“Bắt đầu.”
Người dẫn chương trình hô lên một tiếng, toàn trường sôi trào.
Ngoài nhóm của Thịnh Tâm Lan ra thì hai nhóm khác đã hôn rồi, Thịnh Tâm Lan nhìn Nguyễn Anh Minh vẫn còn cách mình một đoạn khoảng cách, trong lòng thở dài một hơi.
“Xem như anh... ưm.”
Chữ biết còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị anh chặn lại cực kỳ chặt chẽ, Thịnh Tâm Lan mở to mắt nhìn Nguyễn Anh Minh, không thể tin được anh lại thật sự hôn mình.
Giãy dụa cũng vô dụng, hai tay của anh ôm chặt lấy eo của cô, hai người dính sát vào nhau, cô vùng vẫy hoàn toàn phí công vô ích, thậm chí còn bị nụ hôn xâm nhập của anh lấy hết tất cả khí lực.
Tiếng đếm thời gian của người dẫn chương trình vang lên ở bên tai giống như là tiếng gió đêm thổi qua tai, không đọng lại trong trí nhớ của cô bất kỳ một giây phút nào mà đã biến mất không còn hình dạng, hơn nữa trong trí nhớ của cô cô chỉ có âm thanh của nụ hôn, chỉ có sự cố chấp trong đôi mắt của Nguyễn Anh Minh.
Sau khi xấu hổ qua đi, dường như rốt cuộc cũng đã có một tia sáng phá vỡ tường thành kiên cố mà cô đã cố gắng xây dựng bao lâu nay, đi xuyên qua, mang theo một tia ngọt ngào truyền vào, sau đó lan tràn khắp cả người.
Cô nhắm mắt lại, bỏ đi hết tất cả lý trí, đầu hàng nhận nụ hôn ngọt ngào.
Như một thế kỷ dài dăng dẵng đã trôi qua, hô hấp của hai người đều trở nên nặng nề, gần như đến lúc mồ hôi đầm đìa thì người dẫn chương trình mới kêu dừng lại.
“Tôi thấy là hai người này vẫn còn chưa hôn đủ đâu, cho các người cả đấy, mười ba phút mười bốn giây không dừng lại.”
Thịnh Tâm Lan bỗng nhiên mở mắt ra, phát hiện hai đôi tình nhân khác đã sớm rơi xuống đứng ngay ngắn, tính cả người dẫn chương trình tất cả đều đang nhìn cô và Nguyễn Anh Minh, cô lập tức hận đến nỗi tìm một cái lỗ để chui vào.
Quá xấu hổ...
“Chúc mừng hai người đã nhận được giải đặc biệt của ngày hôm nay, là một chiếc xe đạp.”
Trong tiếng hoan hô của những người đang vây xem, Thịnh Tâm Lan chôn cả gương mặt của mình vào trong chiếc áo khoác đi theo sau lưng của Nguyễn Anh Minh nhận chiếc xe đạp màu hồng.
Lúc nhìn thấy chiếc xe đạp, cô nói thầm một tiếng: “Không phải là có socola hả?”
Nguyễn Anh Minh quay đầu lại nhìn cô: “Vậy chúng ta đổi giải thưởng với người giải nhì đi.”
“Đừng mà.” Thịnh Tâm Lan lộ ra một đôi mắt từ trong chiếc mũ áo khoác: “Xe đạp mắc tiền hơn.”
Mặt mũi đều đã ném bỏ hết rồi mà lại mang theo hai hộp sôcôla trở về, còn chưa đủ để bồi thường cho mình đâu.
Nhất định phải là xe đạp.
Nguyễn Anh Minh nhìn cô cưng chiều, nở nụ cười: “Được rồi.”
Hai người đẩy một chiếc xe đạp về nhà, bước vào trong cửa liền nhìn thấy Cố Thiên Ân đang mặc áo ngủ quần ngủ màu xanh sẫm nằm trên ghế salon xem ti vi.
“Chiếc xe đạp từ đâu ra vậy?”
Anh ta bỏ lại cái hộp khoai tây đang ăn dỡ, nghi hoặc đánh giá hai người.
“Mua đồ được tặng.”
Ánh mắt của Thịnh Tâm Lan né tránh, cướp lấy cơ hội nói chuyện trước Nguyễn Anh Minh.
“Vậy phải mua bao nhiêu thứ chứ?”
Cố Thiên Ân nhíu mày, ánh mắt rơi vào miệng của Thịnh Tâm Lan: “Chị Tâm Lan, tại sao miệng của chị lại bị sưng lên vậy?”
“Hả?”
Thịnh Tâm Lan vội vàng che miệng lại: “Đâu có đâu, tôi làm lem son môi đó, tại vì ăn đồ.”
“Ăn cái gì thế, hai người ăn cái gì ở bên ngoài vậy?”
Thịnh Tâm Lan không để ý trả lời liên, tục che miệng không ngừng rồi chạy vào trong phòng ngủ: “Không còn sớm nữa, tôi đi ngủ đây.”
Trong phòng khách chỉ còn lại có hai người là Cố Thiên Ân và Nguyễn Anh Minh.
Nguyễn Anh Minh đặt chiếc xe đạp vào trong góc của cánh cửa to lớn như thế, lấy túi mua đồ trong siêu thị từ trong giỏ xe ra, sắc mặt thong dong, vô cùng bình tĩnh đi về phía nhà vệ sinh.
Cố Thiên Ân đã thay đổi sắc mặt ngây ngô của người đàn ông trưởng thành hồi lúc nãy, híp mắt đánh giá anh cả nửa ngày: “Anh có thể khiêm tốn một chút được không vậy, chỗ này còn có tôi đó nha, còn có hai đứa bé nữa.”
Nguyễn Anh Minh cũng không quay đầu lại: “Nếu như cậu không quen nhìn thì cứ dọn ra bên ngoài.”
“Dựa vào cái gì chứ?” Cố Thiên Ân dựa lưng vào ghế sofa, đôi mắt lạnh lẽo nâng lên nhìn Nguyễn Anh Minh: “Tới trước tới sau thì cũng là tôi ở nơi này trước, phòng ngủ chia ra một nửa đã coi như là tôi vô cùng ưu đãi với khách rồi đó.”
“Tôi không ngại ngủ ghế sofa đâu.”
Nguyễn Anh Minh đang đứng ở cửa phòng rửa tay, ánh mắt thâm sâu nhìn thoáng và Cố Thiên Ân đang ngồi ở trên ghế sofa.
“Đừng có cho là tôi không biết anh đang suy nghĩ cái gì, không có cửa đâu.” Cố Thiên Ân bật cười một tiếng, uể oải đổi tư thế nằm trên gối ôm.
“Chị Tâm Lan cũng biết, cho nên anh cũng đừng có nghĩ nữa, tối nay anh vẫn nên thành thành thật thật ngủ ở phòng của tôi đi.”
Nhìn bộ dạng hài lòng của anh ta, nghiễm nhiên tương đối quen thuộc với hoàn cảnh ở nơi đây, Nguyễn Anh Minh nhíu mày có chút không vui.
Phòng ngủ chính bỗng nhiên lại truyền đến một âm thanh mở cửa rất rõ ràng, Thịnh Tâm Lan thò đầu ra nói với Cố Thiên Ân: “Thiên Ân, cậu qua đây một lát đi, tôi có lời muốn nói với cậu.”
Cố Thiên Ân lập tức đáp lời, gần như là bắn vụt dậy từ trên ghế sofa.
“Được rồi, tôi tới đây.”
Sắc mặt của Nguyễn Anh Minh đột nhiên âm trầm hỏi.
“Có lời gì mà không thể nói trong phòng khách?”
Thịnh Tâm Lan đánh giá anh từ trên xuống dưới một phen, sau đó nói gằn từng chữ.
“Không tiện.”
Về phần cái gì không tiện, tự mình suy nghĩ đi.
Cố Thiên Ân xem thường nhìn thoáng qua Nguyễn Anh Minh, sau đó trơn tru đi vào trong phòng ngủ của Thịnh Tâm Lan, còn thuận tay khép cửa phòng lại.
Sắc mặt của Nguyễn Anh Minh khá là khó coi, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt một hồi lâu mà cũng không động đậy.
Thịnh Tâm Lan tìm Cố Thiên Ân là muốn nói với anh ta chuyện của Cao Mỹ Lệ.
“Trước đó cậu đã nói Lập Huy bị hạ thuốc vào ba năm trước là do người khác đang lên kế hoạch sau lưng Nguyễn Anh Minh, nhưng mà ba năm nay những chuyện mà Lập Huy gặp phải cũng có lớn có nhỏ không ít, chỉ là mấy tháng nay tôi đã gặp được ba lần, dựa theo lý thuyết mà nói đã đạt được thứ mà mình muốn cho nên chuyện ngoài ý muốn trong ba năm nay không có liên quan gì đến anh ta.”
Thịnh Tâm Lan rất không hiểu, cho dù là ba năm trước đây chuyện này thật sự là vì Nguyễn Anh Minh đoạt quyền làm ra, vậy chuyện sau khi Nguyễn Kỳ Phong rời khỏi tập đoàn Thịnh Đường, anh ta không có động cơ.
“Dựa theo lẽ thường mà nói, sao chuyện này chắc hẳn không có liên quan gì với anh ta, chị, chị đã điều tra ra được cái gì hả?”
“Cao Mỹ Lệ.” Sắc mà của Thịnh Tâm Lan lạnh lẽo: “Vivian đã nói cho tôi biết vụ cháy lớn đó là do một mình Cao Mỹ Lệ đã âm thầm bày ra, cho nên tôi nghi ngờ những năm gần đây những chuyện Lập Huy bất ngờ gặp phải ít nhiều gì cũng có liên quan đến cô ta.”
“Nhưng mà Lập Huy xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không có bất cứ lợi ích gì đối với cô ta.” Cố Thiên Ân phân tích.
“Ai cũng biết Lập Huy là thịt trên đầu quả tim của Nguyễn Anh Minh, có thể để Cao Mỹ Lệ ở bên cạnh anh trong những năm gần đây dường như cũng là bởi vì Lập Huy tương đối nghe lời của Cao Mỹ Lệ, nếu như Lập Huy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy thì đối với việc cô ta có thể ngồi lên vị trí mợ chủ nhà họ Nguyễn cũng không có chỗ tốt.”
“Nhưng mà chuyện hỏa hoạn phải giải thích như thế nào?”
Đây không phải là lần đầu tiên mà Thịnh Tâm Lan hoài nghi Cao Mỹ Lệ, lần đầu tiên lúc gặp nhau với Lập Huy, cái lần mà đèn thủy tinh của khách sạn đột nhiên rơi xuống đúng lúc Cao Mỹ Lệ vừa mới vào khách sạn, xảy ra chuyện này, tất cả đều quá trùng hợp.
Ánh mắt của Cố Thiên Ân phức tạp trầm ngâm trong chốc lát rồi sau đó mới nghiêm túc nói: “Cao Mỹ Lệ không có lá gan dám hại con trai của Nguyễn Anh Minh đâu, nếu như quả thật là do cô ta đã làm, vậy thì tôi cũng hoài nghi, hoặc là nói những chuyện này còn có người đang xui khiến ở phía sau cô ta.”
“Sẽ là ai đây?”
“Là người nhà họ Nguyễn.” Cố Thiên Ân đưa ra đáp án chắc chắn.
“Tất cả những người nhà họ Nguyễn đều muốn ông cụ Nguyễn không có người nối dõi, sau đó bọn họ có cơ hội kế thừa tập đoàn của người ta, bọn họ đều có động cơ này, đứng mũi chịu sào chính là Nguyễn Kỳ Phong.”
“Cậu nghi ngờ Cao Mỹ Lệ và Nguyễn Kỳ Phong cấu kết với nhau?”
Sắc mặt của Thịnh Tâm Lan sốt ruột, suy đoán này đã vượt qua dự đoán của cô.