Lại Đây Cho Em Khi Dễ Một Chút

Chương 15: Chương 15: Tại sao muốn trọ ở trường




Cơm tối của Cố Nhất Manh là do Tiêu Tấn mua nhờ Lâm Phi Phi đem lên.

Cố Nhất Manh méo mó ăn trên giường.

Lâm Phi Phi nhắc nhở: “Bạn học Manh Manh, Tiêu Tấn nhà cậu nói, cậu nhớ phải uống thuốc, không cho phép trốn thuốc.”

Trốn thuốc?

Cố Nhất Manh thở dài, được thôi. Cô cầm mấy viên thuốc lên, đang phát sầu làm sao để uống thì nghe được tin nhắn từ chim cánh cụt. Mở ra xem, là Tiêu Tấn.

Tiêu Tấn gửi đến cách uống thuốc, loại nào uống bao nhiêu viên, một ngày uống mấy lần.

Cuối cùng nói: “Bây giờ mời uống một viên thuốc cảm, sau khi uống xong đem bình và túi thuốc chụp gửi cho tớ.”

Nguyên văn là 藿香正气: nước hoắc hương chính khí, mình tra baidu đọc công dụng của nó cảm thấy khá giống thuốc cảm nên để vậy luôn. Dưới đây là hình ảnh của hộp thuốc.

Cố Nhất Manh lúc đầu giả ngu làm chim cánh cụt lập tức biến thành mây khói, có một cái đồng hồ báo thức giám sát cô uống thuốc như thế, cô muốn trốn thuốc cũng khó khăn!

Cô vặn lông mày nhỏ đi uống thuốc, sau đó chụp ảnh, gửi cho Tiêu Tấn.

Sau khi Tiêu Tấn nhìn thấy, trả lời bằng một cái động tác sờ đầu.

Hừ.

Cố Nhất Manh nghỉ ngơi một chút, lên giường nằm muốn ngủ, nhưng mà lại không buồn ngủ. Nhìn xung quanh kí túc xá, Lâm Phi Phi đang xuýt xoa một trang web bán đồ hàng hiệu, nhìn thấy một cái liền oa oa oa, sau đó lại muốn mua. Lại cảm thấy giống như có chút đắt, nghĩ làm sao để xin cha mẹ.

Tô Tiểu Nghiên thì đang chụp tự sướng, sau đó chỉnh ảnh rồi đăng lên INS.

Hàn Nhược như thường lệ ôm sách mà gặm, có điều chuyển sách vật lý thành sách toán học mà thôi.

Cô buồn bực ngán ngẩm mở chim cánh cụt lên, ấn vào khung hình của Tiêu Tấn.

Đại bạch thỏ phấn lại phấn: A Tấn...

Sau đó gửi một cái biểu cảm thỏ trắng sột soạt.

Tiêu Tấn: Không buồn ngủ?

Đại bạch thỏ phấn lại phấn: Có chút không ngủ được.

Tiêu Tấn: Ừ, vậy cùng tớ nói chuyện.

Đại bạch thỏ phấn lại phấn: Được...

Tiêu Tấn: Quần áo đưa cậu giặt, ngày mai sẽ đem qua nhờ Lâm Phi Phi mang lên cho cậu.

Mấy người bạn cùng phòng của cô, nhìn chung mà nói cậu ấy thích liên lạc với Lâm Phi Phi nhất, Lâm Phi Phi linh hoạt, rất biết ăn nói.

Đại bạch thỏ phấn lại phấn nhớ tới, bên trong đống quần áo kia còn có mấy cái*tiểu kk màu hồng và tiểu nn màu hồng...

*Tiểu kk màu hồng và tiểu nn màu hồng: chắc là đồ lót...

Cô xấu hổ: Sau này để tớ tự làm là được rồi, nếu để cho người ta thấy sẽ cười mất.

Tiêu Tấn: Ai cười?

Đại bạch thỏ phấn lại phấn: Bạn cùng phòng của cậu, bạn cùng phòng của tớ.

Tiêu Tấn: Mặc kệ bọn họ.

Đại bạch thỏ phấn lại phấn: Ừ ừ...

Lúc này Lâm Phi Phi đột nhiên nhắn một câu: Cái này, cái này đẹp quá!

Nói xong liền gửi sceenshorts cho các cô trong nhóm bốn đóa kim hoa: “Đẹp không, xem được không?”

Xoa tay, cô muốn mua.

Tô Tiểu Nghiên phê bình: Đẹp mắt, đáng tiếc mua không nổi.

Lâm Phi Phi: Tớ muốn xin cha mua nó!

Tô Tiểu Nghiên hâm mộ nhìn thoáng qua cái tấm ảnh một cái rồi không nhìn nữa, nhìn bình luận bên trên INS. Sau khi cô đăng tấm ảnh của mình lên phía dưới liền xuất hiện rất nhiều bình luận bàn tán.

Đại bạch thỏ phấn lại phấn lại lần nữa chú ý vào chim cánh cụt, phát hiện Tiêu Tấn bên kia đang đánh chữ: Tiêu Tấn đang nhập...

Đại bạch thỏ phấn lại phấn hoang mang, cậu ấy nhập cái gì, mình khó tin đến như vậy sao?

Còn đang nghi ngờ, thì tin nhắn đến.

Tiêu Tấn: Hôm nay, có phải tớ rất hung dữ hay không?

Đại bạch thỏ phấn lại phấn nghĩ nghĩ, hồi tưởng lại giọng điệu của Tiêu Tấn, hình như rất hung dữ.

Bình thường cậu ấy không nói chuyện như vậy. Nghĩ đến đây, trong lòng đại bạch thỏ phấn lại phấn rất uất ức.

Đại bạch thỏ phấn lại phấn: Ừ ừ ừ, đúng là như vậy! Cậu làm gì mà hung thế?

Tiêu Tấn: Tớ không phải cố ý.

Đại bạch thỏ phấn lại phấn: Ờ hiểu!

Tiêu Tấn: Không hỏi vì sao?

Đại bạch thỏ phấn lại phấn: Tớ đoán tâm tình cậu không tốt?

Lần này Tiêu Tấn không trả lời, chỉ có biểu lộ: Trộm chó đầu. jpg

Đại bạch thỏ phấn lại phấn: Le lưỡi. jpg, vì sao mà tâm tình không tốt, nói cho người ta biết đi!

Tiêu Tấn: Ngoan, chờ sau này sẽ nói với cậu.

Đại bạch thỏ phấn lại phấn: Được thôi, được thôi, dù sao cậu cũng phải nói với tớ!

Đang nói, cô đột nhiên nhớ đến một việc, nhìn Lâm Phi Phi và Tô Tiểu Nghiên. Các cô gái hiện tại đều đang tập trung vào việc của mình, cô hạ giọng gửi cho Tiêu Tấn một đoạn tin nhắn thoại: A Tấn, chuyện tớ bị cảm nắng lần này, cậu cũng đừng nói cho cha mẹ tớ biết, nếu bọn họ biết, tớ nhất định sẽ chết.

Tiêu Tấn: Vì sao?

Đại bạch thỏ phấn lại phấn: Bọn họ nhất định sẽ không cho tớ ở lại trường nữa!

Tiêu Tấn: Cậu ở trường, tớ đều phải oan ức thay giường cho cậu, cậu vẫn nên về nhà ở đi.

Nhìn thấy cái này, đại bạch thỏ phấn lại phấn tức giận: Hành hung. jpg, một cái biểu lộ đánh đau.

Sau đó còn nói: Hừ hừ, không cho cậu chế giễu tớ, tớ muốn ở trường!

Tiêu Tấn: Cho tớ cái lý do.

Đại bạch thỏ phấn lại phấn: Cái gì?

Tiêu Tấn: Lý do tại sao phải ở trường.

Đại bạch thỏ phấn lại phấn do dự một chút, mới chầm chập trả lời: Tớ muốn cùng A Tấn ở trưởng.

Tiêu Tấn bên kia nửa ngày không có trả lời.

Đại bạch thỏ phấn lại phấn: Tiêu Tấn?

Đại bạch thỏ phấn lại phấn: A Tấn?

Đại bạch thỏ phấn lại phấn: Này này này, tớ muốn ở trường, tớ muốn ở trường. Lăn lộn đầy đất. jpg.

Tiêu Tấn: Vậy cậu phải nghe lời, ngoan ngoãn uống thuốc.

Đại bạch thỏ phấn lại phấn hai mắt tỏa ánh sáng: moa~ a Tấn, a Tấn đối với tớ thật tốt!

Tiêu Tấn bên kia nửa ngày không trả lời, cuối cùng cũng trả lời: moa~ đại bạch thỏ

Buổi tối, đại bạch thỏ khoanh tay, gửi cho Tiêu Tấn “moa~”. Nhìn hơn hơn nửa ngày, cuối cùng đỏ từ mặt tới mang tai, buồn bực núp trong chăn không lên tiếng.

Bình thường từ “moa~” cũng là rất thường dùng, chỉ là vì sao bây giờ thấy tim liền đập mặt liền đỏ, có chút không giống?

** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** **

Tiêu Tấn vẫn còn xem những tin nhắn của cô gửi cho mình.

Đặc biệt là cái “moa~ Tiêu Tấn”.

Biết đây chỉ là một thói quen dùng từ của cô, giống như cô nói “moa mama”, “moa baba”, không có ý gì khác.

Thế nhưng sau khi cậu nhìn thấy nó, ngực có chút nóng.

Cậu biết là do mình suy nghĩ nhiều, cảm giác này khiến trong lòng mình càng thêm nhiều tội ác, chỉ có thể cắm đầu nằm xuống, hít sâu mấy hơi, cho bản thân bình tĩnh lại.

Một lát sau, cậu vẫn không nhịn được mở chim cánh cụt lên nhìn.

Có người gửi yêu cầu kết bạn với cậu, viết ngắn gọn: Bạn học của cậu.

Tiêu Tấn không khách khí cự tuyệt ngay. Đối phương lại thêm: Bà mẹ nó, chấp nhận tôi ngay!

Tiêu Tấn không khách khí cấm người này gửi yêu cầu thêm lần nữa. Một lát sau, [No.Chim Cánh Cụt] khác lại tới xin kết bạn: Tôi là Lộ Cẩm Châu, tôi có chuyện muốn nói với cậu

Tiêu Tấn cười lạnh, cự tuyệt.

Lại một lát sau, [No.Chim Cánh Cụt] khác lại tới xin kết bạn: Tiêu Tấn, con mẹ nó cậu có dám cùng tôi nói chuyện hay không? Tôi hỏi cậu việc này!

Lần này được Tiêu Tấn thông qua, sau khi kết bạn, đơn giản và dứt khoát: Nói.

Lộ Cẩm Châu: Tôi chỉ hỏi cậu một việc, hôm nay trong phòng y tế, quần áo của Cố Nhất Manh là do ai cởi!

Tiêu Tấn: Liên quan gì đến cậu.

Lộ Cẩm Châu nổi giận: Chớ cùng ông đây giả ngu, có phải cậu cởi hay không? Mẹ nhà nó, bên trong dù cho cô ấy mặc gì thì cậu vẫn sẽ thay cô ấy cởi ra? Cậu là cái thá gì?

Tiêu Tấn: Liên quan gì đến cậu.

Lộ Cẩm Châu càng phát hỏa: Kia là người con gái ông đây nhìn trúng, cậu là thứ cỏ rễ gì! Cút ra đây cho tôi, tôi và cậu đấu đơn!

Tiêu Tấn: Liên quan gì đến cậu.

Lộ Cẩm Châu: Mẹ nó, máy thu âm à? Cậu có thể nói tiếng người hay không? Cởi quần áo của con gái rồi liền không nói tiếng người nữa à? Ăn xong rồi lại giả ngu?

Tiêu Tấn: Liên quan gì đến cậu.

Sau khi gửi xong liền xóa kết bạn, lôi vào danh sách đen.

** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***

Thật ra chuyện Cố Nhất Manh bị cảm nắng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần ngủ ngơi một hai ngày là ổn.

Lâm Phi Phi và Tô Tiểu Nghiên đối với việc này đặc biệt không hài lòng, các cô nghĩ rằng Cố Nhất Manh cần phải nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa.

Cố Nhất Manh cảm động: Các cậu đối với tớ thật tốt.

Lâm Phi Phi: Kiểu này là chúng ta có thể nghỉ thêm mấy hôm nữa rồi.

Tô Tiểu Nghiên: Không cần đi huấn luyện quân sự cảm giác thật sự thật sướng.

Cố Nhất Manh:... Còn tưởng rằng bạn học yêu quý mình, thì ra là giả...

Bất luận như thế nào, Cố Nhất Manh chỉ nghỉ ngơi ba ngày sau đó lại tiếp tục tham gia huấn luyện quân sự.

Cô cảm thấy từ sau khi mình tham gia luấn luyện lại, dù cho là giáo quan hay là các bạn học khác đều dùng ánh mắt nhìn Lâm Đại Ngọc* mà nhìn mình.

*Lâm Đại Ngọc: tên tự là Tần Tần, một nhân vật hư cấu trong ba bộ tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần. Lâm Đại Ngọc tinh khôn, nói lời bỡn cợt, thường rơi vào tình trạng u uẩn, triền miên trong nghĩ ngợi suy tư, tâm hồn nàng vô cùng nhạy cảm như một sợi tơ đàn mảnh mai, bất kể một giọt mưa thu hay tơ liễu bay đều âm vang một điều bi thương đứt ruột, lại cám cảnh ăn nhờ ở đậu nên tính tình càng thêm sầu bi, cô độc, chuyện gì cũng nghĩ sâu sắc hơn người, thân thể lẫn tâm hồn đều yếu đuối như giọt sương mai là một trong những tính cách thú vị và nổi bật nhất trong Hồng Lâu Mộng.

Cô rất xấu hổ.

Cô cũng không muốn được người khác giúp đỡ, từ nhỏ đến lớn cô đã tiếp nhận quá nhiều sự giúp đỡ rồi.

Chỉ là nhìn qua nhìn lại... Cô vẫn không thể thoát khỏi nó, chỉ có thể tự mình tập luyện, không thể để bị thua người khác.

Qúa trình huấn luyện quân sự tiếp đó vẫn diễn ra suôn sẻ, sau khi chịu đựng qua tuần thứ nhất, mọi người vẫn tiếp tục theo tiến độ như vậy, dần dần quen thuộc hơn.

Cải thiện thân thể đương nhiên sẽ có một vài thứ thay đổi.

Giống Lâm Phi Phi lúc trong phòng ăn ăn tận hai bát cơm mà cảm thấy vẫn chưa đủ, cô kinh ngạc hô một tiếng: “Tớ thế mà có thể ăn nhiều như vậy!”

Lúc chạng vạng tối Tô Tiểu Nghiên thường mặc váy đi xung quanh sân trường muốn chụp vài tấm hình, bên cạnh liền có một nam sinh chạy đến bắt chuyện: “Bạn học, cậu là học sinh năm nhất à?”

Tô Tiểu Nghiên gật đầu, trong lòng vui vẻ, nghĩ đến: “Mình ăn mặc nhìn trẻ lắm sao?Mình nhìn trẻ lắm sao?”

Nam sinh đồng tình: “Thoạt nhìn chắc chắn là do tập luyện quân sự, phơi đen đến mức này.”

Tô Tiểu Nghiên:............

mmp!

Đối với Cố Nhất Manh cô lại không hề đen đi chút nào, mà da thì càng ngày càng trắng hơn, chỉ là do thể lực tốt hơn lúc trước thôi, hai cánh tay nhỏ cũng đã có chút sức lực.

Bốn tuần huấn luyện quân sự cuối cùng đã kết thúc, mọi người thở phào nhẹ nhõm lại có chút luyến tiếc, liều mạng chạy đi chụp hình cùng các huấn luyện viên làm kỉ niệm, còn muốn về kí túc xá thay những bộ quần áo khác để chụp hình.

Chụp xong, tất cả mọi người đều phải về. Nhìn giáo quan thật sự không nỡ rời đi, thậm chí Tô Tiểu Nghiên có chút muốn khóc.

Cô nói với giáo quan muốn đi vệ sinh, bây giờ quay lại giáo quan đã đi mất.

Tối thứ sáu, mọi người nằm ở trên giường thoải mái trò chuyện, tất cả đều chưa muốn ngủ, bắt đầu thương lượng cuối tuần nhất định phải ra ngoài để happy, mua mua mua ăn ăn ăn, phóng túng thỏa thích, hưởng thụ cuộc sống.

Mấy nữ sinh đều tràn ngập phấn khởi, Tô Tiểu Nghiên đột nhiên đề nghị: “Manh Manh, nhà cậu có phải rất lớn hay không?”

Cố Nhất Manh nghe Tô Tiểu Nghiên nói như vậy, liền đem ảnh chụp nhà mình ra cho mọi người xem, vừa nhìn thấy mọi người liền thán phục.

Nhà cô quả nhiên rất lớn, chẳng những có hoa viên nhỏ, còn có bể bơi riêng!

Thế là ánh mắt của mấy cô gái liền sáng chói lên, ngấp nghé mà nhìn Cố Nhất Manh.

Cố Nhất Manh liền nhớ lại, trước đó mẹ mình dẫn Trần Vũ Hàm theo ăn uống chơi bời, cô cảm thấy bộ dạng này rất tốt,bộ dáng của Tô Tiểu Nghiên hình như cũng rất hâm mộ.

Thế là cô nói: “Bằng không các cậu đến nhà tớ đi, tớ bao ăn bao ở bao chơi.”

Lâm Phi Phi và Tô Tiểu Nghiên liếc nhau,cả hai đều hưng phấn kêu to lên, bổ nhào qua ôm lấy Cố Nhất Manh: “Chúng tớ muôn ăn đồ hảo hạng!”

Nhà Tô Tiểu Nghiên thật sự rất nghèo.

Ba mẹ cô đều là công viên chức bình thường của thành phố này, nhưng cô so với Trần Vũ Hàm còn tốt hơn, nhưng tuyệt đối cũng không phải giàu có. Vấn đề là trong nhà cô còn có một người chị gái và một đứa em trai, một gia đình ba con trong thời đại này rất hiếm, gánh nặng của gia đình rất lớn, những thứ đến tay cô càng ít hơn.

Cô rất muốn học giống Cố Nhất Manh sống cuộc sống của những người có tiền.

Gia cảnh của Lâm Phi Phi thật ra không đến nỗi tệ, mặc dù không giàu bằng nhà của Cố Nhất Manh, nhưng vẫn hào hứng tham gia. Cô rất thích đi những nơi náo nhiệt, mọi người cùng nhau chơi mới vui vẻ.

Huống hồ nhà cô thuật sự không có bể bơi riêng.

Mấy cô gái rất nhanh đã thương lượng xong, Lâm Phi Phi kéo Hàn Nhược im lặng từ đầu: “Hàn Nhược, cùng đi chứ? Đi thôi đi thôi!”

Tô Tiểu Nghiên cũng khuyên: “Đúng đó, mọi người cùng nhau chơi vui biết bao nhiêu, đừng để chúng ta mất hứng!”

Hàn Nhược do dự một chút, nhìn Cố Nhất Manh.

Cố Nhất Manh cầm điện thoại: “Tớ đã nói qua với mẹ rồi, mẹ tớ nói hoan nghênh các bạn học của chúng ta, đi thôi, mọi người đều đi, chúng ta cùng nhau sống trong hưởng thụ!”

Hàn Nhược nhẹ gật đầu: “Được, cùng nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.