Edit : kun’xjh
Nhìn hắc y nhân gần trong gang tấc, cầm trường kiếm trong tay, mắt lộ ra hàn quang, giống như phải băm nàng thành vạn đoạn, Lạc Mộng Khê khinh
thường hừ nhẹ một tiếng: Muốn giết ta, cũng không dễ dàng như vậy!
Bàn tay mềm khẽ vung, mười phần nội lực ngưng tụ phóng tới hắc y nhân, chỉ nghe “Phanh” Một tiếng vang lên, vài tên hắc y nhân xông đến đầu tiên đều bị nội lực cường thế của Lạc Mộng Khê đánh bay đi ra ngoài:“Bủm” Một tiếng rơi xuống giữa dòng nước, vô số bọt nước bắn tung tóe……
Giống như không nghĩ tới Lạc Mộng Khê lại lợi hại như vậy, hắc y nhân phía
sau đứng hình một lát, ngay lúc bọn chúng đang phân thần, thân hình cao
lớn của Lôi Viễn, Lôi Thanh đã đi tới bên người Lạc Mộng Khê, rút ra bội kiếm của mình cùng nhau công kích hắc y nhân……
Trong lúc nhất thời, trên khắp thuyền hoa vang lên tiếng binh khí va chạm
kịch liệt, máu tươi bắn tung tóe hoặc rơi vào giữa sông, hoặc tụ lại
trên sàn thuyền, sát khí nồng đậm tại cảnh sắc mê người tản ra khắp mặt
sông……
Băng Lam không có võ công, vì không muốn liên lụy đến ba người Lạc Mộng Khê
nên nàng chạy vào khoang thuyền, tránh ở sau bình phong, lo lắng nhìn
chăm chú cuộc đánh nhau trên sàn thuyền. Lôi Viễn, Lôi Thanh là thủ hạ
đắc lực của Lạc thừa tướng, trường kiếm trong tay kín không kẽ hở,
trường kiếm đi qua nơi nào, tất có hắc y nhân bị thương hoặc ngã xuống……
Về phần Lạc Mộng Khê lại càng không cần phải nói, đối với địch nhân của
mình, nàng từ trước đến nay sẽ không thủ hạ lưu tình, Băng Lam trốn được rồi, Lạc Mộng Khê không cần bận tâm nữa, từ chỗ hắc y nhân đoạt lấy
trường kiếm, vận dụng phòng thủ, tấn công mà mình đã học, cách vài giây
tất có một tên hắc y nhân bỏ mạng hoặc rơi xuống nước……
Nhìn hắc y nhân trên sàn thuyền càng ngày càng ít, Băng lam đang tránh ở sau bình phong âm thầm nhẹ nhàng thở ra: Xem ra trận chiến này là tiểu thư, Lôi Viễn, Lôi Thanh thắng, may mắn chỉ là chuyện không đâu, nhưng mà,
tiểu thư trước giờ cửa chính, cửa sau đều chưa bước ra, khi nào thì học
võ công lợi hại như vậy……
Ngay tại lúc Băng Lam còn đang nghi hoặc, một trận tiếng nước ào ào truyền
vào trong tai, đánh gãy suy nghĩ của Băng Lam, Băng Lam trong lòng nghi
hoặc: Đây là tiếng gì?
Dưới chân truyền đến một cảm giác mát mát, Băng Lam cúi đầu nhìn xuống, đã
thấy chân nhỏ của nàng đang đứng ở trong nước sông trong suốt, nước sông từ từ dâng lên, đôi giày trên chân nàng đã bị thấm ướt……
Băng Lam theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại: Giữa khoang thuyền không biết từ
khi nào đã bị người khác chém một lỗ thủng lớn, lúc này, lượng lớn nước
sông thông qua lỗ thủng tràn vào thuyền hoa……
“Tiểu thư…… Tiểu thư…… Không tốt, khoang thuyền bị người khác phá, thuyền hoa sắp chìm ……” Băng Lam vừa kinh hô, vừa chạy ra sàn thuyền.
Đáng chết, chuyện này nhất định là một tay Đại phu nhân bày ra, làm thủng
khoang thuyền, cho dù ta không bị giết chết, cũng sẽ bị chết đuối, đáng
tiếc, Lạc Mộng Khê ta tuyệt không để như ngươi mong muốn!
Lạc Mộng Khê mâu quang phát lạnh, vung chưởng đánh rớt Hắc y nhân trước mặt xuống nước, đang muốn xoay người nói cho Băng Lam biết phải làm như thế nào, thì bất thình lình một tiếng phá nước mãnh liệt vang lên, lại một
đám hắc y nhân thoát ra từ mặt nước, ánh mắt lạnh như băng, toàn thân
quanh quẩn sát khí nồng đậm, trường kiếm trong tay đương nhiên là chỉ
hướng Lạc Mộng Khê……
Lại nói Nam Cung Quyết và Bắc Đường Diệp ngồi trên thuyền hoa, đang nổi
trên mặt sông không mục đích, Nam Cung Quyết cầm trong tay ngọc tiêu
đứng trên sàn thuyền, ánh mắt sâu thẳm nhìn phía phương xa, suy nghĩ lại không biết đã bay tới nơi nào.
Bắc Đường Diệp đứng ở bên cạnh Nam Cung Quyết, định mở miệng, nhưng mà chưa nói được gì đã thở dài thật mạnh, Bắc Đường Diệp đang muốn trở vào
khoang thuyền, khóe mắt dư quang trông thấy thuyền hoa xa xa, nhịn không được kinh hô ra tiếng:“Nam Cung Quyết, ngươi xem phía trước, Lạc Mộng Khê đã xảy ra chuyện!”
Nam Cung Quyết trong phút chốc hoàn hồn, ánh mắt sâu thẳm theo hướng chỉ
của Bắc Đường Diệp nhìn lại: Thuyền hoa Lạc Mộng Khê ngồi lúc sáng, bây
giờ đã máu chảy thành sông, nước sông xung quanh thuyền hoa cũng đã bị
máu tươi nhuộm hồng……
Bốn người Lạc Mộng Khê, Lôi Viễn, Lôi Thanh, Băng Lam bị hắc y nhân bao vây xung quanh, Nam Cung Quyết thấy không rõ tình trạng của Lạc Mộng Khê
như thế nào, nhưng mà, lấy chiêu thức ngoan độc của hắc y nhân mà xem,
bọn họ chính là muốn đuổi cùng giết tận đám người Lạc Mộng Khê……
Nam Cung Quyết mâu quang phát lạnh, theo bản năng muốn dùng khinh công bay
tới thuyền hoa của Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp vội vàng đưa tay đè vai
Nam Cung Quyết lại:“Nam Cung Quyết, sau khi ngươi uống thuốc
trong vòng một canh giờ không thể vận chân khí, nội lực, nếu không, bệnh tình sẽ nặng thêm gấp đôi.”
Quay đầu liếc mắt nhìn chỗ Lạc Mộng Khê một cái, thuyền hoa đã muốn máu chảy thành sông, Bắc Đường Diệp bất đắc dĩ khẽ thở dài: “Ta dẫn người đi cứu Lạc Mộng Khê, ngươi yên tâm, bổn hoàng tử chắc chắn
trả lại cho ngươi một Lạc Mộng Khê không tổn hao một cọng tóc nào!”
Nói xong, Bắc Đường Diệp không hề trì hoãn, vận khinh công rất nhanh bay
hướng thuyền hoa của Lạc Mộng Khê, rất nhiều thị vệ theo sát phía
sau Bắc Đường Diệp tiến đến cứu người.
“Bằng tốc độ nhanh nhất cho thuyền hoa chạy đến chỗ Bắc Đường Diệp!” Nam Cung Quyết lạnh giọng ra lệnh, ánh mắt sắc bén nhìn phía thuyền hoa của Lạc Mộng Khê, mâu quang sâu thẳm càng ngưng càng sâu, làm cho người ta đoán không ra hắn đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.
Thích khách hắc y võ công cao cường, hơn nữa liên tục không ngừng vây quanh
thuyền hoa, như thế nào giết đều giết không xong, Lạc Mộng Khê vừa cùng
hắc y nhân so chiêu, vừa suy nghĩ biện pháp thoát đi: Thuyền hoa rất
nhanh sẽ chìm, dưới nước còn không biết có bao nhiêu hắc y nhân, một khi thuyền hoa chìm vào trong nước kết quả của bốn người, ta, Lôi Viễn, Lôi Thanh, Băng Lam không thể lường được……
“Lôi Xa, trên chiến thuyền thuyền hoa này có thuyền nhỏ không?” Lạc Mộng Khê nhấc chân đá văng một tên hắc y nhân cách nàng gần nhất
ra, trầm giọng hỏi: Trên du thuyền hiện đại đều có thuyền nhỏ để đào
sinh, phòng khi chuyện khẩn cấp xảy ra, không biết thuyền hoa cổ đại có
trang bị thuyền nhỏ hay không.
Lôi Viễn đang bị vài tên hắc y nhân bao vây tấn công, nghe được câu hỏi của Lạc Mộng Khê hai mắt sáng ngời, đang muốn trả lời, bất thình lình một
giọng nói trêu tức quen thuộc vang lên: “Có bổn hoàng tử ở đây, còn cần gì thuyền đào sinh!”
Lời còn chưa dứt, Bắc Đường Diệp mang theo rất nhiều thị vệ từ trên trời
bay xuống, vung kiếm chém về phía thích khách hắc y, có bọn họ gia nhập, đám người Lạc Mộng Khê đương nhiên nhẹ nhõm rất nhiều.
Nhìn Lạc Mộng Khê âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, Bắc Đường Diệp đang muốn tranh công, thì thình lình thuyền hoa đột nhiên chìm xuống, nước sông
tràn vào trên sàn thuyền, Lạc Mộng Khê đồng tử hơi co lại, ngữ khí trầm
trọng:“Thuyền hoa sắp chìm, mau rời khỏi nơi này!”
“Bắc Đường Diệp, Băng Lam giao cho ngươi!” Lạc Mộng Khê kéo Băng Lam qua phía sau nàng, đưa đến trước mặt Bắc Đường Diệp.
Bắc Đường Diệp đang muốn lệnh cho thị vệ đem Băng Lam đưa tới thuyền hoa
của Nam Cung Quyết, nhưng vừa mới quay đầu nhìn thuyền hoa cách xa trăm
mét kia, buộc lòng phải dừng lại:
Bọn thị vệ khinh công không phải rất cao, mang theo Băng Lam căn bản bay
không được trăm mét để đến thuyền, nói vậy Lạc Mộng Khê cũng đã nghĩ tới điểm ấy, mới đưa Băng Lam cho hắn.
Bọn thị vệ đã được huấn luyện qua, võ công tất nhiên cao hơn thích khách
hắc y, không lâu sau, toàn bộ thích khách hắc y trên thuyền hoa đã bị
giết sạch.
“Nhanh, đi đến chỗ chiến thuyền thuyền hoa!” Bắc Đường Diệp trầm giọng ra lệnh: Toàn bộ sàn thuyền đều đã bị ngập nước, lập tức sẽ chìm……
Bọn thị vệ không chút nào trì hoãn, vận khinh công rất nhanh bay về phía thuyền hoa của Nam Cung Quyết.
“Lạc cô nương, chúng ta cũng đi qua đi!” Bắc Đường Diệp bắt lấy cánh tay Băng Lam, đem nàng rời khỏi thuyền hoa nguy hiểm, Lôi Viễn, Lôi Thanh vẫn chưa rời đi, mà là theo sát phía sau Lạc
Mộng Khê để bảo hộ nàng.
“Chúng ta đi qua đi!” Lạc Mộng Khê nhìn quanh mọi nơi một vòng, xác nhận trên toàn bộ thuyền
hoa ngoài ba người bọn họ thì không còn ai khác, đang muốn vận khinh
công bay về phía an toàn, chỉ nghe một tiếng nổ “Bùm!”, Lạc Mộng Khê cùng Lôi Viễn, Lôi Thanh trong nháy mắt đều bị đám bọt nước lớn bao phủ……