Lãi Được Bé Yêu

Chương 263: Chương 263: Chỉ sợ có kẻ ăn cây táo, rào cây sung




Sắc mặt của Tần Ba rất lạnh lùng và nghiêm nghị: “Từ góc độ của Ất Bạch, bây giờ điều bọn họ cần làm là bóp chết những công ty mới thành lập có khả năng cạnh tranh với họ ngay khi còn trong nôi, bởi vì một khi đã lớn mạnh, bọn họ sẽ không thể động vào được nữa.”

Đây là sự thật, cũng là chân tướng tàn khốc trong giới làm ăn.

“Vậy phương án ngoại giao bên ngoài của giám đốc Tưởng có thể dùng trong bao lâu?”

“Tôi không biết.”

Tần Ba trước nay không hề đưa ra những phương án mà anh không chắc chắn, anh không chắc chính là anh không biết.

Vào lúc bọn họ vẫn chưa kịp nghĩ ra bước giải quyết tiếp theo thì có người bên bộ phận quan hệ công chúng vào: “Tổng giám đốc Thịnh, không hay rồi, có chuyện rồi, trên mạng có người dùng hình ảnh đưa tin lên Facebook, mọi người đều chia sẻ loạn cả lên, chuyện cô là chủ của công ty chúng ta cũng bị đào bới lên rồi.”

Thịnh Tâm Lan lập tức đứng dậy, vừa mới họp xong đã xảy ra chuyện này, đúng là như Tần Ba nói, quá trùng hợp rồi.

Họp khẩn cấp.

“Liên quan đến việc Thịnh Tâm Lan, người thừa kế của tập đoàn Thịnh thị, một số chuyện bắt đầu từ con số không, không thể không nói sau khi tiếp nhận tài sản.”

Đề mục của bài báo rất dài, là do một người nổi tiếng tên Big V đăng lên, người này có cả mấy triệu fan, gần như chỉ trong một buổi chiều, tin tức này đã lên mục hot của Facebook. Trong đó chủ yếu nói về ba việc, việc đầu tiên là thu hút sự chú ý của người ta nhất.

Nửa tháng trước, có công nhân nhảy lầu từ tầng thượng của trụ sở tập đoàn nhà họ Thịnh.

Chuyện thứ hai, tập đoàn nhà họ Thịnh bởi vì có kẽ hở trong tài vụ, bị kiểm tra, dẫn đến hàng ngàn người đợi việc và mất việc.

Chuyện thứ ba là tổng kết hai chuyện ở phía trên, dùng từ rất sắc bén và khắt khe, đưa tất cả nguyên nhân đều quy kết cho Thịnh Tâm Lan, bởi vì Thịnh Tâm Lan là con gái của Thịnh Thanh Sơn, cô được nhận nhiều tài sản ngầm đồ sộ nhất, số tài sản này chính là chiếc bánh bao tẩm máu.

Một bài báo nhìn có vẻ rất logic và mạch lạc, nhưng không hề nói đến điểm mấu chốt, nhưng mà chính là tập hợp những tin đồn trên mạng trong thời gian gần đây, chắp vá thành một tin đồn lớn hơn.

Hơn nữa, còn tùy tiện đồn rằng tất cả tài sản của Thịnh Thanh Sơn đều dồn vào công ty Thanh Vân mà Thịnh Tâm Lan đang quản lý.

Rõ ràng là nhắc đến Thanh Vân, nhắc đến mối quan hệ giữa Thịnh Tâm Lan và Thanh Vân.

“Tìm ra rồi.”

Người nhân viên tên Tiểu Hạ của phòng kĩ thuật ngẩng đầu lên từ sau máy tính, nghiêm mặt nói: “Địa chỉ IP của người đăng bài cách chung ta không xa, là ở tập đoàn Ất Bạch.”

Thịnh Tâm Lan và Tần Ba nhìn nhau, quả nhiên là bọn họ.

Giám đốc quan hệ công chúng Tưởng Tuấn tất nhiên là biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc này, mặt anh ta trắng bệch: “Trách tôi, tôi không sớm giải quyết việc này, còn nói phải làm nhanh hơn họ, kết quả là để bọn họ làm trước rồi.”

Thịnh Tâm Lan liếc nhìn, ánh mắt cô rất sâu xa.

“Đừng tự trách nữa, không phải lỗi của anh, bây giờ phải nghĩ cách làm sao xoay chuyển tình thế, tối nay đều ở lại nghĩ xem phải làm sao đi.”

Thời đại công nghệ hóa, muốn đạp đổ một công ty nhỏ nhoi dường như chỉ là việc dễ như búng mấy ngón nay, vì vậy, khi công ty vừa được thành lập, cô đã lập ra bộ phận quan hệ công chúng, cho dù bây giờ Tưởng Tuấn không đủ năng lực, cũng không đủ kinh nghiệm, nhưng cô tin sau này trải qua sóng gió, anh ta sẽ lão luyện hơn thôi.

Công ty cũng không sợ lãng phí công sức đào tạo nhân tài, chỉ sợ có kẻ ăn cây táo, rào cây sung.

Ánh mắt của Thịnh Tâm Lan dừng lại ở giám đốc hành chính Hứa Khải bên cạnh Tưởng Tuấn: “Giám đốc Tưởng, anh cứ đưa tin làm rõ, viết một văn bản trước, sau đó đóng dấu đưa lên mạng xã hội, kiểm soát xem tình hình ngôn luận ra sao, thông báo đến phóng viên của các bên truyền thông, cứ nói chúng ta muốn mở một cuộc họp có các phóng viên để làm rõ tất cả mọi việc trong đoạn thời gian này.”

Thịnh Tâm Lan dặn dò đơn giản một số việc gấp của bộ phận quan hệ công chúng, Tưởng Tuấn không dám lơ là, liên tục gật đầu.

Lúc mọi người đang sẵn sàng tinh thần giải quyết công việc, chỉ có Hứa Khải là có bộ dạng bất an.

“Mọi người tạm gác chuyện khác sang một bên, xử lý xong chuyện trước mắt này đã, tình hình tốt lên chúng ta sẽ có thưởng.”

Cuộc họp rất dài, mọi người ai nấy cau mày suy nghĩ, chỉ có Hứa Khải như ngồi trên đống lửa, vừa họp nửa tiếng đã ngồi không yên nên đứng dậy.

“Giám đốc Hứa, anh đi đâu?”

“À, đi toilet, lát nữa tôi quay lại.”

Thần sắc của Hứa Khải không được tự nhiên.

Nhìn theo bóng lưng của Hứa Khải, Thịnh Tâm Lan liền đánh một dòng chữ trên máy tính “Hứa Khải đi rồi, cậu theo dõi đi”.

Bên kia nhanh chóng trả lời: “Được.”



Phòng làm việc tổng biên tập ở tòa nhà lớn tập đoàn truyền thông Phong Hành.

Chủ biên tập đã năm mươi tuổi nhưng chăm chút rất kĩ, nhìn có vẻ như tầm 35 tuổi, bây giờ đang không ngừng lấy lòng người ở trong điện thoại.

“Haiz, rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ bảo họ giải tán, bà Thư cứ yên tâm, chuyện này là do người bên bộ phận giải trí tung ra, tôi không để ý, bà cũng đừng chấp nhặt, chúng tôi một ngày tận mấy trăm tin tức.”

“…”

“Không, không, tôi không phải trốn tránh trách nhiệm, bà yên tâm, về những bài báo không đúng sự thật chúng tôi sẽ kiểm tra nghiêm, bây giờ chúng tôi sẽ hủy bỏ tin tức.”

“…”

Cúp máy xong, sắc mặt của nữ chủ biên hơi khó coi, ngẩng đầu lên thấy trợ lý đang đứng đơ như khúc gỗ, ngay lập tức nổi giận vì rất nhiều lý do.

“Cô Thịnh Tâm Lan này rốt cuộc có lai lịch gì, vì sao chỉ là một tin tức bình thường mà nhiều người phải xoay quanh cô ta vậy, sáng nay tôi đã nghe mấy cuộc điện thoại rồi?”

Sau khi tin tức về Thịnh Tâm Lan được tung ra, phòng làm việc của tổng biên tập giải trí của công ty truyền thông báo chí lớn nhất cả nước Phong Vân đã bị gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, ngày thường mấy cuộc điện thoại này không đáng để quan tâm, nhưng hôm nay mấy người gọi điện ai nấy đều có địa vị làm bà ta không thể không đích thân nghe máy.

Chủ tịch tập đoàn Thịnh Đường, vị cậu chủ độc nhất của nhà họ Nguyễn - Nguyễn Anh Minh lần đầu tiên gọi điện đến hỏi chuyện tin tức, sau đó đến chủ tịch của AW Lâm Mộ Nham, cả tổng biên tập của tạp chí phụ nữ Vi Vi nổi tiếng, đến cả phu nhân của cục trưởng cũ của cục thuế cũng hỏi, giọng điệu cũng hung hăng.

Người trợ lý nam đó cũng thấp thỏm không yên, anh nói nhỏ: “Trên tài liệu nói cô ấy chính là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Thịnh thị, hơn nữa không được nuông chiều, rất nhiều năm ở nước ngoài sinh sống, tập đoàn Thịnh thị đều sắp đóng cửa rồi sao cô ta vẫn còn nhiều người chống lưng thế? Đến cả tổng giám đốc Nguyễn của tập đoàn Thịnh Đường cũng nói giúp cô ta?

“Nói giúp?” Nữ chủ biên nghiêm mặt.

“Như kiểu của Nguyễn Anh Minh mà là nói giúp sao? Nếu như không phải cách một màn hình điện thoại, cậu ta đã sắp giẫm lên mặt tôi rồi, hơn nữa cô ta sao lại có quan hệ gì với người bên cục thuế nhỉ? Đến cả cục trưởng Thư được mời về Kinh Đô làm việc mà cô ta cũng quen?”

Điều này thì nam trợ lý đó cũng không lý giải được, anh ta e dè nói: “Vậy chúng ta có thu hồi tin tức lại không?”

“Thu hồi?”

Nữ chủ biên cười lạnh lùng: “Tất nhiên phải thu hồi, đợi đến tối nay độ hot lên cao nhất rồi thu hồi, đến lúc đó chúng ta có hủy thì cũng có lưu lượng cao nhất rồi, những người còn lại chỉ là thu thập tin tức thôi, mấy ngày nay cho người đi theo Thịnh Tâm Lan điều tra xem sao, rốt cuộc có lai lịch gì mà có bản lĩnh như vậy.”

“Vâng.” Nam trợ lý đánh hơi được mùi mấy chuyện tầm phào.

“Tôi sẽ cho phóng viên đi theo.”

Bộ phận giải trí của Phong Hành nổi tiếng không sợ cường quyền, mỗi lần có chuyện gì, có người đến chất vấn, bọn họ trước nay đều thông qua điện thoại đáp lại, nhưng không hề làm lỡ việc riêng của họ, dù sao có xảy ra chuyện cũng có cấp trên của tập đoàn chống lưng cho.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.