Ads
edit : kun’xjh
Lúc Lạc Mộng Khê
về đến phủ thì trời đã sắp tối, trước cổng Tướng phủ có hai thị vệ lực lưỡng
đang đứng. Một nữ tử tuổi xấp xỉ Lạc Mộng Khê đang ở trước cổng, lo lắng nhìn
phía trước, trông ngóng chờ đợi.
Khi nhìn thấy Lạc
Mộng Khê thì hai mắt nữ tử kia sáng lên, đáy mắt lóe nồng đậm vui sướng, chạy
nhanh ra chỗ Lạc Mộng Khê: “Tiểu thư, người cuối cùng đã trở về!”
Nữ tử này tên là
Băng Lam, là nha hoàn của Lạc Mộng Khê. Hai năm trước, Tuân nhũ mẫu dẫn theo Lạc
Mộng Khê ra phố thì nhìn thấy Băng Lam đang ở trên đường bán thân để chôn cất
cha.
Tuân nhũ mẫu tuổi
cũng đã cao, ngày tháng lại còn dài, không có khả năng ở bên chăm lo cho Lạc Mộng
Khê mãi được, liền mua Băng Lam về để làm bạn với Lạc Mộng Khê. Băng Lam và
Tuân nhũ mẫu có quan hệ, Lạc Mộng Khê đương nhiên nhớ rõ nàng.
“Tiểu thư, người
mấy ngày nay đã đi đâu, buổi tối cũng không quay về phủ?” Tới trước mặt Lạc Mộng
Khê, Băng Lam sốt ruột hỏi: “Không thấy người, nô tỳ thật lo muốn chết……”
Lạc Mộng Khê đang
muốn trả lời thì bất thình lình một giọng nữ tử cay nghiệt vang bên tai: “Lạc đại
tiểu thư thế nào lại hồi phủ !”
Lạc Mộng Khê ngẩng
đầu nhìn hướng giọng nói truyền đến, chỉ thấy một thân hồng y diễm lệ, trên đầu
mang đủ thứ trâm gài tóc, nữ tử khuôn mặt nhỏ nhắn thoa một tầng phấn dày, đám
nha hoàn vây quanh, chậm rãi đi ra phủ, đứng ở trên thềm, từ trên cao nhìn xuống
Lạc Mộng Khê, trong mắt tràn ngập trào phúng cùng khinh thường: “Đại tỷ mấy
ngày rồi không về Tướng phủ, tứ muội ta còn tưởng Cảnh vương gia nhẹ dạ tin vào
lời nói dối của ngươi, để đại tỷ vào ở trong Cảnh vương phủ chứ, hiện giờ xem
ra, tứ muội đã đoán sai, ta đã nói rồi, Cảnh vương gia cùng nhị tỷ trai tài gái
sắc, duyên trời đã định, chỉ bằng vài ba câu của yêu ma quỷ mà đòi chia rẽ bọn
họ sao ……”
Nữ tử cười đắc ý,
nhìn Lạc Mộng Khê đáy mắt tràn đầy hả hê: “Đại tỷ, ta biết ngươi muốn bay lên đầu
làm Phượng Hoàng, nhưng mà ngươi phải tự biết mình biết ta, lấy thân thế, tướng
mạo của đại tỷ ngươi mà nói làm chính thất là không có khả năng, làm thiếp thất,
hẳn là không có vấn đề gì lớn……”
“Ngươi nói xong
chưa?” Không phải mọi người nghe nhầm,
giọng nói của Lạc Mộng Khê như một trận gió lạnh thổi qua, tứ tiểu thư
và đám người này đều bị âm lãnh bất thình lình này làm cho run lên.
Tứ tiểu thư trong
lòng cả kinh: Đây là có chuyện gì, trước kia, mỗi khi ta châm chọc người quái dị
này thì nàng cũng không phản ứng, chỉ biết ủy khuất khóc lớn, nhưng hôm nay,
nàng đối với lời nói của của ta lại thờ ơ. trong nháy mắt, ta đối với nàng lại
sinh ra sợ hãi, đây là ảo giác sao, hẳn là ảo giác, nhất định là ảo giác……
Tứ tiểu thư không
chịu thua, tự trấn an mình, lại lần nữa châm biếm Lạc Mộng Khê: “Đại tỷ, chuyện
ngươi thích Cảnh vương gia mọi người đều biết, ngươi không cần ở trước mặt ta
giấu diếm, không bằng như vậy đi, đêm nay tiểu muội ta đúng lúc muốn đến Cảnh
vương phủ, sẽ mang đại tỷ cùng đến, nếu đại tỷ vận khí tốt, nói không chừng có
thể gặp được Cảnh vương gia……”
Lạc Mộng Khê
khinh thường hừ nhẹ một tiếng, trong lòng âm thầm thở dài: Lạc đại tiểu thư này
không giống với bọn muội muội cay nghiệt kia, người tâm tính đơn thuần như nàng
không thích hợp ở Tướng phủ……
“Tứ tiểu thư, tứ
tiểu thư, Lạc vương gia sắp vào thành!” Một gã nô bộc từ trong chỗ rẽ chạy tới,
mệt thở hồng hộc, rõ ràng là muốn đem tin tức này mau chóng nói cho tứ tiểu
thư, một mạch cấp bách chạy vào.
“Thật sao?” Tứ tiểu
thư ban đầu là tràn ngập trào phúng lúc này đáy mắt hiện lên một tia kinh hỉ
cùng suy tính, bước nhanh xuống bậc thang: “Mau mau mau, cho xe ngựa chạy đến cổng
thành, ta muốn nhìn thấy phong thái của Lạc vương gia!”
“Còn Cảnh vương phủ……”
Gã nô bộc nhẹ giọng hỏi.
“Chờ ta gặp Lạc
vương gia đã!” Tứ tiểu thư không kiên nhẫn trả lời.
Đột nhiên, đến
bên cạnh Lạc Mộng Khê, tứ tiểu thư giống như nghĩ ra cái gì: “Không xong rồi, Cảnh
vương phủ đã sớm hạ lệnh không cho đại tỷ tiến vào!” Nữ tử cố tình bất đắc dĩ
thở dài, ánh mắt nhìn một hướng: “Làm sao bây giờ, xe ngựa này sẽ dừng lại ở
ngoài cổng vương phủ, tiểu muội ta không thể đem đại tỷ giấu ở trong xe để mang
vào phủ a……”
“Dài dòng!” Lạc Mộng
Khê không hờn giận khẽ mắng một tiếng, không coi ai ra gì nhấc chân đi về phía
trước.
Đáng giận, lại
coi thường lời nói của ta, tứ tiểu thư trợn mắt lên, rất nhanh đuổi theo Lạc Mộng
Khê: “Lạc Mộng Khê, ngươi đứng lại đó cho ta!”
Nhận thấy tứ tiểu
thư kia đã đi đến phía sau mình, Lạc Mộng Khê hừ lạnh một tiếng, đang muốn ra
tay giáo huấn nàng thì thanh âm lo lắng, nhắc nhở của gã nô bộc truyền đến: “Tứ
tiểu thư, Lạc vương gia hẳn là đã vào thành, nếu người không đi, sẽ không kịp!”
Tứ tiểu thư như tỉnh
mộng, hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Mộng Khê liếc mắt một cái: “Lạc Mộng Khê, đợi
ta trở về sẽ tính sổ với ngươi!”
Nói xong, không hề
nán lại, xoay người bước nhanh đến chỗ xe ngựa.
Đám nha hoàn vây
quanh, đứng gần cổ xe ngựa phô trương mà Tứ tiểu thư đang ngồi, gã nô bộc rất
nhanh cho xe hướng đến cổng thành.
Lạc Mộng Khê mâu
quang hơi lóe, một viên thạch tử hiện ra trong tay, nhẹ nhàng bắn ra, thạch tử
rất nhanh bắn đến chỗ ổ trục của bánh xe.
Chỉ nghe “Bịch!”
một tiếng vang lên, một bên bánh xe ngựa bị rơi xuống, làm cho xe ngựa không giữ
được thăng bằng, đem thùng xe cùng tứ tiểu thư trong xe hất văng ra ngoài……
Bởi vì xe ngựa vừa
mới rời đi, vẫn chưa đi xa, xe ngựa xảy ra sự cố, khiến thị vệ ở cổng tướng phủ
cùng đám nha hoàn ở lại thất kinh trợn mắt há hốc mồm, cho đến lúc tiếng khóc nức
nở, tiếng gầm gừ phẫn nộ của tứ tiểu thư truyền đến, thì mọi người mới lấy lại
tinh thần, chạy nhanh đến hướng xe ngựa……
Tứ tiểu thư kia
thân là tiểu thư của Tướng phủ, xảy ra chuyện này dĩ nhiên là mắng đám nha hoàn
đi theo bên người cũng gã nô bộc bằng lời lẽ thô tục, khó nghe. Mọi người tức
giận mà không dám nói gì chỉ biết đứng tại chỗ nghe nàng đanh đá, chửi đổng:
“Các ngươi thất thần cái gì, còn không mau chuẩn bị một cổ xe ngựa mới, nếu bỏ
lỡ thời điểm được nhìn phong thái của Lạc vương gia, bổn tiểu thư sẽ không tha
cho các ngươi!”
Tứ tiểu thư được
nâng dậy từ trong thùng xe, búi tóc trên đầu rối như tổ chim, y phục diễm lệ
cũng bị thủng mấy chỗ, bộ dáng thập phần chật vật, nhưng nàng vẫn kiêu ngạo
ương ngạnh chỉ huy đám nha hoàn kia. Mọi người là lần đầu tiên nhìn thấy tứ tiểu
thư bị mất mặt, Băng Lam đương nhiên cũng không ngoại lệ, đứng ở cổng Tướng phủ,
nhìn tứ tiểu thư chật vật không nhịn nổi mà âm thầm cười trộm: “Không thể tưởng
được nàng cũng có ngày hôm nay!”
“Băng Lam, đừng
nhìn, ta đói bụng, có gì để ăn hay không?” Lạc Mộng Khê lạnh lùng quét tứ tiểu
thư liếc mắt một cái, đáy mắt hiện lên một tia lạnh như băng: Đây chính là quà
ra mắt……
“Có có có!” Băng
Lam trong phút chốc hoàn hồn: “Tiểu thư, người về phòng trước, nô tỳ đến phòng
bếp lấy đồ ăn cho ngưòi!”
Lạc Mộng Khê theo
trí nhớ của Lạc đại tiểu thư đi đến một địa phương, đây là một tiểu viện hết sức
xa xôi, xa xa nhìn lại, hết sức lụi bại, trong viện cỏ dại mọc thành bụi, nhưng
mà trong phòng lại rất sạch sẽ, bố trí mặc dù đơn giản, cũng không mất đi vẻ
thưởng thức, xem ra tính cách của Lạc đại tiểu thư này mặc dù yếu đuối, nhưng
cũng là một nữ tử huệ chất lan tâm.
Trong khi Lạc Mộng Khê đang quan sát khắp
phòng thì Băng Lam bưng một bát mỳ nóng hổi đi vào phòng: “Tiểu thư, vẫn còn
nóng hãy ăn đi!”
Hương thơm bay
vào mũi, làm cho Lạc Mộng Khê đã vài ngày chưa ăn gì rất nhanh ngồi vào bàn cầm
lấy đôi đũa bắt đầu ăn mỳ.
Mùi vị thật ngon,
Lạc Mộng Khê ăn xong, ngẩng đầu nhìn Băng Lam, muốn hỏi nàng mỳ này là do ai
làm. Lúc này Băng Lam tuy rằng đứng cách đó không xa, nhưng ánh mắt của nàng lại
nhìn bát mỳ trước mặt Lạc Mộng Khê.
Vẻ mặt của Băng
Lam, cùng với động tác không ngừng nhấm nuốt của nàng làm cho Lạc Mộng Khê ý thức
được một việc: “Băng Lam, ngươi còn chưa ăn cơm sao?”
“Không phải,
không phải, nô tỳ đã ăn rồi!” Băng Lam vội vàng phủ nhận, vì chứng minh lời
mình nói là thật, Băng Lam bước nhanh đến bên bàn, cầm lấy hộp thức ăn trên
bàn, mở ra nhìn, bên trong đủ loại điểm tâm:
“Tiểu thư người
xem, đây là điểm tâm lấy từ phòng bếp, nô tỳ đã ăn no……” Lạc Mộng Khê nhìn điểm
tâm trong hộp thức ăn, không nói gì, mâu quang nhìn về một phía, Băng Lam cười
gượng hai tiếng, lơ đãng cúi đầu, thấy một khối điểm tâm trong hộp đã bị cắn một
miếng.
“Tiểu thư, khối
điểm tâm này là nô tỳ ăn qua……” Băng Lam hơi sửng sốt, cầm lấy khối điểm tâm
nhanh chóng nhét vào miệng, lại nhìn thấy trong hộp điểm tâm xuất hiện mấy sợi
tóc…..
“Điểm tâm này đều
là của người khác ăn không hết để lại sao!” Lạc Mộng Khê thanh âm bình tĩnh,
đáy mắt ngưng tụ.