Hai ngày ở bệnh viện đến khi bị Lục Tử Anh đuổi thì hắn mới chịu lê lết tấm thân này trở về nhà.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy Nghiên Tiểu Hy ngồi sẵn ở trước sofa chờ đợi, hắn thở dài một hơi nặng nhọc, đi đến.
- “Còn tưởng là ai, sao em lại vào đây được vậy?”
- “Anh tưởng là ai nữa hả? Anh đang chờ đợi ai sao? Suốt ba hôm nay không thấy bóng dáng của anh đâu? Rốt cuộc anh đã đi đâu vậy? Đến một cuộc gọi cũng không có.”
Sắc mặt Nghiên Tiểu Hy trở nên khó chịu nhìn hắn, luôn miệng đặt ra vô vàng câu hỏi, cô ta vừa lo lắng vừa sợ hãi. Lo lắng vì không biết hắn đã đi đâu, đã xảy ra chuyện gì. Còn sợ hãi chính là sợ bản thân trở nên mờ nhạt đi trong lòng hắn, sợ hắn sẽ tìm được một người phụ nữ khác, và còn cả người phụ nữ hôm đó cô ta vô tình gặp... Tất cả đều khiến cô ta vô cùng bất an.
- “Quan hệ của chúng ta chưa đến mức phải khiến em quan tâm đến đời sống riêng tư của anh vậy đâu. Cho dù chúng ta có đang trong một mối quan hệ đi nữa, anh cũng không muốn em xen vào. Em chưa trả lời anh, tại sao em lại vào được đây?”
Mật mã để mở khóa, ngoại trừ Lục Tử Anh ra thì chẳng còn ai biết. Vốn dĩ hắn không nói và cũng chưa từng đưa Nghiên Tiểu Hy về nhà riêng của mình, tại sao cô ta lại có thể vào đó chính là điều mà hắn thắc mắc từ nãy đến giờ.
- “Là Wilson, anh ấy đã mở cửa cho em.”
Nghiên Tiểu Hy đáp.
Hóa ra còn một cái tên này mà hắn quên mất. Nhưng muốn cậu ta mở cửa, đương nhiên Nghiên Tiểu Hy đã cho cậu ta một khoảng lợi lộc gì đó.
Ngày mai nhất định phải tìm tên đó hỏi cho ra lẻ.
- “Được rồi, em mau về đi. Anh phải đi tắm đã.”
Trình Chí Viễn không mấy để tâm đến người trước mặt, chỉ để lại một câu rồi lật đật nhắc người bỏ đi.
- “Chí Viễn!”
Nghiên Tiểu Hy nhanh chóng chạy đến ôm lấy hắn từ phía sau, giữ chân hắn lại. Cô ta dùng giọng điệu vô cùng đáng thương.
- “Những ngày qua chúng ta bên cạnh nhau, chẳng lẽ anh không một chút rung động với em hay sao?”
Trình Chí Viễn xoay người, đối diện với Nghiên Tiểu Hy. Hắn cảm thấy bản thân mình rất có lỗi với cô gái này. Khi đó, chỉ là trong lúc chia tay Lục Tử Anh, hắn chỉ tùy tiện tìm một niềm vui mới để quên đi cô mà thôi. Có thể nói, Nghiên Tiểu Hy chính là vật thay thế mà hắn dùng để khỏa lấp nổi trống trải cô đơn của chính bản thân mình tại thời điểm đó.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngay từ đầu hắn cũng đã nói rõ, quan hệ cả hai chỉ ở mức độ tìm hiểu, bắt đầu từ việc làm bạn... Bây giờ, chẳng qua chỉ là hắn không còn thấy phù hợp nữa.
- “Tiểu Hy, chúng ta chỉ có thể làm bạn. Anh thực sự không thể cùng em bước vào một mối quan hệ nghiêm túc. “
Nghiên Tiểu Hy vẫn không chấp nhận được sự thật, cô ta cứ thế mà ôm lấy hắn thật chặt, như chỉ sợ sơ ý nới lỏng thì hắn sẽ biến mất.
- “Không, không phải thế. Ba ngày qua anh không đến tìm em, là vì trước đó em đã làm gì khiến anh không vui, khiến anh không hài lòng. Chí Viễn, anh nói đi! Chỉ cần anh nói em sẽ s..”
- “Ba ngày qua anh đến bệnh viện.”
Trình Chí Viễn nghiêm giọng đáp.
Nghe đến đây, cô ta đảo nhanh ánh mắt quan sát người hắn, lo lắng hỏi.
- “Anh làm sao vậy? Không khỏe ở đâu sao?”
Trình Chí Viễn nắm lấy hai bã vai của cô ta, mệt mỏi trả lời.
- “Không có, không phải anh, em bình tĩnh nghe anh nói được không?”
Ngay lúc này, Nghiên Tiểu Hy cũng ngộ ra được vấn đề. Cô ta nhanh chóng khôi phục lại trạng thái ban đầu, hời hợt hỏi.
- “Là vì người đó đúng không?”
Ánh mắt Trình Chí Viễn dịu đi vài phần, hắn gật đầu biểu hiện cho sự đồng ý.
- “Vậy thì sao chứ? Hai người đã chia tay rồi kia mà? Cô ta còn bắt anh chịu trách nhiệm sao? Con người đó trước giờ vẫn luôn là như vậy nhỉ? Tỏ vẻ thanh cao, cuối cùng lại thành ra bộ dạng đê hèn thấp kém đó.”
Nghe đến đây, Trình Chí Viễn nhíu mày khó hiểu nhìn Nghiên Tiểu Hy gương mặt đầy căm phẫn. Bọn họ còn chưa gặp qua nhau, đến tên nhau còn không biết thì làm sao Nghiên Tiểu Hy lại có thể có những loại biểu cảm kèm theo lời nói gắt gỏng này?
- “Em có ý gì?”
Nghiên Tiểu Hy bật cười khinh bỉ, lạnh giọng giải đáp thắc mắc cho hắn.
- “Lục Tử Anh, năm 17 tuổi đã từng là một kẻ giết người đấy! Cô ta từng khiến cho một người bạn thân vì cô ta mà phải tự sát. Rồi sẽ có một ngày, cô ta sẽ hại anh thê thảm. Chí Viễn, em đang bảo vệ anh mà thôi. Em không muốn anh phải dính dáng đến loại phụ nữ độc ác đó!”
Trình Chí Viễn ngờ nghệch không tin vào những gì mà chính bản thân mình vừa nghe thấy, hắn còn cho rằng Nghiên Tiểu Hy bởi vì không muốn hắn quay về với cô nên cố tình bịa ra loại chuyện như thế.
- “Em nói dối.”
- “Em không nói dối!”
Nghiên Tiểu Hy nhanh chóng buông lời khẳng định.
- “Em không có lý do gì để bịa đặt ra chuyện xấu xa như vậy để vu khống cho người em chưa từng gặp qua. Trình Chí Viễn, hôm đó em tình cờ biết được chuyện anh và Lục Tử Anh có quan hệ yêu đương, em thật sự rất kinh ngạc. Bởi vì loại người xấu xa như cô ta lại có thể sống yên ổn như thế kia đấy! Cô ta hoàn toàn không cảm thấy ân hận một chút nào cả.”
- “Đủ rồi, anh không muốn nghe nữa. Em mau về đi, đừng bao giờ đến tìm anh nữa, nghe thấy không?”
Trình Chí Viễn khó chịu lớn tiếng quát.
- “Em chỉ là vì anh mà thôi.”
Nghiên Tiểu Hy bất mãn đáp.
Nhìn người đàn ông tưởng chừng sắp sửa là của mình lại vô duyên vô cớ vụt mất, mấy ai lại thấy vui kia chứ? Huống hồ Nghiên Tiểu Hy chính là loại người, thứ gì không có được, cô ta lại càng muốn sở hữu, chắc chắn sẽ không buông tay hắn dễ dàng như thế.
Thấy Trình Chí Viễn im lặng, sắc mặt lạnh lẽo. Cô ta cũng không nán lại thêm nữa, chí ít bây giờ cũng đã nói xong những gì cần nói, cũng đã thành công xáo trộn lòng hắn. Mọi chuyện cứ tạm thời dừng lại ở đây vậy.
- “Được rồi, em về đây. Anh tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi. Khi khác em sẽ đến thăm anh.”
Cô ta tiến đến ôm lấy hắn, đôi môi đỏ mọng vừa di chuyển đến môi hắn, ngay lập tức đã bị Trình Chí Viễn nghiêng người né tránh. Mặc dù hụt hẫng, nhưng Nghiên Tiểu Hy cố gắng mỉm cười dịu dàng rồi nhanh chóng bỏ đi.
Cả một đêm dài trằn trọc, không sao chợp mắt, cứ nghĩ đến những lời nói của Nghiên Tiểu Hy cũng đủ khiến hắn phiền não.
Ở bệnh viện, Bạch Dĩ Thần nằm trên sofa không quên kể cho cô nghe vài mẫu chuyện trước khi đi ngủ. Và đương nhiên, ý tưởng ngẫu hứng này chính là Lục Tử Anh đề xuất, với lý do đứa trẻ trong bụng cần phải nghe kể chuyện mỗi ngày mới có thể ngủ ngon. Chính vì cậu ta là nguyên nhân gây ra chuyện này nên bây giờ đang ra sức sửa chữa sai lầm của mình bằng việc đọc truyện cho cô nghe.
- “Chị, chị đã chịu ngủ chưa vậy?”
Bạch Dĩ Thần nhỏ giọng dò hỏi.
- “Em còn không mau đọc tiếp.”
Mỗi lần nghe được Lục Tử Anh trả lời, chính là cực hình của cậu ta chưa thể gỡ bỏ, cứ như vậy không biết phải đọc truyện đến khi nào mới xong.
- “Chị, chị cho em nghỉ một lát nhé! Chỉ 5 phút thôi, em khát khô cả họng rồi.”
Nói rồi, Bạch Dĩ Thần lập tức xỏ vội dép, lật đật chạy đến bàn rót một cốc nước, uống một mạch liền.
- “Rõ ràng người gây chuyện còn có phần của cái tên bội bạc kia, tại sao bây giờ lại chỉ mình em chịu phạt? Không công bằng gì cả!”
- “Còn dám kêu oan sao?”
Lục Tử Anh lườm cậu ta, hỏi.
- “Không kêu nữa, em uống nước xong rồi. Chị, chúng ta tiếp tục nghe truyện thôi.”
Bạch Dĩ Thần đã hoàn toàn bất lực, bây giờ có mở miệng giải thích cũng bằng thừa, tốt nhất nên trở về vị trí, ngoan ngoãn làm tròn nghĩa vụ..
- “Khi nào em về lại Trung Quốc vậy?”
Lục Tử Anh tò mò hỏi.
- “Không biết, nhưng chắc chắn sẽ về. Em không thể ở lại đây được nữa.”
- “Phải đó, vậy thì ngày mai mau làm thủ tục về lại Trung Quốc đi.”
Còn tưởng Lục Tử Anh sẽ giữ chân mình ở lại đất Pháp, nhưng không ngờ cô lại nôn nóng đuổi cổ mình đi nhanh như vậy. Bạch Dĩ Thần gương mặt khổ sở, hụt hẫng đáp.
- “Em còn tưởng chị giữ em lại kia đấy!”
- “Em không định đi học sao? Chơi bao nhiêu đủ rồi, mau về Trung Quốc ngoan ngoãn học tập đi. Ha!”
Lục Tử Anh đáp.
- “Chị, chúng ta có còn là chị em nữa không vậy? Sao chị có thể tuyệt tình, nói đuổi là đuổi như vậy?”
Bạch Dĩ Thần vẫn không cam tâm, ngoan cố hỏi cô.
- “Tùy em, đã khuya rồi! Hôm nay tạm cho em nghỉ ngơi một hôm, mau ngủ đi đấy!”
Nói rồi, Lục Tử Anh đắp lại chăn, yên ổn nhắm mắt thư giãn mặc kệ cậu em trai này.
- “Chị, chị định sẽ nói với dì và dượng như thế nào đây?”
Bỗng dưng lời nói của Bạch Dĩ Thần khiến cô phải suy nghĩ.
- “Chi bằng cứ để em nhận thay chị đi. Đến khi chị sinh đứa trẻ ra, cứ nói là con rơi của em là được. Dù sao đi nữa, tiếng xấu em mang cũng nhiều rồi!”
Nghe đến đây, Lục Tử Anh bất giác bật cười. Cậu em trai này bản lĩnh cũng có nhiều phếch ấy, còn dám can đảm đứng ra chấp nhận lãnh án oan thay cho cô.
- “Được rồi, không cần em phải chịu thay chị. Chị sẽ có trách nhiệm với những việc chị đã làm.”
Bạch Dĩ Thần từ nhỏ đã mồ côi ba, một tay bà Bạch chăm sóc nuôi nấng đến khi trưởng thành.
Bởi vì từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương của ba, nên ông bà Lục cũng xem cậu như con trai ruột của mình.
Học xong trung học, cậu ta cũng không muốn đi du học, chỉ muốn ở lại Trung Quốc theo học trường kinh tế, một phần vì không thể bỏ mặc bà Bạch cô quạnh, phần còn lại là do cậu ta không muốn phải xuất ngoại. Vì cậu ta thấy ở Trung Quốc cũng rất tốt.
- “Em cũng hi vọng chị sẽ không bị dì và dượng mắng. Chị cũng biết đấy, dượng khó tính đến mức nào. Chị à...”
- “Được rồi, mau ngủ đi thôi. Em ồn ào đến mức chị không thể chợp mắt đấy!”
Lục Tử Anh nhanh hơn lên tiếng ngăn cản thói quen hay càu nhàu chẳng khác gì ông cụ non này của Bạch Dĩ Thần.
- “Còn tưởng sang Pháp rồi, chị sẽ quên được chuyện năm đó, sống một cuộc sống mới. Ai ngờ lại rơi vào tình cảnh này. Tất cả cũng là do tên khốn nạn đó!
Nói rồi, Bạch Dĩ Thần lập tức trở lại sofa, gối đầu lên gối đánh một giấc ngon lành.