Cố Hoài: “...”
Một dòng chữ được treo phía trên phòng phát sóng trực tiếp:
Chủ phòng “Dữ Độ” để lại lời nhắn: Đi ngủ trước đi, muốn tôi xem xét gì đó có thể nhắn lại, nếu thấy thứ thú vị thì tôi sẽ phát sóng.
Nhiều cư dân mạng vừa mới vào có chút chưa đã thèm——
[...Tôi nói một câu giá trị nhan sắc này ở khu phổ cập khoa học chính là xếp hàng top hẳn không ai phản đối đi.]
[Ngủ? Làm thế nào mà ngón tay 30º của anh ấy lại gõ ra được những từ ngữ lạnh lùng như vậy?]
[Anh ấy nói lần sau sẽ phát sóng, nhà ai có bảo bối, chạy nhanh ra bái a!]
Hình đại diện của Lâm Tư Độ là một chú thỏ ngọc nhỏ đang giã thuốc. Khi Cố Hoài tỉnh lại, anh ấy đã nhấp vào trang chủ của “Dữ Độ” và mở video được yêu thích nhất. Lâm Tư Độ không để lộ mặt, trong hình là một đôi tay mang găng tay trắng, vòng tay bằng gỗ hồng sắc thùy được đeo trên cổ tay.
“Đá mặt trăng, hẳn mọi người đã từng nhìn qua?” Trong hình xuất hiện giọng nói của Lâm Tư Độ, “Cái này trong tay tôi rất được, xoay tròn thấy có tia sáng lạnh. Bản thân viên đá cũng lạnh lùng, nhưng bị người ta trao cho một hàm ý lãng mạn. “
“Tuy nhiên, cấu trúc của đá mặt trăng rất mỏng manh và dễ vỡ. Nó đẹp nhưng khó bảo dưỡng...” Anh hơi dừng lại, “Mọi người có vẻ thích nó, những thứ đẹp đẽ và dễ vỡ.”
Ngón tay của Cố Hoài dừng lại trên nút “Theo dõi”, sau đó một dòng chữ hiện lên trên màn hình——
“Bạn không phải là thành viên của trang web này, bạn có muốn đăng ký không?”
Cố Hoài chọn “Không”, trực tiếp đánh dấu URL của phòng phát sóng trực tiếp.
Thời điểm Lam Tư Độ rời giường, vừa vặn nhận được tin nhắn từ bộ phận chăm sóc khách hàng của C trạm.
[Dịch vụ khách hàng]: Dữ Độ ca ca, có một số lỗi trong phòng phát sóng trực tiếp mà tôi đã mở cho bạn hôm qua, và chúng tôi đã mở lại cho anh một cái mới. Bạn yên tâm là chỉ thay đổi URL và số phòng phát trực tiếp, khi bạn bắt đầu phát sóng, những người theo dõi bạn sẽ được nhắc nhở.
Lâm Tư Độ trả lời “OK“.
Tối hôm qua, cậu chỉ phát sóng trực tiếp chừng 5 phút, chung quy cùng cư dân mạng không nói quá mấy câu, nhưng trang chủ của cậu lại thêm rất nhiều bình luận.
@ Nghe vua nói chuyện một buổi: Trước đây khi xem phổ cập khoa học tôi không chú ý đến, một người đẹp trai như vậy không cần tốn tiền vẫn có thể xem?
@ hiểu phong trăng tàn, cuối kỳ, cuối tháng: Có cái gì hay thì đừng giấu, lấy ra cho chị em chúng tôi cùng xem (không, thật ra là muốn gặp lại chủ phòng).
@ Lần gần đây nhất mình cứng họng là lần cuối cùng: các ngươi mặc quần áo vào đi, đừng đem người ta dọa chạy mất, được không?
Cậu đóng trang web, mở rèm, điều chỉnh ánh sáng trong lồng ấp. Thằn lằn cá sấu mắt đỏ rụt rè nhướng mi liếc cậu một cái, cái đuôi màu đen khẽ giật, cuộn lấy đầu ngón tay cậu, lại lười biếng ngủ.
Bề mặt cơ thể của Dragon trông có vẻ cứng, nhưng lớp gai dựng lên sờ vào rất ấm và mền.
“Ta đi làm đây.” Lâm Tư Độ nói.
Ngồi trên tàu điện lắc lư, cậu bấm vào dòng thời gian của Kỷ Phong. Kỷ Phong đăng một vài hình ảnh cùng rất nhiều quà sinh nhật, có cả chìa khóa xe và thẻ ngân hàng, miếng ngọc nhỏ buộc bằng sợi dây đỏ mà cậu đưa cho đã bị đẩy ra mép bàn, nhưng tay của Kỷ Phong lại đặt trên nó.
Ngoài ra còn có một bức ảnh chụp chung mọi người bữa tiệc, có cả cậu và Cố Hoài.
Sau đó Lâm Tư Độ mới nhận ra rằng đêm qua cậu đã ngồi rất gần Cố Hoài. Cậu vẫn nhớ hương cam đắng thoang thoảng trên cổ người kia, rất hăng, cậu không thích.
Hôm nay là thứ bảy, nhưng Lâm Tư Độ vẫn phải làm việc.
Có một cuộc triển lãm đồ trang sức trong thành phố, cửa hàng của cậu tham gia vào cuộc triển lãm với tư cách là một cơ quan kiểm tra chất lượng có thẩm quyền của địa phương, và Lâm Tư Độ được phân công giới thiệu.
Đó là một cuộc triển lãm rất có giá trị, cậu phụ trách một viên ngọc thô chưa cắt, nghe nói là đã được một nhà sưu tập đồ trang sức mua với giá cao trong một cuộc đấu giá ở nước ngoài.
Tốn không ít công sức cùng hội phí, bên kia mới đồng ý cho đến triển lãm mà không cần công khai tên tuổi.
Phòng triển lãm được bài trí rất đẹp, thậm chí còn chuẩn bị sẵn một chiếc tủ kính trưng bày cho viên đá này. Lâm Tư Độ và một nhân viên khác đứng ở trước tủ kính, chịu trách nhiệm thuyết minh về viên đá thô cho khách tham quan.
“Để tôi giải thích đi.” Người phụ trách giới thiệu cùng cậu họ Vương, nghe nói sẽ có rất nhiều sếp lớn trong ngành đến tham gia triển lãm liền nhân cơ hội này thể hiện bản thân “Tôi thấy hai người cung làm có chút dư thừa“.
“Ừ, được.” Lâm Tư Độ không bận tâm.
Cậu không thích loại dịp này, có người chủ động xin đi giết giặc, vừa đúng ý cậu. Vì vậy, cậu chỉ đeo huy hiệu công việc và đứng trước phòng triển lãm để thuyết trình.
Sáng sớm bị điện thoại đánh thức, Cố Hoài khi lái xe đến triển lãm trang sức, trên người vẫn mang theo áp suất thấp.
Hắn tham gia triển lãm này, trong triển lãm cần phải đưa ra một số quyết định trọng đại.
Một số thương gia đá thô ở nước ngoài nhìn trúng thiết kế và thị trường của công ty hắn, chỉ tên cùng với hắn hợp tác.
“Tôi nghe nói hôm nay bộ sưu tập của riêng Cố tiên sinh cũng được trưng bày.” Người bên kia nói, “Cố tiên sinh có muốn đến xem không?“.
“Không xem.” Cố Hoài trực tiếp từ chối, “Nếu đã là đồ của tôi, đối với tôi có gì hiếm lạ đâu, nó sẽ chói lọi hơn khi đặt trong một tủ kính?”
Bên kia bật cười, xoay người đưa cho trợ lý cầm bản hợp đồng, cùng cố hoài nói chuyện hợp tác.
Lâm Tư Độ khoanh tay đứng trước tủ kính, nhân viên họ Vương bên cạnh đang ra sức giảng giải.
“Giá trị thẩm định ban đầu của viên ruby này là 600 – 900 vạn, xuất xứ Myanmar, và màu của nó là màu 'huyết bồ câu' đẹp nhất...” [1]
Trong lúc nói, vị nhân viên công tác này có chút phiền muộn, nơi này của bọn họ quả thật có rất nhiều người tham quan, nhưng ánh mắt dường như đều đổ dồn vào... Lâm Tư Độ.
Dù thế nào, một viên đá quý trị giá 600 vạn không hấp dẫn được người thời nay hay sao?
Anh ta hơi quên lời, kinh ngạc nhìn về hướng Lâm Tư Độ—
Từ đầu đến giờ, vị thẩm định viên trang sức còn rất trẻ này cũng không nói nhiều, chỉ lẳng lặng đứng bên tủ trưng bày, ánh mắt trong veo, đuôi mắt nhấn một nốt ruồi lệ, khóe miệng hơi mím lại, như bức tranh thủy mặc, nhưng lại có một vẻ đẹp không thể miêu tả bằng mực và nước [2], cậu ấy có vẻ không thích nói chuyện, chỉ giải thích một vài từ khi ai đó vắt óc hỏi cậu ấy những câu hỏi chuyên môn.
———
Lâm Tư Độ thực sự hơi bị phân tâm, cậu nhìn thấy một vài người quen trong đám đông, hình như là bạn học hồi sơ trung. Những người này dường như cũng đã nhìn thấy cậu, không chào cậu, chỉ hướng về phía Lâm Tư Độ chụp ảnh, không biết lại đang nói cái gì.
Hợp đồng của Cố Hoài hiện tại vẫn chưa thương lượng, gặp phải một số vấn đề, hắn xuống lầu tìm Hoàng giáo sư để xem xét nhưng không thấy ai, khi đi ngang qua phòng triển lãm, anh ấy đã nghe thấy một vài người khoảng hai mấy tuổi tụ tập nói chuyện.
“Ta nghĩ rằng ta đã nhìn thấy Lâm Tư Độ! Triệu Truyền, ngươi có thấy không?”
“Ta cũng thấy trong phòng triển lãm đặc biệt, không hổ trước kia là giáo thảo, đến bây giờ trong trường học vẫn có người truyền nhau ảnh chụp của hắn.”
“Thôi đi, hắn không bao giờ nhận mình là giáo thảo... Hắn quá lạnh nhạt, giống như là khinh thường cùng chúng ta nói chuyện, chưa từng cùng chúng ta đi chung.”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Cố Hoài dừng lại, nghe nhiều thêm vài câu.
“Hắn so với chúng ta nhỏ hơn 2 tuổi, tính cách còn quái gở, không thể chơi cùng nhau là điều bình thường.” Nam sinh tên Triệu Truyền nói, “Tôi nghe nói lúc hắn học tiểu học, trong nhà xảy ra chút chuyện, cha hắn kinh doanh bị người ta lừa, nợ rất nhiều tiền, bao gồm cả cha mẹ của các bạn học của hắn, sau lại... “
“Sau lại cái gì?” Có người ở bên cạnh hỏi.
Triệu Truyền nói được một nửa thì bị cắt ngang, liền quay đầu qua nhìn.
Người tới cao hơn anh ta rất nhiều, lông mày sắc bén, mắt một mí ẩn chứa vẻ lười biếng cùng tùy ý, khí chất như đao, thoạt nhìn không phải là người cùng đẳng cấp với bọn họ.
Anh ta không hiểu có điểm mất khí thế: “Chỉ là, những người trong lớp nói rằng Lâm Tư Độ nợ tiền của họ, cô lập cậu ta, đem cậu ta từ cầu thanh lầu hai đẩy xuống.”
“Đây không phải bí mật gì, tất cả mọi người trong trường sơ trung đều biết...” Giọng Triệu Tuyền nhỏ dần, “Lâm Tư Độ sau này hình như nhảy một lớp.”
Lâm Tư Độ đang cúi đầu ngắm viên ruby thô trong tủ, nó có màu hiếm và độ trong cao, dùng làm nhẫn sẽ rất đẹp.
“Cậu cảm thấy nó có giá trị giám định và thưởng thức ở điểm nào?” Có người dừng lại trước mặt cậu.
Lâm Tư Độ nói mà không cần suy nghĩ: “Màu sắc rất hiếm và sự phân bố các đường vân không đồng đều. Có vẻ như là vật liệu của Miến Điện. Nếu được gia công tốt, nó sẽ đẹp mắt hơn, làm nhẫn có thể phát huy tối đa giá trị của nó. Thật tiếc, chủ nhân của nó dường như chỉ có ý định sử dụng nó để khảm ống đựng bút, có điểm phí của trời. “
Cố Hoài: “...”
“Tôi chính là chủ nhân của nó.” Cố Hoài nhướng mày, vươn tay nắm lấy cổ tay Lâm Tư Độ, “Đi theo tôi một chút, cần cậu hỗ trợ.”
Lâm Tư Độ không nhúc nhích, sau đó cậu mới nhận ra người đi tới là Cố Hoài vừa gặp ngày hôm qua, những hạt trên chiếc vòng tay bằng gỗ đàn hương làm cậu hơi đau, anh cụp mắt xuống nói: “ Tôi đang làm việc. “
Cuộc gặp giữa hai người ngày hôm qua không mấy vui vẻ, Lâm Tư Độ không muốn dính dáng gì đến Cố Hoài.
“Ồ, cậu đang làm việc à?” Cố Hoài Nhiên cười nhẹ, nâng cằm hướng về phía nhân viên kia, “Tại sao tôi chỉ thấy anh ta nói chuyện? Cậu đang lười biếng à?
“Bởi vì tôi không cần nói chuyện.” Lâm Tư Độ nói.
Đối phương là anh trai của Kỷ Phong, lẽ ra nên tôn trọng hắn, nhưng sự hung hăng của Cố Hoài suốt thời gian qua khiến cậu muốn tránh xa.
“Vị tiên sinh này...” Người hướng dẫn bên cạnh thấy anh xấu hổ, lập tức giải quyết ổn thỏa, “Chúng tôi có quy định là không được rời khỏi địa điểm trước khi kết thúc triển lãm“.
“Tôi biết.” Cố Hoài gật đầu, “Nhưng tôi là chủ đầu tư.”
Trong hậu trường buổi triển lãm, Lâm Tư Độ đang ngồi bên chiếc bàn thủy tinh, vặn nắp chai nước ép cà rốt.
“Anh muốn tôi xem cái gì?” Anh hỏi, “Cố tiên sinh.”
Cậu mặc chiếc áo choàng màu trắng của nhân viên thẩm định trang sức, lúc bình thường không thích mặc, cửa hàng không yêu cầu, nhưng hôm nay tình huống đặc biệt nhất định phải mặc.
Cố Hoài nghe cậu có nề nếp xưng hô, cảm thấy buồn cười, đẩy bản hợp đồng lên nói: “Nhìn xem.”
“Anh hẳn là nên tìm luật sư để xem xét hợp đồng.” Lâm Tư Độ nói.
“Tôi biết.” Cố Hoài đẩy một chiếc giỏ đựng cẩm thạch mao liêu qua, “Tôi muốn hạ giá của chúng, cậu xem qua chất lượng.”
Đây là lĩnh vực chuyên môn của Lâm Tư Độ, cậu không thể từ chối.
Cố Hoài nhìn cậu lấy từ trong túi ra chiếc đèn ba màu, bật từng chiếc một để xem chất liệu. Khi sưu tầm đồ, hắn chú ý nhiều hơn đến thẩm mỹ, về mặt thẩm định, Lâm Tư Độ chuyên nghiệp hơn.
Lâm Tư Độ cầm viên đá nhìn dưới ánh đèn, đầu ngón tay được cắt tỉa gọn gàng, trên cổ tay có vết đỏ do chiếc vòng gây ra, mỗi lần đến gần cậu, Cố Hoài đều có thể ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, vị hoa quế ngọt ngào.
“Có thể hạ giá.” Lâm Triệt nói ngắn gọn, “Hạ nhiều xuống, đừng để bị lừa gạt.“.
Lâm Tư Độ tìm một bút, trên giấy viết định giá.
“Lý do?”, Cố Hoài hỏi.
“Màu sắc của chất liệu rất tốt, vân nước đẹp, nhưng có quá nhiều bông và vi hạt nên không thích hợp để làm vòng tay, và giá họ đưa ra quá cao.” Lâm Tư Độ nói đến một nửa, liếc mắt nhìn Cố Hoài, “Nếu anh không dùng làm vòng tay thì đừng để ý lời tôi nói.”
Cố Hoài mua mẻ cẩm thạch mao liêu này quả thật không phải để làm vòng tay, mà là chạm khắc tranh phong cảnh.
Bất quá, Lâm Tư Độ đã đại khái chỉ hắn một nước đi.
Lâm Tư Độ đang quan sát mảnh ngọc màu xanh, thì một bàn tay đột nhiên vươn ra, mở nắp chai nước ép cà rốt, nặng nề đặt ở trước mặt cậu.
Ánh mắt rực lửa và thô bạo rơi vào cần cổ cậu, cậu có chút không được tự nhiên
“Tại sao cậu luôn uống thứ này, vì thiếu máu?” Cố Hoài hỏi.
“... Chuyện này không liên quan gì đến Cố tiên sinh.” Lâm Tư Độ bị hắn hỏi hơi ngẩn ra.
Cố Hoài dường như không cảm nhận được thái độ xa lánh và thờ ơ của cậu, nói: “Không ai nói với cậu, ăn cà rốt cũng vô dụng, cậu cần ăn thêm gan động vật.”
“Không thích.” Lâm Tư Độ nói.
————————————————————————————-
[1] Viên ruby màu “huyết bồ câu”:
[2] Như bức tranh thủy mặc, nhưng lại có một vẻ đẹp không thể miêu tả bằng mực và nước: ý là đẹp hơn cả tranh thủy mạc
[3] Cẩm thạch mao liêu: Trong thị trường giao dịch ngọc Jadeit (Phỉ Thúy), mao liêu còn được gọi là “tảng đá“.