Lãi Được Bé Yêu

Chương 82: Chương 82: Anh muốn được chăm sóc em




Sau chuyến bay kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ thì cuối cùng Thịnh Tâm Lan và mọi người cũng đã đáp xuống sân bay Maldives.

Vừa bước xuống máy bay đã cảm nhận ngay được từng làn gió đưa hơi biển thổi tới, dường như trong gió còn ẩn chút mùi vị tanh nồng của nước biển, nhưng cũng không hề khó ngửi.

Suốt cả quãng đường Thịnh Ái Linh vẫn luôn quấn quít bên Phan An, đến lúc xuống máy bay thì lại uể oải ỉu xìu, trên đường tới khách sạn cô bé cứ ôm lấy cổ Phan An rồi ngủ gà ngủ gật, trông không khác gì một chú gấu koala.

Sau khi tới khách sạn, Phan An sắp xếp cho Thịnh Ái Linh lên phòng trên lầu một để ngủ, sau đó anh chuyển hành lí vào trong phòng, vòng qua vòng lại một lúc cuối cùng cũng sắp xếp xong xuôi.

“Tâm Lan, chị ở trên lầu với Ái Linh đi, phòng trên đó khá lớn, em ở dưới này.”

Thịnh Tâm Lan đưa cho anh một cốc nước: “Phiền cậu quá, cậu uống nước đi, chị lên lầu xem thử.”

Phan An nghe thế thì gượng cười: “Chị không cần phải căng thẳng vậy đâu, chị khách sáo như vậy làm em thấy rất bứt rứt.”

Thịnh Tâm Lan bất lực nhìn quanh một lượt, trong phòng này toàn là camera theo dõi, ngoài kia trong góc sảnh lớn còn có một người quay phim núp trong lều vải giả vờ như mình là người tàng hình nữa, sao cô có thể không căng thẳng cho được.

“Chị chịu không nổi đâu, chị nghĩ năm ngày này chắc điên mất.”

“Không sao đâu mà, chị thư giãn thôi, chủ yếu là quay em với Ái Linh thôi, những phần có mặt chị thì sau khi hậu kỳ sẽ được xóa đi hết.”

Thịnh Tâm Lan ngập ngừng một lúc, rồi chợt hai mắt cô sáng ngời.

“Hay là vầy đi, từ mai cứ để Ái Linh đi theo em thôi, chỉ cần chị không tiếp xúc gì với hai người thì chắc họ cũng không chăm chăm vào quay chị đâu.”

Phan An không biết nói gì.

Thịnh Tâm Lan chỉ nói một câu: “Vậy hai hôm này nhờ cậu trông Ái Linh nhé.”

Dứt lời cô bước thẳng lên lầu.

Hoàng hôn dần buông, gió biển nhẹ thổi.

Đẩy cánh cửa thủy tinh trên ban công ra, một vùng mức biển nơi xa xa bị trời chiều nhuộn thành sắc cam đỏ thu vào tầm mắt, sóng lấp lánh từng cơn, vài ba đôi yêu nhau đang dạo bước dưới bóng dừa trên bãi biển.

Thịnh Tâm Lan dựa người vào ban công hít một hơi thật sâu, thật thoải mái quá!

Lâu rồi cô không được thoải mái như vậy.

Tuy rằng việc tới đây với Phan An để quay chương trình du lịch này không nằm trong dự định của cô, nhưng cô thật sự rất biết ơn chuyện ngoài ý muốn này, nói gì thì nói, cơ hội đi một chuyến du lịch miễn phí giống như vầy cũng không dễ có được.

Điện thoại trong túi kêu lên một tiếng 'tinh', có người gửi tin nhắn đến, Thịnh Tâm Lan đang cúi đầu xem điện thoại thì bỗng thoáng thấy có một bóng người rất quen dưới lầu.

Tim cô chợt đập nhanh vài nhịp, đến khi ngẩng mặt lên nhìn kỹ lại thì cô liền trông thấy có một người đàn ông đang ngồi quay lưng về phía cô ngay trước quầy cà phê cạnh hồ bơi, người nọ mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng, trông dáng người rất giống anh ấy.

Nghĩ tới đây thì Thịnh Tâm Lan sợ giật thót người.

Cô điên rồi sao? Tự nhiên lại nghĩ đến anh ta.

Đang lúc cô mải mê suy nghĩ thì điện thoại lại vang lên một tiếng 'tinh', cô hoàn hồn lại, cúi đầu thì nhìn thấy tin nhắn của Phan An gửi tới.

“Bé Linh vẫn chưa dậy, em xuống dưới mua đồ ăn tối, chị tới trông con bé đi.”

Thịnh Tâm Lan trả lời cậu ta: “Ừm.”

Nói rồi cô liền xoay người đi xuống lầu, vừa lúc bỏ qua cảnh tượng một cậu bé trai trèo lên chiếc ghế gối diện người nọ.

Cậu bé viết một hàng chữ trên bảng vẻ.

“Sao chúng ta không tới tìm họ luôn?”

Người đàn ông kia chậm rãi uống trà: “Đừng vội, xung quanh họ toàn là camera, rất khó tiếp cận.”

Cậu bé kia trông có vẻ rất bất mãn, miệng méo xệch, mặt hầm hừ, lại đưa tay viết lên bảng vẽ vài chữ.

“Nếu không được gặp họ thì con sẽ không về đâu, nếu muốn ba có thể về.”

Người kia vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt, song khi nghe thấy cậu bé nói thế thì vẻ mặt của anh ta cũng có chút bất lực: “Rồi, biết rồi, bây giờ con có chịu ăn cơm đang hoàng chưa?”

Cậu bé kia nghe thấy anh ta nói vậy thì mới thôi cáu gắt, miễn cưỡng ăn cơm.

Nhưng trong lòng vẫn rất bực bội, không ngon chút nào, còn chán hơn cơm của dì Thịnh làm nữa, ở đây có gì vui đâu chứ?

Đêm khuya.

Phan An mang đồ ăn từ dưới lầu về vừa đúng lúc Thịnh Ái Linh thức dậy, ba người cùng ăn cơm ở lầu một, vì họ đã phải đi một quãng đường rất dài nên đều có chút mỏi mệt, cơm nước xong xuôi liền về phòng nghỉ ngơi.

Tối đó Thịnh Ái Linh và Thịnh Tâm Lan cùng lên lầu hai ngủ, bầu trời ngoài kia toàn là sao, bức màn không kéo lại, từng làn gió vi vu thổi đến từ ngoài cửa sổ mang theo cái mùi mằn mặn của biển cả, vô cùng thư giãn.

Có hai bóng người một lớn một nhỏ đang lén lút thập thò ngoài ban công, cậu bé kia trông thấy Thịnh Tâm Lan thì liền bước vội định vào phòng, nhưng rồi lại bị người đàn ông kia túm lại, anh nói nhỏ: “Nếu giờ mà đánh thức hai người đó thì ngày mai không được đi chơi.”

Cậu bé kia có vẻ rất bất mãn, nhưng rồi chỉ có thể cúi đầu nhìn bé Ái Linh đang say giấc nồng trong lồng ngực của Thịnh Tâm Lan với vẻ mặt ngưỡng mộ.

“Gặp cũng gặp rồi, quay về đi ngủ.”

Giọng nói khẽ khàng bị gió biển át đi, bóng người trên ban công lẳng lặng xoay người rời khỏi.

Sáng hôm xong, trong lúc đang ăn sáng thì Phan An lại đột nhiên hỏi:

“À đúng rồi, tối qua chị có khóa cửa ban công không vậy?”

“Sao thế?”

“Khách sạn này hai phòng sẽ có chung một ban công, có thể qua lại hai phòng cạnh nhau qua ban công lầu hai, không biết phòng bên có người ở không, buổi tối nhớ phải khóa cửa và kéo rèm lại, hôm qua em quên nhắc chị.”

Thịnh Tâm Lan gật đầu nhưng cũng không quá để tâm.

“Vậy à? Hình như chị không đóng, chẳng thấy có tiếng động gì cả, chiều qua chị có ra ban công hóng mát nhưng cũng không thấy người nào.”

Phan An nghe vậy thì chỉ dặn cô vài câu rằng buổi tối phải đóng cửa, sau đó anh đi chuẩn bị những vật cần thiết như kem chống nắng, ly nước, mũ, kính râm... Cuối cùng anh cũng ra ngoài dưới sự thúc giục của Thịnh Ái Linh.

Thịnh Tâm Lan nhìn theo Phan An và Thịnh Ái Linh đi từ khi họ ra khỏi cửa khách sạn đến lúc ngồi lên xe.

“Chị không đi thật à?”

Cửa xe vẫn chưa đóng lại, Phan An hỏi cô lần nữa, giọng nói của ẩn chứa sự mong đợi.

“Cậu cũng biết đó thôi, chị bị say sóng mà.” Thịnh Tâm Lan tỏ vẻ bất lực nhún vai: “Đến khi lên tàu cậu vừa phải chăm sóc Ái Linh vừa phải chăm sóc thêm chị nữa, phiền lắm, thôi bỏ đi.”

Phan An lẩm bẩm trong miệng: “Em muốn được chăm sóc chị mà.” Nhưng chỉ là nói nhỏ thôi, Thịnh Tâm Lan không hề nghe thấy.

Lịch trình hôm nay nói rõ Phan An phải đưa Thịnh Ái Linh ra biển, trùng hợp là Thịnh Tâm Lan bị say sóng, hơn nữa cô cũng không thích cái cảm giác bị camera chĩa vào người mọi lúc mọi nơi, vì vậy nên tối hôm trước đã nói mình sẽ không đi rồi.

Thịnh Tâm Lan nhìn theo chiếc xe đi khỏi, đoạn cô quay người trở về khách sạn.

“Cho một ly cà phê, cảm ơn.”

Thịnh Tâm Lan ngồi cạnh bể bơi ngoài trời của khách sạn và gọi một ly cà phê, cô thong thả thoải mái ngồi đó tới giữa trưa.

Ở phía xa nhân viên đang túm lấy một cậu bé và nói gì đó bằng tiếng anh.

Thịnh Tâm Lan đeo kính râm nhìn về phía đó, cô bỗng nhiên ngây người ra rồi chợt ngồi thẳng dậy.

Đó không phải là Lập Huy sao?

“Lập Huy?”

Cô đứng dậy gọi với về hướng đó, quả nhiên cậu bé kia nghe tiếng cô liền vội quay đầu lại nhìn, đoạn cậu cố giãy khỏi tay người nhận viên kia rồi lao tới ôm lấy chân cô.

“Lập Huy, sao con lại ở đây một mình vậy chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.