Lãi Được Bé Yêu

Chương 108: Chương 108: Bọn em rất thân quen




Sắc mặt của Cao Mỹ Lệ giống như đã sớm biết cô sẽ phản ứng như vậy, cô ta cười lạnh một tiếng.

“Sao thế? Một kẻ thứ ba xấu xa, không biết xấu hổ như cô còn không để người bị hại nói hai câu ư? Thật muốn để Anh Minh nhìn thấy bộ dạng lúc này của cô mà! Sợ là anh ấy vẫn cho rằng cô hiền lành, ngoan ngoãn, vẫn cho rằng cô có thể cam tâm tình nguyện làm mẹ kế của con trai anh ấy! Mang theo một đứa con hoang không biết bố nó là ai, vậy mà còn muốn dòm ngó chồng chưa cưới của người khác, nói cô không biết xấu hổ là còn nhẹ nhàng lắm rồi đấy!”

“Cô Cao.” Thịnh Tâm Lan đột nhiên tiến lên một bước, đến gần Cao Mỹ Lệ, cô trầm mặt, nói: “Tôi bảo cô nên cẩn trọng lời nói, cô nghe không hiểu ư?”

Cao Mỹ Lệ bị khí thế trong ánh mắt của cô làm cho sợ hãi, không tự chủ được lùi về phía sau một bước, nhưng cô ta vẫn nghểnh cổ lên, nói: “Cô muốn làm gì? Cô còn muốn ra tay đánh người ư?”

Thịnh Tâm Lan nhìn chằm chằm cô ta với ánh mắt lạnh lùng.

“Tôi vẫn chưa làm gì mà cô đã cảm thấy tôi muốn ra tay đánh cô rồi, cũng chả trách được. Tôi chẳng qua vì công việc nên mới đi đến Maldives, vậy mà trí tưởng tượng của cô thật phong phú. Có như thế mà đã cho rằng tôi muốn cướp chồng chưa cưới của cô rồi.Vì sao chồng chưa cưới của cô lại hủy bỏ hôn ước với cô, thì cô nên tự hỏi chính mình mới đúng chứ. Đừng giận cá chém thớt lên người khác. Tôi bận lắm, không có thời gian phí lời với cô ở đây đâu.”

Nói xong, cô lạnh lùng, liếc nhìn Cao Mỹ Lệ một cái, rồi dứt khoát xoay người đi về phía cửa.

“Cô đứng lại đó cho tôi!” Cao Mỹ Lệ tức giận thở hổn hển.

“Còn nữa.” Thịnh Tâm Lan nắm tay nắm cửa, lười quay đầu lại, nói: “Tôi đã ghi âm những lời khi nãy cô mắng tôi rồi. Mặc dù không thể cấu thành tội phạm, nhưng nếu tôi tung nó lên mạng, có lẽ cô sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ đấy nhỉ?”

“Cô…” Cao Mỹ Lệ tức đến nỗi biến sắc, nhưng không dám buông lời chửi mắng nữa.

Còn dám ghi âm lại, trước đây tôi đúng là đã xem nhẹ cô rồi, Thịnh Tâm Lan.

Sau khi đóng “Rầm” cửa lại, Thịnh Tâm Lan đứng trong hành lang, chậm rãi nhổ ra một ngụm khí bẩn, hiện giờ, tâm trạng của cô vô cùng phức tạp.

Nếu là trước đây, cô tuyệt đối sẽ không xử lý chuyện này như vậy. Sự bồng bột ban nãy khiến cô ý thức được một điều, bản thân cô thật sự đã quá căng thẳng khi nhắc đến chuyện của Nguyễn Anh Minh.

“Giám đốc, cô không sao chứ?”

Thấy Thịnh Tâm Lan trở lại phòng làm việc, Tiểu Trương vội bỏ công việc đang làm, đi đến hỏi cô.

“Ban nãy, khi Cao Mỹ Lệ gọi cô đi, tôi thấy sắc mặt của cô có vẻ không ổn lắm, hai người có hiềm khích gì ư?”

“Đã làm xong việc chưa? Mỗi ngày đều lo chuyện bao đồng giống hệt con gái!” Thịnh Tâm Lan trừng mắt nhìn anh ta.

“Nếu anh không muốn làm trợ lý cho tôi, vừa khéo tôi có thể để thực tập sinh mới đến làm thay anh.”

“Đừng.” Tiểu Trương lập tức che miệng lại, phát ra tiếng ồm ồm: “Tôi đang lo lắng cho cô thôi mà quán lý. Dù sao cô cũng gần gũi với Tổng Giám đốc Nguyễn như vậy, thân là vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc Nguyễn, Cao Mỹ Lệ có chút ý kiến với cô cũng là lẽ thường.”

Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan quay đầu lại, ngoài cười nhưng lòng không cười, khiến người đối diện khiếp sợ.

“Tiểu Trương, tôi thấy gần đây anh nghĩ nhiều quá rồi có phải hay không? Sao tôi lại gần gũi với Tổng Giám đốc Nguyễn? Sao lại khiến người ta có ý kiến với mình chứ?”

“Cái đó, do con của Tổng Giám đốc Nguyễn cứ quấn lấy cô không rời đó. Tôi chỉ tùy tiện nói một câu thế thôi. Ai mà không biết cô đã có con gái chứ! Làm sao có thể có quan hệ với Tổng Giám đốc Nguyễn được.” Tiểu Trương vội vã cười xòa.

Thịnh Tâm Lan nhíu mày, thần sắc trở nên nghiêm túc.

“Được rồi, đừng khua môi múa mép nữa. Hai ngày nay, đoàn làm phim sẽ vào ở, nhớ chú ý nhiều hơn đến công tác an ninh ở mọi nơi, đừng để người hâm mộ trà trộn vào.”

“Được, tôi biết rồi.”

Sau khi trở về phòng làm việc, Thịnh Tâm Lan đóng chặt cửa lại, bĩu môi xem thường, nhỏ giọng thì thầm một câu.

“Gì mà vợ chưa cưới chứ? Ai thừa nhận? Suốt ngày chỉ biết ăn không nói có!”

Buổi chiều, trong phòng nghỉ, Thịnh Ái Linh và Nguyễn Lập Huy đang mở to mắt nhìn nhau.

“Anh Lập Huy, em chán quá.”

Hai đứa bé đã đợi ở phòng nghỉ cả một ngày trời rồi, ngay đến cả cơm cũng ăn luôn ở đây, quả thật chán chết đi được!

Nguyễn Lập Huy xoay khối Rubik đã bị phá vỡ và phục hồi vô số trận trong tay. Nghe Thịnh Ái Linh nói vậy, cậu bé chỉ chớp chớp mắt. Cậu bé cảm thấy vẫn khá ổn mà, cũng không nhàm chán lắm!

Thịnh Ái Linh đặt mông ngồi xuống ghế sofa, than ngắn thở dài.

“Anh Lập Huy, nếu sớm biết đi làm với mẹ chán thế này, thì em đã ở nhà đợi cho rồi. Ít nhất ở nhà, em còn có rất nhiều đồ chơi để chơi, hơn nữa còn có thể xem phim hoạt hình.”

Nghe vậy, Nguyễn Lập Huy khẽ gãi đầu, không biết nên làm như thế nào. Trong kinh nghiệm của mình, quả thật chưa có ai dạy cậu bé nên làm như thế nào nếu em gái cảm thấy chán.

“Cốc, cốc, cốc.” Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, làm gián đoạn “cuộc nói chuyện” đơn phương của Thịnh Ái Linh.

“Chú có thể vào không?” Cửa bị đẩy ra một khe hở, một giọng nói trầm thấp vang lên.

Lần theo nơi phát ra âm thanh, ánh mắt Thịnh Ái Linh đột nhiên sáng lên.

“Chú Thiên Ân.”

Thấy Thịnh Ái Linh quay ngoắt một trăm tám mươi độ, Nguyễn Lập Huy đứng bên cạnh hơi sửng sốt, nhìn người đi đến với ánh mắt dò xét.

Người đến là Thiên Ân, trước kia, khi ở bệnh viện của Đông Lăng hơn một tuần, Thịnh Tâm Lan thường dẫn Thịnh Ái Linh đến thăm anh ta. Hai người quả thật rất quen thuộc với nhau. Mặc dù, Thiên Ân bị mất trí nhớ tạm thời, nhưng có lẽ bởi vì tuổi vẫn còn trẻ, nên anh ta luôn nảy ra những ý tưởng độc đáo, khiến trẻ con vui vẻ.

Thiên Ân híp híp mắt, nở nụ cười vô cùng xán lạn, vô cùng tự nhiên đẩy cửa đi vào. Sau đó, ôm Thịnh Ái Linh lên: “Đến đây mà cũng không biết đi tìm chú, chúng ta có còn là bạn tốt của nhau không đấy?”

Thịnh Ái Linh chớp chớp mắt.

“Cháu quên mất, chú Thiên Ân, cháu chán quá đi, chú có trò gì vui không?”

“Đơn giản, chú dẫn cháu ra ngoài chơi.”

“Thật ạ!” Đôi mắt Thịnh Ái Linh sáng lên: “Có được không chú?”

Thiên Ân đang muốn gật đầu, đột nhiên anh ta cảm thấy đùi mình bị siết chặt lại. Vừa cúi đầu xuống nhìn thì thấy một cậu bé đang bấu chặt lấy quần mình. Cậu bé nhìn chằm chằm anh ta với ánh mắt cảnh giác.

“Hình như cậu nhóc này không đồng ý cho chú dẫn cháu ra ngoài chơi thì phải.” Thiên Ân chạm nhẹ tay vào mũi Thịnh Ái Linh, rồi thả cô bé xuống đất, cười nhạo nói: “Chắc là sợ chú lừa cháu đem đi bán.”

Nghe vậy, Thịnh Ái Linh vội vã kéo Nguyễn Lập Huy lại: “Anh Lập Huy, chú Thiên Ân không phải là người xấu đâu. Hôm qua, không phải anh cũng đã gặp chú ấy ở bệnh viện rồi ư? Chú Thiên Ân là bạn của mẹ, bọn em rất thân quen.”

Nguyễn Lập Huy âm thầm thở dài một tiếng trong lòng, có chút không biết phải làm sao. Cậu bé đã nghe ông quản gia nói về nguyên nhân – hậu quả của chuyện này rồi. Bạn tốt gì chứ? Rõ ràng là di chứng để lại sau tai nạn xe. Cô nhóc Ái Linh này thật sự quá ngây thơ mà!

Không còn cách nào khác, cậu bé chỉ có thể viết chữ lên bảng vẽ.

“Mẹ em bảo chúng ta ở đây đợi, không thể đi lung tung.”

Rồi nhấn chức năng giọng nói, những chữ cậu bé viết lập tức được chuyển thành giọng nói máy móc, để Thịnh Ái Linh có thể nghe hiểu.

Sau khi nghe thấy lời này, Thịnh Ái Linh có phần mất mác. Cô bé ủ rũ cúi đầu nhìn Thiên Ân: “Chú Thiên Ân, mẹ không cho chúng cháu ra ngoài.”

Thiên Ân khẽ xoa đầu cô bé, cười nói: “Đừng đáng thương như vậy được không? Lát nữa là đến giờ ăn cơm rồi, chú định đi ra ngoài ăn cơm cùng hai mẹ con cháu.”

“Đi đâu ạ?” Thịnh Ái Linh lập tức có sức sống trở lại: “Cháu muốn ăn gà rán.”

“Không thành vấn đề, ở đó cháu muốn ăn gì cũng được. Cháu chắc chắn sẽ rất thích.”

Nói xong, anh ta nhìn Nguyễn Lập Huy như có điều suy nghĩ: “Cậu nhóc, cháu có muốn đi cùng không?”

Nguyễn Lập Huy nhíu chặt lông mày, bộ dạng giống hệt một ông cụ non.

Không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy ông chú trước mặt này dường như đang có một âm mưu xấu xa nào đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.