Editor: Docke
Không có chiêng trống ngập trời, cũng
không có nhạc mừng nghi lễ, càng không có khách mời nhộn nhịp. Ngày
thành thân hôm đó, hôn lễ của Nghiêm Ngạn cùng Vân Nông cũng giống như
ngành nghề của bọn họ, rất đơn giản cũng rất bề bộn. Cho dù Long Hạng và Hàn Băng đều nhúng thân xuống nước, ăn mặc theo không khí vui mừng
nhưng hôn lễ này vẫn diễn ra đúng như mong muốn của Nghiêm Ngạn, rất
nhanh chóng và cực kỳ im lặng. Chỉ đơn giản là lạy thiên địa, cúi lạy
bài vị cha mẹ rồi phu thê giao bái là kết thúc buổi lễ.
Hai người làm lễ xong, vừa mới đứng dậy
còn chưa kịp cất bước về tân phòng, trong không khí đã truyền đến một
loạt chấn động liên hồi.
“Sao vậy?” Long Hạng kinh ngạc hỏi, liền
thấy Nghiêm Ngạn không nói hai lời, dúi dải băng đỏ đang cầm trên tay
vào lòng Vân Nông rồi xoay người đi vào phòng tìm thanh nhuyễn kiếm hôm
nay đặc cách không mang theo người.
Nghiêm Ngạn vừa đi ra vừa giải thích: “Có người động vào trận thức ở ngoài trang.”
Người nào lại chọn trúng ngày đại hỷ mà chạy đến làm loạn thế này?
“Hàn Băng, ngươi ở lại đây bảo vệ muội
muội, chúng ta đi một chút sẽ trở lại!” Long Hạng tức giận, chỉ tay về
phía Hàn Băng dặn dò rồi cũng chạy vội vào khách viện tìm bội kiếm của
mình.
Hàn Băng nghi hoặc đứng yên tại chỗ. Hắn
biết sơn trang này rất kỳ lạ, nhưng vẫn không biết nó có chỗ nào không
giống bình thường.
“Trận thức?” Hắn kéo Vân Nông đang đứng cô liêu giữa nhà đến bên cạnh.
“Bích Trù lão nhân thiết kế riêng cho Nghiêm Ngạn.” Trên đầu vẫn còn trùm một mảnh khăn voan đỏ, Vân Nông sờ soạng ngồi xuống.
Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Chả trách sao ngươi lại muốn chúng ta vào trốn trong này…”
Ngay sau đó, thình lình xảy ra một cơn
chấn động kịch liệt làm cho hai người đang chờ trong sảnh không hẹn mà
cùng quay đầu nhìn ra ngoài.
Hàn Băng nheo con ngươi, “Nghiêm Ngạn… giải trận thức?”
“Đi xem sao.” Lòng tràn đầy lo lắng cho Nghiêm Ngạn, nàng vén làn váy, đi thẳng ra ngoài.
Hắn vội vã ngăn nàng, “Chờ một chút, ngươi là tân nương, ngươi không thể xuất đầu lộ diện được…”
“Không nên chú ý nhiều như vậy?” Vì tấm
khăn voan trên đỉnh đầu quá vướng bận, Vân Nông quàng tay qua cánh tay
Hàn Băng muốn hắn dẫn đường.
Vì quần áo tân nương quá rườm rà khó đi,
Hàn Băng cùng nàng phải mất một lúc lâu mới ra đến cửa sơn trang. Lúc
này, ngoài cửa chính đèn đuốc sáng trưng. Nơi cửa còn vướng một vị khách lạ, chân trước đã bước qua cửa nhưng chân sau vẫn còn để bên ngoài.
“Sao vậy?” Không nhìn rõ tình huống trước mắt, sau khi Vân Nông được Hàn Băng đưa đến bên cạnh Nghiêm Ngạn liền
kéo khẽ ống tay áo hắn, hỏi.
“Tiểu Nông, sao nàng lại ra đây?” Nghiêm
Ngạn đỡ lấy nàng, ngay sau đó hai mắt liền hung hăng nhìn về phía người
nào đó đang ở ngoài cửa.
“Trạng Nguyên huynh, người đó là ai?”
“…Đào Thất.” Long Hạng xấu hổ nhìn qua, có chút không dám đối mặt với ánh mắt đầy vẻ tức giận của Nghiêm Ngạn.
Đào Thất? Sát thủ đứng thứ tư trên bảng phong, biểu đệ bà con xa của Long Hạng?
Cho dù là đến thăm người thân… có cần phải chọn đúng giờ linh thế này không?
“Đầu gỗ, giúp muội xốc khăn voan lên
trước đã.” Vân Nông tức giận nói với Nghiêm Ngạn xong, quyết định vẫn ấn theo nghi lễ, hoàn thành hôn lễ của bọn họ trước đã.
Nghiêm Ngạn thở sâu, mạnh mẽ áp chế nỗi bực dọc đang tràn đầy trong lòng, qua loa thay nàng vén khăn voan lên.
Vân Nông nheo mắt, sau khi thích ứng với
ánh sáng bên ngoài mới nhìn thật kỹ vị khách tuổi trẻ tràn trề, không
thể động đậy trước mặt. Còn đối phương lại đang chật vật dùng một tay
bấu víu lấy cạnh cửa, ngơ ngác nhìn nàng.
Nàng cười dài hỏi: “Đến uống rượu mừng à?”
“Ách, không phải…” Đào Thất nhún nhún đầu vai, cứ cảm thấy bên trong chứa đầy khí lạnh, còn lạnh hơn cả gió tuyết hỗn loạn bên ngoài.
“Chạy trối chết?”
“À ừ, đúng vậy…”
Nàng vẫn hỏi thăm một cách khách khí, “Có thể mời ngươi đến nơi khác được không?” Đến lúc nào không đến, cứ phải
chọn đúng ngày đại hôn của nàng mà đến là sao? Nhà nàng là nơi tập kết
sát thủ đấy à?
“Ta không tìm được nơi nào khác để trốn…” Đào Thất tỏ vẻ khổ sở. Cứ nghĩ đến tình huống bi thảm một ngày một đêm
vừa qua bị người đuổi giết là hai chân lại mềm nhũn ra, không thể động
đậy.
“Làm sao ngươi biết được nơi này?” Nàng
không hề nói cho ai khác biết, mà Nghiêm Ngạn càng không thể tiết lộ.
Hơn nữa, nơi này cũng không phải là nơi dễ tìm.
Đào Thất run rẩy, chỉ tay vào người nào
đó, “Long Hạng là biểu ca của ta. Huynh ấy từng dùng bồ câu đưa tin cho
ta, nói rằng đang ở trên ngọn núi này. Cho nên, ta đến thử thời vận…”
“Huynh giải quyết chuyện này đi. Hôm nay
là ngày vui của muội, việc này muội mặc kệ.” Vân Nông bực mình, xoay
người vỗ vai Nghiêm Ngạn, nói xong liền vén váy, tức giận dậm bước đi
thẳng vào nhà.
“Tiểu Nông…” Nghiêm Ngạn còn đang cầm
khăn voan đỏ của nàng trong tay, vội vàng đuổi theo nàng dâu đang nổi
giận lôi đình của mình vào nhà.
Sau khi hai vị chủ nhà trọ đều đã bỏ đi,
Long Hạng vô cùng áy náy, buồn bực xách Đào Thất vào cửa, đóng cửa lại
để khóa kín trận thức, vừa làm vừa mắng ra rả. “Tiểu quỷ thối, biết ngay là ngươi vướng bận rồi mà…”
Chuyện này chắc chắn sẽ làm Nghiêm Ngạn ghi hận với hắn.
“Nếu tiền thuê nhà tăng giá, ngươi biết
nên làm cái gì rồi đó.” Hàn Băng cũng tỏ vẻ khó chịu, liếc mắt lườm Long Hạng một cái, sau đó cũng xoay người bước đi.
Đào Thất bị kéo vào đại sảnh, sau khi
được Long Hạng băng bó đơn giản những vết thương trên người xong liền
ngoan ngoãn ngồi vào bàn tiệc rượu. Hắn vừa đánh giá cảnh trí vui mừng
xung quanh một lượt, vừa cẩn thận hỏi vị tiền bối kiêm cao thủ sắc mặt
đã đen đến độ có thể sánh ngang với mực nước đối diện.
“Các huynh… sao đều ở đây vậy?” Biểu ca
nhà mình đã vậy, không ngờ ngay cả Hàn Băng đã mất tích một thời gian
cũng ở đây tham gia tiệc mừng?
“Ngươi nói thử xem?” Hàn Băng oán hận trừng mắt nhìn tên thủ phạm đã làm cho tâm tình của mọi người trở nên tồi tệ.
“Ta, ta chỉ muốn đến để tránh đầu sóng ngọn gió…” Trong lòng rất sùng bái Hàn Băng, hắn lắp bắp giải thích.
Chư vị ngồi ở đây, có ai lại không đến đây để tránh đầu sóng ngọn gió đâu?
“Tiểu tử thúi, ngươi kể cho mọi người
nghe xem đã xảy ra chuyện gì?” Không cách nào thấy chết mà không cứu,
Long Hạng mệt mỏi xoa nắn hai bên thái dương.
Đào Thất giơ hai tay lên lắc lắc liên
hồi, “Đệ cũng không muốn đến đây tìm huynh đâu, đệ cũng chỉ là vì bị
người ta truy đuổi đến đường cùng thôi.”
“Bị truy đuổi?”
“Không phải trên người ngươi cũng có khối ngọc đó đấy chứ?” Long Hạng cùng Hàn Băng liếc mắt nhìn nhau một cái,
rồi không giấu nổi lo lắng, hỏi.
“Các huynh cũng biết?” Đào Thất kinh ngạc há to miệng. Dưới ánh mắt không vui cực độ của bọn họ, hắn đành phải
lấy khối ngọc giống như khoai lang nóng phỏng tay kia ra.
“…” Cái này thật đúng như những gì Vân Nông đã nói, bốn người bọn họ quả thật đã trở thành mục tiêu cuối cùng của toàn giang hồ.
Không hiểu chuyện thế nào, Đào Thất tò mò hỏi: “Biểu ca, chú rể vừa rồi là ai vậy?”
Long Hạng thuận miệng đáp lời, “Sát thủ
Đệ Tạm trên bảng phong, Nghiêm Ngạn.” Ngày vui lại bị khách không mời mà đến phá hỏng, không biết Nghiêm Ngạn có làm thịt biểu đệ nhà hắn để
tiết hận hay không nữa?
“Cái gì?” Đào Thất quá sợ hãi, đứng bật
dậy, “Huynh ấy chính là Đệ Tam thần long không thấy đầu cũng không thấy
đuôi đó sao? Vì sao dáng vẻ lại bình thường quá đỗi như vậy?” Thật sự
quá chênh lệch so với thân phận của hắn.
Hàn Băng cau mày, “Ngươi nhỏ giọng một tí bộ sẽ chết sao?” Muốn Nghiêm Ngạn ra khỏi tân phòng tìm hắn tính sổ hả?
“Hắn chính là biểu đệ của ngươi?” Câu hỏi ngầm mang theo lửa cháy hừng hực của Nghiêm Ngạn ngay lập tức nhẹ nhàng bay vào lỗ tai Long Hạng.
Long Hạng áy náy không thôi, “Ngươi là
chú rể mà, sao lại ra đây làm gì?” Hiện tại không phải là đêm động phòng hoa chúc của hắn sao?
Vẻ mặt Nghiêm Ngạn âm trầm, “Tiểu Nông
muốn ta ra tiếp khách…” Vất vả lắm mới trấn an được nàng, không ngờ nàng lại đá hắn ra ngoài tiếp chuyện với ba gã đồng nghiệp, bảo hắn tâm sự
với bọn họ.
Ba đôi mắt lạnh buốt như đao lập tức đồng loạt chém đến tên tiểu đồng nghiệp. Điều này làm cho Đào Thất cảm giác
gánh nặng đầy mình, đành ngượng ngùng cười cười.
“Ách, huynh… hôm nay thành thân a?”
Nghiêm Ngạn trên trán nổi gân xanh cuồn cuộn, “Nhìn không ra à?”
“Cái đó, Tiểu Nghiêm…” Long Hạng sợ hãi lên tiếng, cố ý cầu tình cho biểu đệ nhà mình.
“Chú ý đến hắn một chút, sau này ta mới
tính sổ với ngươi.” Nghiêm Ngạn liếc mắt nhìn hắn một cái, trong lòng
bắt đầu oán hận sao trước kia mình lại mềm lòng thu nhận hắn vào ở trọ
làm gì.
Không nghĩ tới chú rể này lại to gan lớn
mật như vậy, Đào Thất lập tức nhảy dựng lên. “Sao ngươi dám nói chuyện
với Long biểu ca như vậy? Tuy nói đều là đồng nghiệp, nhưng ít nhất
ngươi cũng phải tôn kính thân phận cùng bài danh của chúng ta một chút
chứ?” Biểu ca đi lại trên giang hồ bấy lâu cũng rất có tiếng tăm, một
tên Đệ Tam như hắn mà cũng dám đối đãi với biểu ca như vậy sao?
Thành thân thôi mà cũng bị người đến quấy rầy, chuyện này đã làm cho Nghiêm Ngạn không thoải mái chút nào. Sau
khi nghe Đào Thất nói xong, cơn tức của hắn nhất thời dâng lên đến đỉnh
điểm. Hắn rút nhuyễn kiếm ra. Trong chớp mắt, thanh nhuyễn kiếm tựa như
sao rơi, xẹt qua chén rượu trên tay của ba người bọn họ một đường rồi
lại trở vào trong vỏ.
Long Hạng buông chén rượu đã bị chém rớt
một nửa xuống, rất ai oán đi tìm khăn lau, lau đi chỗ rượu ngon phải tốn mất một số tiền lớn mới mua về được đang bị đổ vãi trên bàn.
“Ai bảo ngươi đi lấy thứ tự bảng phong ra khoe chứ, đấy chẳng phải là rảnh quá tìm việc mà làm à?” Biểu đệ này
xưa nay đã thiếu suy nghĩ, làm như sợ chết ngày khác không trúng ngày
lành hay sao ấy?
“Cùng lắm đệ chỉ luận sự…” Đào Thất giật
mình ngây ngốc trong chốc lát, không nhớ lời dạy lại bắt đầu phóng túng
để mặc cái miệng của mình bay múa, “Đúng rồi, vừa nãy cái người bộ dáng
giống như gái lỡ thì kia không phải là tân nương của hắn đấy chứ? Sao
hắn không chọn lấy người trẻ tuổi một chút nhỉ?”
Hiếm khi ra tay trước mặt người khác, lúc này Nghiêm Ngạn trực tiếp tước luôn ống tay áo của hắn, làm cho hắn mặc bộ trang phục áo ngắn mát mẻ ngay giữa ngày đại hàn.
Long Hạng rất muốn khóc thét, “Ai cho ngươi bàn luận về tân nương bảo bối của hắn hả, có biết như vậy là bất lịch sự lắm không?”
“Đệ chưa nói cái gì mà ——” Đào Thất tức
quá, còn muốn tự khoe thì đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu chợt lạnh. Từng
đợt từng đợt tóc đen từ trên đỉnh đầy hắn bay xuống.
“Ai cho ngươi đến đây làm hỏng chuyện tốt của hắn chứ? Một chút báo ứng cũng là tự nhiên.” Long Hạng nhìn nhìn
búi tóc bị cắt bỏ của hắn, nhất thời trong lòng không khỏi có chút vui
sướng khi người gặp họa.
“Câm miệng, uống rượu.” Hàn Băng mặc kệ
cái tên Đào Thất kia cứ ôm đỉnh đầu mà nhảy đông lủi tây, trước mắt hắn
chỉ muốn Long Hạng khép chặt cái miệng rộng của y lại thôi.
Long Hạng nhận thức hoàn cảnh, đưa tay
lấy đến mấy chén rượu mới, trước đôi mắt lạnh tanh của Nghiêm Ngạn, nhất nhất rót cho mỗi người một chén rượu đầy, bắt đầu đêm tân hôn bất
thường của bọn họ.
Nhưng mới qua ba tuần rượu, bọn họ liền phát hiện một sai lầm lớn.
Tên Đào Thất trước mặt này, da mặt hắn
dày đến bất thường, tính tình lại mười phần tiểu quỷ, thật sự là… Thật
sự là huyên náo vô cùng. Mới uống xong hai ba chén rượu vàng, hắn đã
không quản nổi cái miệng, bắt đầu mở máy thao thao bất tuyệt, khiến cho
Long Hạng chỉ muốn trở về phòng làm mấy bộ Túy Quyền còn Hàn Băng cũng
chỉ muốn về phòng đánh đàn phát tiết.
“Năm đệ được năm tuổi…” Đào Thất nheo một mắt say rượu lờ đờ, cao hứng phấn chấn kể chuyện thời thơ ấu của mình
cho ba vị đồng nghiệp đang trầm mặc kia nghe.
Một chung trà trôi qua.
“Cách! Lúc đệ sáu tuổi…” Đào Thất cụng chén rượu, thân thiết ôm lấy đầu vai Long Hạng.
Một nén nhang trôi qua.
“Năm ấy bảy tuổi…” Hắn vừa nói vừa chuyển hướng hoạt động về phía Hàn Băng, cũng không quản khuôn mặt Hàn Băng
đang vô cùng lạnh lẽo.
Nửa canh giờ cũng trôi qua…
Nhưng sát thủ hạng tư nổi danh tài tuấn, trẻ tuổi nhất bảng phong vẫn còn đang tiếp tục dài dòng lê thê về cuộc đời của mình.
Nghiêm Ngạn bóp nát chén rượu trong tay, “Năm nay hắn bao nhiêu tuổi?”
“… Mười bảy.” Đầu đầy mồ hôi lạnh, Long Hạng nhìn biểu đệ vẫn đang say khướt của mình.
Nếu cứ để hắn nói tiếp, trời sẽ sáng mất.
Ba người không uống rượu nổi nữa, không
hẹn mà đồng loạt đứng lên, bước đi cũng nhất tề rời khỏi đại sảnh, đi
tới tân phòng của Vân Nông, khẽ gõ cửa phòng.
“Có chuyện gì?”
Long Hạng thanh thanh cổ họng, “Muội tử, làm phiền muội đến đại sảnh thu thập biểu đệ nhà ta một chút được không?”
“Ra giá bao nhiêu?” Bị nhiễu loạn đêm tân hôn, giờ phút này giọng nói của Vân Nông nghe lạnh tựa băng tuyết.
Biết rõ bọn họ hiện giờ đã nhẵn túi rồi mà vẫn còn ra giá nữa…
“… Năm lượng.” Long Hạng có chút đau lòng, cũng đành phải mở miệng.
Nàng vẫn mang thù, “Các ngươi cứ tiếp tục cùng hắn ôn lại những năm thanh xuân tuổi trẻ đi!”
“Vậy… Mười lượng?” Long Hạng càng nghĩ càng cảm thấy hắn nên ném Đào Thất ra khỏi trang thì tốt hơn.
“Đi ngủ sớm một chút.”
Vẫn là Hàn Băng dứt khoát, “Một trăm lượng.”
“Vậy không thành vấn đề.” Ngay sau đó,
Vân Nông đã thay hỉ phục ra, tươi cười trong suốt mở cửa phòng, rẽ bọn
họ đi thẳng đến đại sảnh.
Ba người bọn họ đi theo phía sau nàng,
thấy nàng đi qua nói vào tai Đào Thất vài câu gì đó. Không lâu sau, chỉ
thấy Đào Thất lấy tay áo che mặt, vừa khóc vừa chạy ra khỏi đại sảnh.
“Ô ô, ngươi bắt nạt ta ——”
Ba vị đồng nghiệp trong lòng run sợ nhìn về phía Vân Nông, không biết vừa rồi nàng lại hạ đòn sát thủ nào.
“Muội… muội nói gì với hắn vậy?”
“Ửm?” Nàng cười tươi đến nỗi phong nguyệt đầy mặt, “Thì cũng chỉ giúp hắn nhớ lại thiên tình sử bi thảm những năm gần đây của hắn thôi mà.” Dám phá hỏng chuyện tốt của nàng hả?
Chẳng bao lâu, Đào Thất vừa chạy ra khỏi
phòng liền nhảy phóc lên nóc nhà, cũng chẳng biết có phải vì say hay
không mà tạo ra được những âm thanh quỷ rống ma kêu.
“Mạn San San, ngươi là nữ nhân có mắt như mù! Không chọn ta là ngươi xui xẻo!”
Mọi người trong phòng đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên.
“Nạp Lan quận chúa ——” Đào Thất nghẹn
ngào chua xót, tiếp tục ồn ào, “Ngươi làm sao có thể thà đi tu chứ không thèm ta? Ngươi sẽ phải hối hận suốt đời!”
Ba người đều tự lau mồ hôi lạnh trên trán, giác ngộ sâu sắc lái buôn đương gia đêm nay tức giận đến cỡ nào.
“Đợi hắn la hét thỏa thê thì lôi hắn
xuống.” Vân Nông làm như không có việc gì, tiếp đón bọn họ, “Các huynh
cũng đừng uống rượu suông, để ta đi làm cho các huynh mấy món đồ nhắm.”
Khi Vân Nông bưng khay đồ nhắm nóng hôi
hổi lại thơm phưng phức lên, Đào Thất đã bị lôi xuống rồi, lúc này đang
nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, hai tay ôm vò rượu lăn qua lăn lại, men say
vô hạn.
Nàng đặt khay xuống, “Tiểu quỷ kia ổn rồi à?”
“Cuối cùng cũng ổn…” Long Hạng lấy lòng
mời nàng nhập hội, “Lại đây, nào nào đệ muội, muội đừng làm nữa. Hôm nay các ngươi thành thân, muội cũng uống với chúng ta mấy chén đi.”
Nghiêm Ngạn ném cho hắn một cái nhìn xem
thường, xin miễn nhận hảo ý của hắn rồi dắt tay Vân Nông đến ngồi xuống
bên cạnh mình, còn châm cho Vân Nông vốn không thích uống rượu, một chén trà xanh.
“Uống đi, ta kính các ngươi.” Hàn Băng
dẫn đầu giơ chén rượu lên, dỡ khuôn mặt anh tuấn lạnh lẽo như băng không gần chúng sinh của mình xuống, thành tâm thành ý chúc mừng bọn họ.
Thiếu cái lưỡi dài càng nói càng sai của
Đào Thất, tâm tình của mọi người trên bàn tiệc rượu rõ ràng đã tốt lên
rất nhiều. Theo mỗi vò rượu được mở bóc giấy niêm, mọi người trên bàn
dần dần nói nhiều hơn, không khí cũng càng trở nên thân thiện.
Một lúc sau, mặt Long Hạng đỏ bừng như tô son, say đến mức nằm úp sấp xuống mặt bàn, bên miệng vẫn còn thì thào
điều gì đó không rõ. Hàn Băng càng uống mặt lại càng trắng, nhưng cuối
cùng vẫn không thắng nổi lực rượu. Một tay ôm lấy má, đôi mắt thật dài
nhắm chặt, không nhúc nhích. Nghiêm Ngạn dù chưa say ra mặt, nhưng cũng
chẳng tốt hơn bao nhiêu, cứ ngồi yên trên ghế vừa nhìn Vân Nông vừa cười đến là ngây ngốc ngây ngô…
Vân Nông xoa thắt lưng, hỏi Nghiêm Ngạn cố ý chuốc say khách trọ.
“Người khác dùng rượu muối mơ, huynh đây
lại lấy rượu muối sát thủ à? Sau này muốn ăn hay là muốn bán bọn họ
đây?” Chuyện này rầm rộ hiếm có cỡ nào a, tất cả sát thủ cầm bốn thứ
hạng đầu của bảng phong hôm nay đều tụ tập ở nhà nàng, uống say túy lúy.
Nghiêm Ngạn dùng cả hai tay ôm quàng lấy thắt lưng nàng, cười meo meo quấn quýt lấy nàng không rời.
“Tiểu Nông… Nhiều năm qua rồi, ta vẫn luôn nhớ kỹ những lời nàng nói…”
Nàng lấy khăn thêu ra cẩn thận lau mồ hôi trên trán cho hắn, “Những gì muội đã nói với huynh ư, rất nhiều nha,
giống như huynh nên tiết kiệm hả?”
“Ta… ta cũng không thích làm anh hùng,
không khoái ra mặt, không làm những vụ mua bán dư thừa…” Hắn vùi đầu vào ngực bụng nàng, lấy trán vọ xát không ngừng giống như làm nũng.
Nàng đè đầu hắn lại, không cho hắn lộn xộn, “Ừm.”
“Ta an phận làm sát thủ đệ tam… ra ngoài kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, lại thường xuyên an toàn trở về tìm muội…”
“Muội biết.”
“Cái gì ta cũng nghe theo lời muội… Cách, cái gì ta cũng đều chiều theo muội…” Hắn ngẩng đầu, nhướng đôi mắt say
lờ đờ như có một màng sương mù phủ lên nhìn nàng, tựa như đang triều bái nữ thần trong mộng của mình vậy.
Giọng nói của nàng dịu dàng hơn hẳn, “Vì sao lại ngoan như vậy?”
“Vì muội là nàng dâu của ta.” Hắn nở rộ
một nụ cười mỹ mãn, “Trên cõi đời này… là nàng dâu duy nhất sẽ vì ta mà
suy nghĩ, toàn tâm toàn ý muốn tốt cho ta…”
“… Ừm.” Nàng hơi cong khóe môi, ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn khuôn mặt tươi cười đáng yêu hiếm có của hắn.
Hắn ôm nàng thật chặt, “Trên đời này… muội chỉ quý trọng một mình ta đúng không?”
“Còn phải nói sao?” Trái tim của nàng cũng không lớn.
“Hắc hắc…”
“Coi như muội sợ huynh.” Thấy hắn cứ dính chặt vào người mình bất động, Vân Nông đẩy đẩy hắn, “Lần sau không được uống say như vậy nữa đâu đấy. Đứng lên, chúng ta về phòng ngủ.”
“Được, đều nghe theo lời muội…” Nghiêm
Ngạn vui tươi hớn hở kéo nàng, đặt lên má nàng một chiếc hôn thật kêu
thật vang. Sau đó, với sự nâng đỡ của nàng, lắc lư đứng lên.
“Đi nào.” Khi hắn dồn hơn một nửa sức
nặng toàn thân lên người nàng, Vân Nông một tay quàng qua giữ lấy eo
hắn, một tay kéo cánh tay hắn đặt lên vai mình.
“Tiểu Nông…”
“Có đây.” Nàng dìu đỡ hắn, chậm rãi dời về phía cửa đại sảnh.
“Ta chờ đã lâu…” Hắn vừa đi vừa hôn trộm lên má nàng, “Rất lâu rất lâu… Rốt cuộc chúng ta đã thành vợ chồng…”
“Ừm.”
“Vĩnh viễn không xa rời nhau…”
Nàng đỏ mặt, “Phải, đều theo ý chàng.”
Khi hai người bọn họ đã ra khỏi đại sảnh, Hàn Băng vốn dĩ không hoàn toàn say mèm mà chỉ giả bộ ngủ liền mở hai
mắt ra, Long Hạng đang nằm úp sấp trên mặt bàn cũng ngẩng đầu dậy, mà
ngay cả Đào Thất nãy giờ vẫn nằm dưới đất cũng ôm bình rượu đứng dậy, đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn.
Lắng nghe tiếng bước chân bọn họ càng đi
càng xa, dọc theo đường đi còn thấp giọng nỉ non đứt quãng, ba người
trong phòng đưa mắt nhìn nhau trong chốc lát, lại đồng loạt tự nâng chén rượu lên.
Say chết bọn họ đi…
Nghiêm Ngạn chết tiệt, hại bọn họ đều muốn đi rước nàng dâu.
Ánh nắng giữa trưa chiếu rọi lên mặt
tuyết vừa phủ xuống đêm qua. Lớp tuyết mỏng manh nhanh chóng hòa tan
dưới ánh mặt trời. Còn có một thứ cũng đang bị hòa tan, chính là trái
tim của Nghiêm Ngạn.
Nghiêm Ngạn nằm nghiêng bên giường, nhìn
Vân Nông đang còn say giấc không chớp mắt. Hắn dùng đầu ngón tay nhẹ
nhàng vỗ về hai gò má ửng hồng tự nhiên của nàng, lại lướt qua mi mắt
hơi run run của nàng. Nhớ lại đêm qua uống say, sau khi ngủ đến quá nửa
đêm, hắn tỉnh rượu là lập tức ép buộc nàng mãi cho đến hừng đông. Vì
vậy, hắn không muốn phá vỡ giấc ngủ đang sâu của nàng.
Nhưng vì hắn dựa vào quá gần, hô hấp
không ngừng phẩy nhẹ vào hai gò má của Vân Nông, nên vẫn cứ làm nàng
tỉnh giấc. Nàng chớp chớp ánh mắt mệt mỏi, có chút mơ hồ nhìn hắn đang ở gần ngay trước mắt.
“Mệt không?” Nghiêm Ngạn dùng ngón tay nhẹ nhàng vén gọn mấy sợi tóc lòa xóa giữa trán nàng.
“Ừm…” Nàng mệt đến nỗi không muốn mở to mắt, “Giờ nào rồi?”
“Còn sớm lắm, ngủ thêm một lúc nữa đi.”
Nàng thì thào nói: “Phải đi dâng trà kính bài vị cha mẹ.”
“Ta dâng là được rồi, bọn họ sẽ không
trách đâu.” Hắn kéo tấm chăn mới đỏ thẫm che lên đến tận cằm cho nàng,
sợ nàng bị cảm lạnh.
“Cũng phải nói với tiểu đệ một tiếng…” Có chút lo lắng làm cho nàng khẽ thở dài, lại cảm thấy quá buồn ngủ, giọng nói càng lúc càng nhỏ dần.
“Đã nói rồi, đã an bài xong cả rồi, nàng
an tâm ngủ đi.” Nghiêm Ngân khẽ đặt một nụ hôn lên trán nàng. Khi ngẩng
đầu lên, phát hiện nàng đã chìm vào giấc ngủ.
Ánh nắng bên ngoài sáng ngời, xuyên qua
cửa sổ, lấp lóa chio1 mắt. Lo lắng nàng sẽ ngủ không được ngon, hắn
buông rèm giường xuống. Ánh nắng xuyên qua bức rèm đỏ tươi chiếu lên
gương mặt nàng, xinh đẹp nhu hòa lạ thường, làm cho hắn chỉ nhìn thoáng
qua thôi cũng không thể nào rời mắt đi được.
Ngày thường nàng không đẹp ư?
Ở trong mắt người khác, có lẽ là vậy. Lúc trước Long Hạng cũng có một thời gian soi mói dung mạo của nàng, hắn
nói luôn, hắn cũng phải là Phan An gì cho cam.
Vì làm ăn, hắn đã từng đi khắp đại giang
Nam Bắc, gặp qua không ít mỹ nhân. Có người khuê tú, có diễm kỹ thanh
lâu, có tiểu cô nương… các nàng không ai không đẹp, không ai không mê
người. Nhưng cho dù các nàng đẹp thế nào, cũng chẳng thể nào bì nổi dung nhan trong trẻo trong lòng hắn.
Khi đó, cách một tầng lệ mỏng manh, hắn
nhìn thấy nàng ngồi hát trong tuyết. Khuôn mặt gầy, đôi môi đông lạnh
trắng bệch. Nhưng hắn lại cảm thấy nàng còn đẹp hơn cả tiên giáng trần,
bởi vì, nàng vì hắn nên mới thế. Mà vì hắn, cho nên hắn càng cảm thấy
nàng xinh đẹp vô cùng, chỉ muốn ghi khắc hình ảnh đó vĩnh viễn trong
trái tim, cho dù trên đời có bao nhiêu nhan sắc khuynh quốc, cũng không
đổi.
Khi Nghiêm Ngạn ngồi bên giường si ngốc
nhìn nàng, đám khách trọ trong trang đã đói bụng hồi lâu, lại không thể
phá vỡ tâm tình như trăm hoa đua nở của hắn lúc này.
“Người đâu?” Hàn Băng đứng bên ngoài chủ viện (chủ viện: phòng chủ nhà ở, khách viện: phòng cho khách ở. Viện: gian phòng có khoảng sân xung quanh), thấp giọng hỏi Long Hạng vừa đi nghe lén chủ viện về.
“Tối hôm qua là đêm động phòng hoa chúc.” Tám phần là còn đang ngủ, trách sao được phòng bếp hôm nay lại lạnh tanh như vậy.
Nể tình hai vợ chồng son vừa mới tân hôn, Hàn Băng và Long Hạng quyết định lúc này cứ mắt nhắm mắt mở để cho nàng dâu mới tiếp tục đóng cửa, tiếp tục thân mật nóng nóng, ngươi nông ta
nông…
Nhưng đến ngày thứ ba, hai người bọn họ đã không còn nghĩ được như vậy nữa.
Bụng đói kêu vang, Hàn Băng vừa khó chịu vừa mệt mỏi dựa một tay vào bờ tường chủ viện, hỏi: “Người đâu?”
“Ách, vẫn còn đang động phòng hoa chúc…”
Cũng có sắc mặt đồng dạng, Long Hạng lúc này mới phát hiện, hắn thật sự
quá coi thường sự nhẫn nhịn mười năm của Nghiêm Ngạn.
“Không được, ta không thể nhịn được nữa.” Vì cái bụng đói, Hàn Băng quyết định từ bỏ lý tưởng làm người tốt.
Long Hàng đau khổ ra mặt, “Không thể nhẫn thì cũng biết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngươi mặt dày đi gõ cửa phòng bọn họ?”
“Ta —— “
Nghiêm Ngạn ở trong phòng đã sớm nghe
thấy tiếng bọn họ rồi. Khi bọn họ càng lúc càng không thể khống chế âm
lượng, sắp ầm ĩ đến giấc ngủ của Vân Nông, hắn nhẹ nhàng đi ra, trừng
mắt nhìn hai người bọn họ.
“Ầm ỹ cái gì đó?” Bộ không biết hắn mới cưới sao?
Hàn Băng lên án: “Trả đầu bếp cho chúng ta.”
“Còn càm ràm nữa ta tăng tiền thuê nhà.”
Nếu không phải vì chuyện khối ngọc gì đó, hôm đó thành thân xong hắn đã
bắn bọn họ ra ngoài rồi.
Long Hạng tức giận đến nhảy dựng. “Biết ngay là ngươi đã bị nàng dâu làm hư rồi mà!”
“Đã ba ngày rồi, cũng có thể gọi nàng dâu của ngươi đi ra xuống bếp rồi chứ?” Hàn Băng không thể không nhắc nhở
chủ nhà bấy lâu vui hưởng sung sướng mà quên mất cả thời gian.
“Đúng đó, còn bị bỏ đói nữa sẽ gây ra tai nạn chết người.” Long Hạng cũng vội vàng gật đầu hùa theo.
Hưởng thụ chưa đủ, Nghiêm Ngạn vô tình nói: “
“Huynh đệ, nể tình nàng dâu của ngươi đã
hút sạch túi tiền của chúng ta, ngươi coi như thương hại cái bụng đói
của chúng ta đi…!” Hai vợ son có thể ở trong chủ viện mở một cái bếp nhỏ nấu vài thứ để ăn, đương nhiên không cần coi trọng thời gian. Nhưng bọn hắn lại là một đám đại nam nhân, sao có thể rửa tay làm canh nấu cơm
được chứ.
Thấy bộ dáng sắc mặt của bọn họ quả thật
rất xanh xao, cũng rất đáng thương, cho dù Nghiêm Ngạn vừa mất hứng vừa
không tình nguyện, cũng chỉ có thể phụng phịu trở vào phòng thông báo
Vân Nông một tiếng.
Đã sớm nghe hết những điều bọn họ nói
chuyện với nhau trong viện nên khi hắn tiến vào, Vân Nông đã thay quần
áo xong, đang dọn giường.
“Nàng nghỉ ngơi đi.” Nghiêm Ngạn lập tức tiến lên đè tay nàng lại, sau đó ôm chầm lấy, kéo nàng trở về giường.
Nàng hơi hơi đỏ mặt, “Đừng cưng chiều quá như vậy.”
“Cứ ngủ thêm một chút nữa đi…” Hắn lộ vẻ
không cam lòng, cứ nghĩ đến đám khách trọ kia cũng được nhìn thấy bộ
dáng dọn dẹp của nàng, hắn lại cảm thấy nôn nóng nôn nóng, giống như bắt hắn phải dứt bỏ bảo bối vậy.
Vân Nông nghiêng mặt qua nhìn hắn, đại
khái cũng biết hắn đang suy nghĩ cái gì, “Đầu gỗ, đợi bọn họ đi rồi,
chúng ta còn có thời gian cả đời để ở cùng nhau mà.”
“Ta biết.”
“Đó là bằng hữu của chàng, cho nên chàng
cũng đừng làm khó dễ bọn họ.” Lại nói tiếp, hai người quả thật cũng rất
quá đáng. Bằng không, Hàn Băng cũng sẽ không mặt dày mà tìm đến chủ viện
“Nàng nghỉ ngơi đi, ta đi nấu cơm.” Hắn giữ nàng lại, miễn cưỡng nuốt cục tức xuống.
Nàng kinh ngạc hỏi: “Dựa vào trù nghệ của chàng?” Hắn quên rằng khẩu vị của hai vị khách quý kia kén chọn thế nào rồi à?
“Dù gì thì ăn cũng không hại chết bọn họ được đâu.” Không ăn thì đổ bỏ.
“Đi, chàng đi đi.”
Sau khi nhận được ý chỉ của nàng, dưới
ánh mắt mong mỏi của nhóm khách trọ, Nghiêm Ngạn tiến vào phòng bếp cứu
vớt bệnh đói của mọi người. Chẳng bao lâu sau, khi bữa trưa được bày lên bàn như mong muốn của bọn họ, nhưng xanh xao… hệt như bữa ăn đầu tiên
của bọn họ.
Đưa mắt nhìn lại, trên bàn toàn một đàu
đơn sắc rau xanh củ cải cùng đậu phụng. Ngay cả món canh cũng là cháo
đậu đỏ ngọt ngấy chết người, không có lấy nửa phần thịt thà hay nước
dùng.
Long Hạng kháng nghị, hỏi: “Đây là món ăn Thiếu Lâm Tự hay là món ăn của thỏ vậy?”
“Không muốn ăn thì đừng ăn.” Hàn Băng rất có ý thức tự giác ăn nhờ ở đậu, dẫn đầu cầm bát đũa lên, bắt đầu ăn.
Nghiêm Ngạn cũng không quản hắn, lơ đãng nhìn qua Đào Thất đang ngồi ở bên bàn, có chút bất ngờ hỏi. “Hắn sao vậy?”
Mấy ngày không thấy, cũng không còn tiếng huyên náo cảu lưỡi dài nữa?
Long Hạng thở dài cảm khái, “Vết thương chưa lành.”
Cũng không biết Vân Nông đến tột cùng là
đã nói gì với hắn, làm hại thiếu niên này mấy hôm nay cứ lộ vẻ thảm lục, ảm đạm vô vọng.
“Cầm.” Hàn Băng chẳng buồn hé răng, ăn
cơm xong thì đột nhiên lấy từ trong tay áo ra một khối ngọc mà thời gian trước đã cố ý đi tìm về.
“Thiếu chút nữa đã quên mất việc này…”
Long Hạng cũng lấy ra hai khối ngọc giao cho Nghiêm Ngạn, “Này, ngay cả
của ngươi ta cũng tìm về luôn rồi đấy nhé.” Hại hắn ngồi xổm như người
chết cả ngày mò trong suối lạnh.
Sau khi tiếp nhận ba khối ngọc quyết, Nghiêm Ngạn đưa mắt quét qua một vòng, cuối cùng tạm dừng lại trên người Đào Thất.
“Của ngươi đâu?”
“Nhất định phải giao ra đây sao?” Đào Thất nắm chặt ngọc quyết trong tay không tha, ánh mắt trông mong nhìn bọn họ.
Long Hạng tát một bạt tai vào đầu hắn,
“Đã nói bảo tàng là giả, cạm bẫy là thật, ngươi cũng đừng vọng tưởng
chiếm được vàng bạc châu báu gì nữa.”
“Nhưng mà…” Khó khăn lắm mới có cơ hội đại phát tài như hôm nay, hắn không hiểu vì sao bọn họ lại lãng phí như vậy…
“Giao ra đây.” Nghiêm Ngạn đối với tên tiểu quỷ ánh mắt thiển cận này đã có chút mất kiên nhẫn.
Hắn vẫn muốn thử vận khí, “Ta…”
Đúng lúc bốn người bọn họ đang giằng co
không dứt, Vân Nông chậm rãi giảo bước đi vào nhà ăn. Tiếp theo, nàng
mỉm cười đứng trước mặt Đào Thất, vươn một ngón tay nhấc cằm hắn lên.
“Đào công tử, ngươi có ý kiến gì đừng ngại cứ nói, ta sẽ tham khảo.”
“Không, không có…” Đào Thất bị nàng hù dọa đã sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, cố sống cố chết lắc đầu, “Đây này, cho ngươi.”
“Tốt lắm, nói vậy thì biểu ca nhà ngươi
cũng từng nói với ngươi rồi, mái hiên nàh ta đặc biệt rất thấp, có đúng
hay không?” Nàng vừa lòng gật đầu, lại lấy ra tờ văn thư khế ước mà mọi
người đã nhìn rất quen mắt.
“Ta ký, ta ký!” Sợ lại vì nàng mà phải nhảy lên nóc nhà làm quỷ khóc, tốc độ hạ bút của Đào Thất lưu loát hơn bất kỳ ai.
“Ngoan.” Nàng cầm lấy tờ khế ước, thổi thổi nét mực còn chưa kịp khô.
“Muội tử, về chuyện mấy khối ngoọ…” Mắt thấy biểu đệ nhà mình cũng đã trèo lên thuyền giặc, Long Hạng lắp bắp nhìn nàng.
Nàng cũng không làm cho hắn thất vọng,
“Ngày mai ta sẽ ra ngoài thay các ngươi đi tìm đáp án.” Nếu đã thành
thân rồi, vậy cũng nên đi hỏi thăm một chút, cái tên chủ mưu đứng sau
màn muốn hãm hại bọn họ là ai.
Nghiêm Ngạn đi tới trước mặt nàng, cuộn tờ khế ước lại rồi bỏ vào tay áo cho nàng, mỉm cười dắt tay nàng.
“Đi đến đâu cũng phải đưa ta đi theo.”
Nàng chân thành khẽ đáp, “Được.”
Cho đến bây giờ Nghiêm Ngạn vẫn không hề
cho rằng chuyện Vân Nông kết bằng hữu hay có đồng nghiệp ở trong thanh
lâu là chuyện gì rất kỳ quái. Đương nhiên, hắn càng không thừa nhận vì
nàng mà ở trong thanh lâu là loại hành động kinh thế hãi tục. Vì hắn
biết, nàng luôn luôn có đạo lý của nàng. Cho nên hắn cũng không lãng phí thời gian để suy nghĩ quá nhiều về chuyện này.
Nhưng sáng nay, những người qua đường lại không nghĩ như vậy. Ai nấy đều kinh ngạc mà nhìn Vân Nông nắm tay
Nghiêm Ngạn đi vào cửa thanh lâu cứ như đi vào phòng bếp nhà mình. Ánh
mắt mọi người nhìn nàng vô cùng khác lạ, cũng không khỏi cảm thấy nghi
hoặc. Dạo này… nữ nhân lại có thể thoải mái đến thanh lâu sao? Người dân trên trấn lại trở nên nhiệt tình như vậy thì khi nào?
Vân Nông dẫn Nghiêm Ngạn đi vào đại sảnh, lúc này là sáng sớm nên cũng không có khách khứa gì. Nàng vô cùng quen
thuộc đi thẳng qua mấy hành lang gấp khúc quanh co rồi đến trước một tòa thủy tạ hai tầng. Nàng dặn dò Nghiêm Ngạn ở phòng khách dưới lầu chờ
đợi, còn mình thì vén váy đi lên lầu hai.
“Nghe nói ngươi đã điều tra ra?” Vươn tay vén lên bức rèm đón gió phi vũ sa, nàng vừa nói vừa đi về phía vị đồng
nghiệp ẩn thân trong thanh lâu.
Hồng Tiếu ngồi dựa nửa người trên chiếc
ghế quý phi, thân mặc một bộ quần áo ngân hồ cừu, mái tóc đen dày vấn
thành một búi tóc đơn giản, bàn tay trắng nõn như bạch ngọc. Toàn bộ tạo hình đều rất khác biệt với loại kỹ nữ hương sắc thanh lâu.
“Còn không phải sao?”
“Là ai?” Vân Nông không khách khí đã ngồi xuống ghế quý phi, sớm đã quen với kiểu trăm ngàn phong tình của nàng.
Mỹ nhân cong khóe môi đỏ tươi lên bĩu một cái, “Chưởng môn Mộ Thành phái, Mộ Thanh Trì.”
Sư phụ tiền nhiệm của Nghiêm Ngạn?
Vân Nông nhíu mi lại, nhớ tới năm đó nàng đã mất bao nhiêu công phu cuối cùng mới có thể làm cho Nghiêm Ngạn từ
bỏ ý niệm báo thù sư phụ và sư thúc trước kia của hắn, để tránh cho
Nghiêm Ngạn – lúc bấy giờ chẳng có lấy một phần thắng, trở thành kẻ thù
của toàn bộ Mộ Thành Phái.
Nay sự tình đã qua nhiều năm, mặc dù
Nghiêm Ngạn không còn nhắc tới chuyện của Mộ Thành phái nữa, nhưng nàng
cũng biết hắn vẫn còn để ở trong lòng. Nhưng nàng cũng đã tận hết khả
năng, không cho Nghiêm Ngạn đi gây chuyện với Mộ Thành Phái, Mộ Thành
Phái khi không lại ăn no rửng mỡ, muốn đùa với lửa tự thiêu ư?
“Ngươi khẳng định tin tức chính là do một mình Mộ Thanh Trì âm thầm phát tán?” Tại sao Mộ Thành phái tự dưng lại
động đến giới sát thủ? Càng đừng nói đến chuyện bọn họ đột nhiên làm ra
cái gì là Ngọc Côn Luân. Mộ Thành Phái dã tâm tuy lớn, nhưng cũng chỉ
giới hạn trong việc phát triển Mộ Thành Phái trở thành đại môn phái lớn
nhất võ lâm Trung Nguyên mà thôi.
Hồng Tiếu lấy cọ sơn móng tay vốn đang
dùng để sơn ngón trỏ lên lắc lắc chỉ về phía nàng, “Không chỉ có mình
lão ta, còn có tên còn lại.”
“Không phải là… Thứ sử Ninh Lang đấy
chứ?” Nàng kéo dài âm điệu, vừa chuyển suy nghĩ đến người năm đó đã từng thanh toán cho Mộ Thành Phái một số tiền lớn.
Hồng Tiếu ngẩn người, “Ngươi cũng biết thứ sử Ninh Lang?”
“Nào chỉ có biết không thôi? Năm đó chính ta đã tiếp nhận vụ mua bán liên quan đến con trai của hắn.” Nàng nói,
mặt không chút đổi sắc.
Đến nay, vị thứ sử đại nhân kia e rằng
vẫn còn chưa biết. Đứa con trai cưng đã từng hại huynh đệ Nghiêm Ngạn
lần lượt phải bước lên pháp trường của hắn, đã bị chết dưới kiếm của
Nghiêm Ngạn. Nàng còn nghe nói, sau khi đứa con trai duy nhất chết đi,
Ninh Lang từng treo giải thưởng kếch xù cho người nào bắt được tên sát
thủ cùng kẻ chủ mưu. Nhưng đã nhiều năm qua đi, Ninh Lang vẫn như trước
không tìm ra được nửa điểm manh mối về tên sát thủ, càng miễn bàn đến
chuyện tìm Nghiêm Ngạn báo thù.
“Ngươi cố ý?” Quen biết Vân Nông nhiều
năm, Hồng Tiếu rất hiểu Vân Nông tận tâm che chở Nghiêm Ngạn thế nào,
cũng biết rõ nàng xem vết thương của hắn cũng là nỗi đau của mình.
“Không hẳn.” Vân Nông lắc đầu, việc này
quả thật là nàng vô tội. “Vị tiểu thiếu gia kia nhiều năm qua đã kết thù kết oán với bao nhiêu người, vốn khó có thể đếm hết được. Kẻ muốn giết
tên tiểu thiếu gia đó chắc cũng xếp hàng kín một con phố. Cùng lắm, ta
chỉ vô tình tiếp nhận án tử của hắn mà thôi.”
Hồng Tiếu trầm ngâm hỏi: “… Ngươi cam đoan, ngươi không muốn báo thù cho Nghiêm Ngạn?”
“Sau khi ta biết đối tượng mua bán là ai, ta đương nhiên muốn báo thù.” Trong lòng Nghiêm Ngạn có bốn mối họa
lớn: sư phụ, sư thúc trước kia của hắn, còn có cha con Ninh thị kia nữa. Nàng có thể loại bỏ mối nào, đương nhiên sẽ hết lòng loại bỏ mối đó.
Hồng Tiếu vỗ hai tay, “Tốt lắm, bây giờ đến phiên Lão Tử hắn tới tìm các ngươi báo thù.”
“Hắn dựa vào cái gì?” Vân Nông cười lạnh, “Nghiêm Ngạn còn chưa tìm đến hắn kia mà?”
“Biết ngay cứ động đến chuyện của Nghiêm
Ngạn là ngươi liền mù quáng mà…” Trước kia lòng nàng vốn thật sự rất
sáng, không ngờ sau khi thành thân, tất cả đều chỉ biết hướng về Nghiêm
Ngạn.
Sau khi biết tương đối rõ ràng mọi chuyện, Vân Nông sửa lại tâm tính khẩn trương ban đầu, bắt đầu tinh tế tính toán.
“Tình hình hiện này thế nào? Mộ Thành
Phái có thông đồng với người trong triều đình hay không?” Nếu thế lực
môn phái kết hợp với lực lượng quan binh, còn có toàn bộ người trong
giang hồ đang nóng lòng tầm bảo, vậy thì tình huống của bốn vị sát thủ
nhà nàng quả thật không mấy vui vẻ rồi.
“Đúng vậy, thứ sử đại nhân đang đóng quân dưới chân núi Mộ Thành để trợ uy.” Hồng Tiếu lấy ra bản danh sách sát
thủ đúng lúc chặn đường cướp được, “Nghe nói thứ sử đại nhân cố ý tạo ra việc này. Sau đó sẽ giết sạch sát thủ trong bản danh sách này, báo thù
cho ái nhi (con cưng) của hắn.”
“Sao hắn không nhằm thẳng vào Nghiêm Ngạn luôn đi?”
Hồng Tiếu thưởng cho nàng một ánh mắt xem thường, “Bởi vì hắn không biết rốt cuộc là tên sát thủ nào làm, cho nên thà rằng giết lầm một trăm, còn hơn không bỏ sót một người.” Chẳng phải công lực giấu diếm của nàng quá cao, ngay cả thân phận Đệ Tam của
Nghiêm Ngạn cũng giấu kín như bưng đó sao.
“Thì ra là vậy…”
“Ngươi đã có chủ ý gì chưa?” Nàng không định để cho tứ đại sát thủ tiếp tục ẩn cư trong nhà mình đấy chứ?
Đáy mắt Vân Nông léo lên tinh quang. “Có.”
“Vậy đi thong thả không tiễn, hoan nghênh lần tới lại đến thăm.” Biết trong lòng nàng đã có chủ ý, Hồng Tiếu hiếm khi thức dậy vào sáng sớm tinh mơ, lập tức tiễn khách để trở về ngủ bù.
“Cảm tạ.” Vân Nông đặt tấm ngân phiếu xuống ghế rồi xoay người bước xuống lầu.
Nghiêm Ngạn ngồi yên dưới lầu chờ Vân
Nông. Từ khi đi vào nhà thủy tạ, hắn liền hết sức chuyên chú nhìn lên
thang lầu, hoàn toàn mặc kệ đám mỹ nhân cùng nha hoàn đông đảo trong
thanh lâu đang quay chung quanh bốn phía cười đùa với hắn, cũng không
màng đến đám khách chơi đêm trong thanh lâu, mãi đến sáng sớm mới rời
đi. Khi họ nhìn thấy bộ dáng ngâm muối không tiến bộ của hắn liền lộ vẻ
thương tiếc, hắn vẫn chỉ im lặng trông ngóng về một phương hướng, hết
lòng chờ đợi.
“Đầu gỗ.”
“Nói chuyện xong rồi à?” Vừa thấy Vân Nông xuất hiện ở thang lầu, Nghiêm Ngạn lập tức bước nhanh lại đỡ nàng xuống lầu.
Nàng nhìn nhìn xung quanh, “Ừm, đi thôi.” Nhiều mỹ nhân như vậy mà cũng không động tâm, xem ra, nhà nàng nếu muốn hồng hạnh xuất tường cũng rất khó.
Sau khi ngồi vào xe ngựa, hắn dục ngựa chạy đến khu rừng ngoài trấn, Vân Nông đột nhiên ngăn hắn lái xe về nhà.
“Hiếm khi ra khỏi nhà, chúng ta đi xa một chút đi.”
“Đi đâu?” Nghiêm Ngạn nhìn về phía chân trời âm u, cứ cảm thấy có lẽ chẳng bao lâu nữa trời sẽ đổ tuyết.
Nàng nhẹ giọng đề nghị, “Thiếp nhớ cũng
sắp đến sinh nhật của mẫu thân chàng rồi, chúng ta đến Đông Giao Mộ
Thành thắp hương đi, nói cho bà biết chúng ta đã thành thân?”
Nghiêm Ngạn nhất thời kéo chặt dây cương. Sau khi cho xe ngựa dừng lại, hắn thật cẩn thận quan sát thần sắc của nàng.
“Việc này… sao lại đột nhiên vậy?” Từ khi bọn họ chuyển đi cách xa Mộ Thành, chẳng phải đã không bao giờ trở về
cái nơi thương tâm đó nữa hay sao? Trước đó cũng chẳng thông báo cho bọn Long Hạng tiếng nào, sao bỗng nhiên lại muốn đi xa như vậy?
“Đi xem đi.” Nàng muốn tận mắt xem Ninh thứ sử đến tột cùng là xuất ra bao nhiêu binh mã.
“Được, chúng ta đi!” Nếu nàng đã không
muốn nói, hắn cũng không miễn cưỡng. Hắn lấy ở sau xe ngựa một tấm áo
khoác rất nặng, phải chắc chắn rằng nàng sẽ không vì trận tuyết sắp đến
mà cảm lạnh, lúc này hắn mới y theo lời nàng, đánh xe lên đường.
Trời đổ xuống một trận tuyết rất lớn. Ước chừng phải mất ba ngày, bọn Nghiêm Ngạn mới đến được Mộ Thành, nơi đã
rời xa hơn mười năm trời. Sau khi dừng dưới chân núi mua chút đồ bái tế, hương nến và đồ ăn, bọn họ đánh xe chạy thẳng đến Đông Giao Mộ Thành.
Sắp xếp xe ngựa xong xuôi, hai người liền lần lượt đội tuyết đi đến khu
mộ.
“Tiểu Nông, nàng không vui ư?” Nghiêm
Ngạn nắm tay nàng, cứ cảm thấy ba ngày nay nàng rất kiệm lời, tâm sự cất giấu trong lòng cũng tăng lên không ít.
“Không phải vì chàng đâu, là vì chuyện khác.”
“Có thể giải quyết không?”
Vân Nông dừng bước, không nói, chỉ nhìn hắn thật lâu, thật lâu. Ánh mắt thâm sâu, giống như nàng đang hạ một quyết tâm nào đó.
“Sẽ giải quyết.” Nàng khẳng định nói xong. Nói cho hắn nghe, cũng giống như đang thề với chính mình.
“Vậy là tốt rồi.” Hắn thở phào một hơi, sớm đã tạo thành thói quen hoàn toàn tín nhiệm nàng, vì thế, cũng chẳng truy vấn thêm.
Lẳng lặng đi vào mộ địa một hồi, Nghiêm
Ngạn dựa theo trí nhớ tìm được phần mộ của mẫu thân cùng đệ đệ. Mấy năm
nay hắn vẫn nhờ người thay mình chăm sóc, bởi vậy phần mộ vẫn đàng
hoàng, xung quanh sạch sẽ. Hắn ngồi xổm xuống, lấy hương nến ra châm.
Mùi hương thơm ngát đốt lên không lâu, rất nhanh đã bị gió bắc mang theo tuyết mịn thổi tắt. Hắn châm hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng
xong, lại cẩn thận cắm lên trước mộ bia.
Vân Nông cùng hắn vái ba lạy thật vang
rồi đứng yên ở một bên nhìn hắn thấp giọng nói chuyện cùng người nhà, kể lại tình hình mấy năm gần đây. Đợi hắn nói xong, hắn vẫn không đứng
dậy, mà lẳng lặng vỗ về mộ bia của tiểu đệ.
Sợ hắn cứ quỳ mãi trong thời tiết này sẽ
bị cảm lạnh, Vân Nông bèn kéo hắn đứng lên, rồi khom người thay hắn phủi đi chút tuyết đọng trên đôi hài. Khi nàng ngẩng đầu lên, phát hiện hắn
vẫn đang cúi đầu nhìn mộ bia của tiểu đệ, nàng đột nhiên hỏi.
“Đầu gỗ, chàng còn muốn báo thù cho tiểu đệ sao?”
Vốn đang đắm chìm vào nỗi đau xót của năm đó, Nghiêm Ngạn bị những lời nói này của nàng kéo hồn trở về, hắn kinh
ngạc nhìn nàng, có vẻ không dám tin.
“Năm đó nàng đã nói đừng để nàng…” Không
phải đã nói bọn họ chỉ có hai người, đối nghịch với một đại môn phái quả là chuyện rất ngu xuẩn đó sao?
Vân Nông lại cho hắn cùng một đáp án hoàn toàn giống hệt năm đó, “Khi thời cơ đến, thiếp sẽ báo thù cho chàng.”
“Nàng?”
“Ừm, nàng dâu của chàng rất bao che
khuyết điểm mà.” Nàng nhẹ nhàng khẽ tựa vào trước ngực hắn, vươn hai tay ra, dùng sức ôm trọn lấy hắn, “Cho nên, ai cũng không được đánh chủ ý
của chàng.”
Nàng cũng giống như mọi người, thời gian
trôi đi, cuộc sống bôn ba giang hồ đã khiến nàng quên đi rất nhiều
chuyện cũ. Mặc kệ là sung sướng hay bi thương, dù khắc sâu dù khó quên
thế nào, luôn luôn sẽ giống như cồn cát trong đại mạc bị gió đêm vuốt
lên, không còn nhìn rõ được hình dáng ban đầu.
Nhưng trước sau nàng vẫn không sao quên
được gương mặt của Nghiêm Ngạn năm mười bốn tuổi khi hắn liều chết phủ
lên người nàng. Khoảng khắc đó, trên gương mặt hắn có hoảng hốt cùng sợ
hãi, còn có một quyết tâm không thể dao động. Hắn không tiếc đánh cược
tính mạng cũng muốn bảo vệ nàng an toàn. Hình ảnh đó rơi xuống đáy lòng
nàng, đến suốt đời cũng khó có thể nào phai mờ, cũng làm cho nàng trước
khi vẫn tưởng cuộc sống là bình yên là hạnh phúc, chân thật cảm nhận
được sự thật tàn khốc đến mức nào.
Cho nên sau khi nàng lớn lên, nàng không
tiếc đánh đổi tất cả cũng phải bảo vệ an nguy của Nghiêm Ngạn. Nàng
không bao giờ muốn mình phải cảm nhận nỗi sợ hãi có thể mất đi thêm một
lần nào nữa. Nỗi đau như tan xương mất hồn đó, một lần đã là quá đủ. Vì
thế, nhiều năm qua nàng vẫn luôn bắt mình phải bảo trì cảnh giác, chỉ sợ có điều gì bất trắc sẽ đến tranh đoạt Nghiêm Ngạn mà nàng đã phải vất
vả níu giữ. Nàng cũng biết thảo mộc giai binh, chính mình có chút chuyện bé cứ xé ra to. Nhưng nó đã trở thành bản năng của nàng, xua không đi,
đuổi không ra. Nó cố tình nảy nầm trong một góc dưới đáy lòng, dựa vào
sự tẩm bổ của nỗi sợ hãi thường trực mà thản nhiên lớn lên.
Nàng không thể tùy ý để cho nỗi sợ hãi đó tiếp tục trưởng thành khỏe mạnh, phải mau chóng giải quyết nó đi.
Đúng vậy, nàng sẽ giải quyết nó.
Mặc kệ phải dùng đến thủ đoạn gì.