Chẳng biết Dư Đại Hoa nghĩ đến chuyện gì, uống rượu mà mặt mũi càng lúc càng ủ dột.
Dư Bắc không hiểu ông đang buồn điều gì.
Lẽ nào bố không đồng ý cho mình và Cố Diệc Minh yêu nhau?
Thật ra bố mẹ nghĩ quá lên rồi.
Bản thân Cố Diệc Minh còn chưa đồng ý, đâu tới lượt họ âu sầu.
Yêu đương phiền phức lắm, phải xếp hàng đợi người ta gật đầu.
Dư Hương Liên không chịu nổi cảnh Dư Đại Hoa cứ thở dài thườn thượt, bèn đi vào bếp rồi gọi ông theo.
“Dư Đại Hoa, bê hộ tôi bát canh, nóng quá...”
Dư Bắc suỵt một tiếng với Cố Diệc Minh, sau đó rón rén đứng dậy.
“Dư Đại Hoa, ông còn ý kiến gì về chuyện của tụi nhỏ nữa à? Nếu ông vẫn lăn tăn thì nói thẳng ra, đừng ngồi ngoài kia than ngắn thở dài.”
Dư Hương Liên nhỏ giọng phê bình ông xối xả.
Đối diện với bà, Dư Đại Hoa chẳng vênh vang nổi.
“Đâu có.” Ông chép miệng. “Tôi chỉ đang suy ngẫm, thấy hơi sai sai.”
“Làm sao?”
Dư Đại Hoa thở dài, đáp: “Tôi thấy... Cố Diệc Minh săn sóc Dư Bắc quá.”
“Ý ông là gì?” Dư Hương Liên hỏi. “Tụi nhỏ tình thương mến thương thắm thiết không được chắc? Lẽ nào ông định phá bĩnh?”
“Bà không hiểu...” Dư Đại Hoa nói có sách, mách có chứng. “Tôi tra trên mạng rồi, trong mối quan hệ như bọn nó, ai mà được cưng chiều hơn sẽ là... là ấy...”
“Gì cơ?”
“Thì ấy ấy.”
Dư Đại Hoa khó mở miệng, cứ lắp ba lắp bắp mãi.
“Rút cục là cái gì?”
“Nằm... nằm dưới*.”
(*Đồng âm khác nghĩa với “nấu mì”)
“Tôi còn nấu cả tỉ món đây này, nấu mì thì sao? Ặc...” Dư Hương Liên quát: “Dư Đại Hoa, ông muốn chết hả? Nói năng bậy bạ!”
“Tôi có nói bậy đâu!”
Hai tiếng bốp bốp vang lên, giọng Dư Đại Hoa ỉu xìu xìu: “Tôi đọc trên mạng đấy chứ. Dù thế nào Dư Bắc cũng là con trai tôi, cứ nghĩ đến việc nó... nó bị người ta bắt nạt ở trên giường, lòng tôi lại thấy hơi khó chịu.”
Dư Bắc sốc.
Dư Đại Hoa am hiểu ra phết, còn phân biệt được công thụ nữa.
Bố không biết con trai bố mạnh mẽ nhường nào à?
Sớm muộn gì Cố Diệc Minh cũng bị con đè, khóc lóc xin tha.
Dư Bắc rất muốn bảo bố rằng bố nghĩ nhiều quá rồi.
Tấm thân con còn trong trắng.
Song hình như đó chẳng phải chuyện gì vẻ vang.
Dư Hương Liên im lặng một lát.
“Ông thích nghĩ như nào thì nghĩ. Dù sao Dư Bắc và Cố Diệc Minh đều là đứa ngoan ngoãn, hiền lành, không làm việc gì xấu, ông rỗi hơi à mà quan tâm đôi trẻ ai trên ai dưới?”
“Biết là thế... Nhưng tôi vẫn mong Dư Bắc ở trên, giúp cho nhà họ Dư chúng ta nở mày nở mặt đôi chút.”
“Ông am hiểu nhỉ...” Phòng bếp yên ắng trong phút chốc. “Dư Đại Hoa! Ông không từng léng phéng sau lưng tôi đấy chứ?”
“Tôi... Tôi thì léng phéng gì?! Tra trên mạng mà... Bà ăn nói vớ vẩn...”
“Tốt nhất là vậy.”
Dư Hương Liên đi trước, giục Dư Đại Hoa.
“Ông mau bê canh ra!”
Được vợ khai sáng, Dư Đại Hoa nhẹ nhõm hơn nhiều, tiếp tục sát phạt với Cố Diệc Minh.
Chưa tới mười phút, ông đã khoác vai Cố Diệc Minh, gọi “chú em“.
Cố Diệc Minh vẫn còn chưa đỏ mặt.
Dư Bắc nghi ngờ thứ anh uống là nước lọc.
“Bố! Loạn hết cả vai vế rồi!”
Bố mẹ làm cậu bực quá.
Dư Hương Liên nhận anh nuôi cho cậu, Dư Đại Hoa lại nhận hẳn chú nuôi.
Chỉ qua một bữa cơm mà vai vế của Cố Diệc Minh đã tăng vọt.
“Loạn cái gì? Bố mày và chú em Cố Diệc Minh đây có duyên, tâm sự một phen, hận gặp nhau quá muộn, tuổi tác không thành vấn đề. Chi bằng hôm nay hai anh em ta mời Quan nhị gia* chứng giám để kết nghĩa kim lan, sau này cùng nhau trừ gian diệt ác...”
(*Quan Vân Trường)
Dư Hương Liên nghe chẳng lọt lỗ tai, sai Dư Bắc và Cố Diệc Minh: “Hai đứa kéo ông ấy vào phòng, quẳng lên giường là xong. Bố các con hễ say lại thích văn vở.”
Dư Đại Hoa say mèm, không còn sức giãy giụa, chỉ nằm trên giường lẩm bẩm muốn kết bái huynh đệ với Cố Diệc Minh, một phút sau đã bắt đầu ngáy khò khò.
Đến tận buổi tối, Dư Đại Hoa cũng chưa tỉnh. Cơm nước xong xuôi, Dư Bắc và Cố Diệc Minh làm vệ sinh cá nhân rồi chui vào chăn đi ngủ sớm.
Mùa đông ở phương Nam rét ẩm, cắt da cắt thịt. Dư Bắc không dám mở điều hoà, sợ lại chảy máu mũi vì bị ̶c̶̶h̶̶ị̶̶c̶̶h̶ khô, đành coi Cố Diệc Minh như lò sưởi.
“Út Cưng.”
“Dạ?”
Cố Diệc Minh rầu rĩ hỏi: “Người bạn học em từng đưa về nhà là ai?”
Gòy, anh ấy vẫn lấn cấn vụ này.
Không quên được đúng không?
“Thì là... bạn thân đó...” Dư Bắc nói. “Ý anh bảo đứa nào cơ?”
“Moá, không chỉ có một đứa?” Cố Diệc Minh suýt nữa gào ầm lên.
“Khẽ chứ!” Dư Bắc chẳng giải thích. “Chơi với một hội bạn thì sao? Đông vui biết mấy.”
“Còn chơi cùng nhau?!” Cố Diệc Minh sắp phát điên. “Bọn em bừa bãi thế?”
“Cố Diệc Minh, anh cố tình bới lông tìm vết à?”
Nói như người ta chơi tập thể ấy.
“Anh bới lông tìm vết cái gì? Là em không biết kiềm chế, kết giao lung tung.”
“Ơ kìa... Hồi cấp ba anh không có bạn thân hả?”
“Không.” Cố Diệc Minh trả lời thẳng thừng. “Anh chỉ có duy nhất một người bạn tốt là em.”
“Em đếch tin.”
“Thật đấy! Trước khi vào đại học, anh toàn học bên Mỹ, chẳng thân thiết với ai. Anh chỉ có mình em thôi, Dư Bắc.”
Ngẫm lại thì Cố Diệc Minh nhiều tật xấu.
Cũng không lạ gì.
Hơn nữa cả lối sống lẫn phương diện tình cảm của anh đều sạch sẽ thái quá. Dù là Tần Phong và Hạ Nhất Phàm ở chung phòng ký túc xá, nhưng anh cũng không nhiệt tình, thân thiết như với Dư Bắc.
“Rồi, anh thắng... Lớn lên ở Mỹ mà nói vẫn chuẩn giọng miền Bắc...”
“Người nhà anh dân miền Bắc.”
Cố Diệc Minh đột nhiên quay sang, xoay mặt Dư Bắc qua.
“Út Cưng.” Biểu cảm của Cố Diệc Minh rất kỳ quái. “Em... không chơi trò đó với bọn họ đấy chứ?”
“Gì cơ?”
Dư Bắc ngơ ngác trong giây lát, sau đó hiểu ngay.
“Đồ khốn Cố Diệc Minh, anh nghĩ em là loại người nào?”
“Anh có nghĩ em vậy đâu, chỉ xác nhận cho rõ ràng thôi!” Cố Diệc Minh lầm bầm. “Ai bảo em điêu luyện thế...”
Dư Bắc tức tới nỗi muốn bật cười.
“Cố Diệc Minh, anh lớn lên bên Mỹ nên không biết.” Dư Bắc cố tình nói. “Ở đây, đám con trai trưởng thành cùng nhau, chuyện cả phòng ký túc xá cùng quay tay rất là bình thường. Thổi kèn hộ có là gì?”
Cố Diệc Minh như thể nghe thấy điều gì sốc lắm.
Đứng hình tại chỗ.
Anh nhìn Dư Bắc, sắc mặt liên tục thay đổi.
“Em...” Cố Diệc Minh nhíu mày. “Em từng thử rồi?”
Đây là một câu hỏi nguy hiểm.
Tuy mình muốn chọc Cố Diệc Minh buồn nôn chơi.
Song nếu mình trả lời “Đúng” thì có khả năng Cố Diệc Minh sẽ nổi điên, bóp gãy mình mất.
“Em...” Dư Bắc nói nửa vời. “Em nghĩ đã.”
“Còn phải nghĩ nữa hả? Có là có, không là không. Em khai mau.”
“Bao nhiêu lâu rồi, em cần nhớ lại chứ?”
Cố Diệc Minh mất bình tĩnh, vươn hai tay giữ lấy vai Dư Bắc.
“Từng thử.”
Dư Bắc chớp chớp đôi mắt tỏ vẻ ngây thơ vô tội.