Edit : kun’xjh
Mùi cỏ tươi thơm mát bay vào trong mũi, Lạc Mộng Khê mở mắt, đã thấy núi
nhỏ gần ngay trước mặt, trên núi nhỏ cỏ xanh sinh trưởng tươi tốt đã
muốn chạm vào tóc của nàng: Nguy hiểm thật, nếu kéo dây cương dừng lại
muộn một chút nữa, khoái mã tuyệt đối sẽ đâm vào núi nhỏ, đến lúc đó hậu quả thật là không tưởng tượng nổi……
Sau khi cứu Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết cũng không có nói gì, giật dây cương để khoái mã đi ra đường lớn.
Nam Cung Quyết tay cầm dây cương ngồi ở phía sau Lạc Mộng Khê, cánh tay hữu lực không một khe hở đặt ở hai bên eo Lạc Mộng Khê, chẳng khác nào đem
cả người nàng ôm vào trong ngực.
Mùi đàn hương có thể làm cho lòng người an bình ở mọi phía bay vào trong
mũi Lạc Mộng Khê, hơi thở ấm áp của Nam Cung Quyết không ngừng phả trên
tóc nàng, hơn nữa, lưng ngựa cũng không lớn, vừa vặn có thể ngồi lên hai người, theo ngựa chậm rãi chuyển động, vòm ngực rộng lớn của Nam Cung
Quyết cùng với phần lưng Lạc Mộng Khê không ngừng tiếp xúc, nhiệt độ cơ
thể ấm áp xuyên thấu qua lớp quần áo mỏng manh truyền tới trên người Lạc Mộng Khê, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng hiện lên một
tia hờn giận:
Tin đồn Nam Cung Quyết không gần nữ sắc đến tột cùng là do ai truyền ra? Quả thực chính là nói vớ nói vẩn!
Phải làm như thế nào mới có thể cùng Nam Cung Quyết cách xa một khoảng đây? Lạc Mộng Khê thu lại ánh mắt suy nghĩ biện pháp.
Đột nhiên trong đầu Lạc Mộng Khê chợt lóe linh quang, đáy mắt trong trẻo
nhưng lạnh lùng hiện lên một tia vui sướng, nghiêng người nói cảm ơn với Nam Cung Quyết:
“Lạc vương gia, lần này đa tạ người đã xả thân cứu giúp, Mộng Khê lại nợ
ngươi một phần nhân tình, nay toàn bộ thích khách đã bị thị vệ quý vương phủ giết chết, Mộng Khê không còn nguy hiểm nữa, nhưng Vương gia người
lại có bệnh trong người, không thể tiếp nhận quá nhiều cực nhọc, không
bằng người dừng ngựa lại, Mộng Khê có thể đi về Tướng phủ!”
Ngựa đang đi đột nhiên dừng lại, Nam Cung Quyết không có nói gì, nhưng Lạc
Mộng Khê bên cạnh lại có thể cảm giác Nam Cung Quyết đang tức giận, ánh
mắt sắc bén nhìn nàng không thèm nháy mắt, không khí xung quanh nhất
thời bị đóng băng, tức giận mãnh liệt nhanh chóng tản ra bốn phía, hít
thở không thông……
Lạc Mộng Khê mâu quang chợt hiện: Nam Cung Quyết tức giận như vậy, là do
tính của hắn vốn hỉ nộ vô thường, hay là trong lời nói của ta vừa rồi
rất không hợp tình hợp lý……
“Cáo từ!” Ngay lúc Lạc Mộng Khê đang âm thầm đoán nguyên nhân tức giận của Nam
Cung Quyết, Nam Cung Quyết mở miệng từ biệt, ngữ khí lạnh như băng ngầm
mang theo tức giận, đột nhiên đem dây cương nhét vào trong tay Lạc Mộng
Khê, thân ảnh thon dài của Nam Cung Quyết bay lên trời, trong nháy mắt
bay khỏi lưng ngựa, mũi chân ‘Vô tình’ hung hăng đá trúng mông ngựa,
khoái mã hí một tiếng, dọc theo đường chạy nhanh về phía trước!
“A!” Lạc Mộng Khê không hề chuẩn bị, trong nháy mắt khoái mã chạy đi, nàng
kinh hô một tiếng, suýt nữa bị hất văng, may mắn nắm chặt dây cương, mới tránh được tai họa.
Nam Cung Quyết tao nhã, sau khi tiêu sái tiếp đất, khẽ ho khan vài tiếng,
nhìn khoái mã phi nhanh, cùng với Lạc Mộng Khê sắc mặt đầy giận dữ đang
nằm ở trên lưng ngựa, vẻ tức giận trong lãnh mâu tự nhiên cũng tan không ít, hơi cong khóe miệng lên giống như phác họa ý cười như có như không.
Hiện giờ con đường tuy đã bằng phẳng hơn nhều, nhưng Lạc Mộng Khê cưỡi ngựa
rất bình thường, ngựa chạy tốc độ quá nhanh, nàng căn bản không ghìm
cương được, vì tránh bị khoái mã hất văng, Lạc Mộng Khê nắm chặt dây
cương, trong đôi mắt đẹp hiện ra lửa giận:
Nam Cung Quyết chết tiệt, ngươi tốt nhất nên cầu trời xanh đừng cho ngươi lọt vào tay ta, nếu không……
Đột nhiên, một tên hắc y nhân cầm trường kiếm trong tay, toàn thân quanh
quẩn túc sát nồng đậm, không hề có dấu hiệu từ trong rừng bay ra, mũi
kiếm chỉa thẳng Lạc Mộng Khê nằm trên lưng ngựa đang suy nghĩ xấu xa về
phương pháp chỉnh Nam Cung Quyết.
Lạc Mộng Khê thân là đặc công, đối hoàn cảnh vô cùng mẫn cảm, trong nháy
mắt hắc y nhân xuất hiện, nàng đã nhận thấy được hắc y nhân này có võ
công cao cường, mà hiện giờ bản thân nàng lại bị trọng thương, hơn nữa
nàng lại đang ngồi trên lưng ngựa phi nhanh, căn bản không thể đánh trả
lại hắc y nhân, chỉ có thể lắc mình thật nhanh, tránh thoát công kích
của hắc y nhân.
Trong nháy mắt Lạc Mộng Khê tránh khỏi trường kiếm của hắc y nhân, nguyên bản con đường trống trơn bỗng nhiên xuất hiện mười mấy tên hắc y nhân cầm
cung tiễn trong tay, hắc y nhân dàn trận ra đường, chặn lối đi của Lạc
Mộng Khê.
Khoái mã nâng móng trước lên hí một tiếng, ghìm hai chân trước lại, giọng nói vô tình, lạnh như băng vang lên từ phía sau Lạc Mộng Khê:“Lạc đại tiểu thư, chủ nhân có lệnh, ngươi đi theo chúng ta, hoặc mang thi thể của ngươi trở về!”
“Chủ nhân của các ngươi là ai?” Hắc y nhân này võ công cực cao, với nhóm hắc y nhân phục kích nàng
trong nước không cùng một nhóm, Lạc Mộng Khê thầm giật mình: Ngoài trừ
Đại phu nhân ra, còn có người muốn đẩy ta vào chỗ chết……
“Lạc đại tiểu thư đi theo, đương nhiên sẽ biết!” Giọng nói vô tình, lạnh như băng lại vang lên, nhóm hắc y nhân thật cẩn thận tới gần Lạc Mộng Khê, mũi tên trên cung tiễn vẫn đang chỉ vào
nàng, không dám lơi lỏng.
Nam Cung Quyết vừa vặn đáp xuống chỗ có cây cối rậm rạp, hơn nữa võ công
của hắn cao cường, hắc y nhân không thể nhận thấy sự tồn tại của hắn.
Nhìn khoảng cách giữa Lạc Mộng Khê và hắc y nhân càng ngày càng gần, Nam
Cung Quyết lãnh mâu chợt hiện, đang muốn bay ra giúp đỡ, ai ngờ trong
phổi đột nhiên đau nhức như bị kim đâm, Nam Cung Quyết khống chế không
được, lấy khăn lụa che miệng, kịch liệt ho khan……
Một chút mùi tanh nồng từ cổ họng trào ra, Nam Cung Quyết mâu quang khẽ
biến, chậm rãi mở khăn lụa che miệng ra, giơ lên trước mặt, trên khăn
lụa màu trắng hai đóa Hồng Mai đang nở ra tươi rói……
Khóe miệng khẽ nhếch lên một tia ý cười chua sót, trong đầu Nam Cung Quyết hiện ra lời nói của Cốc chủ Dược Vương cốc:“Tự ngươi ho ra máu là ngày đó bắt đầu, ngươi nhiều nhất chỉ còn thời gian là nửa năm!” Chỉ còn lại có nửa năm sao……
“Lạc Mộng Khê, nơi này tất cả đều là người của bọn ta, ngươi có chạy đằng trời, ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi!” Tiếng ra lệnh băng lãnh, vô tình của hắc y nhân truyền vào trong tai.
Nam Cung Quyết phút chốc hoàn hồn, mâu quang chợt lạnh, cố nén khó chịu
trong cơ thể xuống, thân ảnh thon dài trong nháy mắt đã bay đến trước
mặt đám người, tiêu sái hạ xuống phía sau Lạc Mộng Khê, bàn tay cầm lấy
dây cương đột nhiên run lên, khoái mã mở đường máu gần hắc y nhân, rất
nhanh lao về phía trước…
Nhìn Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê nhanh chóng rời khỏi tầm mắt bọn chúng, tên hắc y nhân cầm đầu mâu quang phát lạnh: “Bắn tên!”
Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê vẫn chưa đi xa, mệnh lệnh của tên hắc y nhân đương nhiên truyền đến tai hai người. Nam Cung Quyết mâu quang phát
lạnh, nhưng chưa có ngoảnh lại, ngưng tụ mười phần nội lực trong bàn tay đột nhiên vung hướng đám hắc y nhân.
Chỉ nghe “Phịch!” Một tiếng vang lên, cung tiễn trong tay đám hắc y nhân đều bị Nam Cung Quyết dùng nội lực cường thế đánh bay ra ngoài…
“Nam Cung Quyết, tại sao ngươi không để lại một nhân chứng sống, ta muốn biết rốt cuộc là ai muốn tính mạng của ta!” Nhìn tử thi đầy đất sau khi bụi mù tản đi, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Khuôn mặt Nam Cung Quyết lạnh như băng, ánh mắt thâm thúy: “Bọn chúng là tử sĩ, cho dù dùng tất cả cực hình trong thiên hạ, cũng
tuyệt đối không nói ra một chút tin tức có ích cho ngươi!”
Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê hơi lóe lóe: “Tại sao người biết những hắc y nhân này là tử sĩ?”
Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết tiếp tục nói chuyện, vẫn chưa nhìn thấy
trong những hắc y nhân vừa rồi có một tên còn chưa chết, người nọ dùng
hết toàn lực giật lại cung tiễn, mũi tên không phải nhắm đến Lạc Mộng
Khê hay Nam Cung Quyết, mà là khoái mã hai người bọn họ đang ngồi…
Nam Cung Quyết ánh mắt thâm thúy tiếp tục thúc ngựa đi về phía trước, trong lòng khe khẽ thở dài, đang muốn trả lời câu hỏi của Lạc Mộng Khê. Ai
ngờ, khoái mã đột nhiên phát cuồng, ngã mạnh xuống đất, Nam Cung Quyết
và Lạc Mộng Khê vẫn chưa nghĩ đến sẽ có biến cố này, cả hai đều bị hất
tung…
Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê sau khi bị hất bay thì rơi xuống một sườn
dốc dài đầy cỏ xanh, hai người theo sườn dốc lăn nhanh xuống sơn cốc sâu không thấy đáy…