Nghe đồn hôm đó anh Tiểu Bắc bị tổng giám đốc Cố vác về phòng làm việc.
Sau đó cánh cửa đóng lại.
Cả buổi chiều anh Tiểu Bắc không hề ló mặt ra ngoài.
Hình như còn loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
Phòng nghỉ cách âm tốt vậy, phải gào to thế nào mới vọng ra ngoài được?
Phía trên là tin đồn mà đám nhân viên công ty Thịnh Minh rỉ tai nhau.
Nguồn: Tiểu Bạch, bộ phận tuyên truyền.
...
Lần này Dư Bắc thật sự nát bét rồi.
Chẳng cần giả vờ giả vịt nữa.
Đôi chân cậu giống như chân người mắc bệnh Parkinson.
Vừa đi vừa run lẩy bẩy, bước xiêu xiêu vẹo vẹo.
Cậu rút ra một bài học xương máu.
Nhây thì có thể nhây.
Nhưng ban ngày đừng bao giờ thách thức giới hạn của Cố Diệc Minh.
Nếu không đến tối, anh sẽ thách thức lại giới hạn của mình.
Bản thân Cố Diệc Minh là súc sinh thì đã đành.
Anh ấy cũng chẳng coi mình là người.
Ghì vai mình xuống, nhất quyết bắt phải nói anh ơi em sai rồi.
Không nói thì cứ hùng hục không dừng.
Mình thanh niên cứng thật đấy.
Song nào cứng bằng Cố Diệc Minh.
Có nói hay không, Dư Bắc quên rồi.
Lúc ngâm mình trong bồn tắm, đầu óc cậu trống rỗng.
Thật sự chẳng nhớ nổi.
Moá, không lẽ mình bị Cố Diệc Minh chịch ngu người luôn?
Với danh (dâm) dự (dục) của Cố Diệc Minh, kể cả có nói cũng không dừng lại đâu.
Điều tốt đẹp duy nhất là Cố Diệc Minh cũng mải u mê, quên hỏi cậu nói chuyện cùng ai.
Cố Diệc Minh bước vào phòng tắm, tay cầm hai ly rượu vang.
Dư Bắc nhìn anh là thấy đau mông.
Phản xạ có điều kiện.
Phản xạ* = Làm phản nên bị “bắn”
(*xạ ở đây nghĩa là bắn)
Thôi xong.
Mình cũng đắc tội với giáo viên dạy môn Sinh luôn rồi.
Chẳng biết có bị huỷ bằng tốt nghiệp cấp hai không?
Sợ toá.
“Út Cưng, ban nãy em tuyệt thật đấy. Đúng là anh không nhìn nhầm người.”
Cố Diệc Minh đang khen mình?
“Em tuyệt chỗ nào?”
Dư Bắc chỉ nhớ mình bị lật qua lật lại, đâu có làm được gì?
“Liên tục gọi anh trai, ông xã. Phê vãi!”
Lúc nói câu đó, ánh mắt Cố Diệc Minh sáng lấp lánh.
Trông y như bắn ra tia laser.
“Chém gió.”
Dư Bắc muốn vớt vát chút sĩ diện.
Chắc chắn mình không thể nào làm việc đó.
“Em quên hả? Em còn rên rỉ 'Anh ơi, đừng rời xa em' nữa. Yên tâm, anh không rời xa em đâu. Chưa ăn đủ, sao mà nỡ chứ?”
Nhìn Cố Diệc Minh tỏ vẻ đắc ý kìa.
Phải tạt cho gáo nước lạnh mới được.
“Haiz, em vừa rên vừa gửi voice chat cho người khác đấy.”
Phòng tắm yên ắng mười giây.
Sau đó lại vang lên một đợt kêu gào thảm thiết.
...
Tối hôm ấy, Dư Bắc nhũn như con chi chi, được Cố Diệc Minh bế ra khỏi phòng tắm.
“Đồ khốn Cố Diệc Minh, tiết chế mà anh đã hứa đâu?”
Dư Bắc uể oải mắng.
“Anh tiết chế rồi.” Cố Diệc Minh hùng hồn cãi. “Em không phát hiện ra anh chịch nhẹ hơn rất nhiều à?”
“...”
Hôm sau, Cố Diệc Minh dậy rõ sớm, tới thẳng toà án, cùng luật sư xuất hiện tại phiên toà với tư cách nguyên đơn.
Khi Dư Bắc tỉnh dậy đã là buổi chiều.
Cậu chẳng muốn ăn gì, no rồi.
Nếu nói chỉ thấy đau thôi thì chính là ăn mày được cho miếng xôi gấc lại còn chảnh chó.
Thật ra Cố Diệc Minh càng ngày càng thành thạo...
Nhưng lòng dạ con người tham lam.
Dư Bắc muốn có một người bạn trai đúng nghĩa, chứ không phải một cái máy đóng cọc chẳng hề biết mệt mỏi.
Cố Diệc Minh tuy mắc bệnh trai thẳng giai đoạn cuối, song vẫn cứu được.
Ít nhất thì anh muốn mình gọi bằng những từ thân mật, tức là trong lòng tồn tại nỗi khát vọng.
Vậy sao Cố Diệc Minh không gọi mình theo kiểu tình tứ nhỉ?
Chẳng còn gì khác ngoài “Út Cưng“.
Lúc trên giường mà kêu “Út Cưng” nghe dị vãi.
Dư Bắc luôn có cảm giác như người đang cày cấy đằng sau là phụ huynh mình.
Dạo gần đây Cố Diệc Minh chỉ bổ sung thêm chút kiến thức giường chiếu.
Hoàn toàn không nghĩ gì đến chuyện yêu đương.
Nhắc tới tình yêu tình báo...
Hình như hôm nay “bạn gái tin đồn” của Cố Diệc Minh ra hầu toà?
Dư Bắc suýt quên, vội vàng lên mạng hóng hớt.
Vẫn chưa có kết quả.
Nhưng chủ đề “Cố Diệc Minh khởi kiện Chương Tử Oánh” đã chễm chệ trên đầu bảng tìm kiếm nóng.
Dân cư mạng khắp mọi nơi đổ về hít drama.
Nơi nào có biến, nơi đó là giang hồ.
Tổng kết tình hình, đám thuỷ quân mà Chương Tử Oánh mua chiếm thế thượng phong, vì bọn họ làm việc từng giờ từng phút, còn Cố Diệc Minh không phải nghệ sĩ phát triển theo hướng thu hút fan là chính, vậy nên fan cứng của anh cũng không quy tụ về một fanclub quy củ đàng hoàng.
Người qua đường đã bị dắt mũi.
“Thằng tồi Cố Diệc Minh cút khỏi giới giải trí đi!”
“Làm người đừng Cố Diệc Minh quá.”
“Mãi mãi ủng hộ Bé Oánh, cô ấy đã phải chịu rất nhiều tổn thương. Cố Diệc Minh, ăn trên đồu trên cỗ người ta có thích không?”
“'Ăn trên đầu trên cổ' mới đúng, trình độ văn hoá của thuỷ quân không ổn lắm nhở...”
“Fan Cố Diệc Minh đúng là chủ nào chó nấy, đi khắp nơi bắt nạt, chửi rủa người khác.”
“Cô Chương mua thuỷ quân trước mà?”
“Cá nhân tôi cho rằng dù thế nào cũng không nên kiện người từng đầu gối tay ấp với mình ra toà, khó coi lắm.”
“Người qua đường bày tỏ hơi có cảm giác Chương Tử Oánh bú fame. Nếu không thì sao lúc chia tay không nói, giờ ra cái vẻ đáng thương làm gì?”
“Bé Oánh dám làm vậy à? Cố Diệc Minh có quyền có thế mà. Chắc chắn vì Bé Oánh bị ép vào đường cùng nên mới vạch mặt gã ta!”
“Ai ép cô ta?”
“Mẹ nó.”
“Há há há, chế lầu trên đang chửi bậy đấy à?”
“Haha, thất vọng vì Cố Diệc Minh lắm.”
“Chờ kết quả thôi. Bố mẹ tôi đều thích xem phim của anh ấy.”
“Đạo đức xuống cấp nghiêm trọng rồi, bỏ đi mà làm người.”
“Tôi bỏ từ lâu rồi.”
“Đi từ từ, không tiễn.”
...
Dư Bắc lướt điện thoại, vừa hóng thông báo chính thức và tin tức báo chí, vừa phải so trình độ Ngữ Văn với đám anti.
Bận rộn y như một chú cá đang bơi giữa dòng nước xiết.
Cố Ngư Dân nhìn thấy chắc chắn sẽ lấy “chày” đập mình.
Dư Bắc nhìn màn hình máy tính, ấy thế mà giới truyền thông lại mở live stream ngay bên ngoài toà án.
Sao Cố Diệc Minh vẫn chưa ra nhỉ?
Chẳng lẽ thua kiện?
Ting!
Tiếng cập nhật Weibo.
Thông báo mới nhất trên trang chính thức của Truyền thông Thịnh Minh:
“Phán quyết của toà án, Cố Diệc Minh thắng kiện. Bức ảnh mà Chương X đăng tải lên mạng thực chất là ảnh chụp chung tại phim trường trong thời gian Cố Diệc Minh quay phim. Chương X phạm tội phỉ báng, tình tiết tuy nhẹ nhưng gây ảnh hưởng xấu tới xã hội, toà tuyên phạt Chương X phải đính chính, xin lỗi công khai và đền bù tổn thất tinh thần, danh dự cho Cố Diệc Minh năm triệu tệ.”
Sau đó trang chính thức của toà án cũng công bố bản án hoàn chỉnh.
Các page tin tức đua nhau chia sẻ.
Giới nghệ sĩ trước kia im thin thít như thịt nấu đông, giờ lại nhiệt tình ủng hộ Cố Diệc Minh.
Chỉ có phía Chương Tử Oánh là chẳng ho he gì, chìm vào yên lặng chết chóc.
Trên live stream, rút cục Cố Diệc Minh cũng đã xuất hiện, cửa toà án lập tức bị vây kín.
Cố Diệc Minh chìm trong đống micro của báo đài.
“Cảm ơn sự quan tâm của giới truyền thông, về tình hình cụ thể, chúng tôi sẽ mở một cuộc họp báo nhỏ để giải đáp các thắc mắc. Hiện tại ngài Cố cần nghỉ ngơi, đồng thời xin mọi người đừng chen chúc ở toà án...”
Cố Diệc Minh chật vật trèo lên ô tô. Cửa xe đóng lại, đám phóng viên dí sát tận nơi đòi anh phát biểu ý kiến, cuối cùng xe lăn bánh thì mới chịu ngưng.
Họ đồng loạt chuyển mục tiêu sang kẻ lề mề đi đằng sau, Chương Tử Oánh.
Cô ả đeo kính râm và khẩu trang, được vệ sĩ hộ tống mới thoát khỏi vòng vây.
Trên màn hình có thể thấy Chương Tử Oánh bị kéo lại, không cho đi.
Tụt cả giày mà chẳng thèm nhặt.