Kể từ khi Bạch Dĩ Thần về lại Trung Quốc, không còn ai ngăn cản, chen chân vào chuyện của hắn nữa. Vậy nên hôm nay, hắn quyết định đưa Lục Tử Anh đến một nhà hàng sang trọng, cả hai cùng nhau ăn bữa tối, dù sao cũng rất lâu rồi cả hai người họ không cùng nhau ra ngoài trải nghiệm không khí lãng mạn của hai người.
Bàn ăn bày trí vô cùng lãng mạn, có nến có hoa, có cả những món ăn cô yêu thích và có cả hắn.
Không gian này làm cô nhớ đến lần đầu tiên cả hai hẹn hò. Khi đó, Trình Chí Viễn chuẩn bị một bó hoa hồng đỏ rực tặng nó cho cô, kèm theo những lời yêu đầy ngọt ngào.
Bây giờ vẫn giống như lần đó, chỉ khác ở chỗ niềm hạnh phúc này lại có thêm một người thứ ba chứng kiến. Nghĩ đến đây, cô mỉm cười, bất giác đưa tay sờ xuống chiếc bụng bầu bĩnh.
Ngồi im lặng nhìn cô hồi lâu, hắn như bị đắm chìm vào người phụ nữ dịu dàng, xinh đẹp trước mắt. Trong tất cả các mối tình đi qua đời hắn, Lục Tử Anh chính là người đặc biệt nhất. Khác hẳn với những vẽ đẹp do phấn son mang lại, thì cô lại mang một nét đẹp đơn thuần, mỗi khi ra ngoài chỉ thoa một chút son, mái tóc dài uốn lượn cứ vậy mà bung xõa, chỉ một hành động nhỏ vén tóc ra sau gáy tai trông càng mê hoặc.
- “Anh làm sao vậy?”
Nhận thấy nụ cười ngây dại của hắn khi nhìn vào mình, cô tò mò hỏi.
- “Không có gì, em mau ăn đi, nguội rồi sẽ không ngon nữa. Anh bốc vỏ tôm cho em xong rồi đây.“.
Lục Tử Anh nhìn chỗ tôm đã được bốc vỏ kỹ càng trước măt, tâm tình có chút vui vẻ. Hắn biết cô thích ăn tôm, nhưng lại không thích bốc vỏ. Vậy nên, mỗi lần cùng nhau đi ăn, hắn đều chu đáo xử lý sạch sẽ hết cho cô. Dần dần cũng thành thói quen từ khi nào không biết.
- “Cảm ơn anh.”
Cô khẽ đáp.
- “Quan hệ giữa chúng ta còn cần phải nói những lời lẽ thế sao? Nếu em muốn cảm ơn thì ngoan ngoãn ăn hết chỗ thức ăn này đi. Bây giờ không phải chỉ ăn cho một người, mà còn có cả tiểu công chúa trong bụng nữa.”
Hắn chu đáo thổi nguội bát canh hầm đưa đến cho cô.
- “Anh cũng mau ăn đi, em tự làm được.”
Dùng xong bữa cơm tối, hắn lái xe đưa cô dạo quanh thành phố Paris lúc về đêm, nhìn ngắm cảnh vật xung quanh thủ đô, ánh đèn vô số màu sắc thay phiên nhau chiếu sáng cho đất nước phồn hoa lãng mạn này.
- “Bao lâu rồi chúng ta không cùng nhau đi như thế này nhỉ?”
Trình Chí Viễn nắm lấy tay cô, vừa đi vừa lên tiếng hỏi.
Trước đây, vào khoảng thời gian bọn họ vừa mới quen nhau. Có thể nói khi đó chính là thời điểm mà cả hai thấy thoái mái, nhẹ nhõm và hạnh phúc nhất. Có lẽ tình yêu bắt đầu, con người ta đều muốn dành nhất thứ tốt đẹp, ngọt ngào nhất cho đối phương thì phải. Bây giờ lại có thêm nhiều áp lực, trọng trách trên vai. Đương nhiên sẽ không giống thuở ban đầu.
Thấy cô không đáp, hắn lại nói thêm.
- “Sao vậy? Em đang nghĩ gì sao?”
- “Không có.”
Cô mỉm cười lắc đầu.
- “Chỉ là không biết cuộc sống như vậy sẽ diễn ra trong bao lâu mà thôi. Mọi thứ quá mơ hồ anh không thấy sao?”
Đến tận bây giờ cô vẫn không dám tin rằng hắn sẽ thật sự vì cô mà thay đổi. Phụ nữ sẽ chẳng dễ dàng gì thay đổi một người đàn ông, đặc biệt là loại đàn ông ham chơi, ham vui, trẻ con... Giống như Trình Chí Viễn lại càng không. Ngoại trừ bản thân hắn ra, thì chẳng ai có thể khiến hắn thay đổi.
Trình Chí Viễn nâng mắt nhìn cô, rồi lập tức đảo mắt đi nơi khác. Những gì hắn làm, không nhất thiết phải nói ra, hắn chính là muốn cô sẽ tự động nhìn thấy hắn thật sự đã thay đổi như những gì hắn đã nói với cô trước đó.
Cả hai đi dạo được một lúc, Lục Tử Anh lại đột ngột dừng lại. Cô cảm thấy chân có chút mỏi, không thể đi nỗi nữa.
- “Sao vậy? Đau chân sao? Vậy chúng ta mau về thôi. Anh bế em đến xe.”
Nói rồi hắn lập tức bế lấy Lục Tử Anh trở lại nơi đỗ xe gần đó.
Buổi tối lãng mạn cứ vậy mà kết thúc.
Vừa về đến nhà, hắn bế cô đến sofa, cẩn thận xoa bóp chân cho cô.
Cả hai bên nhau đã hai năm, trong suốt hai năm qua Trình Chí Viễn tuy có ham chơi, nhưng chung quy hắn vẫn chăm sóc cô rất tốt. Chỉ là, trời sinh Trình Chí Viễn là một người yêu tự do, không thích gò bó, càng không thích có người quản lý. Vừa hay, Lục Tử Anh lại rất tôn trọng quyền riêng tư cá nhân của hắn. Nhưng không phải chuyện gì cô cũng nhắm mắt cho qua, tùy vào từng chuyện mà cô chọn cách cư xử phù hợp.
- “Đã đỡ đau hơn chưa?”
Hắn vừa xoa, vừa dịu giọng hỏi.
Lục Tử Anh mỉm cười, khẽ gật đầu.
- “Vâng, đã không còn đau nữa rồi.”
- “Nếu thấy không khỏe chỗ nào thì phải nói ngay với anh đấy nhé!”
Trình Chí Viễn lo lắng nắm lấy tay cô, ánh mắt chứa đựng biết bao nhiêu là nuông chiều.
- “Em biết rồi, anh đừng lo.”
Cô thấp giọng, đáp.
- “Anh Anh, sau khi sinh bé con xong. Đợi em học xong khóa học, chúng ta sẽ đưa con về Trung Quốc. Khi đó, anh sẽ nói rõ với ba mẹ, sẽ cho em một hôn lễ thật long trọng, gia đình chúng ta sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc.”
Lục Tử Anh hoàn toàn bị những lời lẽ này của hắn làm cho kinh ngạc, cô xúc động đến mức bật khóc. Nếu hắn không nhắc đến, cô cũng suýt quên mất, đời người phụ nữ, giây phút đẹp nhất chính là cùng người mình yêu, nắm tay nhau đi trên lễ đường dưới sự chứng kiến và lời chúc phúc tốt đẹp của mọi người. Cô cứ nghĩ những chuyện này hắn sẽ không nghĩ đến, nhưng Trình Chí Viễn thật sự đã làm cho cô một phen kinh ngạc, niềm vui cứ thế vỡ òa.
- “Lại khóc nữa rồi! Trước đây em là người quật cường, không dễ dàng gì khiến em bật khóc. Từ khi mang thai tâm tình cũng thay đổi nhanh đến không kịp thích ứng đấy.”
Trình Chí Viễn bật cười, đưa tay lau nước mắt cho cô, không quên trêu chọc.
Nếu không phải đột nhiên hôm nay hắn lại bày ra những trò lãng mạn, cùng với những lời lẽ này thì cô có khóc không?
- “Không khóc nữa, em mà khóc sẽ ảnh hưởng đến con đấy. Sau này ra đời, lại học được tính xấu thích khóc nhè của mẹ. Em nói xem, hai tay anh phải vỗ về hai mẹ con.”
- “Chí Viễn, những gì anh nói là ngẫu hứng hay thật sự anh muốn cùng em tạo dựng một gia đình vậy?”
Cô giương đôi mắt long lanh đầy mong chờ nhìn hắn. Cô biết bản thân mình hỏi như vậy chính là không tin tưởng hắn, nhưng cô thật sự rất muốn biết.
- “Cái gì mà ngẫu hứng chứ? Anh giống loại người đó sao? Chúng ta đã ở bên nhau hai năm, tuy chúng ta hay cãi nhau, thậm chí nhìn kiểu nào cũng không thấy hợp nhau. Nhưng chẳng phải cả anh và em đều đang cố gắng sao? Có thể anh sẽ không cho em được những thứ xa xỉ, nhưng cả con người anh đều cho em cả. Yên tâm nhé!”
Nói rồi hắn ôm cô vào lòng, an ủi. Cảm nhận hơi ấm của đối phương, hai trái tim bắt đầu cũng nhịp đập.
- “Chí Viễn, em tin anh.”
Cô khẽ thì thầm vào tai hắn. Cô chấp nhận cho hắn thêm một cơ hội, cũng chính là cho bản thân cô một cơ hội.
Nụ hôn ngọt ngào, mềm mại do môi lưỡi mang lại, cùng với những nhịp thở gấp rút khiến cả hai như bị đấm chìm. Đã rất lâu kể từ sau sự việc hôm đó bọn họ cũng không còn thân mật đến mức này. Trình Chí Viễn một tay ôm lấy cô, tay còn lại bắt đầu sờ soạng, mơn trớn cơ thể người phụ nữ. Đến khi bàn tay ấy bắt đầu luồng vào trong váy, Lục Tử Anh mới phát giác được vấn đề, lập tức bắt lấy bàn tay hư hỏng của hắn.
Cô lúng túng, hai má vì thế mà ửng hồng, luống cuống giải thích.
- “Em vẫn đang mang thai, trong lúc này chúng ta không nên... Làm chuyện đó..”
Mặc dù không mấy cam tâm, ngọn lửa vừa bùng cháy đã bị dập tắt đúng là rất khó chịu. Huống chi đã rất lâu rồi không cùng cô thân mật, đương nhiên hắn rất nhớ cô, nhớ từng mùi hương trên cơ thể, nhớ những giây phút thăng hoa của cả hai.
Nhưng bởi vì bé con trong bụng, Trình Chí Viễn cũng đành miễn cưỡng gật đầu. Đưa cô trở về phòng ngủ xong, hắn lập tức mang quần áo đến phòng tấm giải tỏa. Ngay lúc này, nước chính là cách hạ nhiệt nhanh nhất.
Trong cơn mê man, Lục Tử Anh luôn miệng kêu gào, nước mắt giàn giụa. Âm thanh la hét cứ thế truyền đến tai Trình Chí Viễn cạnh đó. Lúc nãy hắn ngồi cạnh giường, đọc truyện cho cô nghe. Đến khi thấy Lục Tử Anh đã ngủ, hắn còn đang thu xếp gọn gàng mọi thứ. Vừa định trở về phòng ngủ, thì Lục Tử Anh lại gặp phải ác mộng.
Hắn lập tức chạy đến bên giường, khẽ lay người cô, lo lắng gọi.
- “Anh Anh! Anh Anh!.”
Lục Tử Anh trong cơn mộng luôn miệng nhận lỗi, mồ hôi trên trán mỗi lúc một nhiều hơn, vừa khóc lóc vừa gọi tên người bạn cũ.
- “Hân Di! Mình xin lỗi, mình thật sự xin lỗi cậu. Mình không cố ý đâu, thật sự không cố ý. Cậu ở lại đi, đừng đi mà! Đừng rời xa mình, mình sai rồi! Cậu tha thứ cho mình đi mà! Hân Di, đừng... Đừng, cậu đừng đi.”
Đứng một bên, tận tai nghe được những lời này. Trình Chí Viễn trầm mặc một lúc, hai tay nắm chặt gra giường, trong đầu bất chợt nhớ đến những lời Nghiên Tiểu Hy đã nói, và những lời cô tự thừa nhận ở bệnh viện cùng với Bạch Dĩ Thần.
- “Lục Tử Anh từng khiến cho cô bạn thân của cô ta tự sát, cô ta trốn tránh nó bằng cách chạy sang Pháp. Loại người như cô ta không xứng đáng có được hạnh phúc, cô ta sẽ hại anh đấy!”
- “Chị, chuyện đã qua lâu lắm rồi chị còn nhớ mãi làm gì? Dượng đã đưa chị đến Pháp, chính là muốn chị bắt đầu một cuộc sống mới. Đó không phải lỗi của chị, chị đừng nghĩ linh tinh nữa mà!”
- “Nếu chị không đối xử với cậu ấy như vậy, thì cậu ấy đã không tự sát. Nói không chừng, bây giờ đã có một cuộc sống tốt đẹp, vui vẻ... “
Hắn nhìn cô với ánh mắt đầy phức tạp, tay đang nắm lấy tay cô cũng dần dần buông lỏng.
- “Lục Tử Anh, em thật sự là người như vậy sao?”