Trước khi Dư Bắc và Cố Diệc Minh bay sang Mỹ, Hạ Nhất Phàm không kịp tạm biệt họ, ngay cả tiệc sinh nhật Cố Diệc Minh anh cũng không tham dự.
Quay ngược về thời điểm sau khi Hạ Nhất Phàm cãi nhau với Tần Phong ở nhà Dư Bắc.
Anh chẳng về chỗ Tần Phong ngay mà đi lang thang ngoài đường hai tiếng đồng hồ.
Tần Phong nói hắn đồng ý điều kiện bố mẹ Hạ Nhất Phàm đưa ra vì một trăm ngàn tệ.
Hạ Nhất Phàm nổi điên, muốn thiến Tần Phong ngay lập tức.
Nhưng gió đêm đã giúp anh tỉnh táo hơn nhiều.
Nếu Tần Phong là hạng người đó, anh đã không yêu hắn.
Có câu hiểu mình nhất chính là kẻ thù, Hạ Nhất Phàm chành chọe với Tần Phong ngần ấy năm, biết thừa tính hắn.
Anh vứt mẩu thuốc trong tay xuống đất, dùng chân nghiền nát. Đốm lửa duy nhất giữa màn đêm đã tắt ngóm.
Về nhà.
Dưới cột đèn ở đầu ngõ, có một người đang đứng.
Hạ Nhất Phàm khựng lại giây lát, cuối cùng vẫn bước tới.
“Bố.”
Hạ Ngạn Quân đã năm mươi tuổi nhưng thân hình vẫn rắn rỏi, không hề có dấu hiệu phát tướng tuổi trung niên. Ông đứng đó sừng sững như một cây cột thép.
“Ừm.” Giọng Hạ Ngạn Quân sang sảng. “Con từ Tân Cương về mà cũng chẳng báo gì với bố mẹ, tránh mặt hay sao?”
Hạ Nhất Phàm chạy đến biên giới phía Bắc, ngoài mục đích quay tư liệu thì còn là để trốn họ.
“Con phải tìm công ty phát hành phim ở Hải Thành, chưa xong việc.”
Hạ Ngạn Quân xua tay, bảo: “Đấy không phải là lý do. Tết cũng không thèm gọi về dù chỉ một cú điện thoại. Nhất Phàm, con làm vậy có đúng không?”
Hạ Nhất Phàm rất ác cảm với chuyện bố mình hở tí là lôi đúng sai ra nói, như thể trên đời này không đen thì trắng, chẳng còn chỗ cho bất cứ thứ lai tạp gì khác.
“Con bận.” Anh trả lời qua quýt.
Hạ Ngạn Quân không trách móc gì, song vẻ mặt ông vô cùng nghiêm túc.
“Kể từ sau sự việc hồi đại học, con lúc nào cũng tỏ thái độ với mọi người trong gia đình.” Hạ Ngạn Quân tiến lên vài bước. “Mấy năm nay, bố hết lòng khuyên bảo con, cãi nhau không biết bao nhiêu lần, suýt nữa còn động tay động chân. Ngần ấy năm trôi qua mà vẫn không nguôi ngoai được à? Con định hận bố mẹ tới khi nào?”
“Đừng nhắc đến chuyện này có được không ạ?” Hạ Nhất Phàm ngắt lời ông. “Bố lại muốn làm rùm beng lên ở ngoài đường ngoài chợ?”
“Rồi.” Hạ Ngạn Quân khoát tay. “Dẫn đường đi. Tới chỗ con sống xem sao.”
Hạ Nhất Phàm đáp lấy lệ: “Con ở khách sạn, không phải khu này.”
Hạ Ngạn Quân điềm tĩnh bảo: “Bố đã tìm đến tận đây thì con nên hiểu rằng bố muốn biết ai ở đâu trong phạm vi đất nước này là việc dễ như trở bàn tay.”
Trước khi nghỉ hưu, Hạ Ngạn Quân giữ chức vụ cao trong quân đội, hiện tại có rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn vốn là học trò của ông.
Hạ Nhất Phàm đi trước dẫn đường.
Từ lúc mở cửa cho tới khi bước vào nhà, Hạ Ngạn Quân đều lẳng lặng quan sát.
“Bố ngồi đâu thì ngồi. Nhà bừa bộn.”
Hạ Nhất Phàm quẳng chìa khoá sang một bên.
Tần Phong vẫn chưa về.
Trong nhà toàn vật dụng của đàn ông, chẳng biết Hạ Ngạn Quân có phát hiện ra điều gì không.
“Không giống tác phong của con.”
Hai thằng đàn ông chen chúc trong một căn nhà chật hẹp, Hạ Nhất Phàm lại nhiều đồ, dù dọn dẹp thế nào cũng vẫn lộn xộn.
“Con bỏ mấy cái thói quen ẩm ương đấy từ lâu rồi, giờ chịu khổ giỏi lắm. Ở nơi khắc nghiệt như biên giới, có đỏng đảnh mấy cũng hết.”
“Hoàn cảnh càng khó khăn, càng phải yêu cầu bản thân cao hơn.”
Đây là tiêu chuẩn và lời răn dạy Hạ Ngạn Quân đặt ra cho anh.
Trong lòng anh, Hạ Ngạn Quân từng là anh hùng, là thần tượng chẳng gì có thể sánh nổi.
Hồi bé, Hạ Nhất Phàm quyết chí muốn trở thành một người đàn ông giống bố mình.
Từ nhỏ, anh đã được huấn luyện như quân nhân, chỗ ăn chỗ ở phải dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng, chăn gấp vuông vức. Cộng thêm điều kiện sống sung túc, anh tạo cho bản thân thói quen sinh hoạt gần đạt đến trạng thái hoàn hảo.
Song cuối cùng Hạ Nhất Phàm lại gặp Tần Phong hoàn toàn trái ngược với mình tại phòng ký túc xá đại học.
Tần Phong xuất thân từ nông thôn, vừa nghèo vừa thiếu ý thức, tật xấu nhiều vô kể.
Anh thấy hắn vô dụng, hắn nghĩ anh giả tạo.
Bây giờ việc Hạ Nhất Phàm quăng đầu lọc thuốc lá tùm lum đã quá đỗi bình thường.
Hạ Ngạn Quân ngồi trên chiếc ghế sofa bé tí tẹo, nói: “Trước kia con chú trọng chuyện sinh hoạt lắm... Không có tiền à?”
Hạ Nhất Phàm cười: “Mỗi tháng bố cho ba trăm ngàn tệ, con còn thiếu tiền được ạ?”
“Bố mẹ lúc nào cũng suy nghĩ cho con cái.”
Hạ Nhất Phàm đưa ông cốc nước.
“Bố vượt đường xá xa xôi tới đây chỉ để ôn lại kỷ niệm xưa với con à?”
“Đến đưa con về.” Hạ Ngạn Quân đặt cốc xuống. “Mẹ con nhớ con lắm.”
“Đợi xong việc con sẽ về thăm mẹ.”
Hạ Ngạn Quân hít một hơi thật sâu, bảo: “Dạo này sức khoẻ của bà ấy không tốt.”
“Con biết rồi.”
Hạ Nhất Phàm buồn bực trong lòng, không muốn ông nói tiếp.
Hai bố con im lặng.
Đồng hồ trên tường kêu tích tắc.
Tiếng mở cửa vang lên, Tần Phong bước vào, tay xách hai chiếc túi. Ban đầu hắn ngẩn người ra, sau đó mới cười toe toét.
“Ồ, chú.” Tần Phong chào hỏi rất nhiệt tình. “Hạ Nhất Phàm, mày không bảo tao là chú tới chơi gì cả. Muộn thế này rồi, đón tiếp thiếu chu đáo quá.”
Hạ Nhất Phàm xoa mũi, liếc Hạ Ngạn Quân một cái.
Ông vẫn bình tĩnh.
Có thể thấy ông đã biết tỏng rằng anh sống cùng Tần Phong.
Chỉ không nhắc đến thôi.
Nhịn giỏi thật.
“Mày đi đâu đấy?” Hạ Nhất Phàm hỏi.
Tần Phong đặt hộp đựng đồ ăn lên bàn uống nước, cười đáp: “Dăm ba cái cân tôm của Cố Diệc Minh sao đủ cho mấy thằng mình? Tao ra mua thêm bốn cân! Chú Hạ, xin lỗi chú, nhà không còn món gì khác, chú dùng tạm vậy. Mai cháu mời chú ăn cơm sau.”
“Không cần khách sáo.” Hạ Ngạn Quân cũng cười. “Mới gặp nhau một lần mà cậu vẫn nhớ tôi.”
“Vâng, chú xuất chúng như thế, gặp là không quên được.”
Tần Phong chẳng sửa nổi cái tật cợt nhả.
“Tôi đến thăm chút thôi.” Hạ Ngạn Quân đứng dậy, bảo. “Nhất Phàm, nếu con và bạn không gặp khó khăn gì thì bố về đây.”
“Chú đi vội vậy ạ? Ôi, thế cháu ngại lắm...” Tần Phong hỉ hả.
“Tiểu Tần, cậu cứ từ từ mà ăn nhé.” Hạ Ngạn Quân bước ra ngoài, nhìn Hạ Nhất Phàm. “Nhất Phàm, con tiễn bố đi.”
Hạ Ngạn Quân giữ thể diện gớm.
Không trực tiếp trở mặt, mắng chửi.
Hạ Nhất Phàm biết ông còn chuyện muốn nói, bèn theo ra ngoài.
“Mai bố về Nam Thành, con đi cùng bố.”
Hạ Nhất Phàm cau có đáp: “Phim của con vẫn chưa chiếu, sao đi được? Con bảo rồi, xong việc sẽ về.”
“Nhất Phàm, con đang nói chuyện với ai đấy? Từ nhỏ bố đã dạy con phải tôn trọng người lớn, quên rồi à?”
Điều khiến Hạ Ngạn Quân thấy lạ là rõ ràng trước đó thái độ của Hạ Nhất Phàm đã dịu xuống, sao đột nhiên lại tỏ vẻ lạnh nhạt vậy?
Chỉ có một khả năng duy nhất.
“Tần Phong nói gì với con?”
“Cậu ấy chẳng hèn hạ như bố đâu.” Hạ Nhất Phàm lạnh lùng trả lời. “Nói thế nghĩa là bố giấu con chuyện gì đó?”
“Bố thì có chuyện gì chứ?”
Mặt Hạ Ngạn Quân hiện nét bối rối.
“Không có? Vậy vụ một trăm ngàn tệ là sao?”
Hạ Nhất Phàm đang tức anh ách, tâm trí đâu mà quan tâm tới nét mặt ông.
“Xem ra nó đã kể cho con rồi.” Hạ Ngạn Quân ung dung nói. “Thằng nhóc Tần Phong này không thật thà.”
“Bố đừng tỏ vẻ đạo mạo, mẫu mực như thế được không?” Hạ Nhất Phàm nhíu mày. “Là bố giấu con, giở trò bỉ ổi đó mà?”
“Chú ý ngôn từ của mình. Nhất Phàm, con đang nói chuyện với ai đấy?” Hạ Ngạn Quân gằn giọng. “Nếu con biết rồi, bố cũng chẳng còn gì phải giấu giếm. Việc ấy bố đã thương lượng cùng Tiểu Tần, đôi bên đều có lợi. Ngoài ra, nó hứa không kể cho con, nhưng không giữ lời.”
“Không phải cậu ấy nói!” Hạ Nhất Phàm gắt gỏng. “Điều đó cũng không quan trọng! Sao bố cứ chấp nhặt vậy? Cái chính là thủ đoạn của bố hèn hạ! Bẩn thỉu!”
Hạ Ngạn Quân cười khẩy: “Chỉ một trăm ngàn tệ đã có thể khiến nó rời bỏ con, con không hiểu sức nặng của mình trong lòng nó à?”
Hạ Nhất Phàm ngẩn ngơ.
Ông nói quá chuẩn.
Đây chính là điểm yếu của anh.
Trong lòng Tần Phong, anh thật sự không có chút sức nặng nào.
Nhẹ tựa lông hồng, có hay không chẳng quan trọng.
“Được lắm, đều lôi con ra để giao dịch đúng không?”
“Nhất Phàm, người ngoài mãi mãi là người ngoài, nhưng bố mẹ lẽ nào muốn con chịu khổ? Dẫu quá trình không vui vẻ lắm, song bố mẹ vẫn luôn đúng.”
“Con không muốn nghe.” Hạ Nhất Phàm chống tay lên trán.
Hạ Ngạn Quân đặt tay lên vai anh, bảo: “Nhất Phàm, vẫn câu nói cũ, bố không mong con lầm đường lạc lối nên dù phải làm cách nào, bố cũng sẽ kéo con về con đường đúng đắn.”
“Cái gì gọi là lầm đường lạc lối? Đúng đắn là sao?” Hạ Nhất Phàm mất bình tĩnh phản bác. “Thời nào rồi? Con thích đàn ông thì sao? Ảnh hưởng đến hoà bình thế giới à?”
“Nhưng con khác! Hoàn cảnh gia đình không cho phép con phạm bất cứ sai lầm nào! Cuộc đời con không được có vết nhơ! Nếu không nhà họ Hạ sẽ bị người ta cười chê!” Hạ Ngạn Quân nghiêm khắc nói.
Hạ Nhất Phàm cười cay đắng: “Đối với bố, thể diện còn quan trọng hơn cả con trai.”
“Con hiểu nhầm cũng chẳng sao, sớm muộn gì rồi con cũng sẽ hiểu tấm lòng bố.” Hạ Ngạn Quân nói rất hùng hồn. “Bố có thể cho con biết thế nào là đúng đắn. Lấy vợ, sinh con là đúng. Những thứ sai trái, lệch lạc kia, đừng bao giờ nghĩ tới việc động vào.”
Hạ Nhất Phàm không còn gì để nói, hai bố con chẳng ai thuyết phục được ai.
“Nhất Phàm, Văn Lam đã đợi con lâu lắm rồi. Chuyện đính hôn con cứ khất lần khất lữa, làm lỡ thanh xuân của con gái nhà người ta, như vậy có đúng không?”
“Con chưa từng bảo sẽ lấy cô ta.”
Mặt mũi Hạ Ngạn Quân sa sầm, song một lát sau lại dịu đi.
“Được, bố cũng chẳng thể trói con, bắt về. Tự con suy nghĩ cho kỹ, thông suốt rồi thì về nhà. Vợ chưa cưới của con đang đợi.”
Hạ Nhất Phàm hơi bất ngờ.
Hạ Ngạn Quân rất cố chấp, không phải kẻ dễ dàng bỏ cuộc.
Lúc anh quay về, Tần Phong đang bóc một đĩa tôm.
“Ê! Ở nhà Cố Diệc Minh tao làm mày ăn không ngon. Đây, đền mày.”
Hạ Nhất Phàm nhìn dáng vẻ nhởn nhơ của hắn, càng tức hơn.
“Tần Phong, sao mày ích kỷ vậy?”
“Thôi, mày cứ lằng nhằng mãi chuyện đó...”
Hạ Nhất Phàm thẫn thờ nhìn hắn, hỏi: “Tần Phong, nếu giờ tao cho mày một trăm ngàn tệ thì mày sẽ ở bên cạnh tao chứ?”
Tần Phong cởi găng tay ni lông ra, chép miệng.
“Hơi khó đấy, tao sợ bị bố mày thuê người đánh. Hay là... Hai trăm ngàn nhé?”
Chiếc bàn uống nước nho nhỏ bị Hạ Nhất Phàm hất tung.
“Thẳng khốn!!! Sao mày không nghèo chết đi cho rồi?”