Lãi Được Bé Yêu

Chương 275: Chương 275: Trong từ điển của tôi không có chữ thua




Nguyễn Kỳ Phong mặc một bộ vest đen thẳng tắp, vóc dáng cũng tương tự Nguyễn Anh Minh, ngũ quan cũng giống đến bảy phần, nhưng khí chất lại hoàn toàn không giống.

Thoạt nhìn, anh ta có vẻ thân thiện hơn Nguyễn Anh Minh.

Thịnh Tâm Lan ước lượng anh ta một chút, lại cảm thấy đây chỉ là bề ngoài thôi: “Không cần đâu, Nguyễn tổng, tôi còn phải về nhà máy để đưa đơn hàng càng sớm càng tốt, vậy mới không phụ sự tin tưởng của Tập đoàn Kiều An.”

“Chủ tịch Thịnh làm việc thật tận tâm.” Nguyễn Kỳ Phong cười cười:

“Tôi nghe nói anh tôi hiện cũng đang làm ở Tập đoàn Thịnh Thị? Có thể thuyết phục anh tôi trở thành giám đốc tài chính của một công ty cỡ vừa, xem ra anh tôi cũng nghe lời chủ tịch Thịnh thật đó.”

“Bớt giở mấy trò đó với tôi đi.” Thịnh Tâm Lan khó chịu nhất là nghe những lời quái gở âm dương của người đàn ông này, nghe những lời này khiến cô rất bực mình.

“Nguyễn tổng nên làm tốt việc của mình thì hơn, tránh cho lại như trước kia, lỡ sơ ý mà té xuống, đừng quên, ngồi càng cao té càng đau.”

Nghe vậy, sắc mặt Nguyễn Kỳ Phong có chút thay đổi, giọng điệu trở nên ảm đạm. "Xem ra, anh tôi thật sự nói cho cô biết mọi chuyện."

"Dù anh ấy không nói ra thì cũng không khó để tôi biết. Tôi cũng từng là nhân viên của Thịnh Đường, lịch sử phát triển của công ty chắc tôi cũng biết một chút."

“Thật sao?” Nguyễn Kỳ Phong mỉa mai: “Những gì cô thấy chẳng qua chỉ có bề ngoài mà thôi, sự thật như thế nào, e rằng cô không biết đâu.”

“Tôi cũng không cần biết, tôi chỉ biết kẻ đã thua một lần thì cũng có lần hai, lần ba.”

"Nếu tôi nói tôi chưa từng thua thì sao?"

Nguyễn Kỳ Phong hất cằm, có chút kiêu ngạo: “Chỉ là tôi dùng thời gian ba năm để xây dựng căn cơ vững chắc hơn thôi sao có thể gọi là thua chứ? Từ này chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của tôi."

“Anh có ý gì?”

Thịnh Tâm Lan cau mày.

Nguyễn Kỳ Phong không nói nhiều, chỉ bỏ lại một câu: “Nếu chủ tịch Thịnh không nể mặt thì tôi đây cũng không ép, lần sau gặp lại.” rồi sải bước vào thang máy.

Thịnh Tâm Lan đứng tại chỗ, câu nói “Tôi chưa từng thua” của Nguyễn Kỳ Phong cứ quanh quẩn bên tai.

Cô lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn trong chuyện này.

Còn nữa, anh ta nói “củng cố căn cơ vững chắc” có nghĩa là sao?

Từ khi bước ra khỏi Tập đoàn Kiều An, trong đầu cô có hai câu nói luân phiên lặp lại, sau khi xe dừng trong gara của Tập đoàn Thịnh Thị, Na Na nhắc cô xe đã đến nơi rồi, trong đầu cô chợt lóe lên một tia sáng, đột nhiên hiểu ra.

“Thịnh tổng.” Na Na nhắc cô: “Chúng ta đến rồi, không xuống xe sao?

Thịnh Tâm Lan tỉnh táo lại: “Cô đem đơn hàng và mấy tài liệu này giao cho Tần Ba trước, tôi còn có việc, không đi được.”

Na Na sững sốt một chút: “Được.”

Thịnh Tâm Lan lái xe ra khỏi nhà để xe, lái thẳng đến Đại học Công An.

Lúc này đang là giờ tan học ở trường, trường Đại học Công An quản lý rất nghiêm ngặt, khác hẳn các trường đại học bình thường, ngoại trừ xe đạp, không một phương tiện nào khác được vào trong trường.

Thịnh Tâm Lan đợi ở cửa mười phút thì Cố Thiên Ân đạp xe đạp đi ra.

"Có chuyện gì vậy chị, tìm tôi vội vàng như vậy."

"Sự việc ba năm trước, tôi nghi ngờ nó có liên quan đến Nguyễn Kỳ Phong,"

Thịnh Tâm Lan dứt khoác kể lại câu chuyện chạm trán Nguyễn Kỳ Phong ở cửa.

Cố Thiên Ân nhướng mày, cân nhắc lời nói của Nguyễn Kỳ Phong, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, vỗ vỗ ghế sau xe đạp, "Đây không phải là nơi để nói chuyện, chị lên xe đi, vào trường tìm chỗ nói cụ thể hơn.”

“Hả?” Thịnh Tâm Lan nhìn ghế sau xe đạp một cái.

“Sao thế? Hay là chị chê xe tôi nó nát quá?” Cố Thiên Ân trêu chọc: "Không phải tôi không cho chị lái xe vào, đó là quy định của trường, ngay cả xe của hiệu trưởng cũng không được vào."

“Không phải, lên xe đi.” Thịnh Tâm Lan do dự một lúc rồi ngồi lên xe.

Không phải cô không muốn đi xe đạp, mà là quần áo của cô hôm nay không tiện đi xe đạp, áo khoác cashmere dài và rộng màu nâu, bên trong là chiếc váy ôm bằng ren màu xanh cổ điển dài đến ngang bắp chân.

Sau khi lên xe, cô ấy chỉ biết ôm chặt áo khoác của mình để tránh bị quấn vào bánh xe, thế mà sau khi đến quán trà sữa trong trường, lúc xuống xe cũng không tránh khỏi cảnh “roẹt” một tiếng, chiếc váy bị miếng sắt bên hông móc trúng, rách một lỗ lớn ở góc.

“Chị.” Cố Thiên Ân ảo não cả mặt: “Xin lỗi chị, tôi thật sự không muốn đâu.”

“Không sao.” Thịnh Tâm Lan bất lực cười cười: “Từ lúc ngồi lên xe cậu là chuẩn bị tâm lý chiếc váy này sẽ hỏng rồi.”

“Lần sau tôi mua cho chị chiếc khác.”

“Chiếc váy này đắt lắm.”

“Đắt tôi cũng mua.”

Vừa nói vừa cười, Cố Thiên Ân dẫn Thịnh Tâm Lan vào quán trà sữa duy nhất trong trường Đại học Công an, tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống.

"Bà chủ, hai cốc caramel macchiato nóng nha."

Ngay khi Cố Thiên Ân vừa lên tiếng, phía sau quầy vang lên giọng nữ cay nghiệt,

“Tưởng tôi bị ngốc à, trời này ai uống lạnh.”

"Ai nói vậy, có người quanh năm uống rượu lạnh đó, cô không biết sao?" Cố Thiên Ân trợn mắt với cô gái phía sau quầy: “Cô coi chừng tôi méc bà chủ.”

“Anh nói đi, tôi nhổ nước bọt vào trà sữa của anh bây giờ tin không.”

“Không phải chứ, Diệp Tử, cô nói như vậy lỡ khách nghe được thì sao mà dám uống nữa chứ? Cẩn thận mẹ cô đánh cô đó.”

Thịnh Tâm Lan tò mò đưa mắt nhìn sang, người đang cãi nhau với Cố Thiên Ân là một cô gái trạc tuổi anh, khá là thanh tú, mặc váy caro xanh lá, khuôn mặt trắng trẻo, đội mũ nồi màu đỏ tía, một đôi mắt trong veo chớp chớp.

Nghe lời Cố Thiên Ân nói xong, ngay lập tức nhìn về phía Thịnh Tâm Lan cũng không biết tại sao, sửng sốt một lát, tức giận quay đi không nói gì nữa.

“Chị, mình cứ nói chuyện của mình, kệ cô ấy, con nhóc này xấu tính lắm không gả đi được đâu.”

Thịnh Tâm Lan hoàn hồn, nhìn cậu thiếu niên này cười cười.

“Lần trước lúc đến gặp quản gia Chu nhà họ Nguyễn tôi cũng thấy có gì đó không đúng, hôm nay gặp Nguyễn Kỳ Phong, anh ta cũng nhắc đến chuyện ba năm trước, tôi suy nghĩ một đường, đột nhiên cảm thấy hợp lý rồi.”

“Cái gì?”

“Quản gia Chu nói mấy năm Lập Huy đến nhà họ Nguyễn, Nguyễn Anh Minh lễ tết cũng không về ăn tết với ông cụ, sau khi Lập Huy xảy ra chuyện, anh ấy mới đến đó đưa Lập Huy đi, cho nên Phạm Thu Phương tại sao lại khẳng định người bỏ thuốc cô ta là Nguyễn Anh Minh chứ? Cô ta có từng gặp anh ấy chưa?”

Một người phụ nữ nông thôn dù có thời gian xem TV, xem tin tức cũng không xem tin tức tài chính, hơn nữa lúc đó Nguyễn Anh Minh cũng không phụ trách toàn bộ tập đoàn Thịnh Đường, phỏng vấn trên truyền hình gần như bằng không, Phạm Thu Phương lại nói thường xuyên nhìn thấy anh ấy trên truyền hình, còn nói gặp anh ấy mấy lần ở nhà họ Nguyễn, khẳng định người đó là Nguyễn Anh Minh.

Chuyện này có phải quá kỳ quặc hay không?

"Vào thời điểm đó, chỉ có tổng giám đốc điều hành của Tập đoàn Thịnh Đường là người duy nhất thường xuyên được các chương trình tài chính phỏng vấn."

Lời nói của Thịnh Tâm Lan lọt vào tai Cố Thiên Ân, anh suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng nói:

“Là Nguyễn Kỳ Phong.”

Anh ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt Thịnh Tâm Lan, tuy không gật đầu nhưng ánh mắt của cô đã giải thích tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.