Lưu Ngọc Hạnh và Tần Ba tốt nghiệp đại học York St John cùng một năm, nhưng lúc tốt nghiệp, Tần Ba tốt nghiệp bằng tiến sĩ, còn Lưu Ngọc Hạnh là bằng thạc sĩ, bọn họ là đồng môn, cũng là đối tác tốt nhất trong lĩnh vực thời trang.
Thịnh Tâm Lan cầm trong tay tác phẩm tốt nghiệp của Lưu Ngọc Hạnh, cũng chính là kết quả của sự hợp tác của họ năm đó.
Lúc đến thăm Lưu Ngọc Hạnh, trạng thái tinh thần của cô đã khá hơn nhiều, đầu óc thanh tỉnh, biết mình là ai, cũng biết Thịnh Tâm Lan là ai, ngay cả cảm xúc cũng giống như người bình thường, thậm chí cô còn rất nhiệt tình vào bếp làm món salad.
Kiểu nhiệt tình chính là để lấy lòng Thịnh Tâm Lan, nhưng nó lại khiến cô đau lòng.
Điều này cho thấy Lưu Ngọc Hạnh không phải đang có chuyển biến tốt lên mà ngược lại, ngày càng trở nên tệ đi.
Trong ghi chú của Lưu Ngọc Hạnh đã đề cập đến, nếu sau khi mắc bệnh, cô tỏ ra nhiệt tình với thế giới bên ngoài, vậy thì tuyệt đối không phải chuyện tốt, kìm nén ưu tư để lấy lòng người khác chỉ là bởi vì đó là tia hy vọng cuối cùng trong trái tim cô, buộc cô phải đi lấy lòng từng người một, giống như nắm lấy cái phao cứu sinh cuối cùng vậy.
“Tôi thấy tình trạng của anh không được tốt.” Thịnh Tâm Lan uyển chuyển nói, nhìn về phía Cao Khải.
“Sao lại nói thế, tôi lại cảm thấy rất tốt.” Cao Khải cũng vừa trở về từ cửa hàng không lâu, quần áo trên người vẫn là bộ lúc nãy, chỉ cởi áo khoác ra, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ.
Dưới mắt anh ta nhìn rõ quầng thâm, dưới ánh đèn còn hiện rõ hơn.
Trước mặt Lưu Ngọc Hạnh, Cao Khải vẫn luôn bày ra dáng vẻ tràn đầy năng lượng, nhưng khi không có Lưu Ngọc Hạnh, cơ thể anh ta mệt mỏi không giấu được.
Một đại thiếu gia quen sống trong nhung lụa, có thể kiên trì lâu như vậy, Thịnh Tâm Lan cảm thấy đây quả là kỳ tích.
“Tình trạng của anh và cả Lưu Ngọc Hạnh đều không tốt.”
Thịnh Tâm Lan nói thật: “Tôi vẫn cảm thấy nên đưa Ngọc Hạnh đến một cơ sở chuyên nghiệp để hồi phục chức năng.”
“Không được, tất cả bệnh viện tâm thần và trung tâm hồi phục chức năng ở Đông Lăng tôi đều đã xem qua, những nơi kia căn bản không thích hợp để bệnh nhân phục hồi, một người bình thường vào đó cũng trở thành người tâm thần.”
Cao Khải lên tiếng phản đối, ngay cả một lỗ hổng cũng không cho.
Thịnh Tâm Lan bình tĩnh nói: “Các cơ sở trong nước đều như vậy, những tôi không nói trong nước, mà là ở Mỹ, đứng trên lập trường của Lưu Ngọc Hạnh, tôi cảm thấy để cô ấy sang đó để điều trị là thích hợp nhất.”
“Có phải do Cố Duy sắp xếp không?”
Thịnh Tâm Lan nhíu mày, không chối.
“Anh ta bị bệnh hả?”
Cao Khải bỗng nhiên trở nên kích động: “Ở Mỹ thiếu đàn bà lắm sao? Anh ta rảnh rỗi đến thế cơ à? Sao lại chạy đến Đông Lăng, đầu tiên là chia rẽ cô và Anh Minh, bây giờ còn muốn phá đám tôi với Hạnh Hạnh?”
“Cao Khải.”
Giọng Thịnh Tâm Lan đã hạ đi mấy tông, có chút không vui: “Anh nói chuyện cho cẩn thận, Cố Duy là một trong số ít bạn bè của Ngọc Hạnh, anh ta không có ý gì khác với cô ấy, điểm này tôi có thể đảm bảo, anh ta chỉ có lòng tốt giúp đỡ bạn bè, chứ không xấu xa như anh nói.”
Cao Khải xanh mặt, trong mắt hiện lên tia thù địch: “Coi như tôi mới là người xấu xa, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai mang Hạnh Hạnh rời đi.”
Thịnh Tâm Lan nắm chặt quả đấm: “Ích kỷ.”
Để đánh giá về hành động của Cao Khải bây giờ, chỉ có hai từ đơn giản, ích kỷ.
Chỉ muốn mình được thoải mái mà cản trở cơ hội bình phục của Lưu Ngọc Hạnh, đây căn bản không phải yêu.
Thịnh Tâm Lan không chút khách khí, trợn mắt nhìn Cao Khải: “Ngọc Hạnh không phải đồ vật, xét về góc độ thân sơ, thì tôi mới là người có quyền quyết định cho cô ấy chữa trị thế nào, tôi không phải tới để thương lượng với anh, chỉ đến thông báo với anh một tiếng thôi.”
“Cô có ý gì?”
Sắc mặt Cao Khải trầm xuống: “Cô cho là mình có Cố Duy chống lưng thì thích làm gì ở Đông Lăng cũng được hả?”
Lời này thật quá đáng, cơn tức giận đè nén nãy giờ của Thịnh Tâm Lan lập tức bùng lên, cô tức giận nói:
“Anh cho là ai cũng có chỗ dựa như các anh hả? Ngoài tìm chỗ dựa ở Đông Lăng ra thì không biết làm chuyện gì khác sao? Anh và Nguyễn Anh Minh giống nhau, chẳng có gì tốt đẹp, anh không cho tôi mang Ngọc Hạnh đi? Nếu anh nhốt Ngọc Hạnh ở nơi này, khiến cô ấy suy nghĩ lung tung, sẽ chẳng giải quyết được gì, một khi xảy ra chuyện, anh sẽ hối hận cả đời.”
Cao Khải bị mắng xối xả một trận, sắc mặt rất khó coi.
Nhất là khi nghe được từ “xảy ra chuyện”, anh ta giật mình một cái, nghĩ đến chuyện bất ngờ xảy ra hai ngày trước, cảm giác như bị dao cứa vào tim.
“Anh có biết hôm nay tôi mang đến cái gì không?”
Thịnh Tâm Lan trút hết các thứ trong túi đồ ra, một vạt voan trắng đính kim tuyến rơi ra trên ghế, dưới ánh đèn lại càng trở nên chói sáng, chiếc váy dường như được dệt ra từ mây trời và những ngôi sao, tà váy bồng bềnh, mềm mại rũ xuống, một chiếc váy cưới hết sức mộng mơ.
“Đây là tác phẩm thiết kế tốt nghiệp của Ngọc Hạnh, có tên là Ước Mơ.”
Cô ấy coi hôn nhân như một mơ ước, bởi vì với cô ấy, nó xa ngoài tầm với, cô ấy cảm thấy được trở lại làm người bình thường và tiến vào lễ đường để kết hôn là chuyện khó mà làm được. Nói cô ấy mong chờ được kết hôn, không bằng nói, cô ấy khao khát được làm một người bình thường.
“Anh hãy tự mình suy nghĩ cho kỹ.”
Thịnh Tâm Lan thả túi đồ xuống, cầm túi xách của mình lên định rời đi, trước khi đi, cô liếc nhìn anh ta một cái, tức giận nói:
“Mánh khóe buổi sáng của anh quá vụng về, anh muốn giúp người ta giải hòa, cũng không xem xem người ta có cần cơ hội này không, sau này đừng xen vào chuyện của người khác nữa.”
Anh ta bị mắng mà không giải thích được lời nào, bình thường, chắc chắn Cao Khải sẽ nhảy cẫng lên hỏi cho rõ ràng, nhưng bây giờ anh ta giống như người câm, ngây người nhìn chiếc váy cưới trên ghế sa lông.
Anh ta còn cho là Lưu Ngọc Hạnh không muốn kết hôn, thậm chí là sợ kết hôn, trước kia anh ta cứ nghĩ cô theo đuổi sự tự do, không quá quan tâm đến chuyện gia đình.
Anh ta đã lầm, anh ta chưa thực sự hiểu rõ Lưu Ngọc Hạnh.
Thịnh Tâm Lan vừa đi, thì Lưu Ngọc Hạnh mang salad từ trong bếp ra, thấy phòng khách chỉ còn mình Cao Khải, liền hỏi: “Tâm Lan đâu?”
“Đi rồi.” Cao Khải nhẹ giọng đáp.
“Hả? Sao lại đi rồi?”
Lưu Ngọc Hạnh vô cùng kinh ngạc, đặt đĩa salad hoa quả lên bàn cà phê, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một mảnh trắng tinh ở ghế sa lông, lập tức sững sở trong giây lát.
“Sao nó lại ở đây?”
Cao Khải nhìn vẻ mặt biến hóa của Lưu Ngọc Hạnh, tâm trạng càng phức tạp: “Đây là tác phẩm tốt nghiêp của em?”
“Ừ.”
Lưu Ngọc Hạnh bình tĩnh đáp lại một câu, sờ vạt váy cưới, rồi từ ngồi xuống bên cạnh: “Sau khi tốt nghiệp chưa từng nhìn lại, chính tôi cũng sắp quên nó có hình dáng thế nào rồi, lúc ấy cũng nhờ cái váy này mà tôi giành giải tác phẩm tốt nghiệp xuất sắc nhất.”
Từ ánh mắt nhìn chiếc váy cưới của Lưu Ngọc Hạnh, Cao Khải đã đọc được suy nghĩ thật sự của cô.
Cô sẽ không bao giờ cam lòng làm một bệnh nhân suốt ngày không thấy ánh mặt trời, cô vẫn còn ước mơ, còn kỳ vọng với thế giới này, cô sẽ vĩnh viễn không muốn cùng anh ở trong căn phòng nhỏ này.
Thịnh Tâm Lan nói không sai, nhỡ đâu một ngày nào đó anh ta sơ suất, xảy ra tình huống bất ngờ không thể cứu vãn được.
“Hạnh Hạnh, em có muốn đi nước Mỹ điều trị không?”
Trong phòng vang lên âm thanh nặng nề của người đàn ông.