anh phải thừa nhận điều đó, Colton.” Tôi dựa sát vào anh, thì thầm điều đó vào tai anh, hơi thở của tôi thật nhẹ. “Em có hứng”. Tôi cảm thấy buồn cười và vớ vẩn khi nói điều ấy, nhưng đó là những gì tôi đang cảm thấy lúc này. Nó là sự thật.
Colton không cười lớn giống như những gì tôi nghĩ. “Mẹ kiếp. Nell. Em đang khiến anh nổi điên. Anh đang tính đẩy lưỡi của anh xuống cái cổ họng xinh đẹp của em ngay trên tàu đấy.”
Đôi mắt to tròn và vô tội lại được tôi trưng ra lần nữa. “Anh không nên nghe em phàn nàn thêm nữa.” Tôi cắn môi, chỉ để tiếp tục khiêu khích anh và chốt hạ. Anh nghiến chặt hàm, dùng cả hai tay vòng qua eo để vuốt mông tôi. Ôi Chúa ơi, tôi thích điều đó. Tôi thích những bàn tay của anh đặt lên mông mình. Chiếc váy bút chì màu đen dài đến mắt cá chân làm bằng cotton mỏng nên tôi có thể cảm nhận được những vết chai thô ráp trên bàn tay anh, sức mạnh nguyên thủy dội lên từ dưới quần anh khi anh nắm lấy tôi và kéo tôi áp sát vào thân hình đang căng cứng của anh.
Môi anh đáp xuống môi tôi, cứng rắn và thô ráp, răng anh chiếm hữu môi dưới của tôi, cắn nó, nuốt nó, đói khát nó. Lưỡi anh trượt qua răng tôi, môi anh di chuyển trên môi tôi. Tôi bật lên một tiếng rên rỉ mềm mại, và đáp trả anh với niềm hạnh phúc. Tôi hôn anh, nhưng “hôn” không hẳn là một từ chính xác. Một nụ hôn với môi chạm môi, lưỡi chơi đùa với nhau… Điều này…
Điều này thật chết tiệt, nhưng bằng miệng của cả hai đứa. Nó thật thô, nguyên sơ và đói khát.
“Đi kiếm một phòng đi, mẹ kiếp”, giọng phụ nữ đầy bực mình vang lên phía sau chúng tôi. Đó chính xác là minh chứng cho một sự khiêu gợi tại thời điểm này mà một người New York đã sẵn lòng nói ra điều đó trong sự phẩn đối gay gắt. Không phải là một người New York lắm lời, tôi đã phát hiện ra điều đó.
Con tàu dừng lại, tay Colton vẫn còn đặt hờ trên lưng tôi, đẩy tôi về phía trước. Chúng tôi leo lên những bậc cầu thang dẫn lên đường phố phía trên, rồi anh kéo tôi lại gần anh hơn. Anh dẫn tôi xuống phố và bước vào cửa hàng đã tắt đèn. Trên đường qua gara, mùi dầu mỡ, mùi mồ hôi, mùi thuốc lá và tất cả những mùi khác từ Colton xộc vào tôi. Đó là những mùi tuyệt vời, một mùi hương mà bằng cách nào đó nó đang bắt đầu trở thành nhà của tôi. Ý nghĩ đó thật đáng sợ nhưng đồng thời cùng thật chân thực.
Đi lên phía cầu thang hẹp, tay anh ép sát lên hông tôi, không hoàn toàn là trên mông tôi, không hẳn là trên thắt lưng tôi. Sự nóng rực cương cứng của anh sát rạt phía sau tôi, toàn bộ máu trong cơ thể như dồn hết lên tai. Những bậc cầu thang dường như bất tận. Tôi chẳng muốn gì hơn ngoài việc làm tình với anh ngay tại đây, tại bậc cầu thang này.
Niềm vui đó thật áp đảo.
Cơn đói khát, một nhu cầu đang chảy trong mỗi lỗ chân lông trên người tôi. Tôi cần cơ thể anh, cần hai bàn tay anh, cần miệng anh và cả bờ môi anh. Tôi cần những ngón tay mình lồng lên tóc anh, cần chúng khám phá từng đường cong trên cơ thể săn chắc của anh, mơn trớn những sự tương phản khiến anh ngỏng dậy, mơn trớn những cơ bắp của anh, làn da mềm mại trên người anh, những vết chai thô ráp, mái tóc mềm mượt trải dài xuống vai, đôi môi ướt át của anh và chỗ nhô ra đầy nam tính của anh mỗi khi tôi di chuyển bàn tay mình.
Tôi cần tất cả mọi thứ của anh, tôi cần chúng, ngay lúc này.
Tôi cảm nhận sự ẩm ướt và run rẩy giữa hai đùi, đau đớn và nhói lên từng cơn một.
Cảm ơn Chúa. Cuối cùng chúng tôi cũng bước qua cánh cửa, chốt khóa được mở ra chỉ với một tiếng click nhẹ nhàng, tôi bị anh tóm gọn trong vòng tay, ép sát lưng vào cánh cửa, bất động. Tôi bị nghiền nát giữa cánh cửa gỗ cứng và thô ráp với những cơ bắp đang cứng dần của anh.
Đây chính là những gì tôi muốn.
Tôi dùng hai chân quấn lấy eo anh, ôm khuôn mặt đầy râu thô ráp của anh trong tay, áp chặt miệng lên miệng anh, dẫn anh vào một nụ hôn sâu và cuồng nhiệt.
Tôi vẫn cảm thấy bóng ma của Kyle lởn vởn trong tâm trí, trong linh hồn đầy tội lỗi và đau đớn của mình. Nhưng tôi mặc kệ nó, để nó ám ảnh. Tôi để nó được giận dữ.
Tay Colton xoa một cách nhẹ nhàng trên lưng tôi, dưới mông tôi, xuyên qua mái tóc tôi, cuối cùng bóng ma đó cũng trở nên yên lặng. Anh rời ra, tìm kiếm ánh mắt tôi bằng đôi mắt sáng lấp lánh của mình, tôi nhìn thấy bóng ma trong chính tâm hồn anh cũng đang cố vùng vẫy để tỏ cơn thịnh nộ.
Chúng tôi đều bị ám ảnh bởi những bóng ma của quá khứ, nhưng một lúc nào đó chúng tôi phải tiến lên và buộc những âm thanh của tội lỗi trong lòng phải im lặng.
Thời điểm đó đã đến.