Đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện khó có thể tưởng tượng, Lâm Hiếu Quân biểu hiện ra sự thân sĩ hiếm có, mặc kệ hắn làm sao lại biết được nước chanh có vấn đề, thời điểm mấu chốt vẫn là nhờ hắn mà tránh khỏi bị xấu mặt.
Cố Noãn Phong trong lòng thật sự cảm kích Lâm Hiếu Quân, tựa như lúc khó khăn gặp được người ra tay giúp đỡ mình, lúc mới vừa gặp lại hắn chỉ thấy phẫn hận cùng chán ghét, nhưng khi tình yêu của nàng đối với Diệp Thanh Thành ngày càng nhiều hơn thì dần dần không còn cảm giác gì, hiện giờ Lâm Hiếu Quân chỉ là người qua đường Giáp Ất Bính Đinh, chỉ là học trưởng của nàng mà thôi.
Nghĩ đến lúc rời khỏi đại sảnh nhà đa năng, trên sàn nhảy, vẻ mặt của Trương Tư Khiết gần như bị động kinh cởi quần áo, Cố Noãn Phong đối với chuyện Trương Tư Khiết ghen ghét nàng, trả thù nàng là rất không biết nói gì, nếu như nói là vì Diệp Thanh Thành còn coa thể chấp nhận được, nhưng lại là vì Lâm Hiếu Quân thì nàng thật sự cảm thấy Trương Tư Khiết trả thù sai người rồi.
Cố Noãn Phong không phải là thiếu nữ ngây thơ không rành thế sự, là người đã trải qua hai đời, nhìn thấu được tất cả nguyên nhân gây ra sự việc, ở kiếp trước Trương Tư Khiết đã từng cảnh cáo nàng cách Lâm Hiếu Quân xa một chút, còn ở kí túc xá của học viện cố ý đụng vào nàng làm canh nóng giội đến trên người nàng, về sau chuyện này vì Trương Tư Khiết chuyển trường nên không giải quyết được gì.
Nếu như dự liệu không sai, sau đêm bình an, nàng cũng sẽ không còn gặp lại Trương Tư Khiết ở trường, tựa như vận mệnh kiếp trước, như một mạng lưới vô hình vân dẫn dắt quỹ tích trong bóng tối.
Bởi vì là đêm bình an, tại ban đêm rét lạnh này, bên lề đường vẫn như cũ có thể trông thấy nhiều đôi tình ngọt ngào cùng nhau nắm tay đi dạo, gió Bắc lạnh thấu xương gào thét cũng không ngăn được những trái tim ước mơ một tương lai tốt đẹp của họ. Cố Noãn Phong ngồi trên xe có chút hăng hái đếm lấy: “... 19 đôi, 20 đôi, 21 đôi...”
“Noãn Phong, đếm tới cuối cùng đừng quên trên xe còn ngồi một đôi đấy nhé.”
“Chán ghét, nên biết đôi đầu tiên em đếm tất nhiên phải là hai chúng ta.” Cố Noãn Phong quay đầu sang Diệp Thanh Thành đang lái xe giả làm cái mặt quỷ.
Nếu như ngươi thật lòng thích một người, sẽ thấy ngay cả bộ dáng nhe răng trợn mắt này cũng cảm thấy đáng yêu vô cùng, Diệp Thanh Thành nếu không phải là đang lái xe, thực muốn giơ tay ra xoa đầu của nàng, vò rối tóc của nàng, đương nhiên, nếu như có thể hôn một cái vậy thì không thể tốt hơn.
“Thanh Thành, anh hát thật là dễ nghe, em chỉ biết anh đánh đàn rất giỏi, không nghĩ tới ca hát cũng hay như vậy, lần đầu tiên em được nghe anh ca hát đấy.” Nói lời này xong tại sao lại có cảm giác nhức nhối trong lòng? Ai, chỉ đổ thừa kiếp trước nhân phẩm của mình quá kém, Diệp Thanh Thành chưa từng vì nàng ca hát bao giờ.
Diệp Thanh Thành đàn Piano rất chuyên nghiệp, về sau biết rõ nàng thích đàn, còn chuyên môn dạy nàng một khoảng thời gian. Nhưng mà về sau Cố Noãn Phong sợ hãi nghe thấy tiếng đàn, bởi vì trong thời kỳ quan hệ bọn họ trở nên tràn ngập nguy cơ, Diệp Thanh Thành luôn ở một mình trong phòng đàn không ngừng đánh đàn, từng chuỗi âm phù ưu tư kia, luôn sẽ khiến cho nàng cảm thấy như có vật trọng yếu nào đó ở trong thân thể nàng đang từ từ biến mất.
“Làm sao em biết anh đánh đàn tốt?” Diệp Thanh Thành không nhớ rõ đã nói với nàng chuyện mình biết chơi Piano.
Nguy rồi, nói lỡ miệng. Dưới tình thế cấp bách Cố Noãn Phong vội vàng lôi Tần Thương ra làm bia đỡ đạn: “Là Tần Thương nói cho em biết.”
Diệp Thanh Thành cho Cố Noãn Phong một cái vẻ mặt “anh biết ngay mà”, Cố Noãn Phong lập tức ha ha ngốc nghếch cười rộ lên, thật may là có Tần Thương cái tên miệng rộng này, nếu không đổ thừa cho Chu Tử Khanh, đừng bảo là Thanh Thành không tin, liền chính nàng cũng không tin.
“Thanh Thành, đêm nay em cũng tặng anh một ca khúc được không, nhưng mà em hát không dễ nghe nha.”
“Hát mới biết được có dễ nghe hay không, có điều anh đề nghị không cần phải quá dễ nghe hoặc là quá chói tai, nếu không sẽ ảnh hưởng đến chuyện anh lái xe.”
Cố Noãn Phong cười mắng một tiếng, suy nghĩ một chút, một bài hát có nhịp điệu êm tai phù hợp với không khí đêm Nô-en rất nhanh liền vang lên ở trong xe.
...
Dấu chân tuyết trắng là dấu vết anh rời đi đêm qua,
Suốt cả đêm không xoá đi, nó rõ ràng là lạc ấn thật sâu.
Đó ~~ là dấu chân thật dài kia của anh,
Giải thích rõ cả mùa đông ngọt ngào này
Đó là anh tuyết trắng, áo lông tuyết trắng, bóng lưng tuyết trắng của anh.
Nhớ anh tuyết trắng, đôi mắt tuyết trắng, hô hấp tuyết trắng dấu chân cùng anh
Trái tim tuyết trắng mỗi một lần gặp nhau
Không thể tưởng tượng nổi từng chút một dưới đáy lòng
Như rừng rậm phủ đầy tuyết trắng luôn ngạc nhiên mừng rỡ lòng của em
(Mia: chả hiểu cái bài hát này nói gì???)
...
Thanh âm của nàng thanh thúy êm tai, những bức bối luẩn quẩn ở trong lòng Diệp Thanh Thành tối nay cũng nhạt đi không ít: “Noãn Phong, em khiến cho anh vô cùng kinh hỉ (ngạc nhiên mừng rỡ), về sau mỗi khi anh mệt mỏi, em liền ca hát cho anh nghe đi.”
“Được, vậy lúc em mệt mỏi anh cũng hát cho em nghe nha.”
“Một lời đã định.”
“Một lời đã định, ăn vạ là con chó con.”
Cố Noãn Phong dựa ở trên ghế da tiếp tục ngân nga bài hát, dần dần mí mắt lại thấy trầm trọng, thanh âm càng hát càng bé, không ý thức được liền đã ngủ thiếp đi.
Diệp Thanh Thành bỗng không nghe thấy tiếng hát của nàng, đang buồn bực đây, nhưng lúc nhìn sang đã thấy Cố Noãn Phong cộc lốc ngủ được ui a! Khò khè. Hắn không khỏi nhịn không được cười lên, vội vàng đem xe ngừng ở ven đường, điều thấp ghế da, cởi xuống áo gió mỏng trên người đắp lên cho nàng.
Diệp Thanh Thành không phải người là nông cạn đến mức hoài nghi đêm nay phát sinh đây hết thảy đều là Lâm Hiếu Quân dự mưu bày ra.
Nam nhân càng thêm hiểu rõ nam nhân, Lâm Hiếu Quân trong mắt toát ra tình cảm với Cố Noãn Phong là không cho phép có người làm hại tới nàng, cũng chính bởi vì hắn hiểu được, cho nên hắn mới tránh không khỏi khổ sở mà bức bối trong tim. Hắn rất không thích việc bạn gái của mình còn cần đến người khác tới bảo vệ, Diệp Thanh Thành hắn tuyệt đối có năng lực chăm sóc cho người yêu vô cùng tốt.
Hắn dịu dàng lấy ngón tay đem tóc mai bị rủ xuống bên má Cố Noãn Phong vén sang một bên, đặt một nụ hôn sâu lên vầng trán thanh tú của nàng.
“Noãn Phong, anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt.”
Diệp Thanh Thành đã lái xe đến đầu ngõ khu nhà của Cố Noãn Phong, thấy nàng vẫn ngủ say sưa như cũ, trong lòng mâu thuẫn không biết có nên đánh thức nàng bây giờ hay không.
Oa! Kem a. Trước mắt Cố Noãn Phong đung đưa một hộp kem Haagen Dazs lớn, nàng vội vã ôm lấy, dùng cái thìa xúc một khối lớn, vui vẻ dùng đầu lưỡi mút lấy, thật lạnh buốt, hương vị mê người làm cho nàng càng dùng sức nuốt kem trên cái thìa.
Kỳ quái, đây là vị gì? Không phải là vị vani sữa hạnh nhân và trà xanh mà nàng thích nhất, làn này chẳng lẽ Thanh Thành lại mua vị macadamia? Hay vị chocolate Bỉ? Hoặc là vị Tiramisu? Cũng không như, vào cửa cảm giác càng giống là tươi mát bạc hà, thấm lương địa quấn quanh lấy nàng gai vị giác lưỡi.
(Mia: mấy vị đầu tiên trong cv là sữa thái phi, bôi trà, hương thảo thì mình nghĩ là vị vani sữa hạnh nhân, trà xanh vs macadamia, kem
Haagen Dazs chỉ có mấy vị này là phù hợp, chả biết phải không nữa)
Từ khi nào mà kem Haagen Dazs sản xuất thêm hương vị này? Hương vị đó tràn đầy khoang miệng, ở giữa môi miệng lái đi không được. Vì cái gì nàng ăn kem lại có cảm giác tim đập rộn lên? Giống như hương vị thuộc về Thanh Thành, tràn ngập thoang thoảng, hơi thở thơm mát của nam nhân kia cứ quấn quýt ở trong khoang miệng, kích động triền miên lưu luyến không thôi.
“Thanh Thành - -” vào thời khắc này nàng cảm thấy đương như trở lại giai đoạn tân hôn, hắn gây cho nàng vô số những vui sướng cuồng nhiệt đến cực hạn. Nàng khẽ nỉ non, chậm rãi mở mắt ra.
A! Gương mặt tuấn tú của Diệp Thanh Thành ở ngay trước mắt của nàng, đôi mắt sáng trong giống như những ngôi sao trên bầu trời. Mà nàng lại đang ôm lấy cổ hắn, mút lấy đôi môi của hắn không tha.
Diệp Thanh Thành nhắm mắt lâm vào trong nhu tình nhộn nhạo, Cố Noãn Phong vừa có biến hoá hắn đã lập tức mở mắt ra: “Noãn Phong, em đã tỉnh rồi?” Nhìn vào đôi mắt nhộn nhạo mơ màng ngập nước kia của nàng, toát ra dáng vẻ xinh đẹp ngọt ngào khiến cho hắn khó kìm lòng nổi nâng cái ót của nàng lên mà hôn sâu hơn nữa.
Thì ra là Thanh Thành cũng sẽ giở trò đánh lén, Cố Noãn Phong cười trộm, hưởng thụ môi cùng môi ma sát mang đến vui sướng.
Diệp Thanh Thành dị thường dịu dàng, tại giữa đầu lưỡi cùng khóe môi của nàng lưu luyến an ủi, tỉ mỉ nhấm nháp mút lấy, nhu tình tựa thủy làm cho Cố Noãn Phong vừa tỉnh lại toàn thân đã nóng lên, ôm sát hắn dán chặt vào mình, khẽ mở ra đôi môi bắt đầu nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn.
Cố Noãn Phong đáp lại, khiến cho Diệp Thanh Thành không cách nào ức chế cảm xúc mừng như điên, linh xảo đầu lưỡi cực nhanh chui vào khoang miệng mềm mịn ngọt ngài như mật của nàng, men theo hàm rằn trắng bóng đều đặn mà tò mò thăm dò, không thể kiềm chế được dây dưa lưỡi của nàng, không ngừng tham luyến nhấm nháp ma sát, cùng đầu lưỡi quấn quýt nhảy múa.
Nụ hôn của hắn càng ngày cành kịch liệt cùng triền miên, như bị đói khát ở giữa môi miệng nàng lúc nặng lúc nhẹ gặm nuốt, càn quét trong miệng nàng mỗi một tấc không gian, lưu lại ấn kí của tình yêu ở mỗi nơi đi qua, tựa như ngọn lửa nóng rực bùng lên lan tràn ra khắp mọi ngóc ngách trong thân thể hai con người đang ôm hôn nồng nàn.
Trong tròng mắt đen lay của Diệp Thanh Thành lập loè hai ngọn lửa, cùng Cố Noãn Phong hô hấp giao hoà, bàn tay của hắn kìm lòng không đặng vuốt ve mái tóc rồi đến gương mặt của nàng, xúc cảm mềm mại dưới những ngón tay làm sôi trào dục vọng của hắn, hai tay của hắn bồi hồi vuốt ve tại giữa chiếc cổ trắng mịn cùng xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp của nàng.
Sâu trong thân thể khát vọng cùng cảm giác tê dại làm cho Cố Noãn Phong không kiềm chế được phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, thanh âm này khiến cho Diệp Thanh Thành laya lại được một tia lý trí, hắn thực sợ sẽ mất khống chế mà bùng cháy, làm thương tổn nàng.
Lưu luyến hôn lên má nàng, Diệp Thanh Thành trên mặt vẫn còn lưu lại vết đỏ khả nghi, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng, hắn cất giọng khàn khàn: “Ngoan ngoãn, đã về đến nhà em.”
Từ ghế ngồi phía sau lấy ra một con thú nhồi bông cực lớn: “Noãn Phong, chúc em lễ Giáng Sinh vui vẻ!”
“Cảm ơn!” Cố Noãn Phong vui vẻ ôm thú nhồi bông, kỳ thật nàng rất muốn nói cho hắn biết, nàng cần không phải là thú nhồi bông mà là hắn. Nhưng mà tốt hơn hết là không nên làm cho hắn hoài nghi mình là một sắc nữ, ở trên mặt Diệp Thanh Thành hôn một cái, “Đây là quà giáng sinh em tặng cho anh.”
Diệp Thanh Thành nhướng mi nở nụ cười, kéo nàng vào ngực: “Noãn Phong, để cho anh bảo vệ em cả đời, ngàn vạn không cần rời xa anh.”
Hắn không phải là đang lo lắng Lâm Hiếu Quân đi? Cố Noãn Phong từ trong lồng ngực của hắn ngẩng đầu lên nhìn lại, thật sự từ trong ánh mắt của hắn đọc được cất dấu sầu lo.
Thanh Thành, em đã thật sự yêu anh, không phải là bởi vì tham luyến anh cho em sự sủng ái, mà em muốn lấy lại cuộc hôn nhân hạnh phúc của chúng ta. Bởi vì yêu, cho nên muốn vĩnh viễn cùng anh cùng một chỗ, làm người vợ tốt của anh. Anh căn bản không cần phải lo lắng, không có điều gì có thể khiến em rời khỏi anh cả.
“Thanh Thành, em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh, bởi vì em yêu anh mà.” Vòng ôm của hắn làm cho nàng an tâm, Cố Noãn Phong lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đập cuồng loạn không quy luật của hắn.
“Noãn Phong, anh xem gặp phải em đều sắp biến thành ngốc rồi, chúng ta yêu nhau không phải sao?” Khói mù qua đi chính là trời quang mây tạnh, hạnh phúc thông qua mọi kinh mạch trong thân thể nhanh chóng lan ra toàn thân, Diệp Thanh Thành chôn đầu ở giữa mãi tóc nàng, ngửi ngửi hương thơm thuộc về nàng.
“Noãn Phong, em tựa như một luồng gió ấm thấm vào trong lòng anh, xâm nhập vào cuộc sống vốn đơn điệu mà quy luật của anh, khiến cho anh cảm thấy ấm áp. Trước khi gặp được em anh chưa bao giờ biết rõ cuộc sống thì ra là còn có thể tốt đẹp như vậy, nhận lời anh, vĩnh viễn phải ở bên cạnh anh.”
Lời của hắn luôn có thể khiến cho Cố Noãn Phong xúc động, kiều nhan trôi nổi một tầng nhàn nhạt đỏ bừng, càng quyến rũ mê người, đôi môi bị hôn đến có chút hơi sưng dụ hoặc lấy Diệp Thanh Thành, khiến hắn hắn lại bắt đầu hoài niệm tư vị hôn lên đôi môi củ nàng.
“Hôn em - -” Cố Noãn Phong thấu hiểu tiếng lòng hắn, ngọt ngào ra lệnh.
Sự ấm áp của hắn, hơi thở của hắn, còn có những chiếc hôn lưu luyến nồng nặc, Cố Noãn Phong giống như bơ, yếu mềm tại trong ngực của hắn.
Đây quả thực là một đêm bình an hoàn mỹ.
...
Mia: dạo này bận quá không có thời gian edit.Chương 12: Thật sự yêu
Đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện khó có thể tưởng tượng, Lâm Hiếu Quân biểu hiện ra sự thân sĩ hiếm có, mặc kệ hắn làm sao lại biết được nước chanh có vấn đề, thời điểm mấu chốt vẫn là nhờ hắn mà tránh khỏi bị xấu mặt.
Cố Noãn Phong trong lòng thật sự cảm kích Lâm Hiếu Quân, tựa như lúc khó khăn gặp được người ra tay giúp đỡ mình, lúc mới vừa gặp lại hắn chỉ thấy phẫn hận cùng chán ghét, nhưng khi tình yêu của nàng đối với Diệp Thanh Thành ngày càng nhiều hơn thì dần dần không còn cảm giác gì, hiện giờ Lâm Hiếu Quân chỉ là người qua đường Giáp Ất Bính Đinh, chỉ là học trưởng của nàng mà thôi.
Nghĩ đến lúc rời khỏi đại sảnh nhà đa năng, trên sàn nhảy, vẻ mặt của Trương Tư Khiết gần như bị động kinh cởi quần áo, Cố Noãn Phong đối với chuyện Trương Tư Khiết ghen ghét nàng, trả thù nàng là rất không biết nói gì, nếu như nói là vì Diệp Thanh Thành còn coa thể chấp nhận được, nhưng lại là vì Lâm Hiếu Quân thì nàng thật sự cảm thấy Trương Tư Khiết trả thù sai người rồi.
Cố Noãn Phong không phải là thiếu nữ ngây thơ không rành thế sự, là người đã trải qua hai đời, nhìn thấu được tất cả nguyên nhân gây ra sự việc, ở kiếp trước Trương Tư Khiết đã từng cảnh cáo nàng cách Lâm Hiếu Quân xa một chút, còn ở kí túc xá của học viện cố ý đụng vào nàng làm canh nóng giội đến trên người nàng, về sau chuyện này vì Trương Tư Khiết chuyển trường nên không giải quyết được gì.
Nếu như dự liệu không sai, sau đêm bình an, nàng cũng sẽ không còn gặp lại Trương Tư Khiết ở trường, tựa như vận mệnh kiếp trước, như một mạng lưới vô hình vân dẫn dắt quỹ tích trong bóng tối.
Bởi vì là đêm bình an, tại ban đêm rét lạnh này, bên lề đường vẫn như cũ có thể trông thấy nhiều đôi tình ngọt ngào cùng nhau nắm tay đi dạo, gió Bắc lạnh thấu xương gào thét cũng không ngăn được những trái tim ước mơ một tương lai tốt đẹp của họ. Cố Noãn Phong ngồi trên xe có chút hăng hái đếm lấy: “... 19 đôi, 20 đôi, 21 đôi...”
“Noãn Phong, đếm tới cuối cùng đừng quên trên xe còn ngồi một đôi đấy nhé.”
“Chán ghét, nên biết đôi đầu tiên em đếm tất nhiên phải là hai chúng ta.” Cố Noãn Phong quay đầu sang Diệp Thanh Thành đang lái xe giả làm cái mặt quỷ.
Nếu như ngươi thật lòng thích một người, sẽ thấy ngay cả bộ dáng nhe răng trợn mắt này cũng cảm thấy đáng yêu vô cùng, Diệp Thanh Thành nếu không phải là đang lái xe, thực muốn giơ tay ra xoa đầu của nàng, vò rối tóc của nàng, đương nhiên, nếu như có thể hôn một cái vậy thì không thể tốt hơn.
“Thanh Thành, anh hát thật là dễ nghe, em chỉ biết anh đánh đàn rất giỏi, không nghĩ tới ca hát cũng hay như vậy, lần đầu tiên em được nghe anh ca hát đấy.” Nói lời này xong tại sao lại có cảm giác nhức nhối trong lòng? Ai, chỉ đổ thừa kiếp trước nhân phẩm của mình quá kém, Diệp Thanh Thành chưa từng vì nàng ca hát bao giờ.
Diệp Thanh Thành đàn Piano rất chuyên nghiệp, về sau biết rõ nàng thích đàn, còn chuyên môn dạy nàng một khoảng thời gian. Nhưng mà về sau Cố Noãn Phong sợ hãi nghe thấy tiếng đàn, bởi vì trong thời kỳ quan hệ bọn họ trở nên tràn ngập nguy cơ, Diệp Thanh Thành luôn ở một mình trong phòng đàn không ngừng đánh đàn, từng chuỗi âm phù ưu tư kia, luôn sẽ khiến cho nàng cảm thấy như có vật trọng yếu nào đó ở trong thân thể nàng đang từ từ biến mất.
“Làm sao em biết anh đánh đàn tốt?” Diệp Thanh Thành không nhớ rõ đã nói với nàng chuyện mình biết chơi Piano.
Nguy rồi, nói lỡ miệng. Dưới tình thế cấp bách Cố Noãn Phong vội vàng lôi Tần Thương ra làm bia đỡ đạn: “Là Tần Thương nói cho em biết.”
Diệp Thanh Thành cho Cố Noãn Phong một cái vẻ mặt “anh biết ngay mà”, Cố Noãn Phong lập tức ha ha ngốc nghếch cười rộ lên, thật may là có Tần Thương cái tên miệng rộng này, nếu không đổ thừa cho Chu Tử Khanh, đừng bảo là Thanh Thành không tin, liền chính nàng cũng không tin.
“Thanh Thành, đêm nay em cũng tặng anh một ca khúc được không, nhưng mà em hát không dễ nghe nha.”
“Hát mới biết được có dễ nghe hay không, có điều anh đề nghị không cần phải quá dễ nghe hoặc là quá chói tai, nếu không sẽ ảnh hưởng đến chuyện anh lái xe.”
Cố Noãn Phong cười mắng một tiếng, suy nghĩ một chút, một bài hát có nhịp điệu êm tai phù hợp với không khí đêm Nô-en rất nhanh liền vang lên ở trong xe.
...
Dấu chân tuyết trắng là dấu vết anh rời đi đêm qua,
Suốt cả đêm không xoá đi, nó rõ ràng là lạc ấn thật sâu.
Đó ~~ là dấu chân thật dài kia của anh,
Giải thích rõ cả mùa đông ngọt ngào này
Đó là anh tuyết trắng, áo lông tuyết trắng, bóng lưng tuyết trắng của anh.
Nhớ anh tuyết trắng, đôi mắt tuyết trắng, hô hấp tuyết trắng dấu chân cùng anh
Trái tim tuyết trắng mỗi một lần gặp nhau
Không thể tưởng tượng nổi từng chút một dưới đáy lòng
Như rừng rậm phủ đầy tuyết trắng luôn ngạc nhiên mừng rỡ lòng của em
(Mia: chả hiểu cái bài hát này nói gì???)
...
Thanh âm của nàng thanh thúy êm tai, những bức bối luẩn quẩn ở trong lòng Diệp Thanh Thành tối nay cũng nhạt đi không ít: “Noãn Phong, em khiến cho anh vô cùng kinh hỉ (ngạc nhiên mừng rỡ), về sau mỗi khi anh mệt mỏi, em liền ca hát cho anh nghe đi.”
“Được, vậy lúc em mệt mỏi anh cũng hát cho em nghe nha.”
“Một lời đã định.”
“Một lời đã định, ăn vạ là con chó con.”
Cố Noãn Phong dựa ở trên ghế da tiếp tục ngân nga bài hát, dần dần mí mắt lại thấy trầm trọng, thanh âm càng hát càng bé, không ý thức được liền đã ngủ thiếp đi.
Diệp Thanh Thành bỗng không nghe thấy tiếng hát của nàng, đang buồn bực đây, nhưng lúc nhìn sang đã thấy Cố Noãn Phong cộc lốc ngủ được ui a! Khò khè. Hắn không khỏi nhịn không được cười lên, vội vàng đem xe ngừng ở ven đường, điều thấp ghế da, cởi xuống áo gió mỏng trên người đắp lên cho nàng.
Diệp Thanh Thành không phải người là nông cạn đến mức hoài nghi đêm nay phát sinh đây hết thảy đều là Lâm Hiếu Quân dự mưu bày ra.
Nam nhân càng thêm hiểu rõ nam nhân, Lâm Hiếu Quân trong mắt toát ra tình cảm với Cố Noãn Phong là không cho phép có người làm hại tới nàng, cũng chính bởi vì hắn hiểu được, cho nên hắn mới tránh không khỏi khổ sở mà bức bối trong tim. Hắn rất không thích việc bạn gái của mình còn cần đến người khác tới bảo vệ, Diệp Thanh Thành hắn tuyệt đối có năng lực chăm sóc cho người yêu vô cùng tốt.
Hắn dịu dàng lấy ngón tay đem tóc mai bị rủ xuống bên má Cố Noãn Phong vén sang một bên, đặt một nụ hôn sâu lên vầng trán thanh tú của nàng.
“Noãn Phong, anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt.”
Diệp Thanh Thành đã lái xe đến đầu ngõ khu nhà của Cố Noãn Phong, thấy nàng vẫn ngủ say sưa như cũ, trong lòng mâu thuẫn không biết có nên đánh thức nàng bây giờ hay không.
Oa! Kem a. Trước mắt Cố Noãn Phong đung đưa một hộp kem Haagen Dazs lớn, nàng vội vã ôm lấy, dùng cái thìa xúc một khối lớn, vui vẻ dùng đầu lưỡi mút lấy, thật lạnh buốt, hương vị mê người làm cho nàng càng dùng sức nuốt kem trên cái thìa.
Kỳ quái, đây là vị gì? Không phải là vị vani sữa hạnh nhân và trà xanh mà nàng thích nhất, làn này chẳng lẽ Thanh Thành lại mua vị macadamia? Hay vị chocolate Bỉ? Hoặc là vị Tiramisu? Cũng không như, vào cửa cảm giác càng giống là tươi mát bạc hà, thấm lương địa quấn quanh lấy nàng gai vị giác lưỡi.
(Mia: mấy vị đầu tiên trong cv là sữa thái phi, bôi trà, hương thảo thì mình nghĩ là vị vani sữa hạnh nhân, trà xanh vs macadamia, kem
Haagen Dazs chỉ có mấy vị này là phù hợp, chả biết phải không nữa)
Từ khi nào mà kem Haagen Dazs sản xuất thêm hương vị này? Hương vị đó tràn đầy khoang miệng, ở giữa môi miệng lái đi không được. Vì cái gì nàng ăn kem lại có cảm giác tim đập rộn lên? Giống như hương vị thuộc về Thanh Thành, tràn ngập thoang thoảng, hơi thở thơm mát của nam nhân kia cứ quấn quýt ở trong khoang miệng, kích động triền miên lưu luyến không thôi.
“Thanh Thành - -” vào thời khắc này nàng cảm thấy đương như trở lại giai đoạn tân hôn, hắn gây cho nàng vô số những vui sướng cuồng nhiệt đến cực hạn. Nàng khẽ nỉ non, chậm rãi mở mắt ra.
A! Gương mặt tuấn tú của Diệp Thanh Thành ở ngay trước mắt của nàng, đôi mắt sáng trong giống như những ngôi sao trên bầu trời. Mà nàng lại đang ôm lấy cổ hắn, mút lấy đôi môi của hắn không tha.
Diệp Thanh Thành nhắm mắt lâm vào trong nhu tình nhộn nhạo, Cố Noãn Phong vừa có biến hoá hắn đã lập tức mở mắt ra: “Noãn Phong, em đã tỉnh rồi?” Nhìn vào đôi mắt nhộn nhạo mơ màng ngập nước kia của nàng, toát ra dáng vẻ xinh đẹp ngọt ngào khiến cho hắn khó kìm lòng nổi nâng cái ót của nàng lên mà hôn sâu hơn nữa.
Thì ra là Thanh Thành cũng sẽ giở trò đánh lén, Cố Noãn Phong cười trộm, hưởng thụ môi cùng môi ma sát mang đến vui sướng.
Diệp Thanh Thành dị thường dịu dàng, tại giữa đầu lưỡi cùng khóe môi của nàng lưu luyến an ủi, tỉ mỉ nhấm nháp mút lấy, nhu tình tựa thủy làm cho Cố Noãn Phong vừa tỉnh lại toàn thân đã nóng lên, ôm sát hắn dán chặt vào mình, khẽ mở ra đôi môi bắt đầu nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn.
Cố Noãn Phong đáp lại, khiến cho Diệp Thanh Thành không cách nào ức chế cảm xúc mừng như điên, linh xảo đầu lưỡi cực nhanh chui vào khoang miệng mềm mịn ngọt ngài như mật của nàng, men theo hàm rằn trắng bóng đều đặn mà tò mò thăm dò, không thể kiềm chế được dây dưa lưỡi của nàng, không ngừng tham luyến nhấm nháp ma sát, cùng đầu lưỡi quấn quýt nhảy múa.
Nụ hôn của hắn càng ngày cành kịch liệt cùng triền miên, như bị đói khát ở giữa môi miệng nàng lúc nặng lúc nhẹ gặm nuốt, càn quét trong miệng nàng mỗi một tấc không gian, lưu lại ấn kí của tình yêu ở mỗi nơi đi qua, tựa như ngọn lửa nóng rực bùng lên lan tràn ra khắp mọi ngóc ngách trong thân thể hai con người đang ôm hôn nồng nàn.
Trong tròng mắt đen lay của Diệp Thanh Thành lập loè hai ngọn lửa, cùng Cố Noãn Phong hô hấp giao hoà, bàn tay của hắn kìm lòng không đặng vuốt ve mái tóc rồi đến gương mặt của nàng, xúc cảm mềm mại dưới những ngón tay làm sôi trào dục vọng của hắn, hai tay của hắn bồi hồi vuốt ve tại giữa chiếc cổ trắng mịn cùng xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp của nàng.
Sâu trong thân thể khát vọng cùng cảm giác tê dại làm cho Cố Noãn Phong không kiềm chế được phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, thanh âm này khiến cho Diệp Thanh Thành laya lại được một tia lý trí, hắn thực sợ sẽ mất khống chế mà bùng cháy, làm thương tổn nàng.
Lưu luyến hôn lên má nàng, Diệp Thanh Thành trên mặt vẫn còn lưu lại vết đỏ khả nghi, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng, hắn cất giọng khàn khàn: “Ngoan ngoãn, đã về đến nhà em.”
Từ ghế ngồi phía sau lấy ra một con thú nhồi bông cực lớn: “Noãn Phong, chúc em lễ Giáng Sinh vui vẻ!”
“Cảm ơn!” Cố Noãn Phong vui vẻ ôm thú nhồi bông, kỳ thật nàng rất muốn nói cho hắn biết, nàng cần không phải là thú nhồi bông mà là hắn. Nhưng mà tốt hơn hết là không nên làm cho hắn hoài nghi mình là một sắc nữ, ở trên mặt Diệp Thanh Thành hôn một cái, “Đây là quà giáng sinh em tặng cho anh.”
Diệp Thanh Thành nhướng mi nở nụ cười, kéo nàng vào ngực: “Noãn Phong, để cho anh bảo vệ em cả đời, ngàn vạn không cần rời xa anh.”
Hắn không phải là đang lo lắng Lâm Hiếu Quân đi? Cố Noãn Phong từ trong lồng ngực của hắn ngẩng đầu lên nhìn lại, thật sự từ trong ánh mắt của hắn đọc được cất dấu sầu lo.
Thanh Thành, em đã thật sự yêu anh, không phải là bởi vì tham luyến anh cho em sự sủng ái, mà em muốn lấy lại cuộc hôn nhân hạnh phúc của chúng ta. Bởi vì yêu, cho nên muốn vĩnh viễn cùng anh cùng một chỗ, làm người vợ tốt của anh. Anh căn bản không cần phải lo lắng, không có điều gì có thể khiến em rời khỏi anh cả.
“Thanh Thành, em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh, bởi vì em yêu anh mà.” Vòng ôm của hắn làm cho nàng an tâm, Cố Noãn Phong lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đập cuồng loạn không quy luật của hắn.
“Noãn Phong, anh xem gặp phải em đều sắp biến thành ngốc rồi, chúng ta yêu nhau không phải sao?” Khói mù qua đi chính là trời quang mây tạnh, hạnh phúc thông qua mọi kinh mạch trong thân thể nhanh chóng lan ra toàn thân, Diệp Thanh Thành chôn đầu ở giữa mãi tóc nàng, ngửi ngửi hương thơm thuộc về nàng.
“Noãn Phong, em tựa như một luồng gió ấm thấm vào trong lòng anh, xâm nhập vào cuộc sống vốn đơn điệu mà quy luật của anh, khiến cho anh cảm thấy ấm áp. Trước khi gặp được em anh chưa bao giờ biết rõ cuộc sống thì ra là còn có thể tốt đẹp như vậy, nhận lời anh, vĩnh viễn phải ở bên cạnh anh.”
Lời của hắn luôn có thể khiến cho Cố Noãn Phong xúc động, kiều nhan trôi nổi một tầng nhàn nhạt đỏ bừng, càng quyến rũ mê người, đôi môi bị hôn đến có chút hơi sưng dụ hoặc lấy Diệp Thanh Thành, khiến hắn hắn lại bắt đầu hoài niệm tư vị hôn lên đôi môi củ nàng.
“Hôn em - -” Cố Noãn Phong thấu hiểu tiếng lòng hắn, ngọt ngào ra lệnh.
Sự ấm áp của hắn, hơi thở của hắn, còn có những chiếc hôn lưu luyến nồng nặc, Cố Noãn Phong giống như bơ, yếu mềm tại trong ngực của hắn.
Đây quả thực là một đêm bình an hoàn mỹ.
...