Làm Bố Tuổi 20

Chương 42: Chương 42: Lời xin lỗi muộn màng




Tin tức Tô Thiên Kiều bị bắn chết đang tràn lang trên các mặt báo. Nguyên nhân vụ việc chính là khi bà ta đang trên đường tìm cách trốn sang Hồng Kông lại bị cướp sạch chỗ vali tiền, giữa lúc giằng co thì bị bọn chúng bắn chết.

Nghiên Tiểu Hy cầm tờ báo trên tay, bật cười điên dại, đến khóc cũng không thể khóc. Người thân duy nhất cũng không còn nữa, chỉ còn một mình cô ta cô độc trên đời này, còn phải gánh một số nợ nần của mẹ để lại.

Nghiên Tiểu Hy mất bình tĩnh nắm

chặt tờ báo vò nát rồi ném luôn vào một xó, vừa đau đớn vừa căm phẫn.

Dù sao đi nữa Tô Thiên Kiều cũng là mẹ, là người sinh ra cô ta. Tuy không có công dạy dỗ nhưng ơn sinh thành rộng như trời biển. Hơn nữa, cô ta cũng là con người, cũng có trái tim. Đáng tiếc, nếu như Nghiên Tiểu Hy được sinh ra trong một gia đình bình thường, được cha mẹ quan tâm, chăm sóc được dạy dỗ tốt... Thì có lẽ, cuộc đời của cô ta sẽ khác đi.

- “Tại sao vậy? Tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy chứ! Rốt cuộc là tại sao. Ngay từ ban đầu lẽ ra không nên để tôi tồn tại trên đời này, để tôi có cơ hội trở thành loại người như hôm nay, bị mọi người xa lánh, ghét bỏ.”

Nghiên Tiểu Hy khóc lóc thê thảm, cô ta đã thật sự hối hận, hối hận vì những chuyện mình đã gây ra cho những người xung quanh, những người xem cô ta là bạn tốt, đối xử với cô ta chân thành.

- “Tại sao mẹ lại đối với con như vậy chứ! Mẹ bỏ lại con, mẹ chưa ngày nào đối với con dịu dàng cả. Mẹ có biết con ao ước có mẹ chăm sóc quan tâm đến nhường nào không? Tại sao vậy!”

Tuổi trẻ đã gây ra quá nhiều chuyện, khi đó cô ta vẫn ngông cuồng tự đại, không hề nhận ra cái sai của bản thân. Đến khi mất hết tất cả, chẳng còn gì nữa mới nhận ra sai lầm, liệu có muộn quá không.

Đây là lần đầu tiên Nghiên Tiểu Hy đến phần mộ của Triệu Hân Di kể từ sau lần đó. Hôm diễn ra tang lễ, chính là lúc cô ta và Lâm Mặc công khai hẹn hò, mặc cho cả trường đều sầm sì to nhỏ. Bây giờ nghĩ lại, cô ta chỉ biết lặng lẽ cúi đầu hổ thẹn.

- “Ai cho phép cô đến đây vậy hả? Loại người dơ bẩn như cô không có tư cách đặt chân đến đây, càng không có tư cách xuất hiện trước mắt cậu ấy.”

Lục Tử Anh hôm nay lại đến thăm mộ Triệu Hân Di, cứ cách ba bốn hôm thì cô lại mang hoa tươi đến, và hôm nay cũng thế, cô ôm trên tay một bó hoa baby màu tím, màu Triệu Hân Di rất thích mang đến viếng mộ cho cô bạn, không ngờ lại gặp được Nghiên Tiểu Hy.

- “Tôi đến để xin Hân Di tha thứ, tha thứ cho những chuyện mà tôi đã gây ra cho cậu ấy.”

Nghiên Tiểu Hy thấp giọng đáp.

- “Tha thứ? Nghiên Tiểu Hy, người đã chết rồi, cô có thể khiến cậu ấy sống lại không? Chính vì tính cách tham lam, ích kỷ hay đố kỵ người khác của cô mới khiến cậu ấy như thế đấy. Bây giờ còn mặt dày đến đây xin tha thứ sao? Mau cút khỏi đây.”

Lục Tử Anh tức giận đi đến ném luôn bó hoa trên tay của Triệu Hân Di mang đến, kích động xua đuổi cô ta rời khỏi nơi này.

Nghiên Tiểu Hy vẫn đứng ngây người ra đó, hướng ánh mắt nhìn về phía phần mộ của Triệu Hân Di với hai hàng nước mắt ướt đẫm gương mặt.

- “Tiểu Hy, sau này học xong trung học, cậu sẽ học gì vậy? Mình sẽ đến pháp học thiết kế, khi đó mình sẽ thiết kế ra nhiều bộ trang phục thật đẹp, độc nhất vô nhị cho Tử Anh và cả cậu nữa.”

- “Tiểu Hy, cậu hôm nay không khỏe sao? Sắc mặt của cậu trông xanh xao quá. Cậu chờ mình một chút nhé, mình đến phòng y tế xin thuốc cho cậu.”

- “Nhìn xem, mình tự tay đan hai chiếc áo len. Một cái của Tử Anh, cái còn lại là của cậu, mau mặc thử xem có hợp không.”

Từng lời nói của Triệu Hân Di ngày ấy khuấy động tâm can, Nghiên Tiểu Hy quỳ rạp xuống nền đất, bật khóc trong ân hận.

- “Ngày đó cậu ấy tốt với cậu bao nhiêu, cậu lại trả cho cậu ấy tổn thương đến mức phải tự xác. Cậu thừa biết khi đó gia đình cậu ấy gặp nhiều chuyện không vui, cậu ấy cần lắm những lời động viên, an ủi. Còn cậu thì sao? Lại lợi dụng chuyện đó để công kích, còn ngang nhiên cướp đi người bạn trai của cậu ấy. Nghiên Tiểu Hy, cậu còn lương tâm không vậy.”

Những gì Lục Tử Anh nói quá đúng, đúng đến mức không còn gì để biện hộ.

- “Tôi... Tôi khi đó không nghĩ đến chuyện cậu ấy sẽ tự xác. Tôi chỉ là ghen ghét vì cậu ấy được mọi người yêu thích, tôi không cố ý hại chết cậu ấy đâu mà!”

Bốp!

Lục Tử Anh không kiềm được tức giận, trong lúc mất kiểm soát lập tức tát cho cô ta một bạt tay.

- “Cậu mau đi khỏi đây, đừng quấy rối Hân Di nữa.”

Nghiên Tiểu Hy không một chút phản ứng, cô ta lồm cồm ngồi dậy tiếp tục tư thế quỳ trên đất, dập đầu để tạ tội mặc cho Lục Tử Anh bên cạnh liên tục xua đuổi.

- “Hân Di, mình xin lỗi cậu. Thật sự xin lỗi cậu. Mình biết bây giờ đã quá muộn màng, không còn tác dụng nữa, không thể mang Triệu Hân Di lành lặng, hoạt bát vui vẻ, tốt bụng ngày đó trở về. Cậu yên tâm, mình sẽ đến đó với cậu sớm thôi. Đến khi chúng ta gặp nhau rồi, mình sẽ lại dập đầu tạ tội, làm trâu làm ngựa cho cậu.”

Những gì ở quá khứ một khi đã qua, cho dù có tiếc nuối, có lưu luyến, hay thậm chí là khi có những sai lầm... Cũng chẳng thể thay đổi được. Vậy nên, chúng ta phải sống cho thật xứng đáng với mỗi giây mỗi phút trôi qua, để khi nhìn lại có thể thoải mái mỉm cười hài lòng về những gì chúng ta đã trải qua.

- “Lục Tử Anh, cậu thật sự rất may mắn. Vì cậu có một Trình Chí Viễn lúc nào cũng mong nhớ, yêu thương cậu. Và hơn thế, tôi rất ngưỡng mộ cậu, vì cậu có ba mẹ rất mực yêu thương, luôn luôn là điểm tựa, là nơi đối xử với cậu dịu dàng nhất.”

Nghiên Tiểu Hy nở nụ cười chua xót, cô ta thật sự ngưỡng mộ Lục Tử Anh, ganh tị vì cô có mọi thứ. Cô có một người mẹ lúc nào cũng luôn luôn chia sẻ những khó khăn, một người bề ngoài tỏ ra nghiêm khắc nhưng bên trong chứa cả vô vàn yêu thương.

Lục Tử Anh im lặng nhìn Nghiên Tiểu Hy, cô biết bây giờ cô ta đã và đang phải trả giá cho những lỗi lầm của bản thân mình. Người mẹ, và cũng là người thân duy nhất còn xót lại trên đời này cũng đã vứt bỏ cô ta, trên vai còn gánh một số nợ khổng lồ. Hận thù cách mấy đi nữa Triệu Hân Di cũng không thể sống lại, thôi thì cứ mặc kệ cô ta, sống hay chết, bất kể như thế nào cũng không liên quan đến cô.

Nghiên Tiểu Hy mỉm cười nhìn di ảnh trước mắt, rồi lại thở phào nhẹ nhõm nhìn sang Lục Tử Anh đứng gần đó. Nói ra lời xin lỗi, thành tâm nhận sai sót của bản thân thật sự khiến cô ta nhẹ đi phần nào tội lỗi. Nghiên Tiểu Hy lặng lẽ rời đi ngay sau đó.

- --

- “Thằng ranh đó bật vô âm tính, chẳng biết nhớ thương đến ai.”

Ông Trình bế lấy cháu gái trên tay, lại nhớ đến đứa con trai nghịch ngợm của mình, khó chịu càu nhàu. Nói là như thế, nhưng hai năm qua không khi nào ông lại không nhớ đến hắn.

- “Biết đâu công việc bận rộn, ông lại thế nữa rồi. Ông nói như vậy không sợ Tử Anh và Eri buồn sao?”

Bà Trình liếc mắt nhìn sang Lục Tử Anh, thấy nét mặt cô có chút u uất, bà khéo léo nhắc nhở Ông Trình.

- “Bác Trình, cháu xin lỗi vì trước đó đã giấu bác chuyện giữa cháu và Chí Viễn.”

Nhìn thấy ông bà Trình đang vui vẻ chơi cùng Eri, cô có phần áy náy.

- “Không trách cháu được, tất cả là tại thằng tiểu tử đó làm khổ cháu. Tính cách Chí Viễn ngang ngược, ương bướng, vậy mà cháu có thể thay đổi được nó. Bác còn phải cảm ơn cháu đấy!”

Trình Chí Kiên không bận tâm đến lời xin lỗi của cô, để khiến cô không phải suy nghĩ nhiều, không cảm thấy có lỗi, ông bật cười đáp.

Ông bà Trình hôm nay lại đích thân đến trường học đón cháu gái, đến nơi lại gặp được Lục Tử Anh dắt tay Eri tan trường.

- “Không nói những chuyện không vui. Eri à, hôm nay ông bà đến đón cháu về nhà, bà chuẩn bị rất nhiều bánh ngọt. Chưa hết, ông còn mua cho cháu rất nhiều đồ chơi.”

Nghe ông Trình nói, cô bé vô cùng hào hứng.

- “Hoan hô ông ạ!”

Mỗi một tuần trôi qua, ông Trình đều cho người lái xe đến Lục gia để đón cháu gái. Cô bé giống như tiểu công chúa của hai bên gia.

- “Tử Anh, bác đưa Eri đi trước nhé. Cháu về lái xe chú ý an toàn đấy.”

Ông Trình nhắc nhở cô đôi ba câu rồi bế lấy cháu gái rời đi.

Hai ông cháu cứ thế mà tiến một mạch đến chiếc ô tô đang đỗ gần đó. Bây giờ chỉ còn lại mỗi bà Trình và Lục Tử Anh mà thôi.

- “Tử Anh, cháu đừng buồn nhé! Ông ấy là vậy, tùy tiện nói vậy ấy mà. Chí Viễn là người như thế nào chắc cháu cũng hiểu rõ, nó sẽ không khiến chúng ta thất vọng. Những gì nó hứa, bác tin nó sẽ thực hiện được với cháu.”

Đương nhiên cô biết tính cách của hắn như thế nào, thời gian mà cô cho hắn vẫn còn, cô tin hắn sẽ không khiến cô thất vọng thêm một lần nào nữa.

- “Vâng, bác gái.”

Lục Tử Anh mỉm cười, khẽ đáp.

Thời gian trôi nhanh chẳng chờ đợi ai, mới đó đã là năm thứ ba. Lục Tử Anh hằng ngày đều bận rộn công việc, Eri được hai bên ông bà chăm sóc rất chu đáo, cô cũng không cần bận tâm nhiều nữa.

Thời tiết đã vào mùa đông, bắt đầu xuất hiện tuyết rơi. Hôm nay cũng giống như mọi ngày, sau khi xong công việc trở về nhà điều đầu tiên cô làm chính là thay quần áo, dùng bữa tối, sau cùng là thả hồn trên sofa thưởng thức tách trà nóng giữa tiết trời se lạnh, chăm chỉ hoàn tất bản thiết kế trang sức.

Đột nhiên ánh mắt lại để tâm đến chiếc nhẫn ở tay, khóe mắt có chút cay xè.

Cô lại nhớ hắn rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.