Lãi Được Bé Yêu

Chương 53: Chương 53: Cướp hôn? đừng có mơ?




“Chạy đi, đến biệt thự Ngự Uyển.”

Cao Mỹ Lệ vừa lên xe liền kêu tài xế chạy đi, hoàn toàn không để ý đến người đại diện đuổi theo từ trong trường quay ra.

Hôm nay là ngày cô ta thử váy cưới, cô ta coi trọng ngày này như thế nào không phải Nguyễn Anh Minh không biết, hơn nữa tây trang của Nguyễn Anh Minh vẫn chưa làm, cũng là hôm nay tùy cơ ứng biến, đã hẹn xong nhà thiết kế rồi, lịch trình ngày hôm nay của Nguyễn Anh Minh cũng đều đã xác nhận xong, sao có thể ngay lúc này lỡ hẹn?

Cô ta nghi ngờ lại là đứa con hoang Nguyễn Lập Huy đó làm khó dễ.

Bên kia.

Thịnh Tâm Lan vừa đến chỗ tiệc đính hôn, sau khi đưa thiệp mời ra, lấy ra quà tặng đã chuẩn bị kĩ đi vào đại sảnh của buổi tiệc.

Buổi tiệc bao trọn một tầng của khách sạn Đông Lăng làm nới tổ chức tiệc đính hôn, được bài trí nguy nga lộng lẫy, bong bóng với dây ruy băng được treo đầy trời, khách qua lại không phú thì quý.

Thịnh Tâm Lan nhìn quanh một vòng vẫn chưa nhìn thấy người quen, cô từ trước đến nay không quen với loại tình cảnh này lắm, liền lặng lẽ đi đến góc khuất ăn đồ.

Trong phòng trang điểm ở lầu hai, một đám người mặc lễ phục vây quanh cô dâu tương lai Lê Vân, đều là bạn học đại học đã lâu không gặp, lúc này giống như những ngôi sao sáng vây xung quanh mặt trăng, trong miệng đều là lời hâm mộ và nịnh hót.

“Lê Vân, lúc trước tớ đã cảm thấy cậu là người đẹp nhất trong kí túc xá của chúng ta, cậu và Lý Duy đứng chung một chỗ chính là trời đất tạo nên.”

“Đợi đến lúc cậu kết hôn, cậu nhất định phải cho tớ làm phù dâu đó, nói không chừng tớ có thể tìm một người trong mấy người phù rể nữa.”

“Cậu thật là đẹp, mình nghe nói bộ lễ phục này là Lý Duy đặt nhà thiết kế người Ý tự mình làm cho cậu đúng không? Có phải là có giá hơn 600 triệu không? Mau cho tớ sờ thử với.”

Lê Vân cười khẽ một tiếng, sờ cái quần lụa ở trên người mình: “Được rồi, được rồi, hơn 600 triệu thì tính là cái gì, chủ yếu là nhà thiết kế nhà người bình thường cũng mời không được.”

Lý Duy bị làm lơ ở một bên rất lâu, nghe thấy Lê Vân nói chuyện càng khó chịu, dứt khoát rời khỏi phòng trang điểm, ở hành lang lầu hai châm một điếu thuốc, vừa đi vừa hút, cực kì buồn chán mà nhìn khung cảnh náo nhiệt ở dưới lầu, tựa như một người ngoài cuộc.

“Chú rể tương lai, sao buồn vậy?”

Anh em tốt Tô Hưng khoác vai của anh ta, trêu đùa nói: “Sẽ không phải là lâm trận hối hận chứ?”

Lý Duy gảy tàn thuốc, sắc mặt uể oải: “Nếu như tớ nói là phải, cậu tin không?”

Tô Hưng sắc mặt ngưng trọng.

“Cậu nói thật hay giỡn vậy? Cậu với Lê Vân cũng đã hẹn hò 6 năm rồi, bây giờ động kinh cái gì vậy?”

Lý Duy cười chua sót: “Thôi bỏ đi, không nói rõ với cậu được.”

Sáu năm trước lúc lén lút ở bên nhau với Lê Vân chỉ cảm thấy vừa mới lạ thú vị, vừa kích thích.

Cô ta chủ động hơn Thịnh Tâm Lan, luôn có nhiều trò mới lạ khiến anh ta thích thú, lúc đó Thịnh Tâm Lan bận rộn làm nghiên cứu y học, ít có thời gian ở cùng anh ta, việc này dẫn đến anh ta chơi bời trong một khoảng thời gian dài, thậm chí còn quên mất mình vẫn còn có một người bạn gái thật sự.

Sau đó Thịnh Tâm Lan đột nhiên ra nước ngoài, cắt đứt quan hệ với tất cả mọi người, trong lòng anh ta ẩn ẩn biết rằng chỉ sợ là vào tối hôm đó cô đã nhìn thấy chuyện của mình và Lê Vân, mới đau lòng mà rời đi, anh ta đã áy náy một khoảng thời gian, cũng cắt đứt với Lê Vân, nhưng mà sau đó không chịu được Lê Vân nhiều lần đối xử tốt với anh ta.

Sau đó nữa thì chính thức hẹn hò với Lê Vân, thời gian lâu dần, không còn cảm giác mới mẻ nữa, mỗi ngày đều chịu đựng sự quản thúc và đề phòng cực kì nhiều của Lê Vân với anh ta, anh ta liền nhớ đến những điểm tốt của Thịnh Tâm Lan.

Tô Hưng vỗ vỗ vai của anh ta, giống như rất là hiểu vậy: “Thật ra phụ nữ đều như vậy, lúc đầu vừa ở bên nhau thì mới mẻ, sau đó thời gian lâu rồi, đều giống như nhau, đừng nghĩ nhiều quá.”

Lý Duy không ừ hử gì cả.

“Hôm nay trong tiệc cưới này của cậu có không ít người đẹp đến, gia thế cũng đều không tệ, mẹ của tớ từ sáng đến tối đều sắp xếp cho tớ xem mắt tớ cũng phiền chết rồi, không bằng bản thân tìm một cô gái hợp mắt nữa.”

Vẻ âm u trên mặt của Lý Duy vơi đi rất nhiều, cười cười.

“Sao? Thích ai rồi? Anh đây làm mối cho cậu.”

“Ò, người đó, đẹp ha.” Tô Hưng bĩu môi về hướng một góc xó của lầu, trên mặt vô cùng đắc chí.

“Toàn bộ hội trường, tớ cảm thấy người này được nhất, mặt mũi dáng người đều không có gì để chê, trọng điểm là khí chất đó, trong trưởng thành lộ ra thanh thuần, hihi, tư vị đó ở trên giường chắc chắn là rất mất hồn.”

Tùy ý nhìn theo ánh mắt của Tô Hưng một cái, ánh mắt của Lý Duy liền không thể rời khỏi.

Váy cúp ngực màu xám bạc, trước ngắn sau dài quét đất, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh, mái tóc dài xoăn gợn sóng tùy ý mà xõa tung ở trên vai, trong tay bưng đồ ngọt, ở một góc không người mà thưởng thức.

Trong sự hào nhoáng ồn ào ở xung quanh này, xung quanh cô giống như một chốn bồng lai, sạch sẽ không có chút khói lửa, nhưng lại khiến cho người khác không hiểu sao lại muốn tới gần.

“Tớ không nói với cậu nữa, nhân dịp người khác còn chưa ra tay, tớ phải đi đây.”

“Đợi chút.”

Lý Duy lấy lại tinh thần, nhanh tay nhanh mắt mà túm chặt Tô Hưng, giọng điệu cảnh cáo: “Đừng đi.”

“Sao vậy?”

“Mấy người khác ở bữa tiệc tùy cậu dụ dỗ, nhưng người này không được.”

Thịnh Tâm Lan ăn xong ba phần đồ ngọt, người phục vụ ở bên cạnh đều nhịn không được mà nhìn cô thêm vài lần.

Dẫu sao buổi tiệc như vậy, gần như không có ai là thật sự đến để ăn.

Cô đang uống nước, sau lưng truyền tới một giọng nói quen thuộc.

“Tâm Lan.”

Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Lý Duy một thân đồ vest màu trắng, mái tóc được chải kĩ lưỡng gọn gàng, so với bộ dáng sinh viên năm đó không biết đã nhiều thêm bao nhiêu phần chín chắn, lúc này đang nhìn cô, trong mắt toát ra ngọn lửa kích động.

“Thật sự là em rồi, sao em đến đây?”

Thịnh Tâm Lan nhíu mày, không chút kiêng dè nói.

“Đương nhiên là do nhận được thiệp mời đính hôn của hai người mới đến, thêm nữa vợ chưa cưới của anh năm lần bảy lượt gọi điện thoại mời, tôi mà từ chối nữa, giống như trong lòng tôi có quỷ vậy, nếu không thì anh cho rằng tôi đến làm gì?”

Cướp hôn sao? Đừng có nằm mơ.

“Xin lỗi.” Lý Duy hiển nhiên không ngờ rằng là tình huống như vậy, ngọn lửa trong mắt lập tức tắt đi một chút, càng thêm áy náy: “Tôi không biết Lê Vân cô ấy làm như vậy, làm khó em rồi.”

Thấy thái độ của anh ta vẫn coi như là lịch sự, bực bội trong lòng Thịnh Tâm Lan cũng tiêu tan một chút.

“Không sao, không có gì là làm khó dễ cả, trước kia mọi người cũng là bạn học với nhau, hai người đính hôn tôi đến chúc phúc là chuyện nên làm mà, đây là quà cho hai ngườ.i”

Nói rồi cô đứa hộp quà cầm nửa ngày trong tay qua.

“Không đáng giá, nhưng mà là một chút tấm lòng của tôi.”

“Tôi biết rồi.” Lý Duy vội vàng nhận lấy, ánh mắt luôn ở trên mặt của Thịnh Tâm Lan không dời đi, có hơi thất thần nói: “Quà quý ở tấm lòng tôi hiểu mà.”

Trước kia vội vàng không kịp nói nhiều chút, cũng không kịp nhìn cô nhiều chút, bây giờ ở gần nhìn kĩ, cô càng xinh đẹp phóng khoáng hơn so với sáu năm trước, giống như một miếng mỹ ngọc, điêu khắc ra hoa văn đẹp mắt thuộc về mình.

“Vậy, chúc anh với Lê Vân hạnh phúc.”

Thịnh Tâm Lan cười đầy khách sáo lịch sự.

Đến tham gia buổi tiệc đính hôn này, ý nghĩ duy nhất đối với cô mà nói chính là nói tạm biệt với quá khứ mà thôi.

“Tâm Lan, thật ra tôi...”

Vẻ mặt Lý Duy rối rắm, dường như vô cùng uất nghẹn.

“Thật ra mấy năm nay tôi luôn nhớ tới em, cũng nhờ người dò la xem em đang ở đâu, nhưng mà luôn không có bất kì thông tin gì, mấy năm nay em sống tốt không?”

“Cũng tốt”. Đam Mỹ H Văn

“Vậy, vậy thì tốt”

Lý Duy nắm chặt hộp quà trong tay, có mấy lời lúc trước đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất, bây giờ cũng không thể nói ra nữa.

“Duy!”

Một giọng nói ngọt ngào đột nhiên vang lên, hai người đồng thời nghiêng người liền nhìn thấy Lê Vân xách váy từ trên cầu thang đi xuống, đi về phía hai người họ.

“Tôi đang tự hỏi Duy đang nói chuyện với ai, thì ra là cô hả? Tâm Lan.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.