Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 8: Chương 8: Báo ứng của em là tôi (phần 2)




Dương Gia Lập kỳ thật rất ngốc

Chỉ vì để làm Tiểu Hạ vui lòng mà cậu phải đi dạo gần 3 ngày trong trung tâm thương mại, xem đến đầu óc choáng váng, hoa cả mắt, chọn tới chọn lui mới chọn ra được một món

Vậy mà hắn lại dám nói cậu chọn quà như vậy vẫn chưa đủ cố gắng?

Cơ mặt Dương Gia Lập cứng lại, chuyển động có chút mất tự nhiên, ngập ngừng hỏi: “Hay là để tôi chọn lại lần nữa?”

Hai mắt Diệp Đình lạnh như băng, lạnh lùng nhìn Dương Gia Lập

Ngón tay hắn gõ nhẹ trên bàn, không mặn không nhạt mà nói: “Quà vẫn có thể chọn lại lần nữa. Nhưng tâm ý của tôi và sự vui vẻ của Tiểu Hạ cậu lấy cái gì mà trả lại? Cậu cho rằng cậu là ai?”

Dương Gia Lập đột nhiên im lặng, cúi đầu xuống dưới

Lúc này, điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên, Dương Gia Lập liền lấy điện thoại ra, nghiên đầu nhìn, là Lý Đại

Cậu liếc mắt nhìn Diệp Đình, cuối cùng vẫn không nhận điện thoại mà chỉ cúi đầu gửi một tin nhắn, nói rằng lát nữa mình sẽ gọi lại sau

Diệp Đình nhìn chằm chằm Dương Gia Lập cho đến khi cậu cất điện thoại vào túi, đột nhiên chuyển chủ đề hỏi: “Là ai điện cho cậu?”

Dương Gia Lập ầm ừ nói: “Không liên quan đến anh”

Diệp Đình nheo mắt lại, ánh mắt có chút tối đi: “Chắc lẽ là bạn trai của cậu, không đúng, tôi nhớ hiện tại cậu vẫn còn độc thân?”

Dương Gia Lập nghe hắn nói lời này, nắm tay lập tức nắm chặt

Khi cậu gặp lại Diệp Đình, Diệp Đình thì cao cao tại thượng, còn cậu thì nghèo túng đến mức con chó còn chê, tình cảnh vô cùng xấu hổ và chật vật

Hiện giờ bên cạnh Diệp Đình lại có thêm một chàng trai xinh đẹp. Hắn nói ra những lời này chẳng khác nào là đang chế nhạo cậu không có ai thèm để ý

Cậu nghiếng răng, cứng đầu cãi lại: “Bạn tình*, không được sao?”

Mà cậu cũng không phải là đang nói dối, cậu với Lý Đại thật sự là “bạn tình*”

Là bạn bè cùng nhau đốt pháo*

*Chơi chữ: Bạn tình: 炮友(pao you). Trong đó 炮 là pháo

Tết Nguyên Đán năm ngoái, cậu cùng hắn ta đốt pháo, còn làm cho quần của hắn bị lủng một lổ, đến mông cũng bị lộ ra hết. Nói là “bạn tình” thì có gì sai

Diệp Đình nghe xong lời này, sắc mặt cũng không thay đổi nhiều. Nhưng nụ cười trên mặt đột nhiên sâu hơn, ánh mắt khẽ thay đổi, cả người đều phát ra hơi thở cực kì nguy hiểm

Hắn lạnh giọng nói: “Ồ? Nói như vậy chính là chia tay ngần ấy năm, cậu đã từng lên giường?”

Dương Gia Lập nhếch môi một cái, sảng khoái mà trả lời: “Đó là đương nhiên”

Làm sao mà không lên giường được, cả đời cũng không thể không lên. Không lên giường thì làm sao mà ngủ được chứ

Nhưng cái loại lên giường kia, quả thật là không có

Trong quá trình huấn luyện quân sự ở trường học, giảng viên đã từng nửa đùa nửa thật mà nói với bọn họ rằng: Đàn ông trên đời này phải biết quản hai thứ, một là quản miệng mình và một là….ưm

Dương Gia Lập cảm thấy có lý nên liền ghi nhớ điều này. Hơn nữa, cậu cũng không phải là người hay lạm dụng cái đó, vì thế sau ngần ấy năm chia tay Diệp Đình, cậu đến chuyện yêu đương còn không có, nói gì đến chuyện lên giường với người khác

Ánh mắt Diệp Đình nhìn cậu ngày càng sâu, giống như một cái giếng đen vô hình, khiến cậu bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi. Tiên Hiệp Hay

Dương Gia Lập cũng không bị làm sao. Cậu cảm thấy Diệp Đình như thế này khiến cậu liên tưởng tới một con mãnh thú hung ác đang ẩn mình trong bóng tối, nhe răng nhìn cậu

Cậu rùng mình một cái, vội vàng quay lại chủ đề chính: “Diệp tổng, tôi đã lên giường hay chưa cũng không có liên quan đến anh. Vấn đề bây giờ là, tôi chọn quà xong rồi nhưng Tiểu Hạ không hài lòng. Anh cũng không cho tôi cơ hội chọn lại, rốt cuộc anh muốn như thế nào?”

Vẻ mặt lạnh băng của Diệp Đình không hề thay đổi, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Dương Gia Lập

Dương Gia Lập và hắn nhìn nhau một lúc lâu, sau đó hai vai liền rũ xuống, cười khổ: “Anh nói thật đi, anh vốn không định buông tha cho tôi đúng không?”

Diệp Đình chậm rãi cúi đầu, trong tay nắm chặt cây bút, móng tay trắng bệch: “Cậu nói xem?”

Dương Gia Lập nghe thấy giọng điệu của hắn ta, gần như đã hiểu tất cả

Thật ra Diệp Đình căn bản đã không định giúp cậu, từ đầu tới cuối đều chỉ coi cậu là một con khỉ mà đùa giỡn

Dương Gia Lập gật gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi”

Cậu sụt sịt mũi, xoay người định rời khỏi văn phòng

Ngay khi cậu đi tới cửa văn phòng, Diệp Đình bỗng nhiên ngăn cậu lại: ” Cậu đợi một chút “

Bước chân Dương Gia Lập liền dừng lại, quay đầu nhìn hắn

Trong mắt Diệp Đình phảng phất đang ấn chứa hàng ngàn tính toán, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nói: “Đừng vội, tôi còn một thứ muốn đưa cho cậu”

Diệp Đình thản nhiên rút một tờ giấy từ chồng văn kiện của mình ra, đi đến trước mặt Dương Gia Lập, đưa nó cho cậu

Dương Gia Lập cau mày, nhận lấy tờ giấy, cúi xuống nhìn. Là một tờ hóa đơn, bên trên ghi nợ 8 vạn 3 nghìn tệ

*8 vạn 3 nghìn tệ gần bằng 294.000.000 VNĐ

Diệp Đình bình tĩnh chỉnh lại cà vạt, giọng điệu bình thản không mang theo một chút cảm tình: “Ba ngày trước ở dưới lầu nhà cậu, cậu đã nôn lên người tôi, khiến tôi phải bỏ đi một bộ đồ đó. Có nợ có trả, bộ đồ kia tính theo giá đồ cũ trên thị trường thì là 8 vạn 3 nghìn tệ. Cậu định khi nào sẽ trả lại đây?”

Gương mặt Dương Gia Lập thoáng chốc đỏ lên, cậu trợn tròn mắt: “Anh, cái này….”

Diệp Đình nhân lúc Dương Gia Lập không để ý, khóe miệng liền cong cong lên: “Cái này có vấn đề gì sao?”

Dương Gia Lập nổi giận, cất cao giọng: ” Buổi tối hôm đó rõ ràng là anh sống chết kéo người tôi, làm thế nào cũng không chịu buông ra. Cho nên tôi mới nôn lên người anh. Anh như vậy, không biết xấu hổ sao?”

Diệp Đình nhàn nhạt hừ một tiếng, hờ hững hừ cười, nói: ” Nếu cậu có ý kiến, tôi có thể sắp xếp luật sư tài chính của tôi đến nói chuyện với cậu”

Dương Gia Lập liền nghẹn trong lòng: “Anh!”

Hơn nửa ngày sau, cậu mới dịu lại một ít, hít sâu mấy lần mới mở miệng nói: “Có phải ngay từ đầu anh đã muốn chỉnh chết tôi rồi không?”

Diệp Đình cũng không trả lời là có hay không, biểu tình cũng không thay đổi, cả người vẫn là khí thế bức người như trước

Dương Gia Lập cười lạnh vài tiếng, gật gật đầu, đôi mắt chợt hiện lên tơ máu: “Anh có thể không chớp mắt mà bỏ ra 200 vạn tệ mua quà cho người yêu nhỏ bé của anh, nhưng lại không thể chừa cho tôi một đường sống. Được, thật tàn nhẫn, trái tim của anh thật sự rất tàn nhẫn”

“Thân phận của Tiểu Hạ là gì, còn thân phận của cậu là gì” Diệp Đình lạnh nhạt nói: “Cậu vì cái gì mà nghĩ rằng tôi sẽ nương tay với cậu?”

Dương Gia Lập sửng sốt vài giây, bỗng nhiên bật cười

Cậu giơ ngón tay cái về phía Diệp Đình, dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, anh nói rất đúng”

Cậu thô lỗ đem tờ giấy nhét vào túi mình, hung hăng lau đôi mắt, cười nói: “Hai chúng ta sớm đã chia tay, tôi từ lâu đã không đáng để anh nhìn nhiều một chút, cũng không đáng để anh vì tôi mà mềm lòng. Cho dù có đem tôi chỉnh chết, anh chắc cũng chẳng thèm nhíu mày. Được, tôi hiểu rồi”

Cậu dùng khí thế cuối cùng của mình, nói: “Nếu quần áo bị tôi làm hư, tiền nhất định sẽ trả. Diệp Đình, từ nay về sau tôi tuyệt đối sẽ không thiếu anh một xu”

Nói xong, cậu không thèm nhìn Diệp Đình nữa, lập tức xoay người rời đi

Sau khi lao ra khỏi tòa nhà, Dương Gia Lập mới phát hiện tuyết đã rơi rồi

Là tuyết đầu mùa

Gió lạnh thổi vù vù kéo theo những bông tuyết rơi xuống người cậu, khiến khuôn mặt Dương Gia Lập bị lạnh đến đỏ lên

Cậu không mang theo ô, chỉ có thể xoa xoa tay. Trên đầu, những bông tuyết rào rạt rơi xuống, Dương Gia Lập chỉ có thể cúi đầu đi vào trong màn tuyết

Không biết đi được bao xa, cậu dừng lại, đứng im lặng hồi lâu. Bỗng nhiên tức giận mắng một cậu “Đm*”, sau đó liền đá vào đống tuyết bị đọng lại bên cạnh

*Từ ngữ đã được viết tắt để lịch sự

Không ngờ tuyết quá trơn. Dương Gia Lập bị mất thăng bằng, cả người liền ngã xuống nền tuyết

Cậu nắm chặt bàn chân đang phát đau của mình, cố nén cơn đau, khịt khịt mũi một cái. Lúc này mới nhận ra, chân cậu đã bị cậu làm què rồi

Thật mẹ nó, đủ rồi đó. Ông trời chắc chắc là nhìn cậu không vừa mắt, thuận tay ném cho cậu một thùng xui xẻo

Dương Gia Lập cắn răng, từ mặt đất chật vật bò dậy, khập khiễng đi tới ngồi xuống cái ghế dài bên cạnh

Sau khi xoa chân hết nửa ngày, xoa đến hai tay đều đông cứng, cậu mới rũ tuyết trên người mình xuống. Đưa tay lên miệng, thổi thổi

Cậu như người mất hồn, đưa tay vào túi lấy điện thoại ra kiểm tra số dư tài khoản của mình

Bỏ qua tiền thuê nhà, tiền nước và các chi phí cần thiết khác. Nếu như trả hết nợ cho Diệp Đình, chắc chắn tháng sau cậu sẽ phải ngủ ngoài đường, và đi móc thức ăn thừa trong thùng rác để ăn

Dương Gia Lập im lặng tắt điện thoại đi, hai tay ôm lấy mặt giống như một con thú nhỏ bị ép vào chổ chết, ủy khuất mà rên rỉ

Lần gặp lại Diệp Đình ở bữa tiệc rượu, cậu còn ngây thơ ôm mộng, cho rằng hai người tuy đã chia tay, nhưng ít nhất vẫn có thể làm bạn

Nhưng đến tận hôm nay, cậu mới thật sự hiểu rõ

Diệp Đình chính là muốn ép chết cậu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.