Lại Mà Xem Nhóc Con Điềm Điềm

Chương 5: Chương 5: Xài tiền






Biên tập: Sabi

Beta: Qin Zồ

Chuyển kiếp ngày thứ ba.

Cuối cùng Khương Điềm Điềm cũng nhìn thấy diện mạo bản thân từ trong gương.

Khuôn mặt trái xoan nhỏ trắng nõn, tuy mắt không lớn, nhưng lại là đôi mắt biết cười mang vẻ vô tội trời sinh; mũi cao môi nhạt. Tóc Khương Điềm Điềm trước giờ có hơi xoăn tự nhiên, dù đã cắt kiểu Lưu Hồ Lan chuẩn không cần chỉnh và sặc mùi thời đại này, nhưng bởi chất tóc xoăn tự nhiên khó nhận ra nên có vẻ đáng yêu hết sức.

Có thể nói, cô, Khương Điềm Điềm, tuy không thể xưng là mỹ nữ hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng chắc chắn cũng được coi là kiểu con gái có khí chất trong sáng.

Khương Điềm Điềm khấp khởi mừng thầm ngó trái ngó phải, lòng gật gù: “Bác ơi, tay nghề của bác giỏi quá.”

Cô lắc lắc đầu, vui muốn chết: “Như này nhẹ nhàng mát mẻ biết bao.”

Có trời mới biết đầu cô phải đỡ lấy mái tóc dài đến eo vừa mệt vừa bất tiện tới độ nào. Quả nhiên tóc ngắn vẫn là nhất!

Khương Điềm Điềm vui, ông bác cũng vui, ông gật đầu tán thưởng: “Cháu chăm sóc tóc cũng tương đối khá đấy.”

Khương Điềm Điềm: “…”

Từ ánh mắt cười tủm tỉm của ông bác, cô thấy được một xíu… chân thành. Lại nhớ tới lời ca ngợi của thím hàng xóm cách vách, Khương Điềm Điềm im lặng hết ý kiến luôn. Cái loại tóc vàng rồi chẻ ngọn của cô ở thời đại này còn được xem như chăm sóc tốt ấy hả?

Quả nhiên tiểu thuyết đều bịp bợm hết. Cái gì mà bím tóc lớn đen nhánh sáng bóng chứ, xạo riết quen!

Khương Điềm Điềm nhận được một hào, vui vui vẻ vẻ rời khỏi tiệm cắt tóc, kể ra thì đến chính mình còn không tin nữa là! Cô sống hai kiếp, khoản tiền đầu tiên kiếm được trong đời lại chính là một hào!

Một hào đó!!!

Mà chính cô, lòng còn đang mừng thầm!

Đúng rồi, mừng thầm đó, hí hí hí!

Món tiền đầu tiên!

Khương Điềm Điềm nhanh chóng tìm được hợp tác xã mua bán, có tiền mà không xài là đồ đầu đất! Khương Điềm Điềm sải bước vào cửa, dù là lần đầu tiên tới đây, nhưng mà loại chuyện tiêu tiền này, từ hồi cô còn bé tý đã tự học thành tài rồi.

Đầu tiên là đồ dùng hàng ngày, diêm chắc chắn phải có, 1 xu một hộp, cho 5 hộp! Muối ăn, 5 xu 1 túi, cho 1 túi.

Mới mua hết hai món đồ này thôi mà nhoáng cái, 1 hào tiền bán tóc của Khương Điềm Điềm đã bị hợp tác xã mua bán to lớn nuốt trọn.

Khương Điềm Điềm: “…”

Sau cảm giác mất mát ngắn ngủi, cô lặng lẽ moi “quỹ đen” của mình ra, lại hứng chí bừng bừng đến mấy quầy hàng khác, dù rằng bên này cần phiếu, bên kia cũng cần phiếu. Khương Điềm Điềm không có nhiều tiền mà cũng không có phiếu, thế nhưng không làm chậm trễ khả năng phát huy của cô được đâu nhé.

Xà phòng thơm không thể không mua. Cái này không cần phiếu, 5 hào.

Dầu con sò(1) cũng phải mua, xoa tay rất cần thiết, cô còn là người phải làm việc nữa đó. Thứ này cũng không cần phiếu, 5 hào.

Kem bảo vệ da, thân là nữ đồng chí, sao mà không mua kem bảo vệ da cho được! Lại không cần phiếu nữa, 2 hào.

Bàn chải đánh răng, kem đánh răng càng phải mua. Cũng không cần phiếu luôn, lại tiêu thêm 8 hào.

Khăn lông cũng cần thiết, cái ở nhà thật chẳng ra làm sao. Hơn nữa dùng chung một cái lau đầu và lau người cũng không vệ sinh nha. Hai hào… Mua!

Khương Điềm Điềm rời nhà mang theo một “khoản kếch xù” 6 đồng 8 hào 3 xu, thoáng cái chỉ còn lại 1 đồng lẻ 3 xu.

Cô trố mắt nhìn 1 đồng lẻ 3 xu trong lòng bàn tay, nhớ tới bản thân còn chưa ăn cơm, lại mua một cái bánh ngọt 3 xu nữa. Bánh 3 hào 1 cân, Khương Điềm Điềm thấy mình là một người siêu siêu tiết kiệm đó, thế là mua 1 lạng, còn chưa to bằng nắm tay cô, ăn hai ba miếng đã hết.

Hương vị rất đặc biệt, thoang thoảng vị bắp ngô.

Khương Điềm Điềm ăn xong, đôi mắt cong cong thỏa mãn hết sức: “Ngon ghê, lại thêm 1 cân nữa.”

Thời đại này cũng chưa có túi, người bán hàng giương mắt nhìn cô hỏi: “Thế em tính để chỗ nào đây?”

Khương Điềm Điềm: “???”

Hổng có túi thì thôi, đến cả tờ giấy bọc lại cũng không cho ư?

Có điều cô cũng không phải là một người thích bới lông tìm vết, tức khắc rộng lượng ngay, dù sao cũng phải nhập gia tùy tục à nha, “Không sao, đưa em là được, em ăn trực tiếp luôn!”

Người bán hàng: “…”

Cô nắm 7 hào tiền cuối cùng của mình, hỏi: “Chị ơi, em muốn mua thịt, chị biết phải làm thế nào không?”

Người bán hàng: “…”

Chị gái này làm ở hợp tác xã mua bán lâu thế rồi, nhưng vẫn chưa gặp được loại người nào như vậy!

“Em có phiếu thịt không?”

Khương Điềm Điềm thành thật lắc đầu: “Không có.”

“Vậy em đi thì mua được gì!” Người bán hàng gần như gào lên!

Khương Điềm Điềm: “Ý!”

Cô chớp đôi mắt to: “Vậy nếu em không mua thịt thì sao? Xương cũng cần phiếu ạ?”

Người bán hàng: “…”

Ai rảnh quá đi mua xương hả!

“Trên xương không có xíu thịt nào đâu!”

“Vậy cũng không sao.” Khương Điềm Điềm cười tít mắt.

Người bán hàng: “…”

Mẹ kiếp, nghe không hiểu tiếng người!

Cảm giác này có hơi giống thằng em út nhà cô!

Trong nháy mắt đó, chị ta mệt tim xua tay: “Đi đi đi, từ cửa chính đi ra ngoài, sau đó đi tiếp hai con phố chính là cửa hàng thịt. Tự mình hỏi đi nha.”

Khương Điềm Điềm bọc hết mấy món như kem bảo vệ da các thứ vào trong khăn lông, sau đó cầm bánh ngọt bắp rồi vội vàng ra ngoài, thời gian của cô rất gấp nữa đó! Nếu về trễ, xe bò đi mất là coi như tự đi bộ về nhà.

Cô không muốn đâu!

Khương Điềm Điềm chạy chậm đến cửa hàng thịt, quả nhiên không có phiếu là khỏi nghĩ đến việc mua thịt. Khương Điềm Điềm giòn giã hỏi: “Chú ơi, cháu chỉ muốn mua ít xương thôi, cũng cần phiếu ạ?”

Ông chú ngẩng đầu mắt trợn trắng: “…”

Dù nhận được ánh mắt khinh bỉ, nhưng Khương Điềm Điềm thật sự đã dùng 1 hào để mua 2 khúc xương sạch bóng không hề có chút thịt nào dính trên đó, một tẹo thôi cũng không có! Sạch như đã dùng dao róc xương cạo rồi! Có điều, coi vậy mà Khương Điềm Điềm cũng vui vẻ hết sức, có cái gì mà không vui cơ chứ?

Dù có thịt thì cũng chưa chắc cô nấu ăn ngon được.

Làm ít canh xương hầm, uống được ít váng mỡ cũng tuyệt lắm rồi.

Trên đường về Khương Điềm Điềm chạy vội vội vàng vàng, đợi đến khi trở lại thì vẫn hơi muộn. Có điều cũng may là đại đội trưởng và Dương Quế Hoa đều đợi cô.

Khương Điềm Điềm chạy bịch bịch tới, “Thím Quế Hoa, cháu về rồi nè!”

Dương Quế Hoa: “???”

Bà nghe thấy tiếng Khương Điềm Điềm, sau đó thấy một con nhóc đang giơ cái tay nải nhỏ và hai khúc xương trụi lủi lên. Chỉ mới nhìn qua mà bà đã đần mặt, mém tý nữa là không nhận ra được!

Dù sao thì mấy lần gặp mặt trước, Khương Điềm Điềm đều lôi thôi chẳng ra làm sao, vậy mà bây giờ đã rất đáng yêu người gặp người thích!

Đúng là kiểu tóc biến đổi con người mà!

“Cháu…”

Khương Điềm Điềm: “Cháu là Điềm Điềm nè, cháu tóc ngắn có phải quá đáng yêu không thím?”

Dương Quế Hoa vốn còn đang muốn khen, thoáng cái đã nghẹn luôn ở cổ họng.

Cháu thật là có năng lực tự khoe mẽ bản thân.

Cảm giác này… Sao mà có hơi giống thằng ranh con nhà họ Trần kia nhỉ.

Bà không phải khoa trương đâu!

Khương Điềm Điềm nhìn thoáng qua, thấy bốn nam bốn nữ ngồi trên xe bò, có vẻ phong trần mệt mỏi. Nhưng mà trông cách ăn mặc đều chẳng hề giống với con nhóc dưới nông thôn như cô. Có điều Khương Điềm Điềm cũng đã gặp được những người “trải đời” rồi, thế nên cũng không thấy bọn họ mặc đồ ngon thì có gì đáng được hâm mộ.

Cô chỉ liếc một cái rồi nhanh chóng dời tầm mắt, ngoan ngoãn nhận sai: “Bác đội trưởng, thím Quế Hoa, cháu xin lỗi vì đã về trễ ạ. Cháu bảo đảm không có lần sau đâu.”

Thái độ thành khẩn này của cô khiến đội trưởng và Dương Quế Hoa đều hài lòng gật đầu, Dương Quế Hoa nói: “Lên đây đi.”

Khương Điềm Điềm: “Vâng!”

Xe bò nhanh chóng khởi hành đi về, Dương Quế Hoa nhíu mày nhìn cô hỏi: “Sao cháu mua nhiều đồ thế này.”

Khương Điềm Điềm: “Trong nhà chẳng còn cái gì hết…”

Dương Quế Hoa tức giận: “Đúng là cái đồ mẹ ghẻ nhẫn tâm!”

Khương Điềm Điềm vội gật đầu, cô lấy bánh bắp trên tay bẻ thành hai miếng, chia cho đội trưởng và Dương Quế Hoa: “Cho hai người nè!”

Dương Quế Hoa tức khắc từ chối: “Không được, sao bọn ta có thể lấy đồ của cháu được, thím… Ưm!”

Khương Điềm Điềm nhét thẳng vào trong miệng bà.

Cô lại cầm một miếng khác đưa cho đại đội trưởng: “Bác ơi, cho bác nè, ăn ngon lắm! Mùi bắp thơm ngào ngạt luôn, ngon đến độ cắn rớt đầu lưỡi còn không hay đó.”

Đại đội trưởng: “… Bác thật sự không cần đâu!”

“Chắc không phải ăn gì đó ở đâu rồi chứ.” Cô nghĩ linh tinh.

Đại đội trưởng kiên quyết không muốn, bởi ông ấy quá khăng khăng nên cuối cùng Khương Điềm Điềm cũng không ép nữa.

Đại đội trưởng gật gù hài lòng.

Dù con bé này không quá hiểu cách đối nhân xử thế, nhưng vẫn là một đứa trẻ tốt, ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Bao nhiêu năm về sau, đại đội trưởng cứ nhớ tới lời nhận xét hôm nay là lại muốn vả mặt vài cái cho tỉnh. Sống phí hơn bốn chục năm, mẹ nó quá không biết nhìn người! Ngoan ngoãn hiểu chuyện? Chỉ là ảo giác của ông thôi! Có điều hiện tại, Khương Điềm Điềm vẫn là một con nhóc ngoan ngoãn đáng yêu lại ngọt ngào.

Đại đội trưởng cương quyết không chịu, cô cũng không ép nữa, hăng hái ăn từng miếng từng miếng một.

Đại đội trưởng nhìn lướt qua đồ đạc của cô rồi bảo: “Chừa lại ít tiền trong tay đừng có phung phí. Tóc cháu đã ngắn thế rồi, lần sau cũng không có tóc mà bán đâu.”

Khương Điềm Điềm: “Dạ.”

Vâng dạ ngọt lắm, nhưng mà trong lòng không nghĩ như vậy đâu!

Kinh nghiệm mẹ từng trải trong quá khứ cho cô biết được một điều, chuyện tiết kiệm tiền như thế này là đi đời nhà ma á!

Giống như ông ngoại và bà ngoại cô nè, hồi còn trẻ ăn hết quả đắng rồi dốc sức tạo nên tài sản, nói chung là thời gian sống cực khổ, nhịn ăn nhịn mặc rất nhiều. Nên cũng nuôi con gái phải tằn tiện theo. Khi mẹ sinh cô, tài sản nhà họ đã được hơn trăm triệu, có một căn biệt thự lớn ở ngoại ô thủ đô. Thế mà mẹ cô vẫn mặc mấy bộ quần áo vài chục tệ, ngược lại cho chồng của mình ăn vận cực kỳ có thể diện.

Kết quả đó!

Bạn không xài thì luôn có người xài thay bạn!

Gộp mấy bà bồ nhí của ông bố cặn bã lại cũng có thể tạo thành một đội bóng đá! Con riêng nhà họ lập nên đội bóng rổ và cả quân dự bị còn được!

Bác gái nuôi cô, mỗi tháng bố cho 50 ngàn tệ; 50 ngàn tệ này chỉ là phí nuôi dưỡng thôi đó, toàn bộ các khoản chi tiêu sinh hoạt thì tính khác. Cô đã từng nghe lén được rằng, mỗi tháng bác nuôi cô có thể lấy được ít nhất là 100 mấy chục ngàn của bố. Thế nên bác luôn đối xử rất tốt với cô.

Còn thằng em hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, nghe nói mỗi tháng cũng được phí nuôi dưỡng 30 ngàn tệ.

Ông ngoại bà ngoại cô tiết kiệm cả đời, mẹ cô cũng chắt bóp cả đời, thế mà kết quả thì sao? Còn không phải tiền bị người khác xài à! Cho nên, Khương Điềm Điềm chưa bao giờ thấy tích cóp tiền là phẩm chất tốt gì hết!

Tiền, chỉ có xài, mới thật sự thể hiện được giá trị của nó! Cũng chân chính là của mình!

Nghĩ tới đây, Khương Điềm Điềm lại cắn một miếng răng rắc, ăn hết mẩu bánh ngọt cuối cùng!

Thấy cô ăn sạch sẽ, mấy thanh niên trí thức cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ từ sáng đến giờ còn chưa được ăn gì, bụng đã sớm đói cồn cào. Nếu không có ai ăn thì còn chịu đựng được, thế mà con nhóc này lại xơi bánh thơm nức mũi.

Gương mặt tràn đầy thỏa mãn, kéo luôn con sâu đói trong bụng bọn họ ra! Xoay vòng vòng!

May mà cuối cùng cũng ăn xong rồi!

Giữa lúc mọi người vừa yên lòng thì Khương Điềm Điềm lại khiêm tốn hỏi: “Thím Quế Hoa, thím nói xem, cháu muốn hầm canh xương thì phải nấu như thế nào nhỉ?”

Dương Quế Hoa: “Khúc xương này của cháu cũng chẳng có thịt, có điều dù vậy vẫn nấu canh cũng được. Thím chỉ cháu nhé, đầu tiên cháu nấu lửa cho lớn vào, sau đó từ từ để lửa nhỏ liu riu, đừng có ăn gấp, trong xương có thể còn chút thịt vụn, cháu cứ cho nó sôi ùng ục một hồi, tủy trong xương cũng có thể chảy ra. Nấu thành canh màu trắng sữa…”

Tám thanh niên trí thức: “…”

Bọn này, thật là chưa có ăn cơm đâu!

Hết chương 5.Chú thích:(1) Dầu con sò: Loại dầu dưỡng da được đựng trong vỏ sò.

Dầu con sò


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.