“Tam Nhi, cậu bảo chưa quay xong tài liệu ở Tân Cương mà? Sao về sớm vậy?”
Cố Diệc Minh vẫn chín chắn hơn cả, hỏi những câu đàng hoàng.
“Em ấy à...” Hạ Nhất Phàm trả lời tỉnh bơ: “Về đính hôn.”
Hả?
Dư Bắc đứng hình.
Mình vừa đẩy thuyền, công thụ còn chưa phân biệt được mà đã BE?
Đôi đũa đang gắp đồ ăn của Tần Phong rõ ràng khựng lại, sau đó hắn thu tay về.
Hắn nở nụ cười, như thể nghe thấy chuyện gì mới mẻ lắm.
“Ha, mày ở Tân Cương cả năm là để lừa một em gái bản địa về làm vợ hả?”
“Tổ sư, ai bảo là dân ở đó?”
“Thế ai thích mày vậy?”
Hạ Nhất Phàm giơ tay lên, xoay chiếc nhẫn nằm trên ngón giữa bàn tay trái.
“Yêu nhau nửa năm rồi, cũng đâu thể mặc cho người ta chờ mãi, phải giải quyết chuyện chính.”
Tần Phong bắt lấy tay anh, ngắm nghía chiếc nhẫn kia.
“Thật hay đùa đấy? Con gái nhà người ta sẵn lòng yêu qua điện thoại nửa năm à? Thế có nghĩa lý gì? Lúc nhớ thì ôm hôn cái điện thoại?” Tần Phong trêu. “Chắc mẹ mày làm mối hả?”
Hạ Nhất Phàm có vẻ như bị nói trúng tim đen, nhưng lần này anh không nổi cáu.
“Chẳng còn bé bỏng gì nữa, việc quen nhau qua mai mối rất ổn định, mắt nhìn người của phụ huynh không lệch tí nào.”
Tần Phong cứng họng, bèn tu ừng ực hết nửa chai bia.
“Chuyện gì đây? Chuyện đéo gì đây?”
Tần Phong hơi mất bình tĩnh, nói: “Hồi đi học mày sến lắm cơ mà? Ngày nào cũng lèm bèm lý tưởng với chả lý teo, bảo sẽ cùng người mày yêu phiêu lưu tới những miền đất khác, chu du khắp thế giới. Bố mày nói ước mơ lớn nhất của mình là mua nhà, cưới vợ, mày còn khinh thường, giờ mày lại chấp nhận mối lái? Lý con mẹ nó tưởng đâu?”
“Bé bỏng gì nữa cho cam, không tìm thấy nửa kia đồng điệu về tâm hồn thì kết hôn, sinh con cũng được.” Hạ Nhất Phàm uống cạn một cốc. “Con người ta bắt buộc phải trưởng thành.”
“Mày đùa tao chắc?”
Cố Diệc Minh kéo tay hắn: “Tần Phong.”
“Đại Ca, em nói sai à? Em coi thường cái loại này, mở miệng ra là giảng đạo lý nhưng trở mặt nhanh như trở bàn tay.”
Tần Phong nhíu mày, châm thuốc, quẳng bật lửa lên bàn, rít một hơi thật sâu.
Hạ Nhất Phàm mặt không cảm xúc, bình tĩnh đáp: “Tao thấy mày ghen tị thôi. Giỏi thì tìm vợ mà lấy.”
“Việc đấy ai không làm được? Bố nói cho mày biết, trong trường có nhiều em khoá dưới xinh xắn thích tao lắm, một tháng bố đổi ba lượt bạn gái!”
Tần Phong rung đùi.
Dư Bắc thấy tuy anh uy phong lẫm liệt, nhưng thực chất chỉ đang tỏ vẻ.
“Mày lăng nhăng thế còn nói tao cái đếch gì?” Hạ Nhất Phàm cười khẩy.
“Giống nhau chắc?” Tần Phong bỏ chân xuống. “Tao yêu thôi, hai bên đều tình nguyện, chia tay trong êm đẹp, không hại đời con nhà người ta. Mày thì sao? Là chuyện cả đời của cô gái kia đấy, mày có phải người không?”
Hạ Nhất Phàm bật cười.
“Tao với cô ấy được phụ huynh giới thiệu, song cũng yêu một thời gian rồi. Bọn tao dành tình cảm cho nhau, sau này gia đình sẽ hạnh phúc. Sao nói nghe như kiểu tao bị ép cưới, khiến đời cô ấy lỡ làng vậy?”
Tần Phong hết đường đối đáp.
“Mày có tiền không? Ngay cả một tác phẩm cũng chẳng có, bắt người ta cạp đất cùng mày à? Cái tã không mua nổi còn đòi lấy vợ, sinh con!”
Hạ Nhất Phàm trả lời thản nhiên: “Nhà tao giàu.”
“...”
Tần Phong vỗ trán: “Sao tao lại quên mày có ông bà bô tốt nhỉ? Mày ăn mặc thế này, tao tưởng nhà mày phá sản rồi cơ. Mừng hụt.”
“Mồm thối cút ngay. Tiền nhà tao đủ cho thằng nghèo rớt mùng tơi như mày tiêu tám đời.”
“Bố lười, đéo thèm chửi mày!”
Nét mặt của Tần Phong thay đổi, anh tươi cười nhìn Dư Bắc, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn.
“Út Cưng, không làm em sợ chứ? Anh ngứa mắt nó thôi. Hì hì, ăn đi, ăn đi.”
Dư Bắc vẫn nghệt ra.
Dân Tứ Xuyên đều biết bộ môn nghệ thuật biến diện hả?
Tần Phong vừa gắp thịt bò cho cậu, vừa nói: “Mấy đứa bọn mình, Đại Ca chẳng thay đổi mấy, nhìn đã biết là người làm chuyện lớn, anh với Hạ Nhất Phàm tiều tuỵ đến mức này rồi. Hâm mộ em ghê, khuôn mặt em như kiểu trường sinh bất lão ấy. Bình thường ăn nhiều đồ bổ lắm đúng không?”
“Đâu có...”
Thật ra Dư Bắc thấy Tần Phong nói chẳng sai.
Nhưng sao mình lại đỏ mặt vậy nhỉ?
Mình có ăn cái gì không nên ăn đâu.
“Em no rồi, không thể nhồi nhét thêm nữa.”
Bụng no, miệng vẫn thòm thèm.
Song không nói ra được, vì dù sao cũng mới gặp nhau lần đầu sau bao năm xa cách, không thể để họ nghĩ mình ăn thùng uống vại.
Nghệ sĩ sở hữu ba triệu người hâm mộ trên weibo chẳng lẽ không cần giữ hình tượng ư?
Mình đúng là một chàng trai biết suy tính thiệt hơn.
Ăn bữa cơm này hết hai tiếng đồng hồ. Lúc thanh toán suýt nữa Tần Phong lại đánh nhau với Hạ Nhất Phàm, Hạ Nhất Phàm nằng nặc đòi trả tiền, Tần Phong nhất quyết không lấy, kêu không nể mặt, coi thường hắn. Hạ Nhất Phàm mắng “Đồ sĩ diện, sống chi cho cực thân” rồi mới chịu thôi.
“Mọi người tới mà chẳng báo trước, tụi mình không đi đánh chén một bữa thịnh soạn được, phèn quá...”
Tần Phong ôm cổ Dư Bắc, tiễn họ ra ngoài.
“Lão Tam đi đâu? Bọn tôi đưa cậu về trước.” Cố Diệc Minh hỏi.
Hạ Nhất Phàm im lặng chốc lát, đáp: “Em vẫn chưa có chỗ ở, hay anh cứ thả em xuống khách sạn nào cũng được.”
“Không ổn!” Tần Phong là người phản đối đầu tiên. “Thằng đần này ở khách sạn làm trò gì? Chắc hẹn chịch đấy!”
Hạ Nhất Phàm giơ chân đạp hắn.
“Liên quan gì đến mày?”
“Tụi mình là anh em, phải kéo mày lại trước khi mày lầm đường lạc lối! Đại Ca, Út Cưng, hai người cũng phải trông chừng nó.”
Tần Phong thấy Cố Diệc Minh và Dư Bắc đều nhìn mình mà chẳng nói gì nên bổ sung thêm một câu.
“Ý em là thằng này sắp đính hôn còn vẫn muốn chơi bời nhăng nhít!”
Cố Diệc Minh đề nghị: “Công ty có chỗ, nhưng bên ngoài là phòng làm việc, sẽ hơi ồn.”
“Mọi người đừng lo, em cần tìm nơi yên tĩnh để biên tập phim.”
Tần Phong lập tức xáp vào, bảo: “Cùng lắm ở luôn nhà tao. Tao trông quán cả ngày, mười hai giờ đêm về ngủ, không làm phiền mày đâu.”
“Mày thì xin kiếu.” Hạ Nhất Phàm từ chối thẳng thừng. “Tao sợ ngất vì mùi chân thối của mày.”
Hồi ở ký túc xá, giường Tần Phong ngay cạnh giường Hạ Nhất Phàm. Một tháng tập quân sự lúc mới nhập học, Hạ Nhất Phàm lịch sự nên chịu nhịn, đến khi thân rồi, ngày nào anh cũng cãi nhau với Tần Phong về chuyện đó, mắng hắn không giữ vệ sinh, mùi kinh khủng khiếp.
Bọn họ thường xuyên quay đầu về hai hướng khác nhau để ngủ.
“Giờ chân tao hết thối rồi! Đi nhanh, đừng lề mề nữa! Túi thiết bị này của mày hả?”
Tần Phong đã vác hành lý lên vai, bước đi.
Như sợ ai tranh mất vậy.
“Nhẹ tay thôi! Hỏng thì bố thông chết mày!”
Hạ Nhất Phàm cũng nổi cáu.
Hai người này hễ ở cạnh nhau là y như củi khô gặp lửa, còn đổ thêm dầu vào.
Anh em chẳng giận nhau quá một đêm.
Đánh nhau ở đầu giường, tới cuối giường đã làm lành rồi.
Dư Bắc rất mừng.
Đàn ông ấy à, không đánh thì không quen nhau.
Cứ đánh là (thành cạ) cứng.