Lãi Được Bé Yêu

Chương 89: Chương 89: Vạch rõ giới hạn




Chiều hôm đó trời đổ cơn mưa lớn, tất cả các chuyến bay đều bị huỷ, tất cả hành khách đều phải ở lại sân bay hai ngày sau đó chuyến đi mới chính thức hoạt động lại. Nguyễn Anh Minh không khỏi ở lại Maldives thêm hai ngày, khi về nước đã là chuyện của ba ngày sau.

Biệt thự Ngự Uyển, Nguyễn Anh Minh đứng ở cửa phòng khách, lông mày nhíu chặt.

Quản gia đứng bên cạnh khép nép nói:

“Cậu chủ, hai hôm trước cô Thịnh quay lại dọn hết đồ đi, nói rằng đã tìm được nhà để ở nên không làm phiền nữa.”

“Còn nói gì không?”

“Còn nói cô ấy sống ở đây tổng cộng hơn một tháng, sau khi tính tiền thuê nhà thì để lại 90 triệu, đều ở đây ạ.”

Quản gia cầm trong tay một cái túi: “Ban đầu tôi không chịu đưa tài khoản cho cô ấy nên ngày hôm sau cô ấy đã đưa túi tiền mặt này tới.”

Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc túi giấy, sắc mặt Nguyễn Anh Minh trầm xuống.

Cô vội vàng muốn vạch rõ ranh giới với anh vậy sao?

Nguyễn Lập Huy đứng bên cạnh kéo vạt áo anh, vẻ mặt cực kỳ tủi thân, hoảng sợ.

Nguyễn Anh Minh tức giận nói:

“Không nhìn thấy à? Cô ấy đi rồi, con kéo áo ba cũng vô ích.”

Nguyễn Lập Huy bĩu miệng, nước mắt trào ra rồi oà lên khóc.

Thấy vậy quản gia và người làm đều sợ hãi, thay phiên nhau dỗ dành, Nguyễn Anh Minh vừa tức giận vừa đau lòng, cao giọng nói: “Cô ấy tốt đến thế à? Cũng đâu phải mẹ con, sao lại thích cô ấy thế?”

Nguyễn Lập Huy không ngừng nức nở, gần như không thở nổi, quản gia vội bảo người làm đưa Nguyễn Lập Huy đi xuống, rồi lại an ủi Nguyễn Anh Minh: “Cậu chủ đừng giận, tôi thấy lần này cô Thịnh về tâm sự trùng trùng, không biết đã xảy ra chuyện gì? Là đi chơi không được vui sao?”

Nhắc đến chuyện này, Nguyễn Anh Minh càng nhíu mày sâu hơn.

Sự việc đã xảy ra nhưng khi ở đó rõ ràng anh cũng không thấy cô có gì không vui, ngoại trừ trước đêm cô đi, khi ở trên biển vẫn còn bình thường. Tối đó khi ăn cơm lại thấy cô như người mất hồn, hình như anh nghe Phan An nói nhà cô xảy ra chuyện?

“Lão Chu, nhà của Thịnh Thanh Sơn, chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế ở đâu?”

Quản gia ngẩn người: “Hình như ở Giang Hân Uyển.”



Phòng khách được trang hoàng lộng lẫy, nhìn lướt qua cũng uớc tính được giá thị trường của ngôi nhà này đã vài chục tỷ.

Trong phòng khách, người làm đặt tách trà xuống, cực kỳ hờ hững ném lại một câu “Cô Tâm Lan uống trà” sau đó cầm khay đi. Thịnh Tâm Lan nhíu mày gọi cô ta lại:

“Cậu tôi vẫn chưa về à?”

Người làm dừng bước, nhìn cô bằng ánh mắt thờ ơ: “Ông chủ rất bận, thời gian này thường xuyên ở lại cục để giải quyết công việc, không có thời gian về.”

Thịnh Tâm Lan nhắc nhở:

“Hôm nay là chủ nhật.”

“Chủ nhật thì sao? Chủ nhật thì không được đi tiếp khách à? Cô Tâm Lan, nếu cô muốn đợi thì cứ đợi, chưa biết chừng hôm nay ông chủ sẽ về ăn tối.”

Người làm bỏ lại câu này rồi rời đi, không hề ngoảnh lại.

Thịnh Tâm Lan từ từ thở ra một hơi, trong lòng rất phức tạp.

Năm cô rời khỏi nhà họ Thư mới năm tuổi, khi rời đi cực kỳ nhếch nhác, ông ngoại vì cô mà qua đời, mợ cả gửi hết đồ đạc của cô đến nhà họ Thịnh, có ý định cả đời không qua lại.

Rất nhiều năm sau, cô cũng không về.

Nếu lần này không phải vì vấn đề quyền nuôi con sau này thì cô cũng không bao giờ về đòi lại tài sản mà năm đó mẹ cô để lại.

Không biết qua bao lâu, lầu hai phát ra âm thanh sột soạt, dưới lầu một nghe rất rõ ràng.

Thịnh Tâm Lan ngước lên nhìn theo nơi phát ra âm thanh, lòng căng thẳng.

Tiếng bước chân dừng lại ở giữa cầu thang, người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi dáng người hơi phúc hậu, đang nhìn cô từ trên cao xuống, đôi mắt sắc lạnh hiện lên vẻ lãnh đạm và khôn khéo, vừa mở miệng đã đay nghiến:

“Ồ, tôi còn tưởng ai quấy nhiễu giấc ngủ của tôi, đã gần hai mươi năm cô không về rồi phải không? Nếu không phải vừa nãy nghe thấy người làm nói, tôi còn tưởng cả đời này sẽ không còn cơ hội được thấy đứa cháu ngoại được ba tôi cưng chiều hết mực nữa chứ!”

Thịnh Tâm Lan siết chặt nắm đấm, giọng cô không được rõ ràng lắm:

“Mợ cả, mợ ở nhà à?”

Cô đến đây được nửa tiếng, người làm cũng lên lầu được mấy lần, có vẻ nếu không phải cô định ngồi đây tiếp tục chờ thì mợ cả của cô sẽ không có ý định đi xuống gặp cô.

“Ngủ trưa mà, người làm biết tính tôi, khi tôi ngủ trưa thì dù là thị trưởng tới cũng không ai gọi được tôi.”

Thịnh Tâm Lan lúng túng, mãi không biết phải nói gì.

Gia đình mợ cả của cô là gia đình ngoại giao, được coi như bậc thầy trong giới chính trị ở Kinh Đô, năm đó cậu của Thịnh Tâm Lan được nhà họ nâng đỡ nên nhà vợ rất có địa vị.

Từ khi còn nhỏ Thịnh Tâm Lan đã hơi sợ bà ta.

“Ngồi xuống đi.”

Mợ cả đi tới, ngồi xuống trước mặt cô, vẻ mặt lãnh đạm, đi thẳng vào vấn đề.

“Cô đến làm gì?”

Thịnh Tâm Lan do dự một chút: “Cháu sẽ đợi bác về rồi nói.”

“Cô chắc chứ? Vậy có thể cô sẽ đợi trong vô ích thôi, tôi cũng không biết bao giờ ông ấy mới về.”

Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan túm góc áo, suy ngẫm một lúc rồi lên tiếng: “Cháu về để lấy lại tài sản năm đó mẹ nhờ ông ngoại giữ lại cho cháu, cháu không cần gì khác, chỉ muốn ngôi nhà đó.”

“Tôi nói mà, mười năm không về còn có thể nhớ nhung cái gì?”

Mợ cả hừ lạnh một tiếng: “Năm đó mẹ cô không lấy một đồng của nhà họ Thịnh đã đi, đêm sinh ra cô đã chết, ai nói với cô là mẹ cô để lại cho cô cái gì?”

Thịnh Tâm Lan tái mặt, cô lưỡng lự: “Ông ngoại nói có, mặc dù năm đó cháu còn nhỏ nhưng ông ngoại đã dặn dò cháu chuyện này rất nhiều lần, cho nên… cháu sẽ không nhớ nhầm.”

Mặc dù năm đó mẹ cô không đòi một đồng đã đi nhưng bà có rất nhiều tài sản đứng tên bà, có một phần của nhà họ Thịnh, còn lại đương nhiên là của hồi môn của bà khi bà kết hôn.

Vẻ mặt mợ cả vẫn rất lạnh lùng: “Vậy sao? Sao tôi không nhớ có chuyện này, khi cô đi mới có năm tuổi thì nhớ cái gì? Hơn nữa, hai năm đó công ty Thịnh Thanh Sơn có vấn đề, năm lần bảy lượt xin ông ngoại cô, không biết đã phải đổ bao nhiêu tiền vào công ty mới thành lập đó của ông ấy, người mẹ của cô còn có thể để lại cho cô di sản gì? Tôi thấy cô đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”

Mặt Thịnh Tâm Lan không còn chút máu, suýt nữa đã cắn chảy máu môi, muốn phất áo bỏ đi ngay lập tức nhưng cô vẫn siết chặt tay, cắn răng nói:

“Mợ cả, nếu cháu nhớ không nhầm thì ông ngoại nói với cháu, ngôi nhà năm đó mẹ để lại cho cháu, trên giấy tờ nhà có ghi tên cháu. Mặc dù giấy tờ không ở trong tay cháu nhưng nếu mợ không nhớ chuyện ngôi nhà này thì cháu có thể tự đến cục bất động sản tự kiểm tra.”

“Ồ?” Sắc mặt mợ cả thay đổi: “Cô nói gì đấy? Ý cô là tôi chiếm nhà cô à? Cô còn muốn kiện tôi nữa à? Có bản lĩnh thì đi đi, tự đến toà án tìm bác cô mà hỏi, xem ông ấy có lập án cho cô không?”

Nghe thấy câu này, lòng Thịnh Tâm Lan nguội lạnh, cậu cô là viện trưởng toà án thành phố Đông Lăng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.