Khi Lâm Tư Độ còn học đại học, cậu đã từng tham gia đấu giá với thầy hướng dẫn của mình, biết đại khái quy trình cũng như các bước mà một nhà thẩm định đồ trang sức như họ có thể triển khai.
Một ngày trước buổi đấu giá, khách hàng VIP có thể xem trước các bộ sưu tập được đấu giá và ước tính giá trước, để thuận tiện mua bán trong buổi đấu giá chính thức.
Lâm Tư Độ thực ra có chút lạ giường, nhưng đêm qua cậu đã nghỉ ngơi rất tốt, cách bài trí và bầu không khí trong phòng khách sạn rất phù hợp với sở thích của cậu. Bữa sáng là bánh bao nhân tôm và nhân thịt cua, một bát cháo hải sản nhỏ bốc khói nghi ngút, thêm vào đó là một miếng bánh quế hoa thơm ngọt ấm nồng.
[H.G]: Lâm lão sư, tối nay cậu đến cũng được, tôi cũng không vội.
[Dữ Độ]: Tôi đã ra ngoài rồi, sẽ đến ngay.
Trừ những trường hợp đặc biệt, cậu không bao giờ đi làm muộn, đi công tác cũng không khác biệt.
Những người đến buổi đấu giá hôm nay đều là khách hàng VIP, khí chất khi nói chuyện phi phàm, kiểu dáng và chất liệu họ mặc trông không hề rẻ. Lâm Tư Độ vẫn ăn mặc như một sinh viên mới tốt nghiệp, áo sơ mi và quần âu giá rẻ. Cậu tìm nhân viên tại hiện trường và đưa thẻ làm việc của nhân viên thẩm định trang sức. Khi nhân viên công tác kiểm tra đối chiếu giấy tờ và danh tính, kinh ngạc nhìn cậu một cái, hiển nhiên là không ngờ rằng chàng trai trẻ trước mặt đã có thể tham gia cuộc đấu giá với tư cách là một thẩm định viên trang sức cao cấp.
“Phòng của anh là 300.” Tiếng phổ thông của nhân viên không thành thạo lắm, phát âm không chính xác, “ Danh sách bộ sưu tập đấu giá đã được gửi đi, Cố tiên sinh đang đợi anh trong phòng.”
Cố?
Lâm Tư Độ nhướng mắt, nhưng cách phát âm của nhân viên nghe như là ba tiếng, cậu cũng không quá để ý.
Cùng ra khỏi thang máy cùng Lâm Tư Độ còn có một nam sinh tuổi cậu, cậu ta mặc một bộ đồ đen rất ngầu, dây kim loại đan chéo cổ tay áo và quần dài.
“Người tốt, giúp ta buộc dây sau lưng.” Nam tử tóc màu hạt đay chủ động bắt chuyện với cậu.
Lâm Tư Độ không thể hiểu được thiết kế của phòng cách thời thượng này, nhưng cậu vẫn đưa tay ra giúp thắt nút.
“Bạn trai của tôi là một nhà thiết kế thời trang, anh ấy nhất định bắt tôi mặc cái phong cách thời trang loạn thất bát tao này, tôi không thể hiểu nổi.” Nam sinh rất nhiệt tình, “Này, anh ở phòng bên cạnh chúng tôi. Cái vị Cố tiên sinh kia, bạn trai tôi nói ý tưởng kinh doanh thiết kế hậu hiện đại của anh ta rất nổi tiếng ở nước ngoài“.
“Giang Thừa Nguyệt, em đang làm cái gì?” Trước cửa phòng 299, một người đàn ông lai cao lớn mắt xanh gọi tên nam sinh, “Lại đây.”
“Đến ngay.” Nam sinh đi lướt qua Lâm Tư Độ.
Lâm Tư Độ do dự một giây, sau đó đeo thẻ công việc vào cổ, đẩy cửa đi vào.
Phòng của khách VIP nằm trên tầng hai của sảnh đấu giá, lối vào là toàn bộ tường kính một mặt, đối diện với bàn đấu giá ở tầng dưới. Một người đàn ông đứng trước cửa sổ kính, quay lưng về phía cửa, dáng người cao thẳng tắp, tay áo cuộn đến khuỷu tay, cổ tay đeo một sợi dây đồng hồ kim loại, trên cánh tay khoác một chiếc áo vest, đôi giày dưới chân đen bóng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, nam nhân thong thả xoay người, khóe miệng khẽ nhếch.
Là Cố Hoài.
Lâm Tư Độ miệng mím thành một đường thẳng, đứng trước cửa không nhúc nhích.
Lần cuối cùng hai người gặp nhau, Cố Hoài đã đội chiếc mũ bảo hiểm xe máy lên đầu, chở cậu đi quanh thành phố khiến cậu choáng váng, còn nói vài câu với hàm ý không rõ ràng.
Lâm Tư Độ đã nghĩ rằng họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
“Lâm lão sư, lại đây ngồi đi.” Cố Hoài nói, “Chúng ta nói chuyện công việc.”
Cố Hoài dường như đã quên những gì đã xảy ra trước đó, chỉ gọi cậu là Lâm lão sư với thái độ lịch sự mà xa cách, như thể những ám chỉ mơ hồ trước đó đã không còn chút gì.
Lâm Tư Độ bước ra ngoài vùng an toàn của mình, ngồi xuống đối diện với Cố Hoài.
“Cậu hẳn là biết, công ty chúng tôi với cơ quan thẩm định vẫn hợp tác.” Cố Hoài giải thích, “Tôi nói rằng tôi muốn tham gia đấu giá. Người đầu tiên giáo sư Hoàng giới thiệu với tôi là cậu, bởi vì tố chất chuyên môn của cậu, không thua kém bất cứ kẻ nào“.
Lâm Tư Độ vừa cảm thấy câu nói này có vẻ khá đúng, vừa cảm thấy hình như sai sai gì đó về mặt logic, nhưng cậu không buồn nghĩ thêm, bởi vì Cố Hoài, người đang ngồi đối diện cậu, đột nhiên giơ tay và nới lỏng cà vạt, theo động tác, hiện ra một chút đường gân cổ tay, dây đeo kim loại trên cổ tay va vào kẹp cà vạt phát ra âm thanh giòn vang.
“Vội đi họp, không quen đeo thứ này.” Cố Hoài nói, kéo cổ áo lỏng ra một chút, “Không được tự nhiên.”
Vốn dĩ bộ âu phục rất nhã nhặn, thế nhưng Cố Hoài lại kéo hắn thế này, lộ ra một chút ý vị không đứng đắn mơ hồ, cũng may người này mặt mày khí chất ưu việt, chung quy vẫn là một kiểu lưu manh đẹp trai.
“Nhìn xe bộ sưu tập đấu giá.” Cố Hoài lấy ra một cuốn sách có bìa đen từ ngăn kéo của chiếc bàn thủy tinh, thuận tay ném cho Lâm Tư Độ.
Lâm Tư Độ có chút lo lắng về việc Cố Hoài là ông chủ của của mình trong chuyến công tác này, nhưng Cố Hòa đã không đề cập đến lời tỏ tình trước đây của hắn với cậu, điều này khiến cậu dần bỏ qua những băn khoăn khi vừa nhìn thấy Cố Hoài.
Các vật trưng bày trong buổi đấu giá rất nhiều và phức tạp, bao gồm thảm lụa từ Trung Đông và một số bức tranh nổi tiếng. Mục đích chuyến đi này của Cố Hoài là tìm đồ trang sức quý hiếm. Lâm Tư Độ trực tiếp bỏ qua mấy thứ kia, xem xét rồi đánh dấu vài trang về jewelry (trang sức).
“Anh thích mẫu nào?” Lâm Tư Độ hỏi Cố Hoài sau khi đọc phần giới thiệu.
“Lâm lão sư nghĩ tôi sẽ thích cái nào?” Cố Hoài hỏi lại.
“Bút.” Lâm Tư Độ đưa tay ra, Quý Hoài từ trong túi áo lấy ra một cây bút, đặt vào lòng bàn tay cậu.
Lâm Tư Độ lựa chọn ra ba viên kim cương màu: “Tôi đã phân tích sở thích của anh. So với thẩm mỹ đại chúng, anh thích những màu hiếm và cũng rất kén chọn độ tinh khiết của màu sắc.”
Cố Hoài trầm mạc, nhìn vào ba viên kim cương màu mà Lâm Tư Độ dùng bút khoanh tròn trên danh sách.
Tất cả đều đúng.
“Cậu rất lợi hại.” Cố Hoài nói, “Phân tích sở thích của khách hàng rất tốt“.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tư Độ nghe thấy lời khen từ miệng Cố Hoài, cậu sững sờ nửa giây rồi nói, “... Không phải tất cả, chỉ là do đã tiếp xúc một vài lần với Cố tiên sinh“.
Cố Hoài dựa lưng vào chiếc ghế êm ái, khẽ nheo mắt, chỉ cần tiếp xúc vài lần đã có thể hiểu được sở thích của hắn, dù là vì công việc hay lý do khác, điều này đều khiến hắn cảm thấy thoải mái.
“Chúng ta đi xem có gì bán đấu giá không?” Lâm Tư Độ đề nghị.
“Được.” Vệ Hoài đứng dậy, không mặc áo vest, chỉ khoác hờ hững trên vai.
Những lần tiếp xúc ít ỏi khiến Lâm Tư Độ nhận ra rằng Cố Hoài không phải là người tuân thủ quy củ, hắn mặc một bộ tây trang với phong thái phóng túng như vậy, huênh hoang mang theo Lâm Tư Độ đi qua hành lang dài, nhân viên công tác dẫn đường cũng thủy chung cung kính khách khí.
Các vật phẩm đấu giá thường không được xem trước, nhưng khách hàng VIP thì có thể.
Chỉ có những chiếc bàn trong phòng tối được thắp sáng, nhân viên đeo găng tay trắng cho họ xem những viên kim cương màu sắp được bán đấu giá. Viên kim cương khúc xạ ánh sáng và phát ra màu sắc lóa mắt. Lâm Tư Độ kiểm tra từng thông tin về bộ sưu tập trên danh sách.
“Cậu nghĩ chúng ta có thể mua nó với giá bao nhiêu?” Cố Hoài chỉ vào một viên kim cương màu hồng khoảng 10 carat, hỏi Lâm Tư Độ,
Lâm Tư Độ ước tính giá cả trong đầu, vì nhân viên đang có mặt nên không thể trực tiếp báo số, trong phòng tối bị cấm sử dụng điện thoại di động, cậu chỉ có thể chống tay lên má che miệng, nói nhỏ một dãy số vào tai của Cố Hoài.
Cổ tay cậu có mùi hương quế thoang thoảng, Cố Hoài cảm thấy luồng không khí ấm áp lướt qua vành tai và má hắn, thoáng qua.
Trí nhớ ngắn hạn của Cố Hoài xảy ra vấn đề, hắn không nhớ con số kia, nhưng lại nhớ rõ cảm giác khi Lâm Tư Độ thì thầm vào tai mình.
Lâm Tư Độ trân trọng mỗi cơ hội được tham gia đấu giá. Đây là một trong số ít cơ hội trong ngành được tiếp cận với những món trang sức hàng đầu, vì vậy cứ mỗi giây trong phòng tối, bộ não của cậu lại chạy nhanh, xoay hết khả năng chuyên môn để phân tích và lý giải những bộ sưu tập đẹp đẽ vô giá này.
“Tôi mong đợi giá thầu của ngài vào ngày mai.” Các nhân viên cúi chào và tiễn họ ra khỏi phòng tối.
“Ngày mai cậu ra giá.” Cố Hoài nói.
Lâm Tư Độ: “Tôi sao?”
“Cậu tới.” Quý Hoài lười biếng nói, “Chỉ cần lấy được đồ cho tôi, chúng ta cùng nhau ngồi, có thay đổi gì sẽ nhắc nhở cậu.”
“Được.” Lâm Tư Độ cũng không từ chối.
Đây là một công việc mà cậu có thể làm.
Khi cả hai đang đứng nói chuyện thì một người đàn ông đeo dây chuyền vàng to đi ngang qua, bụng khệ nệ và mặc quần áo có logo thương hiệu nổi tiếng, từ xa nhìn chằm chằm Cố Hoài và Lâm Tư Độ.
“Chậc chậc, đúng kiểu nhà giàu mới nổi.” Cố Hoài bình luận.
“Rất khoe khoang.” Lâm Tư Độ thì thào.
Hiếm khi hai người nhất trí về vấn đề thẩm mỹ.
Cố Hoài đã cố gắng hết sức để giả vờ như không biết anh ta, nhưng Kim Liên Tử vẫn cười toe toét và chủ động tiến đến chào hỏi, ánh mắt rõ ràng quét về phía Lâm Tư Độ một cách thiếu tôn trọng, miệng còn cảm khái thở dài.
“Đây không phải là tiểu Cố tổng sao?” Kim – nhà giàu mới nổi – Liên Tử nói, “Thông suốt? Đây là đã tìm được một bạn trai nhỏ?”
Lâm Tư Độ không thích bộ dạng trần trụi đánh giá của đối phương, nó nhớp nháp đến nỗi làm cho dạ dày cậu cảm thấy không thoải mái, ánh mắt lướt qua đối phương nhìn về phía cuối hành lang, vừa khẽ nhíu mày, chợt nghe thấy tiếng cười kỳ quái của Cố Hoài.
Cố Hoài mang theo đánh giá nhìn từ trên xuống dưới tên nhà giàu mới nổi đứng phía sau người thẩm định trang sức tóc hoa râm, lớn tiếng nói: “Thế nào, theo logic của ông chủ Kim, ngài đã tìm được một người cha cho mình rồi sao?”
Không khí lặng ngắt.
Lâm Tư Độ: “...”
Cậu khẽ kéo khóe miệng, rất muốn cười. Cậu chợt nhận ra rằng đôi khi tính khí của Cố Hoài rất phù hợp trong một số trường hợp xã giao đặc biệt.
“Giới thiệu, Lâm Tư Độ, Lâm lão sư, trợ lý tạm thời mà tôi dùng rất nhiều tiền để thuê, năng lực chuyên môn rất mạnh“. Cố Hoài nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Ông chủ Kim vốn định tới nói với Cố Hoài vài câu làm thân, thiếu chút nữa tức tới tăng huyết áp, đưa tay chạm vào lọ thuốc hạ đường huyết trong túi, cũng không cho rằng Lâm Tư Độ có thể có bản lĩnh gì, nén giận nói “Ta nhìn trúng một viên kim cương màu, hy vọng tiểu Cố tổng lần này sẽ không giành với ta“.
“Ông chủ Kim, đừng đánh tráo khái niệm“. Nụ cười của Cố Hoài buông lỏng nơi khóe miệng, lời nói của hắn vừa đáng đánh vừa khiến người ta bực bội, “Giành của người khác tôi không dám nhận, đây nhiều nhất được gọi là sức mạnh của đồng tiền“.