Ads
Edit : Gió Lạc
Beta : Kun’xjh
“Đại tiểu thư,
thỉnh ra chiêu!” Lời còn chưa dứt, ánh mắt Nam Cung Quyết đột nhiên thay
đổi, tay cầm khăn luạ che miệng ho khan kịch liệt.
“Lạc vương gia,
ngươi có sao không?” Nhìn sắc mặt đỏ ửng và thân thể tuấn mỹ khẽ run
nhẹ của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê nhẹ giọng hỏi, mâu quang hiện lên
một tia sáng tỏ: Nam Cung Quyết mắc bệnh Hoa Đào lao, chắc là bởi vì
năm năm trước ăn phải thực phẩm chí hàn là cua dẫn tới bệnh càng nặng
hơn.
Ở cổ đại,
chỉ cần là bệnh có chữ lao, thì đều là bệnh nan y, cũng giống như
bệnh ung thư ở hiện đại, không có thuốc chữa, chỉ có thể tận lực mà
kéo dài mạng sống………
Không biết bao
lâu sau, Nam Cung Quyết ngừng ho khan, lấy khăn lụa lau miệng, bờ môi
tái nhợt không chút huyết sắc, sắc mặt ửng đỏ lạ thường, ánh mắt
có chút tản ra . Trong lòng Lạc Mộng Khê cả kinh, mâu quang hơi trầm xuống:
Bệnh của Nam Cung Quyết đã xâm nhập vào phổi, chỉ sợ thời gian không
còn nhiều…….
“Bổn vương không
có việc gì, Lạc Đại tiểu thư, thỉnh ra chiêu!” Thanh âm Nam Cung Quyết rõ
ràng là hữu khí vô lực, nhưng lại mang theo khí thế uy nghiêm, làm cho
người ta không thể khinh thường.
“Một khi đã
như vậy, Mộng Khê đắc tội!” Vừa nói, thân ảnh yểu điệu của Lạc Mộng Khê
đồng thời di chuyển trong nháy mắt đã đến trước mặt Nam Cung Quyết,
ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, bàn tay mềm mại đánh tới hướng Nam
Cung Quyết…..
Ngay khi bàn
tay Lạc Mộng Khê sắp chạm vào Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết đột nhiên
nghiêng người tránh khỏi chiêu thức của Lạc Mộng Khê, tà áo trắng tung
bay, động tác tao nhã như tiên nhân, nâng bàn tay lên hóa giải thế tấn
công của Lạc Mộng Khê……
Không phải Lạc
Mộng Khê muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, nhưng Nam Cung
Quyết là người của hoàng thất nên có ngạo khí hơn người, tuy rằng
hắn bệnh rất nặng, nhưng hắn không cần người khác thương hại . Nếu
hôm nay Lạc Mộng Khê vì hắn phát bệnh mà hủy bỏ tỷ thí, e rằng bọn
họ trong lúc đó đã trở thành kẻ thù.
Tuy rằng chỗ ở
của Lạc Mộng Khê là nơi hẻo lánh, nhưng phủ Thừa tướng ban đêm vẫn
có thị vệ đi tuần tra, tất cả động tĩnh nơi này đều lọt vào tai
bọn họ.
Bất quá Lạc
Mộng Khê cũng không lo lắng việc nàng cùng Nam Cung Quyết tỷ thí bị
phát hiện, bời vì nàng sớm nhận ra, có bốn ám vệ võ công cao cường
đứng ở bốn phía đông, tây, nam, bắc của Khê viên, người ngoài không
thể tiếp cận nơi này…..
Lần trước Lạc
Mộng Khê đi ngang qua Lạc vương phủ, bị Nam Cung Quyết phát hiện, còn
cùng hắn so một chưởng, nhưng hoàn toàn không thể đánh giá võ công
hắn cao hay thấp, lần này cùng hắn gia thủ, vừa rồi Lạc Mộng Khê
mới biết được, võ công của Nam Cung Quyết cao không lường được!
Ở hiện đại,
võ thuật Trung Quốc được chia làm hai loại là võ thuật hiện đại và
võ thuật cổ đại, Lạc Mộng Khê thân là đặc công, cả hai dạng này,
nàng đều có học qua, võ thuật hiện đại lấy công kích làm chủ yếu,
nhanh, chuẩn, nhưng cần phải có vũ khí như đinh sắt, chủy thủ.
Cổ võ bác đại
tinh thâm, học rất khó, nhưng nếu lĩnh ngộ hoàn toàn cổ võ kia thì người
đó nhất định là cao thủ trong cao thủ, không cần sử dụng vũ khí gì,
chỉ cần một sợi tóc, một cái móng tay đều có khả năng giết người.
Thông minh như
Lạc Mộng Khê cũng chỉ mới lĩnh ngộ sáu tầng cổ võ . Võ công của Nam
Cung Quyết chính là bậc cao nhất của cổ võ, Lạc Mộng Khê muốn thắng hắn
trong vòng năm mươi chiêu, thật rất khó khăn, nhưng mà Lạc Mộng Khê cũng
không phải là người dễ dàng chịu thua, chỉ cần có một tia hy vọng,
nàng nhất định sẽ cố gắng tranh thủ . Nàng ra chiêu rất nhanh, lại sắc
bén, Nam Cung Quyết cũng tập trung tinh thần, ứng phó chiêu thức Lạc
Mộng Khê……..
Dưới ánh trăng, Lạc Mộng Khê cùng Nam
Cung Quyết đều là thân bạch y, hai người ở giữa vườn hoa hồng đánh
nhau, tà áo trắng theo gió tung bay, động tác hai người rất nhanh nhưng
lại tao nhã, xa xa nhìn lại, giống như đắm chìm dưới ánh trăng dùng võ
nói tình ý thần tiên quyến lữ.
Nhưng người
sáng suốt vừa nhìn là biết, hai người đang đánh nhau cực kì nguy
hiểm, chỉ cần có chút sơ ý, sẽ vạn kiếp bất phục*…..
(*Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp không trở lại được)
Lạc Mộng Khê
điểm nhẹ hai chân, rất nhanh lùi về sau mấy bước, bàn tay khẽ lật, một
dải lụa trắng đánh tới Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết đột nhiên giơ tay, khi
dải lụa trắng đến trước mặt quấn vào tay hắn, năm ngón tay đột nhiên nắm
chặt: “Bành bành bành……” Mấy tiếng vang vừa dứt, giữa không trung toàn bộ dải
lụa trắng bị đánh nát……..
“Lưu Vân, lấy
kiếm đến!” Thản nhiên lướt nhìn Lạc Mộng Khê cách đó không xa, Nam Cung
Quyết lạnh giọng ra lệnh.
Nam Cung Quyết
vừa dứt lời, hai thanh trường kiếm mang theo hàn quang lóe sáng rất
nhanh hướng về phía Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết.
Hai người thay
phiên nhận trường kiếm, đồng thời mí mắt nâng lên, trường kiếm nhanh
như chớp đánh về phía đối phương, chỉ nghe một tiếng ‘Keng’ vang lên,
hai thanh kiếm giữa không trung va vào nhau, lóe ra tia lửa chói mắt……
Nam Cung Quyết
đáng ghét, gạt ta nói đi xử lí chính sự, nhưng lại đến nơi này gặp
tình nhân! Trên cây Đại Thụ cách đó không xa xuất hiện một thân ảnh màu
lam, dưới ánh trăng nhìn giống như tình lữ, truy đuổi, không ngừng nhìn
về phía Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết, ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Đang muốn nhảy
từ trên cây Đại Thụ xuống hiện thân để gặp hai người, thì một gã ám vệ
xuất hiện trước mặt thân ảnh màu lam: “Tứ hoàng tử, Vương gia có dặn qua,
lúc hắn cùng với Lạc Đại tiểu thư so chiêu, không cho phép bất luận kẻ
nào quấy rầy!”
Bốn gã ám vệ
này đều là tâm phúc của Nam Cung Quyết, võ công cao cường, đối với
Nam Cung Quyết trung thành tận tâm, lời nói của hắn đối với bốn
người này ngang với thánh chỉ.
Nếu Nam Cung
Quyết không muốn cho bất luận kẻ nào quấy rầy hắn cùng Lạc Mộng Khê
so chiêu, thì dù phải liều mạng cả bốn người cũng nhất định không để
cho ai quấy rầy, nếu Diệp Bắc Đường muốn xông vào, trước tiên phải
bước qua xác của bốn người này.
Võ công của
bốn người này, Bắc Đường Diệp từng chứng kiến, nếu bốn người cùng
liên thủ, hắn không thể nắm chắc phần thắng…..
Quên đi, vẫn
là chờ Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê giao thủ xong mới chất vấn
hắn!
Năm mươi chiêu
dần trôi qua, mâu quang Lạc Mộng Khê trầm xuống: Cho dù không thắng
được Nam Cung Quyết, ta cũng tuyệt đối không bại dưới tay hắn……….
Ánh mắt trong
trẻo lạnh lùng của Nam Cung Quyết nhìn Nam Cung Quyết đánh giá cao
thấp một lần, ánh mắt dừng ở một chỗ, mâu quang sáng lên nhưng không
ai có thể thấy, trong lòng đã có chủ ý.
Lạc Mộng Khê
đột nhiên tấn công nhanh hơn, trường kiếm trong tay liên tục dao động,
bức Nam Cung Quyết lui vài bước, thừa dịp Nam Cung Quyết lui về phía
sau lộ ra khe hở, trường kiếm trong tay Lạc Mộng Khê chém ra, đây đã
là chiêu thứ bốn mươi chín……
Chiêu thứ bốn
mươi chín trong nháy mắt qua đi, trường liếm trong tay Nam Cung Quyết đã
chỉ thẳng cổ họng Lạc Mộng Khê, trong lòng Lạc Mộng Khê cả kinh,
nàng vội vàng vung kiếm, nhưng không phải chắn trường kiếm của Nam
Cung Quyết, mà là thẳng đến trái tim của Nam Cung Quyết………
Vùng cổ chợt
lạnh, mũi kiếm của Nam Cung Quyết đã kề sát cổ họng Lạc Mộng Khê,
chỉ cần hắn dùng sức, sẽ khiến Lạc Mộng Khê mất mạng.
Nhưng mà mũi
kiếm của Lạc Mộng Khê cách tim Nam Cung Quyết ba li, rõ ràng Lạc Mộng
Khê đã thua….
“Ta thừa nhận,
võ công Lạc vương gia so với ta cao hơn!” Trong phút chốc bốn mắt nhìn
nhau, mâu quang Lạc Mộng Khê lóe lên, thu hồi trường kiếm, ho nhẹ vài
tiếng, nhẹ nhàng hạ mí mắt, đáy mắt sâu thẵm.
Nam Cung Quyết
cũng thu hồi trường kiếm đặt ở cổ họng Lạc Mộng Khê về, ho nhẹ vài
tiếng: “Một khi đã như vậy, thỉnh Lạc Đại tiểu thư tuân thủ ước định
của chúng ta trước đó……”
“Đợi chút,
Lạc vương gia, Mộng Khê chỉ nhận thua, chưa nói muốn về dưới trướng
Lạc vương gia!” Lạc Mộng Khê nói từng chữ, âm vang mạnh mẽ, trong trẻo
nhưng lạnh lùng, ánh mắt bình tĩnh như thường.
“Lạc Mộng Khê,
vừa rồi khi so chiêu với ngươi, ta đã sớm nói rõ ràng, nếu ngươi thua,
sẽ phải về dưới trướng bổn vương, mặc ta sai phái, chẳng lẽ ngươi
muốn bội ước!” Thanh âm Nam Cung Quyết lạnh như băng, làm cho người ta cảm
giác như đang ở trong hầm băng, không giận nhưng cường thế áp chế khiến
người khác không thở nỗi.
“Lạc Mộng Khê
ta không vi phạm ước định, bất quá……” Lạc Mộng Khê nhẹ nhàng cười
trong trẻo nhưng lạnh lùng, mắt hiện lên tia trêu tức, trên bàn tay nhỏ
bé xuất hiện một thứ xanh biếc: “Lạc vương gia, ngươi có nhận ra vật
này?”