Vương Canh Thạc nhìn Tiểu Bạch, dùng ngón giữa đẩy chiếc kính gọng vàng.
“Cậu muốn chịch tôi?”
Thú thực, Dư Bắc chưa gặp ai có thể nói ra bốn chữ ấy một cách tỉnh bơ vậy.
Như thể đó là việc vô cùng bình thường.
“Ặc...” Tiểu Bạch gượng cười. “Rõ... Rõ ràng thế hả?”
“Từ gu ăn mặc của cậu có thể thấy khả năng cao cậu thích đàn ông, cử chỉ khá thụ. Thật ra bản chất việc giao tiếp của loài người là làm quen bạn tình mới, nếu không cậu bắt chuyện với một gã đàn ông xa lạ nhằm mục đích gì? Hơn nữa... Xem bói thì nam xem tay trái, nữ tay phải.”
Dư Bắc biết Tiểu Bạch gặp đối thủ rồi.
Một tên nhóc lừa đảo gặp ai cũng khua môi múa mép, một gã bác sĩ tâm lý thích vạch trần bộ mặt thật của người khác.
Tiểu Bạch đã vấp phải thử thách.
“Hừ, chẳng lãng mạn tí nào.”
Cậu gạt tay gã ra, đứng dậy định bỏ đi.
“Chờ đã.”
Vương Canh Thạc gọi Tiểu Bạch lại, đứng chắn trước mặt nhóc.
“Đây là danh thiếp của tôi, có địa chỉ và số điện thoại. Hoan nghênh cậu đến nhà tôi qua đêm.”
Tiểu Bạch cầm lấy tấm danh thiếp, sau đó xé làm đôi.
“Anh trai, trùng số thì cứ nói thẳng. Tuổi già xế 'bóng' không tìm được bạn chịch đâu.”
Vương Canh Thạc cười: “Mồm mép ghê đấy. Rén à?”
Tiểu Bạch chẳng sợ trời chẳng sợ đất, giơ nửa tấm danh thiếp còn lại lên rồi thản nhiên quay đầu bỏ đi.
“Có địa chỉ là đủ.”
Đôi mắt đằng sau lớp kính mỏng của Vương Canh Thạc ánh lên sự hứng thú.
Dư Bắc nghệt ra.
Thế là quất hay không?
Bây giờ người lớn giao tiếp kiểu đỉnh cao vậy hả?
Vốn kiến thức kỳ quặc lại tăng thêm rồi.
Dư Bắc nhìn Vương Canh Thạc chào Cố Diệc Minh, sau đó một mình rời khỏi bữa tiệc, rồi thấy Tiểu Bạch cũng lén la lén lút chuồn đi.
“Cái đệt!” Dư Bắc thốt lên đầy kinh ngạc.
Cố Diệc Minh xáp vào hỏi: “Em nhìn ai đấy?”
“Không có gì, Tiểu Bạch quen bạn mới rồi.”
Dư Bắc không miêu tả quá trình chớp nhoáng ấy.
Sợ làm Cố Diệc Minh hú hồn.
“Ai? Vương Canh Thạc á? Bọn họ thì có quan hệ gì?”
“Ờm...” Dư Bắc bẻ ngón tay. “Hội chị em bạn dì?”
“Cái gì cơ?” Cố Diệc Minh giục cậu. “Mau lên, tới tiết mục ăn bánh kem rồi.”
Từ buổi tiệc này, Dư Bắc có thể cảm nhận được sự chênh lệch giữa giai cấp vô sản và tư sản một cách sâu sắc.
Mỗi dịp sinh nhật mình, Dư Bắc mong chờ nhất là được ăn bánh kem. Chỉ nhân vật chính của bữa tiệc mới có tư cách ăn quả anh đào đầu tiên trên bánh.
Nhưng sinh nhật hội nhà giàu toàn món ngon vật lạ, bánh kem chỉ mang tính hình thức thôi.
Cái bánh bé tí tẹo mà đông người thế này thì ai ăn ai đừng?
Song nhìn nó rất đẹp.
Dư Bắc lén liếc giá ghi ở hoá đơn đính trên hộp bánh.
Xin lỗi, đã làm phiền rồi.
Ăn cái bánh này mai ỉa ra vàng hả?
Cố Diệc Minh cầm dao định cắt bánh thì đám đông xung quanh tỏ vẻ bất mãn.
“Tổng giám đốc Cố, sao anh cắt bánh trước? Chị dâu còn đứng kia kìa!”
Gã diễn viên kia lại bắt đầu.
Tôi đứng thì làm sao?
Không cắt bánh chẳng lẽ cắt tôi?
Dư Bắc biết gã và Cố Diệc Minh có quan hệ tốt, nhưng gã gọi nhầm rồi.
Nhỡ đâu mình mới là đại ca thì sao?
Mắt mũi kém thế.
Bọn họ hiểu cái quái gì.
Đôi khi không thể đoán dài ngắn dựa vào chiều cao.
Cố Diệc Minh cười, mắng gã: “Đừng nói lung tung.”
Nhưng mắt anh long lanh.
Đúng.
Dư Bắc không hề nhìn nhầm.
Chính là long lanh.
Lúc đoạt giải nam diễn viên xuất sắc nhất, Cố Diệc Minh cũng chẳng mất bình tĩnh tới vậy.
Dư Bắc đã quen với cảnh Cố Diệc Minh lạnh lùng phát biểu cảm tưởng khi nhận giải.
Như thể nó vốn thuộc về anh.
Giờ Cố Diệc Minh lại giống học sinh tiểu học lên sân khấu nhận thưởng.
Anh tự hào cái gì thế?
Sao anh không phủ nhận?
“Ơ kìa, đây là cơ hội chứng minh tình cảm giữa anh và chị dâu. Tổng giám đốc Cố, ít nhất thì cũng phải thể hiện một chút cho bọn tôi ăn cơm chó chứ!”
Nam diễn viên cực kỳ kích động.
Như thể chính mình kết hôn, được lên chức bố ấy.
Cố Diệc Minh kéo Dư Bắc, thì thầm: “Út Cưng, em xem, bọn họ nhiệt tình quá. Tụi mình miễn cưỡng chiều theo cho xong chuyện nhé?”
Dư Bắc không hề muốn.
Làm gì tình tính tang đâu mà có cơm chó để mời mấy người?
Muốn ăn thì tự lăn vào bếp.
“Cầm tay nhau cùng cắt bánh!” Nam diễn viên đầu têu hô.
Dư Bắc chẳng thích thú gì, song tay cậu bị Cố Diệc Minh nắm lấy.
“Út Cưng, giữ chút thể diện cho anh đi.”
Dư Bắc không từ chối nổi lời khẩn cầu của Cố Diệc Minh.
Đừng nói thể diện.
Mình sẵn sàng dâng hiến cả bên trong cho anh ấy luôn.
Cố Diệc Minh cầm tay cậu, cắt một đường từ giữa bánh ra.
Dư Bắc thấy quả anh đào siêu bự bọc chocolate nằm ở phía bên trái.
“Wow!!!”
Mọi người xung quanh vỗ tay rầm rầm.
Việc còn lại giao cho nhân viên phục vụ. Họ chia đều bánh ra những chiếc đĩa nhỏ, cố gắng không làm mất thẩm mỹ.
Dư Bắc lấy được đĩa có quả anh đào.
Ai nhanh tay nhanh mắt bằng tui?
Bỗng nhiên mặt cậu bị ai đó quệt vào.
Dư Bắc ngẩng đầu, gã diễn viên kia đang vỗ tay cười hả hê vì trò đùa quái đản của mình đã thành công.
“Hahaha! Chị dâu đừng lau nhé, để Cố Diệc Minh lau cho! Dùng lưỡi!”
Dư Bắc đành phải gượng cười.
Trò cợt nhả quá ấu trĩ.
Gã không biết rằng thật ra mình và Cố Diệc Minh còn bung lụa hơn thế này.
Nhưng hôn môi và hôn mặt thì hình như không có thật.
Trừ lần đầu tiên trong xe, Dư Bắc chủ động ép Cố Diệc Minh hôn một lát.
Sau này dù làm tình nồng nhiệt tới mức nào, Cố Diệc Minh cũng chẳng chạm vào mặt cậu.
Sao? Mặt mình bẩn hơn mông à?
Dư Bắc nghĩ mà thấy chua xót trong lòng.
Cố Diệc Minh thật sự chưa bao giờ chủ động hôn cậu.
Chắc trong mắt trai thẳng, hôn mới là chuyện khó chấp nhận nhất, sẽ cảm thấy buồn nôn.
Chỉ có thể đóng gạch thôi.
Dù sao thì lúc t*ng trùng dồn lên não, quẳng cho cái chai, bọn họ cũng quất được.
Tình cảm Cố Diệc Minh dành cho mình chắc đến thế thôi.
Cố Diệc Minh vẫn đang đối phó với đám đông: “Không cho xem đâu, cấm thiếu nhi!”
“Đừng vậy mà tổng giám đốc Cố, ở đây toàn người lớn thôi!”
Cố Diệc Minh cởi khuy áo vest rồi kéo áo lên che hai bên mặt Dư Bắc, sau đó cúi đầu xuống.
“Út Cưng, anh hôn đây.”
Hôn thì cứ hôn.
Có cần thông báo không?
Môi Cố Diệc Minh dán sát vào mặt Dư Bắc, chạm nhẹ.
Môi anh vừa mềm vừa nóng.
“Em...”
Dư Bắc định lên tiếng, nhưng bị xen ngang.
“Cố Diệc Minh! Xong chưa? Mỗi tí kem mà lâu thế?”
Cố Diệc Minh dùng lưỡi liếm chỗ kem đó đi.
Dư Bắc cảm thấy như thể có chiếc chổi lông gà phất qua tim mình.
Rồi vụt cho một cái thật mạnh.
Đau hơn cả hồi nhỏ bị mẹ đánh mông.
Cố Diệc Minh buông vạt áo xuống, liếm sạch chút kem màu trắng còn sót lại trên môi trong tiếng hò reo của đám đông.
“Sáng dậy em vẫn chưa rửa mặt...”
Cố Diệc Minh chìm vào niềm vui sướng kỳ quặc, vươn tay ôm lấy vai Dư Bắc.
“Đâu có sao, không bẩn.”
Không bẩn sao bình thường chẳng thấy anh hôn em?
Cố Diệc Minh mâu thuẫn thật sự.
Khách khứa lục tục tặng quà. Mới chỉ một lúc, quà Cố Diệc Minh nhận được đã xếp đầy bàn. Tất cả đều là những chiếc hộp tinh xảo, chắc rất đắt tiền.
Chẳng hiểu nổi thế giới của người giàu.
Cố Diệc Minh cần nhiều nước hoa, thắt lưng, ví, đồng hồ thế để làm gì?
Đủ cho anh mở cửa hàng luôn.
Thà đưa mình đem lên mạng bán còn hơn.
Lâm Bối Nhi chủ động đứng cạnh bàn, cảm ơn các vị khách.
Dư Bắc nghĩ cậu ta có cùng mục đích với mình.
“Chị dâu, quà đâu?”
Gã diễn viên kia đúng là cái loại ưa bới móc.
Cố Diệc Minh đã quên bẵng đi rồi, nghe gã nói thế bèn nhìn Dư Bắc chằm chằm.
“Em...”
Dư Bắc cũng rất áy náy.
Cậu thật sự không biết tặng gì.
Cố Diệc Minh chẳng thiếu gì hết.
Dư Bắc từng tặng hàng hiệu, kết quả thì sao? Không biết Cố Diệc Minh ném đi đâu rồi.
Càng lúc cậu càng cảm thấy sự tồn tại của mình quá đỗi hèn mọn.
Lâm Bối Nhi khoanh tay đứng xem trò vui.
Cậu ta tặng Cố Diệc Minh một chiếc khuy cài tay áo, tuy nhỏ nhưng cậu ta nói rằng nó được thiết kế bởi nhà thiết kế cực kỳ nổi tiếng của Pháp.
“Không phải chứ, tổng giám đốc Cố, chị dâu không chuẩn bị quà cho anh hả? Nhà mất nóc. Haha!”
Làm Cố Diệc Minh mất mặt theo.
“Xàm, ai bảo không có nào?”
Cố Diệc Minh càng nói vậy, Dư Bắc càng không ngẩng đầu lên nổi.
Lưng cậu sắp cong như lưỡi câu rồi.
“Thế lấy ra cho mọi người xem đi chị dâu, bọn tôi cũng đâu cướp được.”
“Cậu đừng quấy rầy em ấy!” Cố Diệc Minh đứng chắn trước mặt Dư Bắc. “Tôi không muốn cho các cậu xem!”
Có cái con khỉ.
Dư Bắc thấy ngại thay Cố Diệc Minh.
“Cố Diệc Minh.” Dư Bắc khẽ nói. “Anh không cần phải thừa nhận chúng ta có quan hệ gì đâu. Em không ép anh.”
Cố Diệc Minh ngoảnh lại nhìn cậu.
Lâm Bối Nhi đi tới, nói: “Anh Diệc Minh và anh Tiểu Bắc là bạn cùng phòng nhiều năm, rất thân nhau, đâu cần làm những trò đó.”
Câu này của Lâm Bối Nhi cực kỳ khéo.
Giúp Cố Diệc Minh giải vậy.
Đồng thời tách bạch quan hệ giữa hai người họ.
Cố Diệc Minh lớn tiếng bảo: “Em ấy tặng từ lâu rồi. Chắc cần phải tặng để cho mấy người xem? Út Cưng, em đừng ngại, hay bọn mình khoe ra đi!”
Cố Diệc Minh sĩ diện quá.
Đã yếu lại còn ham hố.
Dư Bắc thấy Cố Diệc Minh thò tay vào túi quần, lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đen.
“Hoá ra là anh cầm hả? Thứ gì mà quý thế?”
Mọi người cùng vây quanh.
Đừng chê họ tò mò, bản thân Dư Bắc còn ngơ ngác đây này.
Cố Diệc Minh nở nụ cười bí ẩn, mở hộp ra, bên trong là đôi nhẫn kim cương dành cho nam nằm sát bên cạnh nhau.
Moá, đây là nhẫn đặt hồi trước Tết mà?
Mua một tặng một.
Nhận được rồi mà Cố Diệc Minh cũng chẳng bảo cậu một câu.
Thì ra anh đã sớm tính đường lui.
Cố Diệc Minh yêu cái thể diện của bản thân hơn cả yêu mình.
“Nhẫn Darry Ring!!! Đệt, Cố Diệc Minh, hai người lãng mạn vậy?!”
Gã diễn viên kia ghen tị muốn chết.
DR không phải hãng cao cấp nhất, nhưng là hãng mang ý nghĩa sâu sắc, lãng mạn nhất, cả đời chỉ dành trọn cho một người.
“Moá... Đúng là ăn no cơm chó luôn. Này thì cái mồm hư, tạo nghiệp...”
Gã diễn viên tự tát chính mình, khiến đám đông phá lên cười.
Cố Diệc Minh vô cùng đắc ý, còn xoay một vòng để khoe.
“Tôi đã bảo không cho xem là không cho xem. Cậu tự hành hạ bản thân à?”
“Ai biết hai người nghiêm túc thế chứ? Chẳng thương dân FA bọn tôi gì cả. Ôi, choáng váng quá... Huhuhu.”
Cố Diệc Minh đóng chiếc hộp lại, chưa kịp cất đi thì đã bị ngăn cản.
“Còn cất đi nữa hả? Sao anh không mang lên thờ luôn cho rồi? Anh kém quá! Đeo đi!”
“Cậu vẫn lắm chuyện vậy?”
Cố Diệc Minh làm ra vẻ muốn đánh gã.
“Đeo! Hôm nay nhất định phải đeo! Dù sao cũng đã ăn cơm chó ngập mồm rồi, tôi chẳng ngại nhiều thêm một tí!”
“Đừng trêu nữa, tôi đã cho xem rồi còn gì.” Cố Diệc Minh ngoảnh đầu lại nhìn Dư Bắc, nói: “Bạn nhỏ này tính hay ngượng.”