Cơ quan hành chính của Mỹ kiểm soát việc ra vào cực kỳ nghiêm ngặt. Tuy đoàn phim đã được cho phép, song vẫn phải kiểm tra thông tin từng thành viên một. Đạo diễn dẫn người vào trong trao đổi, những người khác xếp hàng ở ngoài.
Dư Bắc đứng đầu tiên.
Về chuyện xếp hàng, Dư Bắc luôn tích cực dẫn đầu, không chịu xếp sau kẻ khác, chỉ đứng trước.
Ví dụ như lúc lấy cơm hay giật comment đầu.
Bây giờ mà có nắm hạt dưa thì phê.
Dư Bắc đành buồn chán nghịch ngón tay.
Chiếc Lamborghini của Cố Quân Nho dừng ở bãi đỗ xe cách đó không xa, toát ra sức sống mãnh liệt, khuyến khích mọi người tích cực vươn lên.
Dư Bắc nghiêng đầu thảo luận kịch bản với Kỷ Vi Vi.
Một bàn tay đặt lên vai cậu.
“Đi theo anh.”
“Ai vậy?” Dư Bắc không ngoảnh lại.
“Em cứ vờ vịt đi.”
“...”
Dư Bắc quay đầu, nối gót theo sau Cố Diệc Minh, bước vào cửa rồi đi qua một đại sảnh dài hun hút.
Đã vài ngày không gặp mà Cố Diệc Minh chẳng thể hiện gì cả.
Nhìn Uông Gia Thuỵ kìa, lời ngon tiếng ngọt tuôn ra như viết văn.
Không biết viết thì chép trên mạng cũng được.
Haiz...
Trận cãi nhau mấy hôm trước khiến mình và Cố Diệc Minh càng ngày càng xa cách.
Mình chẳng buồn tí nào.
Hơn nữa còn phát hiện rằng có vẻ như anh của Cố Diệc Minh cũng đẹp trai ngang ngửa anh ấy.
Lại còn thêm ưu điểm biết nấu ăn.
Tám năm tới, mình chuẩn bị đổi người để yêu rồi.
“Em kêu Uông Gia Thuỵ đến hả?”
Cố Diệc Minh không quay đầu lại, nghe giọng khá nghiêm túc.
Dư Bắc ngắm tấm lưng chuyển động theo từng bước chân của anh, vừa rộng vừa mạnh mẽ.
Cái lưng đẹp vậy, không xăm mấy chữ “Tận Trung Báo Quốc” đúng là đáng tiếc thật.
“Gì mà em kêu đến? Tự anh ta mò tới, liên quan gì đến em?”
Chuyện này không đời nào Dư Bắc nhận.
Mình chẳng tiết lộ chút thông tin nào, thậm chí còn vô tình lừa Uông Gia Thuỵ đi Moscow.
“Nó không tới tìm em thì tìm ai nữa?” Cố Diệc Minh ngừng lại rồi nói tiếp. “Giờ nó ở cùng khách sạn với đoàn phim tụi mình hả?”
“Đúng.”
“Em không ngăn cản, đuổi nó đi à?”
Dư Bắc hậm hực.
“Em lấy tư cách gì để cấm anh ta? Khách sạn không phải của em, anh ta muốn ở thì ở, đâu đến lượt em đuổi...”
“Em nói đỡ cho nó?”
Cố Diệc Minh đứng lại.
“Em chỉ nói sự thật.” Dư Bắc lầm bầm.
Cố Diệc Minh nhìn Dư Bắc, nét mặt phức tạp: “Nếu em không để ý tới nó, nó ở lại cũng có nghĩa lý gì? Chắc chắn nó sẽ biết khó mà lui, tự cút đi.”
Cố Diệc Minh đánh giá thấp gay quá.
Tụi này toàn thấy trai* là lên thôi.
(*Chỗ này chơi chữ, “khó” và “trai” đọc giống nhau.)
Dư Bắc bực, chẳng nói gì.
Cố Diệc Minh hống hách quá.
Bình thường mình để mặc anh ấy làm mưa làm gió quen rồi.
Tại sao mọi chuyện đều phải răm rắp nghe theo Cố Diệc Minh?
Chưa nói đến việc mình nhiều lần từ chối Uông Gia Thuỵ, kể cả mình có nhận lời anh ta thì cũng là yêu nhau danh chính ngôn thuận.
Có vấn đề gì à?
Dù mình yêu mười người cũng đếch thành vấn đề.
Mình gõ chữ nhanh, thêm vài mối tình qua mạng thì đã sao nào?
Chắc Cố Diệc Minh biết Dư Bắc giận, thái độ bèn dịu xuống một chút.
“Út Cưng, sau này em đừng nói chuyện với Uông Gia Thuỵ nữa.”
Dư Bắc muốn chửi anh.
Rõ ràng Cố Diệc Minh đang mượn cớ sinh sự, không màng lý lẽ, rạch mặt ăn vạ.
“Cố Diệc Minh, anh thích xía mũi vào việc của người khác quá đấy. Đừng quên chúng ta đã chia tay rồi, em nói chuyện với ai chẳng tới lượt anh quản lý. Em cũng đếch bắt cá hai tay, anh dựa vào đâu mà phê bình em?”
“Em nói gì vậy?” Cố Diệc Minh tỏ vẻ đàng hoàng. “Anh là sếp em, có quyền ngăn em giao du với kẻ lý lịch xấu. Em là nghệ sĩ, danh dự của em bị tổn hại đồng nghĩa với việc danh dự công ty bị tổn hại. Em đã ký hợp đồng ràng buộc cùng công ty.”
Dư Bặc nghẹn họng.
Xì.
Còn bày đặt sếp nữa chứ.
Cố Diệc Minh lôi vụ này vào thì mình đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Mẹ kiếp, Cố Diệc Minh quá giỏi chèn ép người khác.
Đây là cái thói độc ác của đám chủ nghĩa tư bản bọn họ!
Cố Diệc Minh và Dư Bắc cùng bước vào một văn phòng.
“Em biết sai chưa?”
“Không sai gì sất.”
“Năm triệu tệ tiền cát-xê của em mất rồi.”
“Tại sao?!”
“Đền bù hợp đồng.”
“Em sai! Em sai, ok??? Đừng bắt chẹt em nữa, tổng giám đốc Cố, đại ca. Nhà em trên có bố mẹ già, dưới còn con nhỏ, anh nể tình xưa nghĩa cũ được không? Một ngày làm vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa...”
Trên bàn làm việc xuất hiện một cái đầu trọc lốc. Ban nãy ông ta nằm gục xuống, Dư Bắc cứ tưởng là đèn bàn.
“Chúng ta đến đây làm gì?”
Cố Diệc Minh đáp: “Xin vào trong, lười xếp hàng.”
“Ồ, đi cửa sau.”
Có Cố Diệc Minh tương đương sở hữu phần mềm hack.
Cố Diệc Minh tiến lên phía trước, bô lô ba la với chuyên viên đầu trọc.
Chuyên viên gật đầu, sau đó chỉ vào Dư Bắc, hỏi một câu. Dư Bắc nghe được hai từ quan trọng “cãi nhau” và “cho phép“.
“Ông ấy nói gì vậy?”
Cố Diệc Minh phiên dịch: “Ông ấy hỏi có phải ban nãy tụi mình cãi nhau không? Nếu thế thì không được vào.”
“Oh no, no, no...”
Dư Bắc lắc đầu phủ nhận, ôm lấy cánh tay Cố Diệc Minh.
“Chúng tôi ổn! Quan hệ rất rất tốt!”
“Ok.”
Chuyên viên nửa tin nửa ngờ, ra hiệu xin mời.
Cố Diệc Minh đưa mấy tờ giấy cho ông ta, Dư Bắc chẳng nhìn rõ bên trên viết gì.
Chứ thật sự không phải không hiểu.
Chuyên viên kiểm tra trên máy tính rồi lại bô lô ba la với Cố Diệc Minh một lát.
Cố Diệc Minh quay đầu lại, bảo: “Ông ta cần giấy tờ của em, mang hộ chiếu chứ hả?”
Dư Bắc lục túi, chẳng tìm thấy đâu.
“Hình... Hình như Tiểu Bạch giữ?”
Cố Diệc Minh nhìn cậu bằng ánh mắt khinh bỉ.
Sau đó lôi hộ chiếu của cậu ra từ túi mình.
“Sao anh lại cầm?”
Cố Diệc Minh đưa cho chuyên viên, nói: “Nếu một trong hai đứa bọn em đáng tin cậy thì anh cũng chẳng cần cầm. Không có hộ chiếu, anh xem em về nước kiểu gì.”
“Đến đại sứ quán làm lại là xong chứ sao?”
Cố Diệc Minh liếc cậu: “Không có giấy tờ tuỳ thân, Mỹ tra xét gắt lắm. Cục Điều tra Liên bang có người chuyên môn phụ trách việc này, nếu em bị phát hiện ra là nhập cảnh trái phép, còn thiếu giấy tờ tuỳ thân, họ sẽ tóm cổ em, tống sang châu Phi làm thuê.”
Dư Bắc lau mồ hôi trên trán.
Cố Diệc Minh cố ý doạ mình đúng không?
“Anh đừng nói linh tinh.”
“Anh không doạ nhé. Hay em cứ thử xem?” Cố Diệc Minh mắng cậu. “Cái gì cũng để rơi vãi được, sao không quên luôn chính mình đi?”
Nghe quen ghê, y hệt lúc Dư Hương Liên mắng Dư Bắc.
“Dăm ba cái việc lặt vặt có thể em sơ ý, nhưng những chuyện quan trọng, em chưa từng quên trước quên sau. Anh thấy em làm mất thứ gì đáng giá bao giờ chưa?”
“Không ấy hả?” Cố Diệc Minh lầm bầm. “Em đánh rơi anh rồi.”
Dư Bắc chẳng nghe rõ.
“Gì cơ?”
Chuyên viên đầu trọc cắt ngang, nói chuyện với Cố Diệc Minh, rồi anh điền một tờ phiếu.
Ông ta hỏi Dư Bắc một câu, cậu bèn nhìn Cố Diệc Minh.
“Ông ta nói gì vậy?”
“Hỏi em có sẵn sàng tuân thủ luật và điều lệ, thực hiện nghĩa vụ ghi trên bản cam kết không?”
“Tất nhiên!”
Dư Bắc ngồi thẳng lưng.
Chuyên viên đầu trọc chắc hẳn có thể nhận thấy mình là một em bé ngoan tuân thủ pháp luật.
Dư Bác bị hỏi thêm vài câu lung tung rồi Cố Diệc Minh giúp cậu điền giấy tờ, cuối cùng chuyên viên mới đóng dấu lên đó.
“Chúc mừng!”
Chuyên viên đầu trọc đứng dậy, bắt tay Dư Bắc.
Cậu gượng cười, bắt tay với ông ta.
Đâu phải được vào Nhà Trắng.
Có gì đáng chúc mừng?
Sau khi giải quyết ổn thoả, Cố Diệc Minh nhét giấy tờ vào túi, rời khỏi phòng cùng Dư Bắc.
“Rút cục cũng xong à?”
“Đúng.”
“Lâu thế, thà xếp hàng cho rồi.”
Các nhân viên trong đoàn đều đã có mặt, đang bố trí phim trường. Dư Bắc đi tập hợp.
Sau khi đạo diễn nói cho họ nghe về cảnh quay, bèn vội vàng bắt đầu.
Cơ quan hành chính ở Mỹ cứ tới giờ tan làm là mọi người sẽ bị mời về hết.
Huống hồ thuê chỗ này tính phí theo giờ. Sau khi Dư Bắc biết giá, thấy xót hết cả ruột.
Chủ nghĩa tư bản tàn ác.
Ơ hay.
Mình xót cái quần què gì?
Đâu phải tiền mình.
May mà khả năng diễn xuất của Dư Bắc đạt chuẩn, hầu hết đều quay một lần là ổn.
Trừ lúc bạn diễn gặp vấn đề, còn không Dư Bắc không NG.
Kỷ Vi Vi, người luôn đưa ra yêu cầu rất cao cho bản thân và bạn diễn, vô cùng sửng sốt.
Cô nhìn Dư Bắc bằng ánh mắt kỳ quặc.
“Tôi đóng mười mấy bộ phim rồi, chưa từng gặp quái vật như cậu... Dư Bắc, cậu ăn kịch bản để lớn hả? Sao những cảnh cậu chưa diễn bao giờ mà diễn phát qua luôn thế?”
“Dùng từ khó nghe quá nha...”
Xin hãy gọi tui là thiên tài.
Thôi, không chém gió nữa.
Thật ra mình nghi ngờ do Cố Diệc Minh thông đồng với đạo diễn.
Dù sao Cố Diệc Minh cũng khoái cái trò đi cửa hậu.
Đám đông vây quanh màn hình giám sát xem một lúc, đạo diễn gật gù tỏ vẻ hài lòng.
“Rồi, chúc mừng Dư Bắc quay xong!”
Đạo diễn khơi mào cho mọi người cùng vỗ tay.
“Hả?” Dư Bắc ngơ ngác. “Quay xong rồi ạ?”
“Đúng, các cảnh có cậu đều đã hoàn thành. Tổng giám đốc Cố bảo ưu tiên cảnh của cậu trước.”
Dư Bắc bừng tỉnh, chẳng trách non nửa tháng nay phải quay ngày quay đêm, hoá ra đạo diễn xếp tất cả các cảnh có cậu lên đầu.
Dư Bắc vốn đã chuẩn bị tinh thần ở Mỹ hai, ba tháng. Phim điện ảnh hầu hết đều tốn ngần ấy thời gian, được đạo diễn sắp xếp như thế thì đã rút ngắn hơn một nửa.
Sau đó Dư Bắc lại quay tuồn tuột như uống thuốc xổ, bớt thêm nửa thời gian nữa.
“Đỉnh!”
“Thần!”
Nhóm Big Boy đứng bên cạnh hô hào ầm ĩ.
Tiêu Thành hét: “Anh Gà Bé, anh lập kỷ lục rồi đấy nhỉ?”
Dư Bắc nghiêng đầu: “Hello, cậu tìm ai?”
“Anh đó.” Tiêu Thành và Dư Bắc đã thân lắm rồi. “Em với Chu Kiêu đã đặt biệt danh mới cho anh! Vốn bọn em định gọi anh là anh Một Phát*, nhưng tổng giám đốc Cố toàn kêu anh là Út Cưng mà? Trên quân Nhất Điều* in hình con gà...”
(Một Phát = Nhất Điều = Quay một phát qua luôn. Nhất Điều là một quân bài mạt chược.)
Mặt Dư Bắc nhăn lại, tràn ngập sự nghi ngờ.
Gà Bé, Vịt Bé cái gì?
Gà tôi bé á?
Vớ vẩn.
Kỳ quặc.
“Tụi em phục anh thật sự, mười lăm ngày đã quay xong một bộ phim điện ảnh. Chậc chậc, ngắn nhất trong lịch sử nhỉ? Ngắn cực sốc, ngắn kinh hoàng, ngắn đến mức không ai ngắn hơn nổi.”
Cậu ta khen tới nỗi khiến Dư Bắc sa sầm mặt mũi.
Súng của mình đâu?
“Cậu mới ngắn.”
Ngoại trừ Cố Diệc Minh, mình không chịu thua kém ai cả.
“Ặc...” Tiêu Thành ngẩn ngơ một lát rồi mới nghĩ ra. “Ý em là thời gian ngắn.”
“Thời gian ngắn cũng không được.”