Cuối tuần của tuần đầu tiên sau khi khai giảng là hai ngày nghỉ, đây là khoảng thời gian nghỉ ngơi cho học sinh trung học năm nhất trước khi đào tạo huấn luyện quân sự khắc nghiệt. Sau cuối tuần này, khóa huấn luyện quân sự sẽ kéo dài trong vòng bốn tuần liên tục.
Sau khi về đến nhà, ba Cố - Cố Thiên Tứ và mẹ Cố - Mạnh Nhược Yên đều ngồi trên sofa trong phòng khách ở tầng một, rặn hỏi con gái bảo bối đủ điều.
Cố Thiên Tứ năm nay hơn bốn mươi tuổi, là người đàn ông trung niên, mặc một bộ âu phục được đặt may riêng, làn da ngâm, vóc dáng không cao không thấp, chắc nịch, lộ ra vẻ ổn định đặc biệt.
Chỉ bằng vào tướng mạo này của Cố Thiên Tứ, đương nhiên không sinh ra loại con gái xinh đẹp như hoa giống Cố Nhất Manh, Cố Nhất Manh có thể lớn thành như bây giờ, toàn bộ nhờ mẹ của cô.
Mẹ của cô - Mạnh Nhược Yên là vũ công nổi tiếng, vòng eo tư thái, hiện tại cũng đã bốn mươi tuổi, nhưng nhìn vẫn giống một cô gái nhỏ, uyển chuyển tinh tế, dáng vẻ thướt tha mềm mại.
Mạnh Nhược Yên xuất thân tốt, được giáo dục tốt, dáng vẻ tốt, làn da trắng, gả được cho người chồng tốt, không thiếu tiền, quần áo của mình đều là hàng cao cấp, chỉ cần ngồi lên ghế sofa của mình, liền trở thành một tác phẩm nghệ thuật.
Cố Thiên Tứ và Mạnh Nhược Yên chỉ có một đứa con gái là Cố Nhất Manh, đương nhiên là sẽ cưng lên tận trời, giống như thấy cùng tròng mắt.
Đây là lần đầu tiên Cố Nhất Manh sống một mình trong một tuần, bọn họ đương nhiên sẽ rất lo lắng, không yên tâm, sợ con gái chịu ủy khuất. Cố Thiên Tứ cố ý hỏi tới hoàn cảnh ký túc xá của trường học, thức ăn trong căn tin ở trường học, cuối cùng Cố Thiên Tứ nói: “Đệ nhất trung học là trường tốt, nhưng mà trường học cũng đã qua nhiều năm như, phòng ở có chút cũ, coi như xây lại một chút, bên trong công trình cũng không đủ tiên tiến, nhà ăn càng không lớn, ký túc xá điều kiện cũng kém.”
Trong túc xá cái thang máy cũng không có, cửa sổ cũng không đủ rộng thoáng, nhà ăn càng chen chúc, không đủ sáng không đủ lớn, còn có phòng học, vậy mà xem được sao? Tốt xấu gì thì vẫn là nổi tiếng, cơ sở hạ tầng quá kém.
Cố Thiên Tứ trầm ngâm một hồi, nói: “Chờ hôm nào cha và hiệu trưởng của các con nói chuyện, có thể quyên góp cho trường học các con một khoản, giúp xây thêm kí túc xá mới.”
Cố Nhất Manh nghe, cười phốc lên: “Cha, cha có thể nghỉ ngơi đi, con thấy cha cho dù có tiền quyên góp để xây thêm, nhưng trường học của chúng con không có chỗ cho cha xây đâu!”
Cố Nhất Manh mặc dù không phải dạng người hay quan tâm đến sự đời, nhưng mà lời này lại nói không sai. Trường trung học là trường được xây trước thế kỷ 20, đến nay đã hơn chín mươi năm, khu vực của trường đương nhiên là ở ngay trung tâm phồn hoa của B thị, có thể nói là tấc đất tấc vàng.
Điều này cũng gây khó khăn cho việc mở rộng quy mô của trường học —— Các trung tâm thương mại muốn hỏi trường học có muốn bán lại cho họ hay không.
Nhưng Cố Thiên Tứ căn bản không nhìn ra: “Vậy xây một chi nhánh khác, đứa trẻ như con không cần quan tâm cái này, cha sẽ qua cùng hiệu trưởng các con nói một chút.”
Cố Nhất Manh nhìn cha mình như thế, liền ra sức mà cười, trong lúc cười bỗng nhớ tới chuyện của Lộ Cẩm Châu, liền thừa cơ đề cập với Cố Thiên Tứ.
“Cha, con mặc kệ, dù sao không thể cho Tiêu Tấn xử lý, con phải theo dõi hồ sơ kia.”
“Chuyện này...” Cố Thiên Tứ khẽ nhíu mày: “Được, chuyện này không cần con quan tâm, buổi chiều đi theo mẹ con dạo phố mua đồ đi, ba cùng Tiêu Tấn nói chuyện.”
Cố Nhất Manh yêu cha cô nhất, cô nói cái gì, cha cô đều sẽ nói được được được, cô vui sướng bước qua, ôm ôm cổ cha cô, nhắm ngay mặt cha mình “chụt” một cái: “Cha là tốt nhất, nhờ cả cha!”
Lúc này mẹ Tiêu Tấn - Phùng Tú Quyên đến, nói rằng cơm trưa đã chuẩn bị xong, có thể qua. Mạnh Nhược Yên nghe, cười nói với Phùng Tú Quyên: “Hai đứa bé lần đầu tiên về nhà sau khi lên cao trung, tuần sau sẽ bắt đầu đóng cửa chính thức huấn luyện quân sự, phải bốn tuần mới trở về, để bọn trẻ vui vẻ một chút, đợi chút nữa chị và Tiêu Tấn cũng cùng chúng tôi ăn cơm.”
Phùng Tú Quyên cười gật đầu: “Được.”
Phùng Tú Quyên đã hơn bốn mươi tuổi, các khía cạnh chăm sóc bản thân không bằng Mạnh Nhược Yên sống an nhàn sung sướng, nhưng vẻ ngoài của bà cũng không phải xấu, những năm qua ở Cố gia giúp đỡ người ta quản lý cũng không bị ủy khuất gì, tăng thêm tính cách sáng sủa, làm việc dứt khoát, xua đuổi mọi thứ khỏi ý nghĩ, nhìn qua so thực tế trẻ hơn mấy tuổi.
Mặc dù là giúp đỡ Cố gia làm việc, nhưng là cùng Mạnh Nhược Yên và Cố Thiên Tứ trò chuyện bầu bạn, tính tình không màng danh lợi, sẽ không bởi vì thân phận của mình làm công mà tự ti, cũng sẽ không bởi vì cùng Mạnh Nhược Yên quan hệ tốt thì không tuân thủ bổn phận.
Như thế vài chục năm qua, Mạnh Nhược Yên và Phùng Tú Quyên duy trì tình cảm chị em + thân phận chủ nhân quản gia rất hòa hợp.
Trong phòng ăn lớn Cố gia, màn cửa thả xuống, cây đèn tươi sáng, ghế ăn xa hoa, khăn trải bàn bằng lụa vàng Châu Âu hoa lệ, khăn ăn trắng noãn, bộ đồ ăn dưới ánh đèn hiện ra sáng bóng, tất cả đều đã chuẩn bị xong.
Cố gia một nhà ba người cùng mẹ con Phùng Tú Quyên ngồi xuống, mọi người thưởng thức những món ăn được chuẩn bị tỉ mỉ, nghe Cố Nhất Manh tràn đầy phấn khởi nói về những việc đã xảy ra trong trường.
Cố Nhất Manh nói đến mặt mày hớn hở, ba vị người lớn nghe đến say sưa, duy chỉ có Tiêu Tấn ngồi ở bên cạnh, không có lên tiếng, chỉ chuyên tâm đối phó với một khối bò bít tết.
Khi Mạnh Nhược Yên trong lúc vô tình hỏi đến việc của Lộ Cẩm Châu, Cố Nhất Manh lập tức không lên tiếng, cô nhìn Tiêu Tấn, ánh mắt kia ít nhiều có chút ý tứ cầu xin sự giúp đỡ.
Mạnh Nhược Yên ý thức được, vừa vặn lúc này canh gà hầm được đưa lên, Mạnh Nhược Yên bảo mọi người chia ra ăn, chuyện này không có nhắc lại.
Ăn cơm xong, Mạnh Nhược Yên dắt Cố Nhất Manh đi dạo phố. Bà bình thường sẽ thường xuyên ghé vào những cửa hàng có mẫu mới, mấy ngày nay đã gửi hình giới thiệu cho cô, bà muốn ghé qua xem, thuận tiện mua cho Cố Nhất Manh mấy bộ quần áo.
Hai mẹ con thân thân mật mật ngồi lên xe ra cửa, Cố Thiên Tứ không đưa họ đi, nhờ lái xe đưa đi, ông ở nhà xử lý chuyện làm ăn.
Mà lúc này, Phùng Tú Quyên đang cùng con trai trò chuyện.
Cô đã hỏi Tiêu Tấn nửa ngày, Tiêu Tấn chỉ nói đơn giản qua chuyện đã xảy ra, hỏi lại thì không lên tiếng, Phùng Tú Quyên ép hỏi nửa ngày, ngay cả cá rắm Tiêu Tấn cũng không thả lấy một cái.
Phùng Tú Quyên trong mắt hiện ra nước mắt, thở dài: “Con bây giờ đã lớn, có chủ trương của riêng mình, đây là chuyện tốt, chuyện trường học các con, mẹ cũng không hiểu. Thế nhưng con tốt xấu nói một chút, thật ra người ta làm gì con mà con muốn đánh nhau với người ta? Dù sao cũng phải có cái nguyên do chứ?”
Tiêu Tấn vẫn không nói. Phùng Tú Quyên nổi giận, mềm không được thì cứng rắn: “Nhóc thối, được thôi, mọi người đều nói con là thiên tài, con đã cảm thấy mình đã đủ lông đủ cánh liền không để mẹ trong mắt luôn có đúng không? Tính khí đã lớn đủ mạnh để ở trường học được thói đánh nhau đúng không? Bước tiếp theo làm gì, hút thuốc, uống rượu, đánh bạc, ẩu đả? Con có phải ngay cả độc cũng có?!”
Phùng Tú Quyên tức giận chỉ vào Tiêu Tấn mắng.
Tiêu Tấn nhìn mẹ mình lo lắng, không còn cách, đành phải nói: “Tên Lộ Cẩm Châu kia ăn hiếp Nhất Manh, con chỉ cho cậu ta một bài học nho nhỏ.”
Phùng Tú Quyên: “Ăn hiếp Nhất Manh?”
Tiêu Tấn: “Đúng.”
Sắc mặt Phùng Tú Quyên lập tức thay đổi.
Cô không tức giận, cười lạnh một tiếng: “Mẹ ghét nhất những thằng đực rựa kia khi dễ con gái, loại này nam sinh này đáng bị đánh chết! Huống chi đứa bé Nhất Manh kia, lại rất tốt, có thể ăn hiếp con bé khẳng định không tốt đẹp gì! A Tấn, con đánh thật hay!”
Tiêu Tấn: “...”
Phùng Tú Quyên: “Hiện tại và quá khứ không giống nhau, nhưng đứa bé học tiểu học trong trường học tiểu không biết chứa cái gì trong não, mẹ còn nghe nói học sinh sơ trung bây giờ có yêu đương, nạo thai. A Tấn con phải chú ý đến, không thể để cho người khác ăn hiếp Nhất Manh, nếu có người muốn đuổi theo Nhất Manh, con phải nhanh chóng báo cho chú Cố và dì Cố, để bọn họ xử lý.”
Tiêu Tấn: “Con biết rồi.”
Phùng Tú Quyên vẫn chưa nói xong: “Bình thường con cũng phải chú ý đến bạn bè bên cạnh Nhất Manh, nếu có tâm tư bất chính giúp con bé đá văng ra, nam hay nữ vậy đều phải chú ý, đương nhiên đặc biệt chú ý nam —— “
Tiêu Tấn đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gọi lớn của Cố Thiên Tứ: “A Tấn, con đến thư phòng của chú một chút, chú có chuyện muốn cùng con nói.”
Phùng Tú Quyên: “Có, chú Cố gọi con kìa, lên đi.”
Tiêu Tấn nhẹ nhàng thở ra, đi đến thư phòng của Cố Thiên Tứ trên lầu.
Thư phòng của Cố Thiên Tứ được bố trí ưu nhã cao cấp —— chính tay Mạnh Nhược Yên sắp xếp, có thể không thanh lịch cao cấp sao?
Nhưng mà tư thế Cố Thiên Tứ ngồi trong thư phòng không ưu nhã, đầu ngón tay ông gõ bàn, hút thuốc, nhìn vào những gì ông đang nghĩ.
Thấy Tiêu Tấn đến, ra hiệu Tiêu Tấn ngồi xuống.
Tiêu Tấn mở miệng trước, có chút rủ xuống mắt, nói: “Chú Cố, thật xin lỗi, rước phiền phức cho chú rồi.”
Cố Thiên Tứ nghe xong, cười: “Đây có là chuyện gì, làm gì mà nói xin lỗi với chú.”
Tiêu Tấn: “Lộ Cẩm Châu cha cậu ta là người đứng thứ hai trong thành phố.”
Mày rậm Cố Thiên Tứ chau lên, cười nói: “A Tấn à, con biết vấn đề lớn nhất của con là gì không?”
Tiêu Tấn: “Là gì?”
Cố Thiên Tứ dập tắt khói, chỉ vào Tiêu Tấn cười nói: “Vấn đề lớn nhất của con chính là quá trầm ổn, quá già dặn, vô tâm, không có chút gì giống vị thiếu niên tinh thần phấn chấn, con mới lớn như vậy, gây chút họa tính là gì, gây họa chú Cố có thể giúp con, con sợ cái gì?”
Tiêu Tấn mím môi, không trả lời.
Cố Thiên Tứ đứng dậy, đi đến bên người Tiêu Tấn: “Đó căn bản không phải cái chuyện gì lớn, không phải là con của Lộ Khuê Hào, đánh thì đánh, đánh nó rồi để bác sĩ chữa trị, đánh thì chú bồi thường tiền, tiền tính là gì, cho cậu talà được! Trường học nếu bắt chú xin lỗi chú cũng xin lỗi, về phần khác, xử lý cái gì, không bàn nữa, chó má chuyện lớn một chút nhớ xử lý cái gì? Chuyện này không phải rất dễ xử lý sao, trẻ con đánh nhau mà thôi, có đứa trẻ nào mà không đánh nhau? Con nói đúng không?”
Nói, ông vỗ vỗ vai Tiêu Tấn, thấm thía nói: “Đứa trẻ như con bình thường là quá hiểu chuyện, đến, cho mình thoải mái, cho mình hăng hái đứng dậy, ai dám bắt nạt mình, liền đánh người đó, đánh rồi bồi thường tiền, chỉ đơn giản như vậy!”
Tiêu Tấn không nghĩ tới Cố Thiên Tứ lại nói lời như vậy.
Cậu sống nhờ vào Cố gia, tâm tính cũng coi là rất an phận, thế nhưng vẫn gây phiền toái, cũng không muốn Cố Thiên Tứ khó xử.
Có thể quan điểm trong chuyện này của Cố Thiên Tứ xảy ra ngoài ý muốn của cậu, làm cho cậu cảm động.
Cố Thiên Tứ nhìn Tiêu Tấn, ông nhìn thấy một thiếu niên bình thường vô tâm bây giờ vành mắt lại đỏ lên, ông thở dài, lần nữa vỗ vỗ bả vai Tiêu Tấn: “Đừng nói với chú những việc đó là không thể, giúp chú chiếu cố thật tốt Manh Manh, thay chú yêu thương Manh Manh, biết không?”
Tiêu Tấn: “Vâng, chú Cố, con hiểu rồi.”
*Đôi lời muốn nói:
Chào mọi người, mong mọi người sẽ dành ra chút thời gian đọc vài dòng này. Hiện tại bây giờ mình rất bận sẽ không ra chương đều cho mọi người được, mình muốn tuyển 2 editor và beta để tiến độ được nhanh hơn. Mình không có yêu cầu gì lớn, biết một chút kinh nghiệm là được, deadline cực thoáng luôn.