Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Tựa như giờ phút này rơi trên mặt đất hoa hồng đang run rẩy lay động trong cơn gió cuối thu, cánh hoa đỏ tươi như máu nhìn thấy mà giật mình.
Cố Noãn Phong vốn đunh cất bước dời đi bỗng dừng lại, nhìn xem cánh hoa rung rinh kia, tư vị khổ sở của kiếp trước lượn lờ ở trong đầu, mặc dù đã là chuyện xa xăm, nhưng nàng vẫn không có biện pháp xoá bỏ hoàn toàn sạch sẽ.
Trùng sinh, chỉ là cho nàng thêm một cơ hội làm lại lần nữa, nhưng mà những chuyện cũ đó lại như trở thành ấn ký, dù đã qua, nhưng dấu vết lưu lại vẫn còn đang ở chỗ đó, có lẽ sẽ theo năm tháng trôi qua từ từ phai nhạt đi, nhưng nhìn kỹ, nó vẫn sẽ còn lưu lại cái bóng mơ hồ.
Không có vô duyên vô cớ mà yêu, cũng không có vô duyên vô cớ mà hận. Cố Noãn Phong không khỏi bắt đầu chán ghét bản thân, nàng không thể thật sự coi thường Lâm Hiếu Quân, coi hắn như người xa lạ.
Càng biểu hiện ra sự hận thù kịch liệt, càng chứng minh hắn vẫn giữ ảnh hưởng rất lớn đối với nàng, chỉ có khi hoàn toàn để xuống chuyện xảy ra ở kiếp trước, nàng mới thật sự được giải thoát, thật sự được trùng sinh.
Cố Noãn Phong khom lưng đem hoa hồng từ trên mặt đất nhặt lên, cầm ở trên tay ngắm một lát, cuối cùng nàng bình tĩnh đem nó ném vào thùng rác trong sân trường.
Những bông tuyết trong suốt óng ánh bay đầy trời, không cần dùng lời đã lặng lẽ báo cho mọi người mùa đông đến rồi.
Cả sân trường theo đó cũng bắt đầu có vẻ vui tươi lên, bởi vì sắp diễn ra hội hữu ái lễ Nô-en náo nhiệt nhất của Đại học Tân Thành hàng năm. Hội hữu ái không chỉ là một hồi cuồng hoan (điên cuồng vui vẻ), một hồi thể hiện tài năng, nói trắng ra trên hết là một hồi săn tìm cái đẹp hay hội thân cận (xem mắt, hẹn hò), vô số tuấn nam mỹ nữ thông qua đó quen biết nhau, phát triển thành một đoạn tình ái đó là lại chuyện hết sức bình thường.
Hội hữa ái lễ Nô -en của Đại học Tân Thành hàng năm đều là do các học viên tự tổ chức, mà trong đó nổi danh nhất viện y học cùng trường luật vì đạt tới tài nguyên cùng hưởng (giống như hoa thơm cùng hưởng), nên đã cùng nhau hợp tác tổ chức được mười năm, nghe nói đã thúc đẩy được rất nhiều cặp đôi ưu tú, nhất thời thành truyền kỳ của hai học viện thậm chí của cả Đại học Tân Thành.
Năm nay viện y học cùng trường luật tổ chức lễ Giáng Sinh còn trên danh nghĩa kỷ niệm mười năm hợp tác, hai học viện vì thế còn đặc biệt thành lập một tổ nhỏ tổ chức liên hoan chào mừng.
Những sinh viên học viện khác vì để được tham gia hội hữu ái này, đang phải vận dụng hết tất cả các mối quan hệ có thể vận dụng được để nghĩ biện pháp gia nhập, nhưng mà năm nay tổ phụ trách liên hoan chào mừng của hội hữu ái vì phòng ngừa thành viên chợt tăng lên, xin miễn hết thảy “Nhàn tạp nhân đẳng” (người không có phận sự, ở đây chỉ những người không thuộc hai học viện). Không chỉ phải mang theo thẻ học sinh để vào cửa, còn cần phải đưa ra thư mời đặc biệt của tổ phụ trách hội hữu ái. Chuyện này kinh động đến toàn trường, những ai còn không muốn bỏ cuộc đều đang lén lút hỏi thăm có người nào không muốn tham gia, thậm chí nguyện ý ra giá cao để mua lại thiệp mời.
Trước đêm bình an một ngày, Cố Noãn Phong nhận được thư mời, khéo léo tinh xảo, mặt sau còn in lịch trình và lời chúc mừng của hội hữu ái. Triệu Tân Nghi thần bí hề hề đến gần nàng, chỉ vào thư mời nói: “Hi!, mình nghe một học trưởng trong tổ quan hệ hữu nghị nói, mã số ghi ở trên thiệp mời đến lúc đó sẽ có tác dụng đặc biệt.”
“Rút thăm trúng thưởng sao?” Cố Noãn Phong trông thấy ở trên mặt thư mời quả nhiên có in một dãy số nổi thiếp vàng. Rất nhiều khách sạn, hội sở trong quá trình tiến hành hoạt động nào đó đều thích tổ chức rút thăm trúng thưởng ở cuối chương trình.
“Cụ thể là gì thì người học trưởng kia không chịu tiết lộ, còn nói thượng cấp bắt bọn họ giữ miệng, ai tiết lộ tin tức sẽ bị đánh tập thể.” Triệu Tân Nghi lấy tay làm động tác lấy dao cắt cổ, rất lưu loát, lúc đầu nghiêng trong miệng còn phối hợp phát ra âm thanh “Ặc - - “
Bọn họ cho rằng vào cơ quan tình báo hay là giới giải trí a? Cố Noãn Phong bị Triệu Tân Nghi chọc cười, phối hợp với nàng ra vẻ thần bí, đem thanh âm hạ xuống thấp nhất có thể: “Người học trưởng kia chắc không phải là bạn trai của cậu đi? Thần bí như vậy, cậu cần phải chú ý để tâm nhiều hơn nha.”
“Vì sao?”
“Hắc hắc, thừa dịp hội hữu ái là đại thời cơ tốt này, nhất cử bắt lấy người nào đó, cuối cùng cho vào bụng ăn ngay cả xương vụn cũng không để lại.”
Trên gương mặt như em bé của Triệu Tân Nghi lập tức hiện lên vẻ kiên định chói lọi như tìm thấy chính Đảng, cất cao tiếng nói đối với Cố Noãn Phong nêu ra lý tưởng hào hùng: “Cố Noãn Phong, mượn lời chúc lành hôm nay của cậu, hôm đó nhất định mình phải tắm thật sạch, toàn thân thơm ngào ngạt, tỏ hết sức quyến rũ ra để thu phục học trưởng.”
A? Hóa ra là cô nàng muốn thu phục anh chàng học trưởng kia? Cố Noãn Phong thiếu chút nữa bị bạn học Triệu Tân Nghi hoa lệ lệ lôi đến (lôi là sét đánh). Triệu Tân Nghi tiêu sái khoa tay múa chân bày ra tư thế chiến thắng: “ Sau khi thành công bắt được học trưởng, mình sẽ mời cậu ăn cơm. Chờ đấy.”
******
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Diệp Thanh Thành từ phía sau ôm Cố Noãn Phong đang chờ hắn ở ngoài phòng thí nghiệm, đôi môi ấm áp như lông vũ nghịch trên viền tai nhạy cảm của nàng, trong hơi thở đều phảng phất hương thơm nhàn nhạt của nàng.
“Là cái này.” Cố Noãn Phong từ trong túi xách lôi ra thiệp mời của hội hữu ái, “Ngày mai nếu như anh không đến hội hữu ái, không bằng chúng ta sẽ đem nó đưa cho người khác đi.”
“Tại sao không đến? Anh còn muốn mời em khiêu vũ đây.” Diệp Thanh Thành mặt mày sinh động nhìn Cố Noãn Phong bị áo lông màu trắng bao lấy giống như một bạch tinh linh (tinh linh màu trắng), “Hơn nữa nói không chừng em sẽ nhận được ngạc nhiên mừng rỡ.”
Ngạc nhiên mừng rỡ? Không phải là Diệp Thanh Thành muốn lợi dụng ưu thế mình là thành viên của hội học sinh, dựa vào mã số tạo ra lễ vật cho mình đi? Nhưng mà hắn lại không phải là người thích chiếm tiện nghi của người khác như vậy: “Cái gì ngạc nhiên mừng rỡ? Mau nói cho em biết.”
Ngón tay thon dài của Diệp Thanh Thành vuốt trán, bày ra trạng thái suy tư, đúng lúc Cố Noãn Phong cho là hắn sẽ nói, tuấn nhan* lại thoáng hiện lên vẻ giảo hoạt: “Tạm thời giữ bí mật.”
(* nhan sắc tuấn tú)
Đêm bình an, bắt đầu từ buổi trưa, nhà đa chức năng đã được thắp đèn sáng chói, tiếng đàn dương cầm du dương vang dội trong cả hội trường rộng lớn trang trí đầy hoạ tiết đặc sắc tượng trưng cho lễ Nô- en.
Khi Diệp Thanh Thành cùng Cố Noãn Phong tới đã không còn chỗ ngồi, Chu Tử Khanh ở phía trước vẫy tay gọi bọn họ, chờ bọn họ đi tới mới ngồi xuống ghế, ngọn đèn trong cả đại sảnh nhà đa năng liền tối mờ đi. Thay vào đó là nhiều dải ánh sáng đan xen nhấp nháy làm cho trong sảnh trở lên long lanh huyền ảo.
Ghế ngồi đều sắp xếp ở xung quanh sàn nhảy, dù ngồi ở chỗ nào cũng không bị che khuất tầm mắt nhìn lên sân khấu. Ban nhạc ta sức làm hâm nóng bầu không khí bằng cách chơi nhạc sôi động thay thế tiếng tiếng đàn dương cầm du dương, ngọn đèn ngũ quang thập sắc tia laser (quả cầu đèn nhiều màu) hoà nhịp theo âm nhạc làm cả gian đại sảnh sôi sục, khi nhạc hip-hop vang lên, nam nữ từ bên ngoài sàn nhảy liền bắt đầu nhảy các bước nhảy của đường phố, vừa chạy vừa nhảy đến giữa sàn nhảy, giữa ánh sáng phản chiếu của ánh đèn màu, bốn phía nhảy múa, hội hữu ái chính thức bắt đầu.
Diệp Thanh Thành dán vào bên tai Cố Noãn Phong nói cho nàng biết, bình thường những sinh viên độc thân sẽ ngồi ở khu vực đối diện với bọn họ, cho nên đêm nay ở đó sẽ thúc đẩy không ít đôi tình nhân ra đời.
“Vậy mấy năm trước anh đều ngồi ở đàng kia sao?” Cố Noãn Phong đem cốc nước chanh mới uống một nửa đặt lên cái bàn tròn nhỏ ở phía trước, đôi mắt cười đến cong cong lên, thanh âm nhu hòa thậm chí còn có chút ngọt ngán, nhìn như đang thưởng thức mấy bạn học biểu diễn điệu Tăng-gô trong sàn nhảy, tay thì lại đang xoa nắn bên hông Diệp Thanh Thành.
“Không có bạn gái, đương nhiên ngồi ở đàng kia, đời sống sân trường độc thân thật là rất tịch mịch.”
“Anh thật sự là thành thực nha.” Cố Noãn Phong bàn tay đang xoa nắn đột nhiên khẽ dùng sức, “Vậy anh đã thành công lần nào chưa?”
Cái người thích ăn dấm chua này, vừa rồi còn đang hưởng thụ bàn tay nhỏ bé non mềm không xương của nàng mang đến cẩm giác thân mật, đảo mắt liền hung ác hạ độc thủ, eo đúng là điểm yếu của hắn, sợ nhột.
“Nếu như em xuất hiện sớm vài năm thì nhất định đã thành công, anh liền nói tại sao lại cô đơn một mình nhiều năm như vậy, liên tục không có tìm được ai vừa mắt, thì ra là anh đang đợi em.” Diệp Thanh Thành chuyên chú đưa mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, trong hai tròng mắt tựa như Hắc Diệu Thạch chứa sự ôn nhu như nước, mơ hồ nhộn nhạo cuộn sóng, tràn đầy nhu tình cơ hồ muốn bao phủ toàn thân Cố Noãn Phong.
Trong khi người chủ trì giới thiệu chương trình và mấy màn biểu diễn sau đó, Cố Noãn Phong đều hoảng hốt say mê tại trong nhu tình của Diệp Thanh Thành.
“Noãn Phong, anh đi ra đâu một lát.” Diệp Thanh Thành đem sợi tóc mai trên gò má Cố Noãn Phong vén ra sau tai, thần bí cười một tiếng với nàng.
Chậm rãi đứng trước đàn dương cầm, nam nhân mặc áo vét mỏng ngồi xuống bên dương cầm, ngón tay thon dài tại trên phím đàn tung bay lên. Dưới ánh đèn, mái tóc ngắn gọn gàng, mặt mày thanh tú như vẽ, khóe môi lười biếng khẽ nhếch, lộ ra khí chất cao quý khiến cho không người nào có thể bỏ qua.
Hắn quay đầu nhìn về phía nữ sinh tràn đầy thanh xuân, nhoẻn miệng ưu nhã cười với nàng, chống lại đôi mắt đen như lưu ly đang khiếp sợ của nàng, nụ cười của hắn càng thêm tươi sáng mê người.
Hắn vừa đàn vừa dùng âm thanh thuần hậu thâm tình cất lên tiếng ca say lòng người:
Anh chờ em
Trường tương tư thủ
(Thương nhớ đậm đà” hay “Nhớ quá chừng chừng”)
Anh lại chờ đợi
Sau khi rời đi mỗi ngày nhớ em
Trong mộng càng thê mỹ (mộng đẹp mà thê lương)
Như không có cách nào nói với ông trời
Nhưng anh vẫn tin
Sẽ ở giữa trời đất mênh mông có lúc được gặp lại em
I””ll see you again
(Anh sẽ gặp lại em)
Rõ ràng là đã yêu
Nhưng vận mạng thành kiến
(Cái ý nghĩ có sẵn về một sự việc gì, ở đây ý chỉ vận mạng đã định sẵn)
Khổ đợi hao tổn thì giờ
(Đau khổ chờ đợi tốn thời gian)
We””ll have a chance
Có lẽ chờ một ngày
Chờ một năm
Có thể chờ cả đời
Nhân sinh khổ đoản
(Tạm dịch: đời người khổ ngắn, ý chỉ con người sinh ra đều phải chịu khổ)
Đáng tiếc anh với em
Chuyện trần thế không thể không quan tâm
Không có cách nào có thể bỏ mặc
Như không có cách nào nói với ông trời
Nhưng anh vẫn tin
Sẽ ở giữa trời đất mênh mông có lúc được gặp lại em
I””ll see you again
Có lẽ chờ một ngày
Chờ một năm
Có thể chờ cả đời
Anh chờ em
Thời gian trôi mau
Sẽ đến lúc có hồi kết
Dù kết quả ra sao
Tụ tán cũng thê mỹ
(Hợp hay tan đều thê mỹ)
Như không có cách nào nói với ông trời
Nhưng anh vẫn tin
Sẽ ở giữa trời đất mênh mông có lúc được gặp lại em
...
Có lẽ chờ một ngày
Chờ một năm
Có thể chờ cả đời
Lại một năm
Chờ hết cả đời
Lại một năm
Đều sâu yêu em
Chờ cả đời
...
Tiếng hát của hắn như tiếng sấm xuyên thấu sâu vào trong linh hồn của nàng, đây là ngạc nhiên mừng rỡ hắn tặng cho nàng.
Trên gương mặt Cố Noãn Phong cảm động chảy đầy lệ nóng, hạnh phúc như thủy triều ập tới, hai mắt đẫm lệ nhìn vào nam nhân vì nàng đánh đàn ca hát dưới ánh đèn.
Thanh Thành, cám ơn anh!
Trong một góc của đại sảnh, nam nhân tóc ngắn màu nâu nhạt, theo tiếng hát, đôi mắt đen láy từ từ ảm đạm đi, hắn tự giễu chứa đựng nụ cười tiêu điều, quay sang nói với người bên cạnh: “Có phải hay không đến rút thăm mã số màn kịch hay rồi?”
“Học trưởng, tôi sẽ đi thông báo bọn họ chuẩn bị ngay bây giờ.”
Lâm Hiếu Quân dùng ánh mắt phức tạp nhìn xem nữ sinh đang rơi lệ kia, trong lòng nảy sinh sự ghen tức như cỏ dại mọc tràn lan xé rách lòng của hắn, làm cho hắn có loại xúc động, nghĩ bất chấp hết thảy hậu quả đem nàng ôm vào trong lồng ngực của mình, cứ như vậy cho đến vĩnh viễn.
Mia: Không ngờ edit lời bài hát lại đau đầu như thế, nhiều câu chả hiểu j phải dịch bừa. Khổ dân khối A như mình quá.
_________________