Tiếng còi báo động vang lên trong đầu Dư Bắc.
Nội dung bài đầu tiên:
“Hoá ra lời chia tay dễ nói như vậy. *icon trái tim tan vỡ*.”
Não Dư Bắc nổ tung.
Thời gian đăng bài 11 giờ 27 phút tối qua.
Cũng chính là lúc anh lái xe bỏ đi.
Vừa đi một cái đã vội vàng đăng Weibo?
Mười mấy vạn bình luận toàn dấu chấm hỏi.
“???”
“Còn đó không??? Là Cố Diệc Minh thật hả???”
“Anh bị hack tài khoản à?”
“Hacker chết đi mày.”
“Công ty mau vào cuộc đi nào, tài khoản của tổng giám đốc Cố bị hack rồi.”
“Chắc quên đổi acc phụ đấy...”
“Cứ chụp ảnh màn hình cái đã, tí nữa chắc chắn sẽ xoá.”
Dân cư mạng chờ thông báo Cố Diệc Minh bị hack tài khoản.
Song chẳng thấy tăm hơi đâu cả.
12 rưỡi đêm, Cố Diệc Minh mới đăng bài thứ hai.
“Là do mình gây sự vô cớ ư?”
Sức nóng không hề giảm đi, ngược lại còn tăng lên, rất nhiều người qua đường và anti tràn vào.
Fan Cố Diệc Minh loạn như cào cào.
“Cảm giác là chính chủ đấy...”
“Cố Diệc Minh, anh bị vong nhập à?”
“Tổng giám đốc Cố, anh đừng doạ em.”
“Cố Diệc Minh, nếu anh bị bắt cóc thì hãy chớp mắt ra hiệu nhé.”
“Tổng giám đốc Cố thất tình rồi!”
“Đây là rời xa Bé Oánh, hối hận muộn màng à?”
“Giờ còn nhắc Chương Tử Oánh nữa á? Chuyện từ thời tiền sử mẹ rồi.”
“Cấm đào mộ.”
“Chời ơi! Đừng bảo tổng giám đốc Cố cãi nhau với Tiểu Bắc nhé!”
“Nhìn có vẻ nghiêm trọng lắm... Cố Diệc Minh chưa bao giờ đăng bài có nội dung cá nhân cả.”
“Đừng mà! Tui mới bước chân lên thuyền thôi!”
“Cố Diệc Minh anh giải thích đi! Có phải bị hack tài khoản không?”
“Tôi cảm thấy drama là thật.”
...
Đăng xong bài thứ hai, Cố Diệc Minh lại lặn mất, bặt vô âm tín.
Bên Weibo công ty cũng chẳng có tin tức gì.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, điện thoại.
Cứ vài phút lại nhấn làm mới Weibo của Cố Diệc Minh một lần.
Còn mong ngóng hơn cả kết quả lễ trao giải.
Cuối cùng, vào rạng sáng lúc 3 giờ 20 phút, Cố Diệc Minh đăng bài thứ ba.
“Rút cục cũng đã mất đi hết thảy, có thứ tình yêu mang tên buông tay.”
Fan phát điên.
Trong chốc lát có quá nhiều thông tin.
“Tôi khóc á... Chồng tôi yêu không công khai thật kìa.”
“Dù sao thì xếp hàng mười cây số cũng chẳng tới lượt tôi.”
“Chia tay là tốt! Chồng em đếch cần couple nào hết!”
“Chỉ yêu Cố Diệc Minh! Những kẻ không liên quan tránh ra!”
“Không sao, cả Chương Tử Oánh lẫn Dư Bắc đều chẳng xứng với anh.”
“Fan only độc tôn đúng là toxic...”
“Cố Diệc Minh chia tay với Dư Bắc rồi?! Trời ơi, tôi mới nhảy hố mà!”
“Mau ra đây giải thích! AAAAA!!!”
“Cố Diệc Minh là đồ tồi. Bế Dư Bắc đi.”
“Sao tôi cảm thấy tổng giám đốc Cố mới là người bị bỏ rơi nhỉ? Nghe tủi thân vãi...”
“Thật sự có người nghĩ couple trên màn ảnh ở ngoài đời cũng là một đôi à?”
“Fan ảo tưởng thôi.”
“Tổng giám đốc Cố tự nhiên trẻ trâu như vậy làm tui thấy không quen lắm.”
“Vần phết... Chắc bình thường cũng hay rap.”
“Tổng giám đốc Cố không cho tụi tôi ngủ hả?”
“Xác định đêm nay thức trắng...”
“Hồi tui và bạn trai mới yêu nhau cũng không kích thích thế này.”
Giới truyền thông, các fanpage giải trí lớn cùng dân tình hóng biến nháo nhào cả một đêm.
Tranh nhau đưa tin.
Rêu rao khắp nơi.
“Thành Viên Uỷ Ban Kỷ Luật Showbiz: Cố Diệc Minh bị hack tài khoản Weibo?”
“Mr. Drama: Cố Diệc Minh đăng liên tiếp ba bài trong đêm, đặt ra nghi vấn gặp bất lợi trong chuyện tình cảm!”
“Bà Tám Showbiz: Cố Diệc Minh ngầm tỏ ý hối hận vì chia tay với Chương Tử Oánh?”
“Paparazzi 24/7: BIẾN LỚN! Bằng chứng xác thực về tình yêu giữa Cố Diệc Minh và Dư Bắc! Nhưng có vẻ đã chia tay.”
“Hẹn Gặp Vào Thứ Hai: Gu chung của giới gay Cố Diệc Minh cong thật hay giả?”
Đủ loại bài viết phân tích, tranh luận.
Cố Diệc Minh ngồi vững trên đầu bảng tìm kiếm.
Các chủ đề “Cố Diệc Minh bị hack tài khoản”, “Cố Diệc Minh để lộ mối tình bí mật”, “Cố Diệc Minh hối hận vì chia tay”, “Cố Diệc Minh cong rồi”, “Cố Diệc Minh bị đá”,... lần lượt lên hot search.
Cảm giác như hot search là do nhà anh mở.
Tên Dư Bắc cũng theo đó mà bị treo trên bảng tìm kiếm y như miếng thịt ba chỉ phơi qua đêm để gió hong khô.
Dư Bắc sốc muốn xỉu.
Weibo của cậu cán mốc bảy triệu fan, ai cũng hỏi vụ Cố Diệc Minh.
Cố Diệc Minh định làm gì?
Ngại bản thân chưa đủ nổi tiếng nên muốn tạo scandal?
Chẳng trách mới hai mươi phút mà Tiểu Bạch đã đánh hơi thấy mùi drama.
Hạ Nhất Phàm và Tần Phong đều gọi tới sau khi nghe tin.
Không thể để chuyện này rùm beng đến mức bố mẹ cũng biết.
Nội dung bài viết của Cố Diệc Minh...
Đếch chấp nhận nổi.
Đây mà là Weibo à?
Y như mấy cái dòng trạng thái tuổi teen ấy.
Đúng là đồ chưa yêu ai bao giờ, sặc mùi trẻ trâu, dở dở ương ương.
Ra vẻ tủi thân chẳng khác gì cô vợ ở quê bị chồng ruồng rẫy.
Trái ngược hoàn toàn so với những bài viết mang hơi hướng chuyên nghiệp, sâu sắc, sang chảnh của Cố Diệc Minh trước kia.
Fan và người qua đường tự tưởng tượng vô số các phiên bản truyện đam mỹ siêu gay cấn.
Nhiều năm sau, Dư Bắc đấu khẩu không thắng được, bèn lôi ba cái ảnh chụp màn hình Weibo ra để làm nhục Cố Diệc Minh.
Lần nào chiêu này cũng có tác dụng.
Nhưng Dư Bắc của hiện tại thì còn chẳng muốn đến công ty.
Giờ hay rồi, cả thế giới đều biết mình chính là gã trai tệ bạc giấu tên.
Dư Bắc nằm lì ở nhà cả buổi sáng.
Anh Lư thúc giục gắt gao, bảo có việc, cụ thể là gì thì không nói rõ.
Cậu vẫn không muốn đi.
Gặp Cố Diệc Minh ngại biết bao nhiêu.
Nhưng Dư Bắc luôn nghe thấy có giọng nói tâm linh thì thầm bên tai.
Qua điều tra của nhóm các nhà khoa học, phát hiện...
Hoá ra là giọng con đĩ nghèo khổ.
Dư Bắc chuẩn bị một chút rồi bắt taxi đi tới công ty.
Tiểu Bạch quả nhiên đứng đợi sẵn ở cổng, chờ miếng drama nóng hổi vừa thổi vừa hít.
“Anh Tiểu Bắc! Anh Tiểu Bắc!” Tiểu Bạch chạy ào đến.
“Cố Diệc Minh đâu?”
Không phải hỏi han vì quan tâm, mà là để cố gắng tránh mặt.
“Tổng giám đốc ở văn phòng, anh Lư đang an ủi...” Tiểu Bạch kéo Dư Bắc, hỏi: “Anh Tiểu Bắc, anh không định hoạt động trong showbiz nữa hả?”
Sao có chuyện đấy được?
“Cậu nói gì vậy? Lẽ nào Cố Diệc Minh muốn cấm tôi à? Mượn việc công trả thù riêng quá đáng thế?”
Chắc Cố Diệc Minh không phải hạng người đó đâu nhỉ?
Lìn.
Anh ta chính là hạng người đó.
“Vậy sao anh cãi nhau với tổng giám đốc ghê thế?” Tiểu Bạch thì thầm. “Hay anh xuống nước xin lỗi trước đi? Đầu giường gây lộn, cuối giường làm lành, vợ chồng không giận dỗi qua đêm.”
“Cãi nhau to lắm, suýt nữa xông vào choảng nhau luôn. Lần này vấn đề không nằm ở việc ai xin lỗi trước...”
Rút cục chuyện gì đã xảy ra?
Thú thật là Dư Bắc cũng mù mờ.
Cậu chỉ cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng thể chơi gay được.
Dư Bắc càng nghĩ càng bực, cậu nói: “Thôi đừng nhắc tới anh ta nữa... Tối qua cậu và Vương Canh Thạc nhảy dây thế nào?”
Tiểu Bạch đỏ mặt.
Trong đỏ chứa đen.
“Cũng... Cũng tạm ổn.”
Dư Bắc tóm tay cậu ta, lấy làm lạ hỏi: “Sao nhảy dây mà người ngợm lại thâm tím vậy?”
Tiểu Bạch vội vàng rụt tay về, giấu ra sau lưng.
“Bong gân đấy ạ...” Sau đó cậu ta bổ sung thêm. “Đầu gối cũng thâm vì bị ngã.”
“Đừng nhảy độ khó cao thế chứ...”
Thằng nhóc này đúng là khiến người ta phải lo lắng.
“Vậy hai người có thành một đôi không?”
“Hả?” Hình như chính Tiểu Bạch cũng chưa từng nghĩ đến việc ấy. “Thành một đôi với anh ta á?”
“Nhảy dây chung rồi mà không yêu nhau à?”
Tiểu Bạch rất buồn bực.
Nhưng tỏ vẻ bất cần.
“Sao có chuyện đó được? Bọn em chỉ chơi bời thôi. Anh đoán xem buổi sáng tỉnh dậy, anh ta nói gì với em?”
“Gì cơ?”
“Anh ta bảo em là người duy nhất trong đám bạn chịch dạo gần đây khiến anh ta hưng phấn.”
Khen đấy hả?
Nghe hơi tệ à nha.
“Em không chịu thua kém.” Tiểu Bạch đắc ý. “Em nói đó cũng là lần duy nhất trong thời gian gần đây em tỉnh dậy mà nhớ được mình nằm trên giường ai.”
Kẻ tám lạng, người nửa cân.
Xem người ta chơi đỉnh của chóp chưa kìa.
Dư Bắc đi tới phòng tổng giám đốc, chẳng muốn vào. Tiểu Bạch kéo cậu đứng ở một góc nghe lén.
Anh Lư hình như đang cãi nhau với Cố Diệc Minh.
“Tôi đã cho bên Weibo công ty đăng thông báo rằng bị hack tài khoản. Đây là biện pháp bất đắc dĩ thôi... Tôi nói với cậu cả trăm lần rồi, đừng đăng bài lung tung! Cậu không nghe, chẳng những đăng mà một đêm còn chơi tận ba bài! Cậu đưa tin thời sự đấy à? Cậu có biết cái cảm giác vừa sáng sớm đã bị giới truyền thông gọi cháy máy, phải bò dậy tìm thuốc hạ huyết áp là như thế nào không?”
Anh Lư sắp phát điên.
“Bộc lộ tính cách thật của bản thân một cách hợp lý sẽ rút ngắn khoảng cách giữa thần tượng và người hâm mộ! Nhưng Dư Bắc nói cực kỳ đúng, cậu bung lụa thì chẳng khác gì con chó điên! A! Không thể nào ghìm lại nổi!”
“Em ấy từng chửi em như vậy?”
Nghe giọng Cố Diệc Minh rất bình tĩnh.
“Chắc chắn là từng chửi rồi...”
“Trước kia anh chê em không chịu đánh bóng tên tuổi còn gì? Kệ cho truyền thông viết đi.”
“Tôi thấy cậu chán hoạt động trong Cbiz rồi!” Anh Lư sắp khóc. “Đồ u mê!”
Cãi nhau xong, anh Lư điên tiết lao ra khỏi văn phòng.
“Giám đốc Lư, em dẫn anh Tiểu Bắc đến rồi đây!”
Tiểu Bạch ba chân bốn cẳng chuồn mất.
Anh Lư và Dư Bắc ngồi xuống ghế.
“Khụ... Cậu đá Cố Diệc Minh rồi à?”
“...”
Mình có nên... chống nạnh lại không?
“Chuyện giữa hai cậu tôi cũng không hiểu, quá phức tạp. Hai cậu tự giải quyết đi...” Anh Lư xoa thái dương, nói. “Cậu đem hộ chiếu theo chứ?”
“Vâng...” Dư Bắc đưa hộ chiếu cho anh Lư. “Em phải xuất ngoại ạ? Đi đâu vậy?”
“Mỹ.”
“Hả? Tại sao?”
“Có lời mời đóng phim, địa điểm quay là nước Mỹ. Nghe Cố Diệc Minh bảo cậu muốn làm việc mà? Thế nên tôi sắp xếp giúp cậu rồi.” Anh Lư cầm lấy giấy tờ. “Trong vòng một tuần nữa sẽ xuất phát.”
“Gấp quá.” Dư Bắc hốt hoảng. “Tiếng Anh của em không tốt...”
“Nhân vật là một du học sinh người Hoa, không cần học quá nhiều tiếng Anh. Về phương diện sinh hoạt, tôi sẽ cử Tiểu Bạch đi theo cậu. Cứ yên tâm.”
Tuyệt vời.
Mình yên tâm được hả?
Dư Bắc hỏi thêm: “Là ý của Cố Diệc Minh ạ?”
“Cũng coi là như vậy.”
Mấy người tưởng Cố Diệc Minh là bông sen tuyết trên đỉnh núi cao ư?
Không.
Anh ta là cây bắp cải thối.
Trên Weibo đóng vai chàng trai bị ruồng rẫy, đau khổ vì tình yêu.
Nhưng thực tế lại tống cổ tôi ra nước ngoài.
Anh ta đếch muốn thấy mặt tôi dù chỉ thêm một ngày?
Dư Bắc ôm cục tức nằm nhà tròn năm ngày.
Khó quá.
Thoại tiếng Anh khó quá!
Lúc ngồi xe của công ty ra sân bay, Dư Bắc vẫn chẳng dám tin là mình bị Cố Diệc Minh ném qua Mỹ.
Một đất nước với hoàn cảnh sống và những con người xa lạ.
Anh không sợ mình tìm được niềm vui mới, không thèm quay về nữa à?
Chỗ ngồi của Dư Bắc là ghế giữa ở khoang phổ thông, không gần cửa sổ.
Dư Bắc và Tiểu Bạch chen chúc trong đám đông, mãi mới gửi xong hành lý. Hai người luồn lách qua lối đi chật hẹp, cùng nhau nâng vali xách tay lên, nhét vào ngăn để đồ.
Hai thằng đàn ông mạnh mẽ có thể làm được tất cả.
Tất nhiên là với sự giúp đỡ của người khác.
Dư Bắc cúi xuống liếc vội một cái. Âu phục, giày da, chắc là tiếp viên hàng không.
“Xin chào, phiền cậu lùi ra một chút... Tôi muốn vào.” Anh tiếp viên nói.
Ôi giọng nói quen thuộc và ngữ khí xa lạ này.
Mình lại ảo tưởng được mới sợ chứ.
Điên rồi.
Giờ nghe giọng ai mình cũng thấy giống Cố Diệc Minh.
___
https://www.youtube.com/watch?v=KXdOSmWGEp8