Lai Giả Khả Truy

Chương 20: Chương 20




Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn bầu trời dần dần trở tối, cảm thấy mình nên quay về. Nhưng mà, hình như trời lại mưa rồi! Nếu không tại sao trên mặt lại ươn ướt lành lạnh, tại sao mắt cũng nhòa đi thế này…

Đúng vậy! Triển Chiêu cảm thấy đôi mắt mình quả thực đã nhòa đi rồi, dường như trong màn mưa có một bóng người quen thuộc đang dần bước tới. Anh càng đi càng gần, mưa càng rơi càng lớn…

Bạch Ngọc Đường xuống xe, nhìn thấy Triển Chiêu như vậy.

Cậu mặc quần màu be, giày thấp cổ màu cà phê, nước mưa ướt sũng mũi giày. Áo khoác lửng xanh sẫm dường như không chống lại được cơn gió thu lạnh lẽo, cho dù cậu đã dựng thẳng cổ áo lên, vẫn có vẻ lạnh vô cùng. Cậu đứng dưới nhà anh, ngẩng đầu lên nhìn trời, gương mặt đượm vẻ u buồn.

Bạch Ngọc Đường cảm giác trái tim mình sắp nhảy vọt ra, trái tim đã chịu đủ giày vò kia, trái tim đau thương kia… Anh hít một hơi thật sâu, từng bước từng bước đi tới.

“Anh… về rồi?” Triển Chiêu ngước mắt nhìn người đàn ông cao hơn mình nửa cái đầu. Tóc của anh hình như đã dài hơn lần trước gặp một chút, những sợi tóc lòa xòa trên trán theo động tác cúi đầu mà rủ xuống. Đôi mắt anh hẹp dài nhưng hữu thần, gò má hơi hốc hác. Vì khoảng cách rất gần, dường như Triển Chiêu còn ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt trong lành của nước cạo râu.

Người đàn ông xấu xa này, cũng không trả lời vấn đề. Chỉ là cúi đầu như vậy, không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, không nhìn thấu tâm tình của anh ta.

Triển Chiêu tàn nhẫn cắn môi dưới, nhìn người này, trong lòng như thể tuôn ra đủ loại oan ức. “Anh… đi đâu?” Triển Chiêu hỏi câu này xong, liền hối hận. Lời này, sao mà nghe như oán phụ…

Nhưng người đàn ông này không hề nói gì, chỉ là ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hoa đào như cất giấu ý cười nhàn nhạt, mà gương mặt vẫn bình tĩnh như trước, không nhìn ra một gợn sóng nào.

Hồi lâu sau, một thanh âm khàn khàn mà từ tính mới vang lên: “Tôi… đi chôn cất… mối tình đơn phương… vừa chết…”

Trong chớp mắt, Triển Chiêu cực kỳ giống một con thú nhỏ bị thương (Há há há~~ tiểu thú —— tiểu thụ~~ há há há ngẫu xin thề, cái này không phải ngẫu cố ý~~), hung hăng nắm lấy cổ áo Bạch Ngọc Đường, hét lớn: “Là ai cho phép anh đi chôn cất? Ai cho anh cái quyền đó? Tôi còn chưa nhận lời nữa mà…”

Dần dần, con mồi dưới vuốt thú nheo lại đôi mắt hoa đào mang ý cười, nụ cười từ từ leo lên lông mày, lan tới khóe miệng, bò lên hàm răng trắng tinh đáng ghét kia…

Người đàn ông cười giang hai tay ra, dùng sức cuốn lấy thân thể có chút lạnh lẽo kia, giam thật chặt vào lòng. Anh tựa cằm lên đầu cậu, khẽ hôn lên tóc cậu, thì thầm: “Đúng vậy~~ Anh cũng nhận ra là, hình như anh… đi chôn cất… có chút không đúng lúc đây!”

Bàn tay nắm lấy cổ áo dần dần không còn khí lực, chỉ có thể mặc cho người kia ôm mình, chẳng có cách nào, đơn giản vùi mặt vào hõm vai anh, nhắm mắt lại mặc cho mình hút lấy hơi ấm trên người anh, sức mạnh trên người anh… và cả tình yêu nồng nàn…

Rất lâu sau, Bạch Ngọc Đường cúi đầu nói: “Người em lạnh quá, đi lên lầu đi!”

Triển Chiêu gật đầu, mặc cho Bạch Ngọc Đường dắt, nhấc chân phải đi, nhưng lảo đảo một cái lại ngã nhào vào ngực Bạch Ngọc Đường.

“Chiêu! Sao thế?” Bạch Ngọc Đường vừa đưa tay đỡ, vừa vội vàng hỏi. Nhìn khuôn mặt có chút đau đớn nhăn nhó của Triển Chiêu, mày nhíu càng chặt.

Một lúc sau, Triển Chiêu mới hé miệng cười nói: “Đứng lâu quá, chân… đã tê cứng rồi…”

Bạch Ngọc Đường thở dài một hơi, liếc mắt nhìn Triển Chiêu, bất đắc dĩ buồn cười: “Mèo ngốc! Thật là hết cách với em!” Nói xong, có vẻ như nhận mệnh thở dài, uốn cong người, liền bế ngang con mèo ngốc kia lên.

Chớp mắt trọng tâm bất ổn, khiến Triển Chiêu cả kinh. Theo bản năng, đưa tay ôm lấy cổ Bạch Ngọc Đường. Thế nhưng phản ứng lại, liền phát hiện cái tư thế này muốn bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu khó chịu. Cùng là nam, lại bị người bế lên như vậy, nói thế nào cũng rất mất mặt đi!

“Ngọc Đường…” Triển Chiêu giãy giụa nói.

“Mèo ngốc đừng cựa quậy! Trông thì gầy, thật ra em nặng lắm đó em biết không?” Bạch Ngọc Đường bá đạo nói, cánh tay càng thêm dùng sức mà cuốn Triển Chiêu lại.

Triển Chiêu nhìn mặt Bạch Ngọc Đường, khẽ thở dài một hơi trong lòng, dần dần thả lỏng thân thể mình. Nhớ đến những ngày qua nhớ nhung cùng ưu thương, nhớ đến những buồn bực u sầu trong lòng, vậy thì cứ để cho mình vào thời khắc này phóng túng đi. Không suy nghĩ nữa, tùy ý để con người bá đạo kia ôm, dựa đầu vào người anh, kề mặt vào sát khuôn mặt anh. Nhắm mắt lại, hưởng thụ giây phút ngọt ngào này. Nếu là Ngọc Đường, thì có quan trọng gì đâu? Bởi vì, anh là Bạch Ngọc Đường của cậu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.