Lãi Được Bé Yêu

Chương 35: Chương 35: Mẹ ơi, anh trai xảy ra chuyện




Âm thanh va chạm vang vọng trong biệt thự, khi Cao Mỹ Lệ lấy lại tinh thần thì Nguyễn Lập Huy đã đầy máu nằm trên sàn tầng một, ngất đi.

Mặt Cao Mỹ Lệ tái mét, lo lắng nhìn xung quanh, trước khi người hầu đến, liền vội vàng quay người giả bộ như không biết chuyện gì, vừa cởi quần áo vừa đi về phía giường.

Ngay sau đó, tiếng hét lo lắng và hoảng sợ của người hầu vang lên trong biệt thự.

“Cậu chủ nhỏ ngã xuống rồi.”

“Gọi xe cấp cứu mau.”

“Cậu chủ đâu?”

“Gọi cậu chủ mau.”

“Cậu chủ.”

“Cạch” một tiếng, cửa phòng ngủ chính bị đẩy ra, người giúp việc xông vào nhìn thấy hai người trên giường, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, cổ họng nghẹn ngào không thể nói ra lời trong miệng.

Tiếng hét the thé của Cao Mỹ Lệ vang lên trong phòng, cô ta nhanh chóng kéo tấm chăn phủ lên người.

Nguyễn Anh Minh bị đánh thức, cau mày mở mắt ra, sau khi nhìn thấy Cao Mỹ Lệ bên hông lộ ra nửa vai, vẻ mặt thay đổi, rượu chợt bừng tỉnh, không vừa lòng: “Tại sao cô lại ở đây.”

Nước mắt ủy khuất của Cao Mỹ Lệ sắp rơi, khuôn mặt ửng hồng kiên định nói: “Anh Minh, anh, anh uống quá nhiều, anh mạo phạm… em…”

Nguyễn Anh Minh vịn trán, đầu đau đến mức không nhớ được chuyện gì đã xảy ra trước đó, sốt ruột hỏi người giúp việc: “Còn cô ở đây làm gì?”

Người hầu ở cửa cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, lo lắng nói:

“Cậu, cậu chủ, cậu chủ nhỏ ngã xuống cầu thang, người bê bết máu.”

“Gì?”

Nguyễn Anh Minh đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt tối sầm đến đáng sợ, lập tức mở chăn bông, không mang giày mà bước ra ngoài, Cao Mỹ Lệ luống cuống mặc quần áo vội vàng ở phía sau, cô ta lật người xuống giường.

Nguyễn Lập Huy bất tỉnh, được Nguyễn Anh Minh đưa đến bệnh viện ngay trong đêm, không lâu sau chuyện này đã kinh động đến ông cụ.

“Xảy ra chuyện gì?”

Ông cụ đứng ở cửa phòng phẫu thuật, lo lắng quay đầu lại chất vấn Nguyễn Anh Minh: “Thằng bé làm sao có thể êm đẹp lăn xuống cầu thang như vậy, trong nhà nhiều người hầu như vậy, không có ai trông coi à?”

Nguyễn Anh Minh ngồi trên ghế sô pha ở cửa không nói lời nào, vừa đến gần anh đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

“Con đã uống bao nhiêu rượu?”

Ông cụ tức giận không chỗ phát tiết: “Con như vậy, làm sao làm ba của Lập Huy.”

“Thưa ông cụ, cậu chủ cũng là đi giao lưu thôi.” Lão quản gia giúp Nguyễn Anh Minh giải thích:

“Hôm nay là tiệc chiêu đãi do Phòng thương mại Đông Lăng tổ chức, cậu ấy không đi không được.”

Đang nói chuyện thì cửa phòng mổ mở ra, bác sĩ bước ra ngoài.

Thấy thế, Nguyễn Anh Minh vội vàng đứng dậy: “Bác sĩ, Lập Huy thế nào rồi?”

“Cẳng tay phải bị gãy, tay trái bị trật khớp, còn lại chỉ là chấn thương ngoài da, đầu bị đập thì về cơ bản không có vấn đề gì nghiêm trọng, cháu bé sẽ hồi phục nhanh chóng thôi.”

Mặc dù bác sĩ đã nói như vậy nhưng ông cụ vẫn cảm thấy đau khổ tột cùng, sau khi Nguyễn Lập Huy được các bác sĩ và y tá đẩy ra khỏi phòng mổ đưa đến khu bệnh viện, ông đứng trước giường thở dài.

“Lập Huy từ nhỏ đã phải chịu rất nhiều tai ương, tuổi còn nhỏ mà phải chịu đựng gãy xương, đau đớn biết nhường nào.”

Nguyễn Anh Minh nhíu mày, thấy Lập Huy đang ngủ yên ổn, trong lòng mới ổn định, hỏi quản gia của biệt thự Ngự Uyển:

“Hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao Lập Huy lại rơi xuống cầu thang?”

Lúc này lẽ ra anh nên nghỉ ngơi trong phòng từ lâu.

Người quản gia cũng không biết chuyện gì xảy ra:

“Khi tôi đang kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ, chỉ nghe thấy tiếng người giúp việc hét lên là cậu chủ nhỏ xảy ra chuyện, tôi vừa chạy ra phòng khách thì chỉ thấy cậu chủ nhỏ nằm trên mặt đất ở tầng một, máu me đầm đìa, tôi có hỏi từng người một, họ đều nói khi vụ tai nạn xảy ra không có ai ở bên cạnh cậu chủ nhỏ cả.”

Nghe vậy, sắc mặt Nguyễn Anh Minh trở nên ảm đạm.

“Sa thải hết tất cả người hầu phụ trách Lập Huy hôm nay đi, thay thế bằng nhóm người phụ trách mới. Tôi không bao giờ muốn gặp lại chuyện như vậy nữa.”

Quản gia vội vàng gật đầu:

“Vâng.”

Bên kia, Thịnh Tâm Lan đang ngủ mê man, cửa phòng đột nhiên mở ra, Ái Linh chạy tới, dùng tay chân bò lên người cô rồi nhấc chăn bông lên.

“Mẹ ơi, mẹ ơi, xảy ra chuyện rồi.”

“Gì cơ?”

Thịnh Tâm Lan trở mình, kinh ngạc mở to mắt nhìn Ái Linh: “Không phải con vẫn rất tốt sao?”

“Không phải con, là anh trai, anh trai bị tai nạn.”

“Anh nào, con làm gì có anh đâu.”

Thịnh Tâm Lan sửng sốt chốc lát, sau đó yên lặng nhắm mắt lại, kéo chăn bông qua mơ hồ nói.

“Con nằm mơ rồi đấy.”

Ái Linh lo lắng nhảy dựng lên, kéo cánh tay Thịnh Tâm Lan kéo cô xuống giường: “Là anh trai Lập Huy, anh trai Lập Huy rơi xuống cầu thang, xảy ra chuyện gì.”

“Nói mê sảng à.” Thịnh Tâm Lan không mở được mí mắt nữa, yếu ớt vẫy tay tránh ra Ái Linh đang kéo tay cô, giọng điệu như cầu xin thương xót.

“Buồn ngủ lắm rồi, để mẹ ngủ đi, con chỉ đang mơ thôi.”

Nửa đêm Lập Huy lăn từ trên lầu xuống gì chứ, cô gái này đang nghĩ cái gì vậy?

Thấy Thịnh Tâm Lan không tin mình, Thịnh Ái Linh dậm chân xuống giường: “Mẹ ơi, nếu mẹ không đi, con sẽ tự đi. Giờ muộn này ngoài kia có rất nhiều người xấu. Nếu mẹ không lo cho con, mẹ cứ ngủ tiếp đi.”

Dứt lời, cô bé chạy ra khỏi phòng.

Lúc đầu Thịnh Tâm Lan cứ nghĩ là cô bé đang nói đùa, nhưng sau đó cô không yên lòng nên bước ra khỏi giường xem xét, thấy cô bé này thực sự đã thay quần áo và đóng gói cặp sách trong phòng.

“Con thực sự muốn đi ra ngoài sao? Bây giờ là mấy giờ rồi chứ?”

Thịnh Tâm Lan xoa mái tóc rối bù của mình, liếc nhìn thời gian: “Ôi mẹ ơi, hai giờ sáng, con muốn đi đâu chứ?”

“Bệnh viện.”

Thịnh Ái Linh mang đôi tất phồng lên bàn chân mình: “Mẹ ơi, mẹ không có chút thông cảm nào cả, hừ, con không muốn để ý tới mẹ nữa.”

Thịnh Tâm Lan không nói nên lời, một tay chống cửa, tay kia chống eo: “Tại sao mẹ không có thông cảm, nửa đêm con nằm mơ, mẹ cùng con đi bệnh viện mới là kỳ quái đấy.”

“Con không mơ, anh Lập Huy thực sự lăn xuống cầu thang mà, đó là sự thật.”

“Vậy được.” Thịnh Tâm Lan không biết nên cười hay khóc: “Cho dù Lập Huy thực sự lăn xuống lầu, con kích động cái gì chứ? Đó không phải anh ruột của con, con lo lắng cái gì?”

“Mẹ ơi, để con đi.” Thịnh Ái Linh đứng trước mặt cô mặc quần áo chỉnh tề, mang theo một chiếc cặp nhỏ, gạt tay cô ra rồi đi ra khỏi phòng ngủ.

“Này, con thực sự rời đi sao?”

Nhìn thấy Thịnh Ái Linh ngồi ở hành lang thay giày, lúc này Thịnh Tâm Lan mới thực sự nghiêm túc.

“Được rồi, bà cụ non, bà đợi tôi với, tôi thay quần áo rồi đi với bà.”

Vất vả lắm mới bắt được taxi, Thịnh Tâm Lan ngập ngừng hỏi: “Bệnh viện nào?”

“Bệnh viện phẫu thuật Đông Lăng.” Giọng nói như sữa vang vọng trong xe, cũng rất nghiêm túc.

Như này còn nói có mũi có mắt?

Thịnh Tâm Lan bối rối hỏi:

“Con thực sự không phải mơ chứ? Làm sao con biết Lập Huy nhập viện? Ai nói với con như thế.”

Thịnh Ái Linh bĩu môi:

“Con chỉ biết thôi.”

“Gì cơ? Mẹ đúng là muốn điên rồi.”

Thịnh Tâm Lan không nói nên lời, một lần nữa cảm thấy sâu sắc rằng không ngủ mà đi theo con gái ra ngoài vào lúc nửa đêm thế này là một hành động hoàn toàn điên rồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.