Lại Lên Hot Search Vì Bị Thần Tượng Thả Thính

Chương 116: Chương 116: Kẹo bạc hà




“Cái quái gì cơ?”

Sao Dư Bắc lại cảm thấy mấy người này thông đồng với nhau, lén giấu giếm rất nhiều bí mật nhỉ?

“Khụ.”

Vương Canh Thạc gõ bàn phím, tra cứu tư liệu trong máy tính.

“Người bệnh có quyền được biết về bệnh tình của mình, do vậy dù tôi đã hứa với Cố Diệc Minh rằng sẽ giấu cậu nhưng điều đó đi ngược lại nguyên tắc nghề nghiệp của tôi. Kết quả kiểm tra lần trước cho thấy cậu mắc chứng loạn thần kinh chức năng nhẹ và trầm cảm cấp độ 2.”

“Gì cơ?!”

Khuôn mặt Dư Bắc tràn ngập nghi ngờ: “Anh nhầm bệnh án hả?”

Vương Canh Thạc đáp: “Tôi sẽ không mắc lỗi sơ cấp như vậy đâu.”

“Trầm cảm???” Dư Bắc cau mày. “Anh nhìn tôi xem có chỗ nào giống bị trầm cảm không? Ngày nào tôi cũng vui như Tết ấy.”

Tên lang băm này bày trò gì đây?

Gã nhìn ai cũng thấy bị bệnh đúng không?

Vương Canh Thạc giải thích: “Tuy dấu hiệu của bệnh trầm cảm hầu hết đều là buồn bã, ủ rũ nhưng phần lớn thời gian người bệnh sẽ chẳng có biểu hiện gì khác những người bình thường.”

“Đùa à?” Dư Bắc thấy buồn cười. “Vậy anh nghĩ tại sao tôi lại mắc trầm cảm?”

“Rất khó để khẳng định nguyên nhân cụ thể. Theo nghiên cứu về trầm cảm tính đến thời điểm hiện tại, nguyên nhân liên quan tới yếu tố di truyền, các chứng bệnh và tổn thương thần kinh. Tóm lại là do cơ thể cậu có sự thay đổi, dù cho cậu vẫn vui vẻ như bình thường. Tôi hỏi cậu, cậu có từng đè nén cảm xúc trong một thời gian dài, chẳng dám thể hiện ra không?”

“Khô... Hình như có.”

Dư Bắc sờ cằm, ngẫm nghĩ.

Đè nén cảm xúc...

Là lúc mình thích Cố Diệc Minh mà?

Ngần ấy năm mình chẳng dám tỏ tình, ngày nào cũng giả vờ làm trai thẳng, sợ bị Cố Diệc Minh phát hiện ra, phải cật lực kiềm chế.

“Ặc, yêu nhưng không dám nói thì có tính là kìm nén không?”

“Đương nhiên rồi. Nếu đè nén cảm xúc quá độ sẽ ảnh hưởng đến việc não tiết ra chất dẫn truyền thần kinh và hormone, không được giải toả trong một thời gian dài, rất có khả năng dẫn tới rối loạn điều tiết, thậm chí gây bệnh.”

Nói cũng bài bản phết.

Lẽ nào mình yêu thầm Cố Diệc Minh thôi mà khiến bản thân mắc bệnh luôn?

Người ngoài biết chắc cười mình thối mũi mất.

Kém cỏi quá đi thôi.

“Vậy loạn thần kinh chức năng là gì?”

Vương Canh Thạc đẩy kính, đáp: “Là tên gọi chung của một lớp các rồi loạn tâm thần, bao gồm suy nhược thần kinh, rối loạn lo âu, rối loạn ám ảnh cưỡng chế, chứng ám ảnh sợ hãi,... Còn được gọi là bệnh thần kinh hoặc bệnh tâm thần.”

Như đang chửi mình ấy.

“Chuyên môn của anh có ổn không đấy?... Nếu trường Y hoàng gia gì đó mà biết, chắc chắn sẽ thu hồi và huỷ bằng tốt nghiệp, bắt anh về học lại.”

Vương Canh Thạc chỉ vào đống giải thưởng, giấy chứng nhận được bày trong tủ kính.

“Cậu đang nghi ngờ trình độ chuyên môn của tôi.”

Nghi ngờ là cái chắc rồi, tại chính mình còn chẳng rõ mình mắc bệnh gì.

Thay vì đặt dấu hỏi chấm về bản thân thì thà nghi ngờ người khác cho xong.

“Những triệu chứng anh nói, tôi đều không có. Tôi ăn ngon, ngủ kỹ, khoẻ như voi.”

“Thế à?” Vương Canh Thạc hỏi. “Vậy dạo gần đây cậu có gặp chuyện gì khiến cậu khá tuyệt vọng, thậm chí thấy không còn một tia hy vọng không?”

“... Có.”

Chẳng muốn thừa nhận tí nào.

Bước vào mối quan hệ tình cảm với Cố Diệc Minh chưa được mấy ngày, Dư Bắc đã nản lòng rồi.

Vương Canh Thạc lại đưa ra câu hỏi: “Vậy dạo gần đây có khi nào cậu lo âu, buồn bã, vô cùng suy sụp không? Luôn luôn cảm thấy ngay cả bầu trời cũng xám xịt ấy.”

“... Có.”

Nhột ghê.

“Thời gian này, cậu có từng sụt cân nghiêm trọng không?”

“... Ừm...”

Hồi Tết, sau khi quyết tâm lành làm gáo vỡ làm muôi come out với Cố Diệc Minh, anh ấy bỏ đi, Dư Bắc ở nhà bị sút tận năm cân.

Đệt.

Tưởng tại mình thất tình cơ, hoá ra vì bệnh hả?

“Vậy cậu có khó điều khiển được cảm xúc, thường xuyên tưởng tượng lung tung không?”

Lẽ nào không phải do mình sở hữu tư duy nhạy bén, tinh nghịch, lém lỉnh ư?

“Đừng nói nữa...”

Mẹ kiếp.

Sao nói gì cũng chuẩn thế?

Dư Bắc cảm thấy như mình bị hết mũi tên này đến mũi tên khác găm vào tim.

“Vậy thì đúng rồi.” Vương Canh Thạc ghi chép lại, bảo. “Giống y hệt lời Cố Diệc Minh kể. Chẳng qua bệnh vẫn còn nhẹ, nếu để nặng hơn thì sẽ xuất hiện các triệu chứng nghiêm trọng như lo âu, giảm trí nhớ,...”

“Việc đó mà Cố Diệc Minh cũng biết hả?”

Vương Canh Thạc gật đầu: “Lúc trước Cố Diệc Minh từng xin tôi tư vấn, về sau anh ta giúp tôi ghi chép các hành vi của cậu bất cứ khi nào có thể. Cậu đừng trách tôi, là Cố Diệc Minh kêu tôi phải giấu nhẹm đi. Đôi khi giấu giếm đúng là có lợi cho trạng thái tâm lý của bệnh nhân hơn.”

Vương Canh Thạc lấy một chiếc máy ghi âm, bật lên, giọng một người đàn ông phát ra.

“Bác sĩ không được phép giấu bệnh nhân về bệnh tình của họ. Giờ tôi ghi âm lại, nếu xảy ra chuyện gì, anh phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.”

“Được.” Giọng Cố Diệc Minh.

“Hiện tại, về trường hợp Dư Bắc, tôi đề nghị tiến hành điều trị tâm lý. Thuốc chỉ là thứ hỗ trợ, nếu cho bệnh nhân một môi trường thoải mái, yên ổn thì sẽ nhanh khỏi hơn.”

Cố Diệc Minh đáp: “Tôi làm thế chính là vì suy nghĩ tới điều đó. Út Cưng không thích bệnh viện mà chỗ anh chẳng khác gì nhà xác, em ấy sẽ sợ, do vậy tôi mới bảo anh giấu em ấy. Anh biết phương pháp nào để điều trị thì hãy dạy tôi.”

“Tôi đèn sách bao nhiêu năm mới học được sơ sơ, chẳng lẽ dạy anh một lúc anh đã hiểu? Người thân chỉ có thể dành nhiều thời gian ở bên cạnh bệnh nhân hơn, giữ cho cậu ấy tâm trạng thoải mái, vui vẻ. Phải nhớ kỹ rằng không được cãi nhau với bệnh nhân, tốt nhất là cứ chiều theo, cậu ấy muốn làm gì thì tuỳ.”

...

Trên đường về, Dư Bắc bừng bừng nổi giận.

Bực quá, thích một người đến mức ngã bệnh.

Nhìn mà xem mình yêu Cố Diệc Minh tới nhường nào.

Đồ khốn Cố Diệc Minh.

Tất cả đều tại anh ta.

Đếch muốn nhìn thấy Cố Diệc Minh nữa.

Cách công ty còn một cây số, Dư Bắc bảo tài xế dừng lại, cậu trả tiền rồi xuống xe.

“Chưa đến nơi mà, cậu chắc chắn muốn dừng ở đây chứ?” Tài xế ngoảnh đầu lại, hô.

“Tôi đi dạo một lát.”

Tài xế trông có vẻ cạn lời.

“Đồ điên...”

Sau đó ông ta nhấn ga phóng vèo đi, khiến vũng nước trên đường bắn tung toé, trúng giày Dư Bắc.

Đôi Air Force 1 mới mua dính bùn mất rồi.

Song Dư Bắc chẳng xót ruột tí nào, tiền của Cố Diệc Minh mà.

Dư Bắc đút tay vào túi, chệnh choạng bước trên đường.

Cậu đi mãi, đi mãi rồi cũng tới gần công ty.

Vẫn không muốn gặp Cố Diệc Minh.

Dư Bắc ngồi ở vệ đường, chống tay lên má, nghĩ về nhà cho xong.

Nhưng về nhà thì chắc chắn Cố Diệc Minh vẫn sẽ đến tìm mình.

Trên biển quảng cáo của bến xe bus có ảnh anh ấy, banner ở toà nhà đối diện in hình anh ấy, tờ rơi quảng cáo phim nằm dưới đất cũng là anh ấy.

Sao thế giới này toàn là Cố Diệc Minh vậy?.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể |||||

Phô trương quá.

Đừng nổi tiếng như thế được không?

Trong chớp mắt, bỗng có một người từ đằng xa tiến tới. Ồ, là Cố Diệc Minh thật, các Cố Diệc Minh giả khác đều biến mất.

“Út Cưng!”

Cố Diệc Minh cầm ô, cảm xúc trên khuôn mặt anh hơi thái quá, thậm chí trông khá đáng sợ.

Anh quýnh quáng hét lên: “Em ngồi ngoài đường làm gì???”

“Đi dạo chứ gì. Mệt nên em nghỉ tí.”

“Làm anh chạy khắp nơi để tìm em! Nếu không phải có nhân viên tan làm nhìn thấy em, anh còn chẳng biết em ngồi đây dầm mưa!”

Dầm mưa?

Dư Bắc vừa ngẩng lên đã bị giọt nước to cỡ đầu ngón tay út rơi trúng mặt, Cố Diệc Minh đang cầm ô che cho cậu.

Cậu không để ý.

Bảo sao bị tài xế mắng.

“Anh tìm em làm gì?”

Dư Bắc vẫn chẳng muốn gặp Cố Diệc Minh, muốn tránh thật xa.

Đáng lẽ mình nên giữ khoảng cách với anh ấy từ lâu rồi mới phải.

Vậy thì mình sẽ không mắc bệnh.

“Còn để làm gì nữa? Em ra ngoài cả buổi chiều, gọi điện thoại không nghe, nhắn tin chẳng trả lời. Trời sắp tối rồi, anh không sốt ruột mà được hả?”

Cố Diệc Minh vừa nói vừa kéo Dư Bắc dậy, nắm tay cậu đi về phía cổng công ty.

Trời vẫn đang sấm chớp đùng đùng, tiếng động quá to khiến Dư Bắc không nghe rõ anh nói gì.

Tay Cố Diệc Minh to hơn tay Dư Bắc rất nhiều.

Bị anh lôi đi, cậu không giãy ra nổi, đành lẽo đẽo theo sau.

Cố Diệc Minh kéo Dư Bắc tới bên cạnh, ôm lấy eo cậu, dùng cả ô lẫn thân mình để che cho cậu.

“Cố Diệc Minh, chỗ này gần công ty, bị paparazzi chụp được là anh xong đời.”

“Mưa to như vậy đám thợ săn ảnh không dám ra ngoài đâu!”

Bảo sao bung lụa thế.

Có cơn mưa to che chắn cho mới dám ngang nhiên ôm ấp ngoài đường.

Dư Bắc gần như bị Cố Diệc Minh xách về phòng nghỉ trong văn phòng tổng giám đốc. Vừa bước vào, anh đã lột sạch quần áo của cậu, để cậu đứng dưới vòi hoa sen tắm nước nóng.

Dư Bắc im lặng, mặc cho Cố Diệc Minh kì cọ.

Cảm giác y như lúc Dư Hương Liên làm thịt gà, dội nước sôi vặt lông.

Dù sao thì Dư Bắc cũng chẳng muốn động đậy, cứ kệ anh ấy chà xát vậy.

Tắm xong, Cố Diệc Minh ôm Dư Bắc đi ra ngoài. Anh dùng khăn lau khô người giúp cậu rồi lấy áo tắm mùa đông của mình bọc cậu lại.

Ừm, là gà đắp đất sét nướng.

Cố Diệc Minh để Dư Bắc ngồi trên giường, sấy tóc cho cậu.

“Buổi chiều em đi đâu thế?”

Giọng Cố Diệc Minh nghe có vẻ như muốn mắng cậu nhưng lại nhịn.

Chắc tại mình bị bệnh đấy.

Dư Bắc muốn bật cười cay đắng.

Lâm Bối Nhi nói rất đúng, Cố Diệc Minh đối xử tốt với mình chỉ là vì chăm sóc một người bệnh.

“Đi chơi.”

“Giờ em càng lúc càng vớ vẩn. Mưa to thế mà chạy ra ngoài trời chơi?”

Cố Diệc Minh vẫn vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Đúng là làm khó anh ấy quá.

“Em đói chưa? Ăn viên kẹo lót dạ nhé, xong tí nữa tụi mình đi ăn hàng.” Cố Diệc Minh sờ túi, ngẩng đầu lên nói: “Ướt mất rồi, không ăn được. Nhưng ở ngoài vẫn còn.”

Cố Diệc Minh đặt máy sấy tóc xuống, đi ra ngoài.

Dư Bắc rời giường, khẽ khàng theo sau anh.

Cố Diệc Minh vốc một nắm kẹo trong hộp giấy.

Khi xoay người lại, nhìn thấy Dư Bắc, Cố Diệc Minh giật mình, vội vội vàng vàng đóng nắp hộp, nhét vào ngăn kéo.

“Còn vài cái thôi, ăn hết rồi mua tiếp.”

Anh cười, bóc kẹo, đưa lên miệng cậu.

Dư Bắc không há miệng mà quay đầu đi.

“Em không ăn.”

“Sao vậy? Văn phòng chẳng có gì khác đâu. Tí nữa em gào lên kêu đói là xấu hổ lắm nhé.”

Cố Diệc Minh vẫn kiên quyết đút cho cậu.

Dư Bắc mặt lạnh tanh, nhìn Cố Diệc Minh, sau đó cậu gạt phắt viên kẹo trong tay anh đi.

Viên kẹo tròn vo rơi xuống đất, lăn lông lốc đến bên cạnh chân Cố Diệc Minh.

“Ơ, ai làm gì em mà em giận ghê thế?” Cố Diệc Minh lại bóc một cái khác. “Không có gì để ăn thật đấy, em lót dạ tạm đi.”

“Thuốc này anh thích thì tự đi mà uống.”

Cố Diệc Minh ngớ ra rồi hùng hồn bảo: “Ai nói gì lung tung với em hả? Thuốc gì cơ? Thuốc mê à? Nếu là thuốc, chẳng lẽ anh lại cho em uống?”

“Thuốc điều trị trầm cảm do trường Vương Canh Thạc và trường đại học Oxford hợp tác nghiên cứu.”

Bàn tay cầm “kẹo” của Cố Diệc Minh cứng đờ tại chỗ.

___

Lời tác giả: Kẹo mà các cô đòi đấy... =o=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.