Lại Trầm Luân Lần Nữa

Chương 37: Chương 37: Bình yên tĩnh lặng




Tại một toà cao ốc có quy mô hàng đầu ở Tân Thành- tầng thượng của tập đoàn Trung Hằng, trong phòng làm việc xa hoa khí phái tông đen sẫm, cái bật lửa phát ra tiếng vang thanh thúy phá vỡ không khí đang tĩnh lặng.

Lâm Hiếu Quân trong miệng ngậm thuốc lá, mặt của hắn bị bao phủ trong sương khói màu lam nhạt lượn lờ bay lên, mơ hồ giống như ảo ảnh.

Đại Lưu đè nén hô hấp, người hiểu rõ Lâm Hiếu Quân cũng biết, thời điểm hắn trầm mặc chính là điềm báo trước khi hắn phát hỏa.

Cố Noãn Phong đã đi Lịch Thành. Nàng thế nhưng lại chủ động đi Lịch Thành?

Lâm Hiếu Quân nghe được tin tức này, tâm can tỳ phổi đều đau nhức.

Noãn Phong, vì sao anh bắt đầu nhìn không thấu em đây? Nếu như em là vì anh mà thương tâm tới cực điểm, cũng không thể lập tức tìm kiếm an ủi đánh về phía Diệp Thanh Thành được? Nếu như em bị hắn làm cho cảm động, tại sao trong một tháng ngắn ngủi lại thay đổi trở thành xa lạ như thế?

Cái tin tức này làm cho Lâm Hiếu Quân đau lòng còn chưa kịp tiêu hóa xong toàn bộ, bên kia Lâm Hiếu Đường mướn người theo dõi hắn lại gửi tớ một xấp hình.

Không cần nhìn Lâm Hiếu Quân cũng biết ảnh chụp nhất định là ngày tuyết rơi đó, hắn không nhịn được đi gặp mặt Cố Noãn Phong bị bọn họ chụp ảnh được.

Lâm Hiếu Quân đuổi người của Lâm Hiếu Đường đi, khóe miệng vẽ ra độ cong giễu cợt. Nếu không phải là vì nội gián hành sự giọt nước không lọt, đã sớm đem bọn họ đuổi ra khỏi ban giám đốc, đuổi ra tầng quyết sách của Trung Hằng. Hiện tại chỉ là đang đợi mọi chuyện cần thiết đều chín muồi, chờ một cơ hội mà thôi.

Lâm Hiếu Quân trước mắt ngoại trừ lo lắng mẹ sẽ gây khó khăn cho Cố Noãn Phong, nhưng không sợ Lâm Hiếu Đường sẽ gây chuyện gì với Cố Noãn Phong, chỉ có khi không thành công uy hiếp hắn thời điểm Lâm Hiếu Đường mới động thủ, mà khi đó hắn đã chiếm được tiên cơ.

Dập tắt điếu thuốc, Lâm Hiếu Quân đem túi da trâu xé ra, vẻ giễu cợt nơi khóe miệng rút đi, ánh mắt của hắn bị đau nhói, đau lòng dâng lên hóa không đi.

Thật lâu ngưng mắt nhìn ảnh chụp trên tay.

Trong thế giới tuyết trắng tinh của từng tấm hình, dưới bông tuyết bay múa chỉ có hắn và Cố Noãn Phong.

Vẻ mặt Cố Noãn Phong đều bị định dạng trong nháy mắt, kinh ngạc, xa lạ, chất phác, khiếp sợ, chán ghét, xa cách, còn có cuối cùng lúc rời đi là ánh mắt lạnh nhạt thoải mái vui vẻ kia.

Mà mặt của hắn cơ hồ đều trắng bệch lộ ra sợ hãi, ngay cả cái trán đều có thể nhìn thấy mồ hôi toát ra ngoài, cuối cùng gương mặt đó hiện ra vẻ thất vọng.

Dưới hai hàng cây bên đường hắn ôm lấy nàng, trên mặt cuồng si làm nổi bật nên vẻ mặt xa lạ cùng chán ghét của nàng, tay của nàng đút vào trong túi áo lông, kháng cự ngửa về phía sau. Hành động kháng cự cùng né tránh kia, cho dù ai cũng có thể nhìn ra nàng cực độ không muốn.

Từng tấm hình một lần nữa lưu giữ tình cảnh ngày đó, làm cho Lâm Hiếu Quân nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt nàng, so với lúc ấy hắn đích thân tới hiện trường còn rõ ràng hơn, từ từ làm tan nát sự lừa mình dối người còn sót lại của hắn.

Nàng quả thật là không còn tình cảm với hắn.

Lâm Hiếu Quân vì ổn định lại tâm tình, lấy ra thêm một điếu thuốc, run rẩy châm thuốc nửa ngày cũng không cháy. Đại Lưu đi đến chuẩn bị giúp hắn, lại bị vẻ tàn bạo kinh người trong mắt Lâm Hiếu Quân hù dọa phải lui sang bên cạnh, không dám tiến lên nữa.

Hắn cắn điếu thuốc lá không châm lửa được, đầu lọc bị hàm răng của hắn cắn biến dạng. Chỉ trong một tháng, những bức ảnh trước kia bọn học chụp đều duy mỹ như vậy, trong tấm ảnh bọn họ rất giống một đôi tình nhân đang yêu thương, mà bây giờ bất kỳ bức hình nào hắn cũng tìm không thấy cảm giác như vậy nữa.

Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói Lâm Hiếu Đường: "Nhị thiếu gia của chúng ta đúng là so với trong tưởng tượng của tôi còn quan tâm nữ nhân kia hơn nhiều, tóc xoăn buông dài, nhìn như búp bê, tôi nhớ tới đã lâu không có chạm qua loại hình này, không biết dùng roi quất vào có khóc giống như đứa bé hay không? Nhưng mà, cô ta nếu đã là người trong lòng của Nhị thiếu gia chúng ta, vậy thì tôi liền nhịn một chút."

Ảnh chụp bại lộ tình cảm của Lâm Hiếu Quân.

"Nói trọng điểm, muốn làm gì?" Lâm Hiếu Quân trong mắt thị huyết hơi thở lại càng tràn ngập mãnh liệt, qua một tuần nữa, ta xem ngươi còn có thể cười đến đắc ý như vậy sao? Ta sẽ làm cho ngươi nhục nhã không bằng một con chó.

"Tùy mày lấy lý do gì, trước cuối tháng phải rút khỏi Trung Hằng. Nếu không... Tao sẽ đem những hình này gởi cho Tô Minh cùng người không cam lòng bị gia gia đuổi khỏi Lâm gia là Liễu Tiểu Thiền..."

Lâm Hiếu Quân nhả khói ra khỏi miệng, đem túi da trâu thả xuống đất: "Thiêu hủy."

Cho dù xé nát hắn vẫn có thể nhìn ra cái gì đó, tự hồ chỉ có thiêu hủy, hoá tan thành tro, hắn mới có thể được tự mình an ủi.

******

Cố Noãn Phong ngồi trên xe có thể trông thấy những ngôi nhà nông thôn đan xen hợp lí xếp hàng trên dốc thoải, cảnh tượng điền viên xinh đẹp, bình yên tĩnh lặng. Tại sáng sớm mùa đông đám sương bao phủ xuống, có một loại đẹp hiu quạnh tự nhiên.

Vườn dâu tây sinh thái vào mùa đông đúng là mùa hái dâu tây tốt nhất, bên trong toàn trồng dâu tây, không phun thuốc, toàn bộ do ong mật thụ phấn.

Mới vừa vào bên trong vườn thì có một mùi hương dâu tây ngọt xông vào mũi, trước mắt là cảnh dâu tây tươi ngon đẹp mắt, cảm giác giống như là đi vào thế giới màu đỏ.

Cố Noãn Phong nhịn không được cúi người xuống lấy tay nhẹ nhàng nâng lên một cành, dùng mũi ngửi, hương thơm ê ẩm ngọt ngào càng lan toả, thật dễ ngửi.

"Thanh Thành, anh cũng tới ngửi thử đi. Rất thơm."

Diệp Thanh Thành mang theo rổ tự tiếu phi tiếu nhìn xem người hắn thấy so với dâu tây còn xinh đẹp hơn vài phần là Cố Noãn Phong, trong lòng nói: anh lại cảm thấy em so với dâu tây thơm hơn nhiều.

"A! Dâu tây thơm ngọt ngon miệng như vậy ai thấy cũng sẽ thèm nhỏ dãi, anh thấy có đúng không? Thanh Thành?"

"Anh cũng cảm thấy như vậy." Diệp Thanh Thành ánh mắt đều rơi tại trên người Cố Noãn Phong, thật sự thì em so với dâu tây còn khiến cho anh thèm nhỏ dãi hơn.

Cố Noãn Phong hái một quả cho vào trong miệng nhẹ nhàng nhai, nước quả màu hồng phấn kia kết hợp với thịt quả tươi ngon ở trong miệng có một loại hương vị ngọt ngào, chua chua, mát mẻ sảng khoái tuyệt vời, nàng lại hái thêm một quả đưa đến bên miệng Diệp Thanh Thành.

Diệp Thanh Thành mặt mày mỉm cười ăn dâu tây, thuận tiện tính cả đầu ngón tay Cố Noãn Phong cũng mút vào một chút.

"Thực ngọt!"

Cố Noãn Phong nghe thấy được hắn tuyệt đối không phải nói dâu tây đơn giản như vậy, ngón tay bị hắn mút liền trong lòng giật mình, nhìn hai bên sợ bị người khác nhìn thấy, mặt cũng mắc cỡ đỏ lên sắp thành màu dâu tây.

"Dâu tây chứa nhiều vi-ta-min C, còn được gọi là " mỹ dung quả (hoa quả giúp làm đẹp) ", nhưng phải lưu ý không được ăn nhiều, hái cho vui là được rồi." Diệp Thanh Thành trông thấy Cố Noãn Phong ăn không ít, có chút bận tâm, vội vàng nhắc nhở nàng.

"Được, em không ăn nữa." Nói xong, nàng lại hái thêm một quả bỏ vào trong miệng, thẹn thùng nhìn Diệp Thanh Thành, che miệng lại, ngây ngốc cười.

Nông trang này ngay cả quán cơm chiêu đãi du khách, đều tràn trề hơi thở làng quê.

Ven sông xây những tiểu lâu toàn bộ bằng gỗ, nhìn đâu cũng có thể thấy những cái Kết Trung Quốc được treo khắp nơi, làm cho người ta cảm nhận được hơi thở quê cha đất tổ tràn ngập. Một bàn món ăn nhà nông xào nhẹ, băm tiêu cá đầu, súp gà mái nhà nông, ốc đồng hoang dại... Ở chỗ này bọn họ đem sự phồn hoa, ồn ào náo động của thành thị tất cả đều ném lên đến chín tầng mây, hưởng thụ năm tháng dài dằng dặc yên tĩnh tốt đẹp.

Lúc Diệp Thanh Thành tính tiền, Cố Noãn Phong ở ngoài nhà gỗ nhìn ngắm cảnh sông nước, còn có cánh đồng cỏ lau lớn ở bờ bên kia, chập chờn trước gió.

Một người nữ nhân dáng dấp xinh đẹp có chút hơi mập kinh ngạc gọi lại Cố Noãn Phong: "Xin chào, Cố Noãn Phong, em còn nhớ rõ chị sao?"

"Chị là...?" Cố Noãn Phong cảm thấy người này nhìn rất quen mắt, nhưng lại không nhớ rõ tên.

"Trương Tư Khiết. Có ấn tượng không?"

"Nghĩ ra rồi, chị ở nơi này sao?"

"Phía trước có vườn dâu táy nhà chị nhận thầu, em là đi đến đây chơi phải không?"

"Vâng." Cố Noãn Phong thế nào cũng không nghĩ ra được ở chỗ này sẽ gặp lại Trương Tư Khiết.

"Đúng là nhoáng một cái đã rất nhiều năm không có gặp được, em cơ hồ không có thay đổi gì." Trương Tư Khiết đánh giá Cố Noãn Phong, "Khi đó chị chính là mắc bệnh hư vinh của cô gái trẻ tuổi, không nghĩ tới... Ghen tỵ khiến cho chị thiếu chút nữa làm chuyện sai trái. Vẫn luôn muốn cùng em nói xin lỗi đây."

"Đều đã qua, hơn nữa em cũng không có bị làm sao." Cố Noãn Phong trông thấy ánh mắt Trương Tư Khiết rất bình thản, đã không có hương vị hung hăng vênh váo năm đó, mà ngay cả giọng nói mang theo sự sắc bén nghe vào cũng không còn chói tai.

"Về sau không nhìn thấy chị nữa, nghe nói chị chuyển trường, em không biết có phải hay không là bởi vì..." Cố Noãn Phong nghĩ nhất định là Lâm Hiếu Quân, nếu không Trương Tư Khiết làm sao có thể tại sau sự kiện kia liền biến mất đây?

"Hình như em đã hiểu lầm, không phải là do Lâm Hiếu Quân, mặc dù hắn đã cảnh cáo chị, nhưng chị cùng ba chị bị điều động đi lại là do Chu thị trưởng của Tân Thành. Mặc dù chị không hiểu vì sao, nhưng bây giờ chị lại rất cảm kích, nếu không làm sao có thể gặp được người chồng bây giờ của chị."

Trương Tư Khiết trên mặt tràn đầy nụ cười không màng danh lợi: "Hiện tại chị đã biết rõ an bình mà sống mới là thiết thực, tranh giành thứ không thuộc về mình sẽ chỉ làm tăng thêm phiền não."

"Noãn Phong, chúng ta đi thôi." Diệp Thanh Thành đến kéo Cố Noãn Phong rời đi.

"Vậy hẹn gặp lại chị sau, có rảnh hãy đến Tân Thành chơi." Cố Noãn Phong không hiểu chuyện gì xảy ra, Chu thị trưởng không phải là ba của Chu Tử Khanh sao? Thế nhưng lại không phải là Lâm Hiếu Quân.

"Đợi chút, là... Anh?" Trương Tư Khiết trông thấy Diệp Thanh Thành phảng phất bị chấn động, chỉ vào Diệp Thanh Thành hồi lâu, vẻ mặt không thể tin nổi.

Diệp Thanh Thành cũng không nói chuyện, nắm tay Cố Noãn Phong đi về phía xe hơi vừa thuê.

"Cố Noãn Phong, anh ta là chồng em sao?" Trương Tư Khiết tại sau lưng Cố Noãn Phong hỏi.

"Đúng vậy." Quay đầu lại nhìn Trương Tư Khiết, không hiểu vì sao lại kích động như thế.

"Em thật là một nữ nhân may mắn." Trương Tư Khiết vẫy vẫy tay với bọn họ, câu nói sau cùng lại là nói với Diệp Thanh Thành: "Còn có cám ơn anh ngày đó đã cứu tôi. Nếu không tôi sẽ bị hủy hoại."

Diệp Thanh Thành vẫn không có quay đầu lại, chỉ là đem Cố Noãn Phong ở bên cạnh ôm càng chặt hơn một chút: "Lạnh không? Chúng ta lên xe sau sẽ ấm áp lên."

"Thanh Thành, anh biết Trương Tư Khiết sao? Tại sao chị ấy lại nói anh cứu mình?" Cố Noãn Phong áp vào bên người hắn hỏi.

"Chắc là cô ấy nhận lầm người."

Sau khi lên xe, Diệp Thanh Thành không có lập tức khởi động xe hơi, hơi thở của đàn ông ập về phía Cố Noãn Phong, ấn nàng áp ở trên ghế ngồi, môi của hắn dịu dàng rơi xuống, mài cánh môi của nàng, hôn vạn phần tập trung.

"Anh đã nhịn một ngày, giờ phải hôn em một trận cho đã."

Môi bá đạo che lại nàng, đầu lưỡi linh xảo cực nhanh chui vào khoang miệng mang hương vị ngọt ngào của nàng, men theo hàm răng tuyết trắng chỉnh tề ung dung đảo quanh, không thể chờ đợi được quấn lấy đầu lưỡi của nàng, tham luyến liếm hôn nhấm nháp, một hồi lật trộn lẫn mút hút, mang theo kích tình nóng bỏng.

"Đúng là so với dâu tây nhâm nhi thưởng thức còn ngọt hơn."

Con ngươi đen của Diệp Thanh Thành sâu kín chớp động, môi bắt lấy vành tai nhạy cảm của Cố Noãn Phong, dùng đầu lưỡi yêu thương cạo lau: "Trời ạ, Noãn Phong, tại sao anh càng hôn càng không thấy đã ghiền vậy?"

Lúc này toàn bộ thế giới đều là hơi thở cùng nhiệt lực của Diệp Thanh Thành, Cố Noãn Phong giống như say rượu vô lực tùy ý hắn hôn đến thiếu dưỡng khí, hôn đến thiên hôn địa ám, hôn đến hai môi ướt át sưng lên.

Linh hồn bắt đầu bay dfi, nghi vấn của nàng rất nhanh bị nụ hôn nóng bỏng thôn tính, quên mất sạch sẽ.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.