Dư Bắc hát xong, mọi người vỗ tay rầm rầm.
Chu Kiêu hô: “Anh Tiểu Bắc! Anh bảo không biết hát cơ mà? Hay ghê!”
Tiêu Thành mắt chữ a mồm chữ o: “Đệt, idol như em còn phải tự ti, sao anh không debut làm ca sĩ? Vừa đóng phim điện ảnh, phim truyền hình, vừa hát luôn!”
Vì tôi đóng phim đỉnh hơn đó.
“Đừng, đừng.” Dư Bắc khiêm tốn đáp. “Đâu đến mức ấy.”
Tiêu Thành rất sốc, nói: “Đâu cái gì?! Anh khiến em tự ti quá, cảm thấy chẳng có mặt mũi để hoạt động trong nhóm idols nữa.”
Hả?
Tưởng nhóm cậu ta tấu hài chứ?
“Đều tại tôi, tại tôi.”
Tại tôi quá xuất sắc.
Tiêu Thành phát điên: “Aaa! Thôi anh đừng ra bài hát, cho bọn em kiếm cơm với...”
Không nói điêu chứ Dư Bắc giỏi nhất là ba chuyện:
Tự làm mình xấu hổ.
Làm bố mẹ xấu hổ.
Làm Cố Diệc Minh xấu hổ.
Mặt cậu đã chai lì từ lâu rồi, nhưng vẫn bị Tiêu Thành khen tới nỗi đỏ bừng cả lên.
Lúc Tiểu Bạch gọi cậu qua, Dư Bắc bước đi mà hơi lâng lâng.
“Gì đấy?”
Tiểu Bạch xáp vào, bảo: “Anh Tiểu Bắc, anh mau ra xem! Tổng giám đốc Cố và tổng giám đốc Uông sắp đánh nhau ngoài kia kìa!”
Dư Bắc giật mình, vội vàng lén chuồn theo Tiểu Bạch. Cố Diệc Minh và Uông Gia Thuỵ đúng là đang ở chỗ vắng vẻ.
Bầu không khí coi bộ hơi căng thẳng, nhưng còn lâu mới tới mức động tay động chân.
Tiểu Bạch rụt cổ, nói: “Em thấy hai người họ ra ngoài, tưởng đâu hẹn uýnh nhau chứ...”
Dư Bắc phát hiện thằng nhãi này có tài thật.
Sao không làm cho mấy tờ báo lá cải ấy?
Sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Lại còn “hẹn uýnh nhau“.
Cậu ta nghĩ Cố Diệc Minh và Uông Gia Thuỵ là đầu gấu cấp ba chắc?
Dư Bắc trốn sau tường, không để Cố Diệc Minh thấy.
Nghe xem họ nói chuyện gì.
Tiểu Bạch cũng chen chúc bên cạnh, hít drama tích cực hơn cả cậu.
Dư Bắc nghiêng đầu, lườm nhóc: “Cậu ở đây làm gì?”
“Em chỉ nghe thôi...” Tiểu Bạch thật thà đáp. “Em thề sẽ câm miệng, không kể với ai!”
Dư Bắc gõ đầu cậu ta: “Dẹp ngay, cậu ngậm được một cái miệng thì trên người còn tám cái khác.”
“Nào có chuyện đó.” Tiểu Bạch mếu máo. “Anh hiểu nhầm em rồi anh Tiểu Bắc...”
Dư Bắc không nghe, mắng: “Nhầm cây củ cải, tôi còn không hiểu cậu à? Lỗ hậu của cậu cũng biết nói. Lượn, lượn, lượn,...”
Tiểu Bạch vừa đi vừa ngoảnh đầu lại đầy luyến tiếc.
Dư Bắc nghển cổ lên hóng bên Cố Diệc Minh.
“Uông Gia Thuỵ, mày giở trò hèn hạ gì đây? Cử một người đàn bà đến để khiến tao buồn nôn.” Cố Diệc Minh mắng phủ đầu.
“Đừng nói thế.” Uông Gia Thuỵ cười. “Tao thật sự không nhắm vào mày. Showbiz là vậy, muốn kiếm tiền thì cần nổi, cần được chú ý.”
Cố Diệc Minh khinh thường gã, bảo: “Vì chút tiếng tăm mà cái gì cũng dám bịa đặt, không biết dơ.”
“Đâu nghiêm trọng thế. Trong giới giải trí thật giả lẫn lộn, vợ chồng người ta còn vờ vịt được, trai gái chia tay đã là gì?” Uông Gia Thuỵ vẫn cười giả lả.
Bọn họ nói chuyện gì vậy nhỉ?
Vụ Chương Tử Oánh la liếm Cố Diệc Minh hả?
Dư Bắc nghĩ chắc đúng tám, chín mươi phần trăm rồi.
“Sớm muộn thì cũng flop thôi.” Cố Diệc Minh cười lạnh.
“Chẳng sao, nổi tiếng nhờ scandal cũng là nổi tiếng. Chỉ cần được công chúng quan tâm, làm rùm beng thêm đâu thành vấn đề, sau này làm từ thiện, đăng mấy dòng trạng thái tích cực, mua vài đợt thuỷ quân, các trang lá cải lên bài dắt mũi, không phải lại trong sạch hay sao? Fan mất não lắm, tin sái cổ.”
Cố Diệc Minh lười chửi gã.
“Uông Gia Thuỵ, tao khinh mày.”
Uông Gia Thuỵ nói tiếp: “Mày nhìn mày đi, lại tỏ vẻ thanh cao rồi đúng không? Diệc Minh, chẳng phải ai cũng may mắn giống mày, đóng phim nào là phim ấy hot, vừa được đánh giá tốt, doanh thu vừa cao. Mày nói mà không đặt mình vào hoàn cảnh người khác, những kẻ ăn bữa nay lo bữa mai bọn tao nên làm sao? Chấp nhận số phận? Một năm có bao nhiêu công ty giải trí phá sản, đâu phải mày không biết. Tao thèm được ngây thơ như mày lắm.”
Cố Diệc Minh hơi cau mày: “Bản thân bẩn thỉu, đừng kéo người khác theo cùng.”
“Haha.” Uông Gia Thuỵ bị chửi nhưng vẫn nhởn nhơ. “Lần này tên tuổi mày cũng nổi lên còn gì? Chắc chắn doanh thu phim điện ảnh mới của mày sẽ cao! Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, tiền ai nấy kiếm, hai bên đều có lợi. Hay là... Mày huỷ vụ kiện cáo đi?”
Cố Diệc Minh im lặng, nhìn Uông Gia Thuỵ chằm chằm, rõ ràng là không bao giờ có khả năng đó.
Uông Gia Thuỵ nhún vai, bảo: “Ok, chẳng sao cả. Mất vài triệu tệ rồi kiếm lại sau vậy.”
“Ý tao nói mày tránh xa Dư Bắc ra.”
Khẩu khí của Cố Diệc Minh khác hẳn.
“Ồ? Sốt ruột rồi à?” Uông Gia Thuỵ cũng trở nên nghiêm túc. “Việc này mày không quản nổi đâu.”
“Tao từng cảnh cáo mày rồi, chuyện khác muốn chơi thế nào thì tuỳ, đừng làm bẩn mắt tao là được. Nhưng riêng Dư Bắc, mày tránh xa ra cho bố.”
Uông Gia Thuỵ không khua môi múa mép nữa, trịnh trọng bảo: “Cố Diệc Minh, lần này tao không chơi đùa.”
“Ý mày là gì?”
Mặt mũi Cố Diệc Minh cau có.
“Tao nói rồi, tao thích Dư Bắc, nghiêm túc.”
Cố Diệc Minh tức tới độ bật cười: “Mày ấy hả?”
“Đúng, tao.” Uông Gia Thuỵ chẳng hề có ý định nhượng bộ. “Tao chưa thích ai như thế bao giờ.”
“Thích em ấy? Mày xứng đáng à? Cần tao vạch trần những chuyện khốn nạn của mày không?”
“Tao hối cải không được chắc? Nói ra chính tao cũng không tin, tao đang chết mê chết mệt đây, thấy Dư Bắc rất tuyệt vời, mày cấm nổi?”
Cố Diệc Minh tỏ vẻ ghét bỏ, đáp: “Mày kinh tởm một mình đi, đừng kéo Dư Bắc theo. Em ấy chẳng bao giờ yêu người cùng giới giống mày đâu!”
Uông Gia Thuỵ cười, bảo: “Chuyện riêng tư của Dư Bắc, dựa vào đâu mà mày phán?”
Cố Diệc Minh trả lời ngang ngạnh: “Dựa vào việc em ấy là người của tao, mày không được phép động tới.”
“Người của mày cái gì? Dù tao có gặp bố mẹ Dư Bắc để xin cưới cũng đâu cần hỏi mày đồng ý hay không, nhỉ?”
“Thế à?”
Cố Diệc Minh im lặng nhìn gã, sau đó đột nhiên hô to.
“Út Cưng, ra đây.”
Dư Bắc: “...”
Sao anh ấy biết mình ở đây?
Thú thật là hơi ngượng đấy.
Hai người họ cãi nhau, lôi mình vào làm gì?
Cứ nói về những góc khuất trong showbiz không được hả? Kỳ phùng địch thủ đối đầu trên thương trường, tự dưng quay sang vụ gay gủng gì?
Cảm giác giống kiểu chuẩn bị đi ám sát hoàng đế, nặng nề như thể có đôi chân đầy lông gác trên vai mình á.
“Tổng giám đốc Uông, anh cũng ở đây à?”
Uông Gia Thuỵ trông có vẻ mất tự nhiên, sợ mình nghe thấy mấy “chuyện khốn nạn” mà Cố Diệc Minh nhắc đến hả?
Rút cục là gì nhỉ?
Muốn biết ghê.
Sốt hết cả ruột.
Cố Diệc Minh kéo tay Dư Bắc, để cậu đứng cạnh anh.
“Trả đồ cho gã.”
“Gì cơ?”
Đầu óc Dư Bắc vẫn chưa nhảy số.
“Thứ gã tặng em.”
“À, à.”
Dư Bắc lấy chiếc hộp kia ra, sau đó ớ một tiếng.
“Sao anh biết anh ta tặng quà sinh nhật cho em? Anh gắn camera trên người em hả?”
“Dăm ba cái chiêu trò của Uông Gia Thuỵ, anh còn lạ chắc? Đầu tiên là tặng đồ đắt tiền rồi cưa đổ, chơi chán thì đổi người khác.”
Dư Bắc tiếc nuối giao nộp.
“Đắt lắm ó...”
Mặt Cố Diệc Minh đen như đít nồi.
“Nhà mình thiếu tiền à? Cần thứ đồ bẩn thỉu của gã hả?!”
“Ờm...” Dư Bắc đầu óc đang quay mòng mòng, chợt giật mình. “Đệt, Cố Diệc Minh, sao anh hiểu Uông Gia Thuỵ rõ thế? Anh ta từng theo đuổi anh?!”
Nói xong cậu nấc một cái đầy mùi rượu.