Lãi Được Bé Yêu

Chương 10: Chương 10: Anh ấy là bạn trai tôi




Nhưng mấy giây ngắn ngủn, Thịnh Tâm Lan đứng thẳng người lại rồi ngẩng đầu, tầm mắt nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo của người đàn ông kia thì lặng lẽ xoay đầu qua một bên, trong lòng thầm mắng hai câu.

Đông Lăng nhỏ như vậy sao, tại sao hai lần vào thang máy cô lại dùng cách này gặp mặt Nguyễn Anh Minh vậy chứ?

Lê Vân lên tiếng: “Tâm Lan, không sao chứ?”

Thịnh Tâm Lan nắm chặt tay lại.

Từ khi vào thang máy, Lê Vân đã khoe khoang mọi thứ, còn châm chọc cô khắp nơi.

Nếu cô ta biết cô không có bạn trai, không chừng còn đắc ý hơn nữa, càng buồn bực hơn là cô đụng phải người đàn ông xem náo nhiệt này lần thứ ba rồi!

Đầu óc cô hoạt động, sau đó Thịnh Tâm Lan thân mật kéo cánh tay Nguyễn Anh Minh rồi dựa vào, cô cảm giác được cơ thể của người đàn ông cứng đờ, trong lòng vui sướng không thôi, nũng nịu nói.

“Anh yêu, có phải anh lén chờ trong thang máy muốn tạo bất ngờ cho em đúng không? Anh thật là xấu!”

“...”

Ngoại trừ Thịnh Tâm Lan, bốn người khác trong thang máy đều ngây người.

Đặc biệt là Lê Vân cắn chặt răng.

Người đàn ông vô cùng đẹp trai, kiêu ngạo lạnh lùng, nhìn tây trang trên người thì chắc chắn là ông chủ, sao Thịnh Tâm Lan có thể dụ dỗ người đàn ông có giá trị như thế chứ?

Vì thế Lê Vân cười nói: “Tâm Lan, vừa rồi người ta vào thang máy còn không thèm nhìn cô, sao có thể là bạn trai cô được, cô tìm người ta tới diễn kịch thì cũng phải tập diễn trước chứ!”

Thịnh Tâm Lan thấp thỏm, lén nhìn Nguyễn Anh Minh một cái.

Cô có chút không chắc suy nghĩ của người đàn ông này nên không dám tùy tiện nói chuyện.

Đàn ông kiêu căng hơi ngẩng đầu, giọng nói lạnh nhạt: “Cô cảm thấy cô ấy phải dùng bao nhiêu tiền mới có thể mời tôi diễn kịch với cô ấy chứ?”

“...” Thịnh Tâm Lan sợ ngây người, anh thừa nhận là bạn trai của cô sao?

Trợ lý Lâm vô cùng thông minh, lập tức giả vờ mở tài liệu ra, dùng giọng nói không lớn không nhỏ nhắc nhở: “Tổng giám đốc Nguyễn, đây là bài phát biểu trong lễ kỷ niệm...”

“Tổng giám đốc Nguyễn?” Lê Vân không thể khống chế âm lượng, giọng nói sắc bén the thé vang lên.

Người đàn ông trước mặt này là Nguyễn Anh Minh?

Cô ta thật sự không có vinh hạnh nhìn thấy người thật, nhưng lại nghe không ít tin đồn.

Nguyễn Anh Minh luôn không gần phụ nữ, có một bên hợp tác không có mắt muốn tặng phụ nữ cho anh, trong cơn tức giận anh đã chặn tất cả các đường hợp tác, công ty đó phá sản trong một đêm.

Mấy năm trước bỗng nhiên có cậu chủ nhỏ, nhưng chưa từng nhắc đến mẹ ruột của đứa bé, mọi người bàn tán sôi nổi.

Có biết bao nhiêu phụ nữ trong thành phố xếp hàng muốn làm mẹ kế của cậu chủ nhỏ, nhưng chưa có ai đến gần anh.

Nhưng hiện tại...

Lý Duy nhìn Thịnh Tâm Lan dựa vào lòng của đàn ông khác, mà mọi mặt của đối phương còn mạnh hơn anh ta, nhất thời sắc mặt rất khó coi.

Cuối cùng Lê Vân không nhịn được, đúng lúc thang máy đã đến nơi nên cô ta lập tức kéo Lý Duy đi ra ngoài, cười gượng nói: “Tâm Lan, vậy hoan nghênh đến lúc đó cô đưa Tổng giám đốc Nguyễn tham gia lễ đính hôn của chúng tôi.”

Đến khi cửa thang máy đóng lại lần thứ hai thì Thịnh Tâm Lan thở phào nhẹ nhõm.

Nguyễn Anh Minh liếc cô một cái: “Lúc trước cô dám khiêu khích tôi, hiện tại cô gặp người thật lại sợ sao?”

Hơi thở của anh ép bức Thịnh Tâm Lan, cô không dám động đậy, lưng dán vào mặt tường, mười ngón tay nắm chặt lại.

“Anh... Muốn nói gì thì nói, đừng đến gần như thế!” Thịnh Tâm Lan lo lắng, nói chuyện lắp bắp giống như đầu lưỡi xoắn lại.

Người phụ nữ này giống như người phụ nữ năm năm trước!

Sắc mặt Nguyễn Anh Minh lạnh lùng, anh luôn luôn không thích cảm giác không thể khống chế này.

Nhưng người phụ nữ trước mặt này lại có thể làm cho anh mất khống chế.

“Hôm đó trong thang máy, không phải cô dựa còn gần hơn bây giờ sao? Hơn nữa không phải là cô cố ý à?”

“Ai nói, hôm đó tôi hơi vội vàng, đó là một việc ngoài ý muốn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.