Lai Giả Khả Truy

Chương 32: Chương 32




Căn hộ của Bạch Ngọc Đường nghênh đón hai vị khách không mời mà đến.

Nhìn thấy hai kẻ giống nhau như đúc đứng ngoài cửa kia, Bạch Ngọc Đường thật không muốn tặng cho họ cái sắc mặt gì tốt, thậm chí chỉ muốn đóng sầm cửa lại, nhốt luôn hai kẻ đó ở bên ngoài! Thế nhưng vì Mèo con nhà mình, anh vẫn hằm hằm để cho họ vào cửa.

Trái với vẻ bình thản ung dung của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cảm thấy hơi kinh ngạc: “Anh hai, anh ba! Sao các anh lại tìm được đến đây?”

“Nhà trọ của nhị thiếu gia Bạch thị, cũng không khó tìm.” Đinh Triệu Lan trầm mặt nói.

Bạch Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng. Đúng vậy, lấy thực lực của Đinh gia, muốn tìm đến chỗ ở của anh, vẫn là vô cùng dễ dàng.

Nhìn bầu không khí quỷ dị này, Đinh Triệu Huệ vẫn chưa hiểu đầu đuôi ra làm sao. Hiển nhiên, Đinh Triệu Lan vẫn chưa nói với cậu em sinh đôi, anh vẫn thực hiện lời của mình, giữ yên lặng về mối quan hệ giữa Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Đinh Triệu Huệ chỉ vào Bạch Ngọc Đường nói: “Cậu… Cậu là…? Tôi đã gặp cậu ở đâu nhỉ?”

Không chờ Bạch Ngọc Đường trả lời, Triển Chiêu đã kéo anh rồi nói với anh ba: “Anh ba, đây là Bạch Ngọc Đường. Anh ấy lúc trước là bác sĩ ở bệnh viện Chiêu Hoa, hẳn là các anh đã từng gặp anh ấy lúc em nằm viện. Bây giờ… chúng em… đang yêu nhau!”

“Các cậu? Yêu nhau?” Đinh Triệu Huệ hiển nhiên còn chưa tiêu hóa nổi tin tức này, sững sờ mà nhìn hai chàng trai xuất sắc trước mắt, sau đó lại xoay người nói với anh hai mình, “Anh hai! Bọn họ…” Thế nhưng thấy Đinh Triệu Lan cũng không biểu hiện ra vẻ gì kinh ngạc, mới hiểu được, thì ra anh hai đã biết chuyện này.

Bạch Ngọc Đường xúc động nắm chặt tay Triển Chiêu. Lúc nhìn thấy Đinh Triệu Lan, thái độ của Triển Chiêu có chút né tránh, vậy mà lần này, cậu dĩ nhiên thẳng thắn thừa nhận quan hệ của hai người. Điều này khiến cho Bạch Ngọc Đường rất cảm động, ngẫm lại Mèo con nhà mình da mặt quá sức mỏng a? Nếu như không phải yêu chân thành, làm sao có thể nói như vậy? Lời ấy thực sự còn chân thành hơn nhiều so với bất kỳ lời hứa hẹn nào khác.

“Quá hoang đường, Tiểu Chiêu! Hôm qua em cũng là bởi hắn mới nửa đêm đi ra ngoài?” Đinh Triệu Huệ vẫn không thể tiếp thu.

“Đúng, ngày hôm qua em ấy ở cùng với tôi. Thì sao?” Bạch Ngọc Đường biết Triển Chiêu lo lắng, cướp lời nói. Kỳ thực như vậy không tính là nói dối, chỉ là che giấu một số chuyện mà thôi.

Triển Chiêu siết thật chặt tay Bạch Ngọc Đường, nhẹ nhàng gật đầu, nhẹ đến mức khiến người ta không dễ nhận ra. Cậu rất cảm kích Bạch Ngọc Đường, cũng cảm thấy vô cùng có lỗi với anh, để cho anh phải ẩn nhẫn chịu đựng nỗi oan ức bậc này. Nhưng nguyên nhân chính thực ra là, cậu e ngại không dám mở miệng. Một Bạch Ngọc Đường đã khiến anh hai anh ba không thể tiếp thu, huống chi lúc trước còn sớm xuất hiện Lý Nguyên Hạo, bây giờ lại thêm Triệu Trinh. Triển Chiêu tình nguyện chôn giấu tất cả những thứ này trong lòng mình, để mình tự giải quyết những gút mắc ấy.

“Được rồi, không cần nói nữa!” Đinh Triệu Lan không nhịn được nói, “Tiểu Chiêu theo bọn anh về nhà, ba mẹ ở nhà cũng đang rất sốt ruột!”

“Anh, xin lỗi. Em không muốn về lúc này.”

“Em thực sự là bị quỷ mê tâm khiếu rồi!” Đinh Triệu Lan tức giận nói, “Em bảo anh phải nói thế nào với ba mẹ? Nói với họ, đứa con trai đáng tự hào nhất của họ mê muội với ái tình, liều lĩnh chạy ra ngoài trong trời tuyết lớn, đến bây giờ còn không nỡ trở về nhà? Có phải là còn muốn nói cho họ biết, người yêu của em chính là gã đàn ông này?” Đinh Triệu Lan nói không biết lựa lời, càng nói càng khó nghe, anh tức giận nhìn Triển Chiêu, nhưng tay lại chỉ vào Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nghe xong, tiến lên một bước túm chặt lấy cổ áo Đinh Triệu Lan: “Anh có thể sỉ nhục tôi, nhưng không thể nói em ấy như vậy! Lần trước là tôi nể mặt Chiêu bỏ qua cho anh, lần này anh đừng hòng!” Nói xong vung nắm đấm hướng về Đinh Triệu Lan.

“Ngọc Đường, đừng như vậy!” Triển Chiêu nhìn thấy hành động của Bạch Ngọc Đường, vội chắn trước người Đinh Triệu Lan, cú đấm này vững vàng đánh trúng bả vai Triển Chiêu.

“Mèo con!”

“Tiểu Chiêu!”

Ba người không hẹn mà cùng đồng loạt kêu lên, Bạch Ngọc Đường đưa tay đến đỡ, lại bị Đinh Triệu Huệ đẩy ra, ôm Triển Chiêu vào trong ngực. Đinh Triệu Huệ quát lớn: “Bạch Ngọc Đường, cậu điên rồi?” Lúc này mới cúi đầu hỏi Triển Chiêu: “Tiểu Chiêu, thế nào? Đau ở đâu?”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường đang day dứt tự trách cùng Đinh Triệu Lan mặt mũi trắng bệch, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không có chuyện gì, không đau!” Nhưng trong lòng lại âm thầm cười khổ, lần này Bạch Ngọc Đường dùng hết sức lực, nếu như đánh trúng người anh hai, phỏng chừng trận phong ba này không thể lắng lại được!

Bạch Ngọc Đường biết cú đấm kia của mình mạnh cỡ nào, cú đấm ấy đánh vào bả vai Triển Chiêu, lại như đánh trúng vào lòng mình, anh không có cách nào tha thứ cho bản thân!

Đinh Triệu Lan nhìn trán Triển Chiêu lấm tấm chảy đầy mồ hôi, liền biết, cú đấm này tuyệt đối không nhẹ như cậu nói. Nếu không phải mình nói không biết lựa lời, Bạch Ngọc Đường sẽ không làm khó dễ, Triển Chiêu cũng sẽ không vì mình đi đỡ cú đấm kia. Đinh Triệu Lan chỉ thấy vừa đau lòng vừa tự trách.

Nhìn bọn họ ngây ra đó, Triển Chiêu tránh khỏi Đinh Triệu Huệ, đi tới kéo anh hai nói: “Anh hai, không có chuyện gì. Thật sự không đau, anh ấy không dùng sức! Anh~ đừng tức giận! Là em không đúng, em cùng anh về nhà!” Đinh Triệu Lan nhìn Triển Chiêu giống như khi còn bé, kéo tay mình như thể làm nũng mà nói, lòng liền mềm nhũn. Anh hối hận tự mình nói những lời vô tình đó, đột nhiên, anh chỉ cảm thấy mũi hơi cay cay, lúng túng quay mặt qua chỗ khác.

Sau đó anh lại xoay người về trước mặt Bạch Ngọc Đường, ngẩng đầu lên dùng đôi mắt lóe sáng nhìn Bạch Ngọc Đường: “Đừng lo lắng, không có chuyện gì!” Nói lại nắm vai Bạch Ngọc Đường, động viên vỗ vỗ, “Hai ngày nữa, cậu đến đại trạch gặp tôi!”

“Mèo con~” Bạch Ngọc Đường đau lòng đỡ vai Triển Chiêu, đã từng thề phải bảo vệ cậu, vậy mà giờ làm tổn thương cậu lại chính là mình.

Triển Chiêu chỉ cười, “Em chờ anh!” (em chờ anh mang sính lễ đến hỏi cưới em:”))

Bạch Ngọc Đường biết Triển Chiêu vì mình mới về nhà, cũng biết Triển Chiêu để anh đến Đinh gia có nghĩa gì. Bạch Ngọc Đường âm thầm cảm kích, anh bèn gật gật đầu, nói: “Anh tiễn em!”

“Không nhọc Bạch nhị thiếu đại giá!” Một thanh âm trầm thấp từ cửa truyền đến, bốn người theo tiếng nhìn tới, chỉ thấy cánh cửa khép hờ mở rộng ra, ngoài cửa đứng một người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.