Lai Giả Khả Truy

Chương 27: Chương 27




Triển Chiêu kinh ngạc nhìn chằm chằm người đến: “Sao anh lại tới đây?”

Triệu Trinh cầm trong tay hai ly rượu, một chai vang đỏ, cười nói: “Biệt thự này là của tôi! Triệu Huệ nói các cậu đến đây chơi mấy ngày, tôi tới xem một chút!”

“Hóa ra là nhà của anh! Cảm ơn anh đã tiếp đãi bọn tôi!” Triển Chiêu bởi vì vừa nghi ngờ nên có chút ngại ngùng.

“Không có gì, một mình tôi ở trong nước, cũng không thường xuyên đến đây. Vốn là hôm nay định đến huyên náo với mọi người một chút, mà sao không thấy ai cả?”

“Đúng vậy, bọn họ đều đi ra ngoài rồi, chỉ còn lại mình tôi.”

Triệu Trinh gật đầu cười, cầm đồ trong tay đặt lên trên một chiếc kỷ trà cạnh lò sưởi, rót đầy rượu vào trong ly. Hắn khom người, Triển Chiêu đứng bên cửa sổ, không thấy rõ vẻ mặt hắn, chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa từ lò sưởi chiếu vào mặt hắn, lập lòe phản chiếu lên cặp kính không gọng. Hắn không xoay người lại, chỉ cười nói: “Bằng lòng uống với tôi một ly không?”

Nhưng hắn cũng không chờ Triển Chiêu đáp lời, chỉ là đi tới bên một chiếc máy nghe nhạc cổ, đặt kim lên trên đĩa nhạc màu đen, trong khoảnh khắc, trong gian phòng vang lên tiếng đàn du dương.

“Chiêu, còn nhớ bản nhạc này không?” Triệu Trinh cầm ly rượu lên, đưa về phía Triển Chiêu mời.

Triển Chiêu nghe thấy khúc dương cầm này, không tự chủ được đi tới bên người Triệu Trinh, nhận lấy ly rượu.

Cậu đương nhiên nhớ bản nhạc này, đây là khúc dương cầm mà cậu đã nhận lời mời của Triệu Trinh đến chơi trong buổi khai trương quán rượu Triệu thị. Cậu còn nhớ, hôm đó sau khi kết thúc khúc nhạc, cậu đã nhìn thấy Bạch Ngọc Đường như chim hạc đứng giữa loài người. Anh kiêu ngạo đứng đó, như thể hoàn toàn không phù hợp với nơi hoa lệ náo nhiệt ấy. Với tính cách của Triển Chiêu, cho dù là bác sĩ trưởng của mình, cũng sẽ không dễ dàng trò chuyện thân mật, vậy mà khi nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu lại không tự chủ được đi đến, muốn gần gũi với anh.

Thì ra kể từ khi đó, sự tồn tại của Bạch Ngọc Đường đối với mình mà nói đã hoàn toàn khác biệt so với tất cả mọi người! Lần thứ hai nghe lại bản nhạc này, Triển Chiêu mới nhận ra, tình ý đã sớm gieo xuống từ khi ấy rồi.

Nhìn thấy Triển Chiêu vì hồi ức mà cười nhẹ, tâm Triệu Trinh bỗng rung động. Thì ra cậu còn nhớ bản nhạc này.

Trong ký ức của Triệu Trinh, đó là một ngày vô cùng tuyệt vời. Hắn đừng bên người Triển Chiêu, ngắm nhìn người đang đánh đàn. Phong thái của người kia đã cắm rễ sâu vào lòng mình, vẻ mặt cậu điềm tĩnh tự nhiên, nụ cười nhẹ như mây trôi gió thoảng. Người xưa nói cười một cái nghiêng thành, cười hai cái nghiêng nước. Triệu Trinh nhìn nụ cười nhẹ nhàng của Triển Chiêu, đột nhiên cảm thấy, nếu như mình là vua của một nước, vì nụ cười này, hai tay dâng giang sơn quốc gia thì cũng có ngại gì đâu?

Triệu Trinh giơ ly rượu lên, cụng nhẹ vào ly rượu trong tay Triển Chiêu. Ngửa đầu, uống một ngụm rượu ngọt mát lạnh. Thế nhưng ánh mắt giấu đằng sau cặp kính, dù một khắc cũng không hề rời khỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu đắm chìm trong ký ức hạnh phúc hời hợt thưởng thức rượu trong ly, lòng âm thầm thất vọng: Rượu này tuy thơm ngọt, nhưng không phải là loại mình thích nhất.

Triệu Trinh đặt ly rượu trong tay xuống, nhìn chăm chú vào mặt Triển Chiêu hỏi: “Chiêu, cảm thấy rượu này thế nào?”

“Cũng không tệ lắm!” Triển Chiêu lại vừa uống xong một hớp, tuy không thích, nhưng chủ nhân thịnh tình mời, vẫn lễ phép nói.

Triệu Trinh nhận lấy ly rượu Triển Chiêu đã uống hơn một nửa, đặt lên kỷ trà cạnh sofa, tay trái để lên chỗ dựa lưng của sofa, chậm rãi áp sát về phía Triển Chiêu, mắt hắn khẽ nheo lại, dưới ánh lửa chiếu rọi, có vẻ hơi âm trầm. Triển Chiêu cảm thấy tư thế này hơi ám muội hơn nữa lại có cảm giác ngột ngạt, không tự chủ được dịch người đi, thế nhưng mới chỉ nhúc nhích một chút, cậu liền cảm thấy đầu trở nên choáng váng mê man. Triệu Trinh nhìn Triển Chiêu đầy hứng thú, người nhoài ra phía trước, hắn giơ một tay lên, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ lướt qua gò má Triển Chiêu, nói: “Chiêu! Em nhất định là của tôi!” Nói rồi lại gần, hôn lên cặp môi mềm kia…

Triển Chiêu chỉ thấy xấu hổ giận dữ không kìm nổi, muốn đứng dậy né tránh, nhưng vừa đứng lên, liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, đứng cũng đứng không vững, Cậu vịn vào tay ghế sofa, gắng gượng lên tinh thần, run rẩy nói: “Anh… Anh… Ở trong rượu…”

Triệu Trinh đứng dậy đến đỡ lấy Triển Chiêu: “Đúng, tôi có bỏ chút thuốc vào trong rượu! Yên tâm, thuốc này đối với em không có tổn thương gì, tôi không nỡ!”

Triển Chiêu nổi giận, dùng sức hất tay Triệu Trinh đi, muốn bỏ ra khỏi phòng. Thế nhưng Triệu Trinh cũng không dễ dàng buông tha cậu như vậy, hơi dùng sức, kéo Triển Chiêu lại, giam vào trong ngực: “Đừng giãy giụa, không nên uổng phí khí lực! Thuốc này tuy không khiến cho em hôn mê, nhưng sẽ làm em không hề có một chút sức lực. Ngày hôm nay tôi sẽ để em tỉnh táo biết rằng, em chính là ai!” Nói rồi hướng về Triển Chiêu mà hôn…

Triển Chiêu dùng sức né tránh, lại bị người kia giữ chặt trong ngực. Cậu chỉ thấy trong lòng nổi lên từng trận căm ghét, nhưng giãy giụa không thoát. Triển Chiêu bình tĩnh lại, nhắm thật chặt hai mắt, cắn chặt hàm răng, thừa dịp Triệu Trinh không rảnh quan tâm đến chuyện khác, dùng hết khí lực toàn thân, nắm lấy cổ áo Triệu Trinh, giơ cao đầu gối thúc mạnh một cái.

Triệu Trinh không ngờ Triển Chiêu còn có sức lực phản kháng, ôm bụng ngồi xổm xuống. Nhân lúc này, Triển Chiêu vung nắm đấm lên, giáng vào mặt hắn, Triệu Trinh rên lên một tiếng, ngã xuống mặt đất, đầu đập mạnh xuống thảm trải sàn. Triệu Trinh chỉ thấy đầu choáng váng, mắt nổ đom đóm, muốn giãy giụa đứng dậy, cũng lực bất tòng tâm.

Triển Chiêu biết hai đòn này của mình, chỉ có thể tạm thời hạn chế Triệu Trinh, tiếp tục ở lại chỗ này còn có thể gặp nguy hiểm, huống chi, dốc hết toàn lực đánh hai đòn mạnh, cũng khiến Triển Chiêu càng lúc càng suy yếu. Cậu chỉ có thể vội vàng bỏ chạy.

Không kịp mặc thêm áo khoác, không kịp xỏ thêm giầy, để chân trần chạy vào trong màn tuyết…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.