Lai Giả Khả Truy

Chương 16: Chương 16




Triển Chiêu có chút buồn bực nhìn Lý Nguyên Hạo sắc mặt âm trầm đi vào rừng cây. Theo lý mà nói, Lý Nguyên Hạo lúc này đáng ra đang ở Mỹ mới phải.

Hôn lễ lần trước đã gây nên sóng to gió lớn. Triển Chiêu không biết trong lúc cậu hôn mê đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là sau khi cậu xuất viện, thì nghe tin Lý Nguyên Hạo về Mỹ. Mà Đinh Nguyệt Hoa cũng bình tĩnh lại, không nhắc đến Lý Nguyên Hạo nữa. Sau đó không lâu, Nguyệt Hoa sang Úc. Trước khi đi, Đinh Nguyệt Hoa nói với Triển Chiêu, mình đã từ bỏ Lý Nguyên Hạo, nếu người đàn ông đó không yêu mình, thì cô cũng không cần thiết phải lưu luyến nữa. Chỉ là, đứa bé vô tội, trong cơ thể bé nhỏ ấy, còn có dòng máu của Đinh gia. Đinh Nguyệt Hoa nói, có lẽ cô phải suy nghĩ thêm một chút xem, mình đã đủ dũng khí để làm một người mẹ đơn thân hay chưa.

Thấy Nguyệt Hoa như vậy, Triển Chiêu cảm thấy rất đau lòng. Cậu hiểu em gái mình, tuy bướng bỉnh tùy hứng, nhưng lòng dạ lương thiện. Cô lo rằng Triển Chiêu sẽ tự trách mình vì chuyện này, mới đến an ủi cậu, thật ra Nguyệt Hoa mới chính là người cần được an ủi.

Đinh Nguyệt Hoa lo lắng không sai, Triển Chiêu quả thực cảm thấy rất khổ sở vì chuyện này. Rốt cuộc vẫn là vì mình, mới để cho bọn họ quen biết, mới tạo thành hậu quả như thế.

Lần này ngẫu nhiên gặp Lý Nguyên Hạo, Triển Chiêu không khỏi lại nghĩ tới Nguyệt Hoa. Cậu vốn không muốn để ý tới Lý Nguyên Hạo, nhưng giáo dục tốt vẫn giúp cậu tỉnh táo lại, bình tĩnh mà hỏi: “Học trưởng cũng về tham gia giáo khánh sao?”

Thật ra Triển Chiêu diễn thuyết lần này, là vì chuẩn bị cho lễ kỉ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, thấy Lý Nguyên Hạo, tự nhiên cho rằng hắn cũng vì chuyện này mà về nước.

“Phải, mà cũng không phải.” Lý Nguyên Hạo trả lời.

Kỳ thực trường cũng gửi thiếp mời cho hắn, Lý Nguyên Hạo vốn không muốn tham gia, nhưng nghe nói Triển Chiêu cũng nằm trong danh sách mời, hắn vẫn là trở về. Chung quy vẫn không quên được cậu.

Triển Chiêu nghe Lý Nguyên Hạo nói vậy, cũng không biết trả lời như thế nào. Tâm tư cậu lúc này rất loạn, quả thực không có hứng thú trò chuyện với bạn học, huống hồ hắn lại là người đã từng làm tổn thương tình cảm của Nguyệt Hoa. Nghĩ đến đây, Triển Chiêu liền muốn tạm biệt rời đi.

“Chờ đã, Triển Chiêu! Em đừng đi!” Lý Nguyên Hạo đưa tay ngăn Triển Chiêu đang bỏ đi, “Em đừng đi, tôi có lời muốn nói với em!”

Triển Chiêu nhìn Lý Nguyên Hạo, không nghĩ ra hắn muốn nói gì với mình. Thế nhưng, khi Triển Chiêu nhìn vào đôi mắt của Lý Nguyên Hạo, cậu đột nhiên nhận ra, trong ánh mắt Lý Nguyên Hạo tràn đầy thâm tình cùng đau đớn.

Đối với chuyện tình cảm Triển Chiêu hoàn toàn mù tịt, nhưng cũng không có nghĩa cậu là tên ngốc. Đột nhiên trong nháy mắt cậu đọc được tình ý trong mắt Lý Nguyên Hạo, cũng trong giây lát hiểu rõ trái tim mình.

Cậu nhớ, mình cũng từng nhìn thấy ánh mắt như thế. Trong khoảng thời gian mấy tháng hạnh phúc tuyệt đẹp bên Bạch Ngọc Đường, dường như cậu đã vô số lần bắt gặp đôi mắt Bạch Ngọc Đường toát ra thứ tình cảm ấy. Trong suốt mấy ngày nay trốn trốn tránh tránh, hầu như lúc nào rỗi rảnh cậu cũng đều nhớ đến ánh mắt đó.

Đoán được điều Lý Nguyên Hạo muốn nói. Triển Chiêu không tự chủ lui về sau vài bước, cúi đầu nói: “Không, Lý học trưởng, anh đừng nói!”

“Tôi muốn nói! Hôm nay tôi tới đây chính là muốn nói rõ với em!” Lý Nguyên Hạo không cho Triển Chiêu cơ hội cự tuyệt, đứng dậy vây Triển Chiêu vào giữa mình và một thân cây.

“Triển Chiêu, lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã thích em! Những năm đi học ấy, tôi tiếp cận em, bảo vệ em, lẽ nào em đều không có cảm giác sao? Năm ấy vào bữa tiệc cuối năm, em uống rất nhiều rượu, rồi say… Nếu như không phải vì anh hai em, tôi đã sớm có được em! Triển Chiêu, em phải là của tôi!” Lý Nguyên Hạo nói vô cùng tha thiết, lại có chút lộn xộn. “Em có anh trai tốt thật! Hắn không tiếc mượn thế lực Đinh gia ép gia tộc tôi gây áp lực với tôi, buộc tôi rời xa em! Nhưng Chiêu, tôi không quên được em! Em phải là của tôi!”

Nói, Lý Nguyên Hạo vong tình muốn ôm lấy Triển Chiêu, Triển Chiêu nghiêng người, nắm lấy một cánh tay của Lý Nguyên Hạo, trở tay vặn một cái, đè Lý Nguyên Hạo lên thân cây.

“Lý Nguyên Hạo, anh nghe đây! Tôi mãi mãi cũng không phải của anh!”

“Triển Chiêu, em dĩ nhiên phụ tình cảm tôi dành cho em vậy sao!” Lý Nguyên Hạo bị áp chế ở trên cây, thống khổ nói.

“Trong lòng tôi chưa từng có anh, trước đây không có, tương lai cũng sẽ không có! Sao có thể nói phụ tình?” Triển Chiêu mặt trầm như nước, lạnh lùng nói, “Hôm nay tôi không tính toán, nhưng hành động của anh Đinh gia sẽ không tha thứ. Tôi không hy vọng gặp lại anh nữa!”

Nói xong, Triển Chiêu thả Lý Nguyên Hạo ra, cũng không quay đầu lại, đi ra khỏi rừng cây.

Lý Nguyên Hạo nhìn Triển Chiêu quyết tuyệt bỏ đi, lòng như đao cắt. Cậu ấy lại tuyệt tình như vậy, chẳng hề lưu luyến mình. Bất luận hắn dùng bao nhiêu tâm cơ, dùng bao nhiêu mưu kế, chung quy cậu chỉ để lại cho hắn một bóng lưng lạnh lẽo. Mà Lý Nguyên Hạo hắn có được chẳng qua cũng chỉ là hư ảo.

Lý Nguyên Hạo đau khổ nhắm hai mắt lại dựa vào thân cây phía sau. Chung quy hắn cái gì cùng không chiếm được, giống như ngàn năm trước…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.