Tiêu Vũ nhỏ giọng giải thích vai trò của Diêm điện, trong lòng Lạc Mộng Khê sáng tỏ. Ta mới đến Tuyệt Tình cung, ngoài Lãnh Tuyệt Tình cùng Tả Hữu hộ pháp, chỉ gặp qua tiểu Vũ cùng Mai Vũ Đình, đi một đường cũng chưa gặp người nào, càng không đắc tội người nào.
Hai gã thị vệ Tuyệt Tình cung sở dĩ bắt nàng đi Diêm điện, chỉ sợ Mai Vũ Đình không thoát khỏi quan hệ trong này.
“Thánh nữ, chúng ta là phụng lệnh Trưởng lão làm việc, xin đừng làm chúng ta khó xử.” Hai nam tử mặt không chút thay đổi, máy móc giải thích với Lạc Mộng Khê, “Mời Thánh nữ đến Diêm điện cùng chúng tôi.”
“Các ngươi, hai người...”
Lạc Mộng Khê kéo tiểu Vũ qua một bên: “Hai vị là ohungj mệnh làm việc, đương nhiên Mộng Khê sẽ không làm các vị khó xử, ta cùng các ngươi đi Diêm điện.” Để xem rốt cuộc là người nào có thù oán với ta, muốn dùng phương pháp gì đối phó ta.
“Thánh nữ...” mặt tiểu Vũ đầy lo lắng, muốn nói lại thôi: Diêm điện có vô không có ra.
“Không cần lo lắng, ta mới đến Tuyệt Tình cung, chỉ đi dạo chung quanh, làm sao lại xúc phạm Cung quy, cho dù vào Diêm điện, ta cũng có thể đi ra.” Lạc Mộng Khê an ủi tiểu vũ.
“Hai vị đại ca, phiền các ngươi dẫn đường, Mộng Khê không biết Diêm điện ở nơi nào.” Mặc dù Lạc Mộng Khê đi dạo hơn nửa Tuyệt Tình cung, nhưng Diêm điện là nơi trọng yếu nên tiểu Vũ không đưa Lạc Mộng Khê đi, đương nhiên Lạc Mộng Khê không biết Diêm điện ở đâu.
“Mời!” mặt hai gã thị vệ không chút thay đổi, xoay người, đi nhanh về phía trước, không chút lo lắng Lạc Mộng Khê có đuổi kịp hay không, càng không sợ Lạc Mộng Khê chạy trốn.
Huống chi, bọn họ có võ công, ở Tuyệt Tình cung là cao thủ đứng đầu, nếu Lạc Mộng Khê dám trốn, vừa vặn mang tội danh, bọn họ có thể giết ngay tại chỗ.
Diêm điện, kiến trúc rộng rãi, không khí lại nghiêm túc, đi đến cửa, một trận gió lạnh bay đến, mùi máu tươi thản nhiên bay vào mũi, trong điện chết rất nhiều người.
Lục Đại trưởng lão đứng một hàng, bốn vị Trưởng lão là lão nhân, râu tóc thật dài, trắng xóa, giống như ông già Noel, mà gương mặt bọn họ đầy lạnh lùng, nghiêm khắc, hoàn toàn tương phản với hình tượng ông già Noel.
Một vị trung niên, quần áo, khí độ bất phàm, vòn một vị chỉ hơn hai mươi tuổi, người trẻ tuổi nhất.
Trưởng lão Tuyệt Tình cung thân là đồng tử, không thể cưới vợ sinh con giống người khác, người trẻ tuổi nhất hai mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, khí chất xuất chúng, làm trưởng lão thật đáng tiếc.
Thị vệ mang Lạc Mộng Khê vào Diêm điện, trên điện nên bài trí cái gì thì có cái đó, bàn ghế là không thể thiếu, ở bên ngoài nhìn Diêm điện không có gì khác những nơi khác, nhưng Lạc Mộng Khê thấy, bên trong Diêm điện có cơ quan ngầm.
Một tên Trưởng lão quát lên với Lạc Mộng Khê: “Thân là Thánh nữ Tuyệt Tình cung, phải lấy Tuyệt Tình cung làm trọng, mà ngươi, không xem cung quy ra gì, phạm lỗi lớn như vậy, còn không quỳ xuống chịu phạt.”
Hai gã thị vệ đi đến, muốn đè Lạc Mộng Khê quỳ xuống, lại bị Lạc Mộng Khê giãy ra: “Trưởng lão, Mộng Khê mới đến Tuyệt Tình cung, chỉ đi dạo một vòng, không biết xúc phạm điều nào trong cung quy? Chẳng lẽ Tuyệt Tình cung có quy định, không thể đi dạo trong này?”
Tiểu Vũ có nói qua Diêm điện với Lạc Mộng Khê, phụ trách Diêm điện là Trưởng trưởng lão Tuyệt Tình cung bộ tộc Từ thị, mỗi bộ tộc một người, sau khi bộ tộc Trưởng lão qua đời thì tộc này được đề cử Trưởng lão tiếp theo, cho nên tuổi các trưởng lão không giống nhau, có lão nhân, có trung niên, cũng có thanh niên.
Trưởng lão Tuyệt Tình cung quyền lực gần bằng Cung chủ, cho nên, không phải ai muốn làm là có thể làm Trưởng lão.
Sáu vị trưởng lão sắp xếp théo tuổi là, Vương trưởng lão, Mai trưởng lão, Vân trưởng lão, Giản trưởng lão, Lí trưởng lão, Phong trưởng lão, họ của bọn họ đại biểu cho gia tộc phía sau.
“Lạc Mộng Khê, ngươi thân là Thánh nữ, sẽ gả cho Thiếu chủ làm vợ, nhưng là hiên tại, ngươi cùng Thiếu chủ chưa thành thân, lại có thai, sẽ bị toàn bộ cung nhân nhạo báng, chẳng lẽ không nên bị phạt?”
Thiếu chủ bảo thủ luôn không chịu thay đổi, không có khả năng làm chuyện đồi phong bại tục này, khẳng định là người này câu dẫn Thiếu chủ.
Nguyên lai là có chuyện này, Tuyệt Tình cung ấm áp như mùa xuân, Lạc Mộng Khê mặc ít y phục, cái thai đã hơn ba tháng bị người phát hiện, bẩm báo các trưởng lão nơi này.
Từ phòng ngủ đi ra, ngoài Lãnh Tuyệt Tình, nàng chỉ gặp Mai Vũ Đình cùng tiểu Vũ, bốn phía cũng không có người theo dõi, tiểu Vũ vẫn đi theo bên nàng, không có khả năng mật báo, vậy người đáng nghi nhất là Mai Vũ Đình.
Đợi chút, trên vách núi đen, khi ta với người nọ đồng quy vu tận, là mặc áo choàng của Nam Cung Quyết tặng ta, nhưng khi ta tỉnh lại trên người mặc lại là tẩm y. Là ai giúp ta thay?
Cái thai của ta thực rõ ràng, nhưng Lãnh Tuyệt Tình lại không biết ta có thai, cho nên, y phục của ta không phải do hắn thay, có phải là Hữu hộ pháp hay không?
Mà Hữu hộ pháp biết y thuật, đương nhiên biết Thánh nữ mang thai có ý nghĩ gì với Tuyệt Tình cung, vì sao nàng không nói chuyện này cho Lãnh Tuyệt Tình...
“Lạc Mộng Khê, ngươi không còn lời nào để nói sao? Trưởng lão không buông tha, từng bước ép sát.
Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ thở dài, tức giận ngưng tụ trong lồng ngực: ta với Nam Cung Quyết là phu thê danh chính ngôn thuận, trong bụng là cốt nhục của Nam Cung Quyết, không phải Lãnh Tuyệt Tình.
Nếu không phải tình huống đột biến như thế này, ta với cục cưng vẫn đang ở bên người hắn, sẽ không như bây giờ, một mình một người mang theo đứa nhỏ xuất hiện ở Tuyệt Tình cung.
Tuy rằng Lạc Mộng Khê, không muốn ứng đối với các trưởng lão, sớm muốn trở về Thanh Tiêu, nhưng hiện tại, nàng đang ở Tuyệt Tình cung, thân phận Thánh nữ cũng được khẳng định, nếu nàng nói đứa bé là của Nam Cung Quyết, vậy nàng cùng cục cưng mở tưởng còn sống mà rời khỏi Diêm điện.
Bây giờ lại có thêm tư tưởng phong kiến cổ đại, mấy lão già này, hiểu lầm đứa bé là của Lãnh Tuyệt Tình, không chấp nhận tư tưởng mới chưa thành thân đã có thai, đồi phong bại tục, muốn lấy mạng người....
“Lạc Mộng Khê, ngươi chịu nhận tội?” trầm mặc tức là cam chịu, Lạc Mộng Khê không nói lời nào, làm các trưởng lão nghĩ là nàng cam chịu.