[Dữ Độ]: Vui lòng không liên hệ với tôi ngoài giờ làm việc.
[Dữ Độ]: Mười một giờ rồi, tôi đã tan tầm.
Lâm Tư Độ đôi khi không hiểu Cố Hoài cho lắm, cậu cho rằng thường trong chuyện tình cảm thì đụng phải chân tường một lần là sẽ không thử lần hai, nhưng Cố Hoài rõ ràng không giống vậy.
[H.G]: Nghiêm túc vậy sao? Nói chuyện phiếm cũng không được?
Nếu là trước đây, gặp loại chuyện cố tình gây sự này của Cố Hoài, Lâm Tư Độ sẽ chọn cách phớt lờ, nhưng hôm nay trong đầu cậu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh Cố Hoài nhặt con mèo con từ dưới bánh xe.
[Dữ Độ]: Tôi không muốn nói chuyện.
Cố Hoài ngồi trên chiếc ghế mây trước cửa sổ sát đất, dùng thìa khuấy nước chanh trong ly vài lần, viên đá và thìa va vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy.
Lâm Tư Độ gửi chính là “Tôi không muốn nói chuyện”, mà không phải trực tiếp không trả lời.
Khóe miệng Cố Hoài hơi nhếch lên thành một đường cung, cúi đầu gõ chữ.
[H.G]: Buổi đấu giá ngày mai sẽ được phát trực tiếp trên toàn thế giới, nếu thấy phiền, nhớ đeo khẩu trang.
[Dữ Độ]: Đã biết.
[H.G]: Cậu đang làm gì vậy?
[Yu Du]: Tìm tài liệu tham khảo cho luận án của Kỷ Phong.
Lần này, cách rất lâu, Cố Hoài mới nhắn lại.
[H.G]: Cậu ta cứ như đứa trẻ chưa cai sữa vậy.
Cách một cái màn hình, Lâm Tư Độ vẫn có thể cảm nhận được giọng điệu của Cố Hoài.
Lâm Tư Độ rời giường mở máy tính để tìm luận văn cho Kỷ Phong tham khảo, luận văn của cậu sử dụng dữ liệu trích xuất từ người hâm mộ sau khi phổ cập khoa học ở C trạm. Đó là nghiên cứu mới nhất, giảng viên hướng dẫn của cậu tại Đại học A rất xem trọng chủ đề này, thậm chí còn muốn hợp tác với cậu để tiếp tục nghiên cứu.
Tuy nhiên, bài luận văn này cậu đã hoàn thành, theo thói quen không giữ lại quá trình phân tích, tài liệu tham khảo dường như không có ý nghĩa gì nhiều.
Lâm Tư Độ bị Cố Hoài mang theo bôn ba bên ngoài một ngày, nếu đi ngủ quá muộn hôm sau sẽ dễ bị tim đập nhanh, vì vậy cậu đã tìm thấy một bài báo trên CNKI [1] có phương pháp phân tích tương tự và đầy đủ quá trình, đã được xuất bản bởi thầy hướng dẫn của Kỷ Phong. Phần thu thập và phân tích dữ liệu đã được chọn riêng và gửi cho Kỷ Phong.
[1] CNKI là 1 trang web tra cứu tài liệu lớn nhất nhì Trung Quốc.
Lâm Tư Độ đang đi công tác nên không thể cập nhật tài khoản phổ cập khoa học ở C trạm. Cậu liếc qua thông báo, thấy dưới khu bình luận có thêm rất nhiều bình luận tiêu cực.
[Chủ phòng có đủ năng lực không vậy? Vừa mở miệng đã nói đồ của người khác là giả.]
[Hôm trước xem cậu ta livestream, cảm giác tâm tình có vẻ không tốt, vẫn chưa từng cười, lúc cậu ta xem vòng tay đều nói là đồ giả, không chừng là do nhìn không ra cho nên đều nói giả đi.]
[Anh ấy cũng chưa từng có khuôn mặt tươi cười... Này cũng có thể bới móc ra rồi coi là tật xấu sao?]
[Vi Lạc nói rất đúng, cậu ta nổi tiếng trong khu vực phổ cập khoa học là do dựa vào khuôn mặt đẹp, tuổi còn trẻ như vậy lấy đâu ra tư cách thẩm định? Chắc chắn là lừa người. @Dịch vụ khách hàng, đề nghị xử lý.]
Một cái tên được nhắc đến trong các bình luận, Vi Lạc, Lâm Tư Độ nhớ lại một chút, đây là một người nổi tiếng chuyên livestream thẩm định đồ trang sức trong khu vực phổ cập khoa học. Trong video mới nhất do Vi Lạc phát hành vào chiều nay, anh ta đã sử dụng chính video livestream của cậu phản bác một số quan điểm cậu đã nêu, phủ nhận một số vòng tay cậu đã thẩm định, còn nói anh ta vì sự thật mà lên tiếng.
Cuối video, Vi Lạc cũng đăng tải các bằng cấp của mình để chứng minh, một bàn đầy đủ các loại chứng chỉ, trông rất có sức thuyết phục.
Lâm Tư Độ không thích xem bọn họ cãi nhau trong khu bình luận, cậu đối với thế giới xung quanh luôn có thái độ rất lãnh đạm, cũng không quan tâm người khác nghĩ gì về mình.
Cậu chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, tắt đèn đầu giường, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sâu.
***
Cố Hoài vẫn chưa ngủ, sau khi hắn nóng nảy gửi đoạn tin nhắn kia đi, Lâm Tư Độ không để ý đến hắn nữa. Cố Hoài theo thói quen mở tài khoản livestream của Lâm Tư Độ, nhưng không thấy cập nhật gì mà lại thấy một tài khoản tên “Vi Lạc” nhảy lên mắng chửi người.
@Vi Lạc: Nếu không có bản lĩnh thực sự, đừng phá hủy hệ sinh thái của giới phổ cập khoa học, không phải thực sự thích châu báu, đừng tiến vào giới này.
@Vi Lạc: Ngày mai may mắn được đi dự hội nghị khoa học của đại học A. Bộ phận thẩm định của trường đại học A được nhận xét là đỉnh nhất trong nước, thầy và trò đều rất xuất sắc, mai tới làm quen một chút.
Cố Hoài không mấy thuần thục lướt đến phần bình luận, người này cùng fans hâm mộ của anh ta đã mắng Lâm Tư Độ rất nhiều, nhưng Lâm Tư Độ một cái bình luận cũng không trả lời.
Thời gian online của Dữ Độ là 10 phút trước, trạng thái hiện tại là không hoạt động.
Cố Hoài đặt hai đầu ngón tay lên mặt kính, những giọt nước ngưng tụ rơi xuống bàn theo chuyển động của hắn, vỡ tan.
Lâm Tư Độ đã ngủ chưa?
Hoặc, sẽ rất buồn vì bị chửi bới và vu khống.
Sáng sớm hôm sau Lâm Tư Độ thức dậy mới nhớ ra đêm qua quên uống thuốc, khi đi công tác cậu thường không thể chăm sóc tốt cơ thể của mình, nếu không phải Cố Hoài nhắc nhở, chiều hôm qua cậu thậm chí còn không nhớ tới ăn cơm.
Không biết có phải do cậu ảo giác hay không, nhưng từ khi theo hắn đi công tác, ánh mắt của Cố Hoài thỉnh thoảng lại rơi vào người cậu.
Đó không phải là ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm như lúc trước, mà là trong nhiều khoảnh khắc nhỏ, cậu cảm thấy rằng mình đang bị vây trong trong tầm nhìn của đối phương.
Lâm Tư Độ từ khi anh đến thành phố này liền bị ho, tối hôm qua bị Cố Hoài lôi kéo một trận, thời điểm sáng sớm hôm nay ra ngoài cơn ho đã nặng hơn. Cậu lấy một chiếc khẩu trang màu trắng che kín toàn bộ khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt.
“Lâm Tư Độ.” Cố Hoài không biết từ khi nào đột nhiên đến gần, “Tâm trạng không tốt à?”
Lâm Tư Độ ngước mắt lên nhìn Cố Hoài một cách khó hiểu, màn hình điện thoại của cậu hiển thị kết quả xổ số trong ngày.
Tâm trạng cậu rất tốt, hôm nay vừa trúng số, khoảng cách trả hết nợ trong nhà ngày càng gần.
Cố Hoài phản ứng có chút giật mình, hắn chỉ vào màn hình điện thoại di động: “Lâm Tư Độ, tôi thật sự đánh giá thấp cậu, cậu còn chơi cái này?”
Hắn dường như nhìn thấy điều gì đó khó tin, kinh ngạc đến mức giọng nói lớn gấp đôi, khiến những người đi qua đều phải quay đầu lại nhìn họ.
Lâm Tư Độ tắt màn hình điện thoại, rũ mắt: “Đây là thứ tôi không thể tiếp xúc sao?”
“Cố Hoài, anh cũng không phải cái gì về tôi cũng biết.” Cậu thấp giọng nói.
Khi cậu cúi đầu, một mảnh nhỏ trắng nõn bên má lộ ra không bị che bởi khẩu trang, bị mái tóc đen che đi một nửa.
Ngón tay cái và ngón trỏ của Cố Hoài chạm vào nhau, bóp mạnh đốt ngón tay. Những lời chửi bới khó nghe hôm qua Lâm Tư Độ nhìn thấy, nhưng cậu không quan tâm đến, một người đang bay bổng trên trời cao sao có thể quan tâm đến cỏ dại mọc thành bụi dưới đất.
***
Trong phòng đấu giá, hai người chạm mặt ông chủ Kim ngày hôm qua, trải qua một buổi tối, sau khi vết sẹo lành lại quên đi đau đớn, còn mở miệng khiêu khích Cố Hoài.
“Thế nào, chó nhìn thấy người liền bắt đầu sủa?” Cố Hoài đang nhai kẹo cao su vị nho, đánh đòn phủ đầu, trong giọng nói đều là khinh thường, “Ông đang giữ cái gì trong tay, bản thảo mắng người bên tôi, ông thuê bao nhiêu người để viết nó?”
Lâm Tư Độ: “...”
Có lúc cậu cảm thấy Cố Hoài thật điên rồ, cũng có lúc cảm thấy người này cực kỳ ngây thơ.
Cậu chỉ có thể cảm ơn vì Cố Hoài đã không đánh giá anh quá khắt khe.
Ông chủ Kim nói không lại Cố Hoài, vì vậy anh ấy đã kìm chế lửa và quay lại mô phỏng cảnh đó trong một đêm, và mắng Cố Hoài thành cát bụi trong lòng.
“Ngươi......”
“Tôi làm sao?” Cố Hoài ngẩng đầu lên, “Từng này tuổi rồi mà vẫn còn gây khó dễ với một tiểu bối như tôi, ông chủ Kim nên ra cửa siêu thị lắc cho minh bạch rồi quay lại nói chuyện với tôi.
Lâm Tư Độ: “...”
“Đi thôi.” Lâm Tư Độ vươn tay chọc chọc vào khuỷu tay Cố Hoài.
“Được, đi.” Cố Hoài xoay người bước đi, “Hẹn gặp lại tại buổi đấu giá.”
Ông chủ Kim cười lạnh, nói, “Tôi nghĩ người bên cạnh cậu kia, mới càng thích hợp để bán đấu giá.”
Bước chân của Lâm Tư Độ tạm dừng trong nháy mắt, Cố Hoài nắm cổ tay cậu, hơi dùng sức, cổ tay cậu bị chiếc vòng làm cho đau nhức.
“Kim Hướng Vinh.” [2] Cố Hoài chỉ tên nói họ, nói, “Năm đó vật liệu xây dựng có vấn đề làm cho tòa nhà bị tư tổn, đã thu thập ổn thỏa chưa? Ông không cảm thấy là sẽ còn chỗ nào đó chưa xử lý sạch sẽ sao?
[2] Chương 11 tác giả ghi tên ông này là Kim Liên Tử
Đối phương sắc mặt đột nhiên rất tệ, hừ một tiếng, xoay người rời đi.
“Anh cùng ông ta từng có xích mích?” Sau khi đi được một đoạn xa, Lâm Tư Độ hỏi.
“Không, hắn là một lão già gian xảo.” Cố Hoài vừa nhai kẹo cao su vừa nói, “Đầu năm ngoái, tập đoàn Cố thị muốn xây một tòa nhà công ty mới. Vật liệu xây dựng trong kế hoạch là do bên công ty ông ta cung cấp, một bản danh sách khá lớn, nhưng lại bị tôi bác bỏ. Vụ tai nạn xảy ra trước đó còn chưa được giải thích rõ ràng, ai dám dùng đồ của ông ta, đây còn không phải là lưu lại tai họa ngầm sao? “
Cố Hoài hôm nay mặc đồ đen, trên cổ đeo một cặp kính râm, Lâm Tư Độ nghe hắn nói chuyện bỗng nhiên nhớ tới dáng vẻ khi hắn nói tiếng Quảng Đông ngày hôm qua.
Địa điểm đấu giá vẫn thưa thớt người ngồi, đặc biệt là khu vực dành cho khách hàng VIP của bọn họ, các địa điểm cách xa nhau, Lâm Tư Độ cầm theo văn kiện cùng bút, theo mọi người ngồi vào vị trí, vừa vặn nhìn thấy cậu thanh niên ngày hôm qua ở thang máy nói chuyện với cậu.
Mái tóc nâu nhạt của nam sinh đã được nhuộm một chút đỏ, hôm nay thay áo khoác màu xanh nhạt, ghé vào trên bàn nói chuyện với người đàn ông lai bên cạnh, Lâm Tư Độ nghe được vài câu, mơ hồ đoán người đó đang nói tiếng Đức.
“Cố.” Khi bọn họ đi qua, người đàn ông mắt xanh đột nhiên gọi Cố Hoài, “Bọn ta nhìn trúng một khối ngọc xanh, thương lượng một chút, tí đừng theo ta ra giá.”
“Mơ đi, tự dựa vào bản lĩnh.” Cố Hoài ngăn lại Lâm Tư Độ - người đã đi nhầm chỗ, đem cậu đưa đến đúng chỗ ngồi, “Lâm lão sư, chúng ta ở trong này.”
“Họ là... người yêu của nhau?” Lâm Tư Độ hỏi.
“Có lẽ vậy.” Quý Hoài lười biếng nói, “Tôi không rõ.”
Lâm Tư Độ gật đầu, không hỏi thêm câu nào nữa. Cuộc đấu giá vẫn chưa bắt đầu, cậu hỏi Cố Hoài rằng liệu cậu có thể giải quyết một số công việc riêng của mình không.
“Tôi chẳng lẽ còn trừ tiền lương của cậu chắc?” Cố Hoài không thích thái độ thận trọng và nghiêm cẩn mọi lúc mọi nơi của cậu, châm chọc nói.
Hôm nay có một hội nghị học thuật rất quan trọng trong ngành thẩm định trang sức được tổ chức tại Đại học A, thầy hướng dẫn của Lâm Tư Độ đã giúp cậu gửi bài luận văn. Cậu giành được giải thưởng và cần phải báo cáo tại hội nghị.
Nhưng Lâm Tư Độ đang theo Cố Hoài đi công tác, ban đầu cậu muốn từ bỏ việc báo cáo, nhưng thầy hướng dẫn của cậu cảm thấy điều đó thật đáng tiếc, đề nghị giúp cậu báo cáo.
Lâm Tư Độ bật máy tính, mở bài luận văn của cậu, đính kèm những bức ảnh thật vào bản thảo, tìm vài bức đã lưu nhưng đều không hài lòng, do dự một chút, sau đó quay sang hỏi Cố Hoài, “Bức ảnh cuối cùng của ngọc bội, anh có hình ảnh chi tiết nhiều góc độ không? “
“Có.” Cố Hoài nói.
“Tôi có thể mượn nó không?” Lâm Tư Độ hỏi, “Cái kia rất điển hình.”
Cố Hoài gửi một vài hình ảnh đến máy tính của cậu.
Những bức ảnh được chụp rất chuyên nghiệp, có thể nhìn thấy ưu điểm và khuyết điểm của viên ngọc từ nhiều góc độ. Lâm Tư Độ ngoài ý muốn phát hiện ra rằng Cố Hoài bọn họ muốn dùng để sưu tầm, những bức ảnh được cung cấp đều rất đẹp.
Cậu vừa gõ được vài từ trên bàn phím thì nghe thấy tiếng cửa chớp của điện thoại.
Lâm Tư Độ: “?”
“Lâm Tư Độ, tôi đổi sáu bức ảnh lấy một tấm ảnh của cậu, cậu không bị thiệt đâu.” Cố Hoài tay trái nâng đầu, quay đầu nhìn cậu.
“...” Lâm Tư Độ trầm mặc cúi đầu, tâm tình vừa mới thoải mái trở nên có chút nặng nề.
Cậu chỉ biết, Cố Hoài không có khả năng dễ nói chuyện như vậy.
Cố Hoài nhìn chằm chằm vào bức ảnh hắn chụp trên điện thoại hồi lâu, đột nhiên thở dài.
“Giá như cậu đừng xinh đẹp như vậy thì tốt rồi.” Cố Hoài buồn bực nói.
- ---------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Từ thích mặt đến thích người ✅