Làm Bố Tuổi 20

Chương 16: Chương 16: Sinh non




Sau lần cãi nhau kịch liệt hôm đó, Trình Chí Viễn suốt một tuần qua không biết ở nơi nào lại không về nhà.

Biết bản thân mình hôm đó đúng là có phần kích động nên đã nói vài lời quá đáng với hắn. Vậy nên, hôm nay cô đã chủ động gọi điện thoại tìm Trình Chí Viễn, thấy hắn không nghe máy, cô quyết định thay quần áo đến CLB để tìm.

Trong lúc vội vã chẳng may chật chân, Lục Tử Anh ngả lăn ra sàn. Tuy không phải ngả từ bậc thềm cầu thang ở độ cao quá cao, nhưng vẫn ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng.

Lục Tử Anh nằm trên sàn, thân thể chẳng còn chút sức lực, cơn đau dưới bụng lại ập đến. Cô đau đớn cau mày cố gắng chịu đựng, nhìn chỗ nước màu vàng nhạt ở giữa hai chân bắt đầu chảy ra.

Vỡ ối rồi!

Cô vừa lo lắng vừa sợ hãi đến mức thần sắc tái nhợt, cố gắng tìm điện thoại trong chiếc túi xách cạnh đó, nhanh chóng gọi cho hắn.

Đã là cuộc gọi thứ ba, vẫn không thấy người nhắc máy.

Cạch!

Một cú đánh vừa phải, trọng tâm chính xác. Phút chốc, những viên bi đủ loại màu sắc đã bắt đầu di chuyển vào những chiếc lổ nhỏ được thiết kế ở sáu góc trên bàn.

Nghiên Tiểu Hy ngồi một bên xem hắn chơi bi-a, không quên vỗ tay cổ vũ, tấm tắc khen ngợi.

- “Chí Viễn, anh giỏi thật đó!”

Trình Chí Viễn nâng mắt, kiêu ngạo nhìn cô ta. Hắn chẳng mấy quan tâm đến lời khen ngợi này, vốn dĩ trong lòng có chuyện không vui nên tìm đến đây để giải tỏa căng thẳng. Ai ngờ Nghiên Tiểu Hy lại bám theo đến tận nơi này.

Thật ra Trình Chí Viễn có rất nhiều tài năng vô dụng lắm!

Lần thứ tư nhìn thấy điện thoại đổ chuông, hắn nhìn sang có chút do dự, lại nhớ đến chuyện cãi nhau khi đó, hắn hậm hực nhặt lấy điện thoại ném luôn sang một xó nào đó.

- “Chí Viễn, em cũng muốn chơi. Anh dạy em được không?“.

||||| Truyện đề cử: Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi |||||

Nghiên Tiểu Hy phấn khởi chạy đến, tiện tay cầm theo một cây cơ, hào hứng bái sư.

- “Được. Mau qua đây.”

Hắn nào hay biết, sự giận dỗi trẻ con này của mình lại vô tình gây ra chuyện chẳng thể cứu vãn.

Lục Tử Anh đã được đưa đến bệnh viện, do túi nước ối đã vỡ nên kỳ sinh nỡ đến sớm hơn dự định.

Gần hai canh giờ trôi qua, Lệ Mỹ Kỳ ngồi trước phòng cấp cứu. Sau khi ký một số thủ tục, giấy tờ nhập viện cho cô xong, Lệ Mỹ Kỳ lo lắng trong lòng, miệng không ngừng cầu nguyện. Cũng may, khi đó cô bạn đến nhà tìm cô. Vừa hay gặp phải tình cảnh này, Lệ Mỹ Kỳ gấp rút lái xe chạy thật nhanh đưa cô đến bệnh viện.

Trong cơn mê man, tiếng khóc chào đời của trẻ con khiến cô có thêm động lực, giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên gương mặt, cảm xúc vỡ òa. Cuối cùng cũng yên tâm khép mắt, nghỉ ngơi sau những tháng ngày mong chờ.

Hóa ra ngày ấy, mẹ cô lại chấp nhận đau đớn để sinh ra cô. Nhưng đổi lại là niềm vui sướng, hạnh phúc khi nghe tiếng khóc chào đời của đứa con mình mang thai 9 tháng 10 ngày. Bao nhiêu cơn đau đớn khi ấy, tất cả đều rất xứng đáng.

Ngồi phía bên dãy ghế đối diện là Trình Chí Viễn. Bởi vì nhận ra bản thân mình đã quá nhỏ nhen, cô đã chủ động tìm đến như thế, vậy mà hắn lại nhẫn tâm không nghe máy. Suy đi nghĩ lại một lúc, hắn bỏ lại Nghiên Tiểu Hy lật đật chạy về nhà. Vừa về đến, nhìn thấy hiện trường trước mắt hắn bắt đầu sợ hãi, lập tức lái xe đến bệnh viện thì Lệ Mỹ Kỳ cũng đã gọi đến.

Mắng chửi hắn nhiều lần, nên lần này Lệ Mỹ Kỳ cũng không thèm đếm xỉa đến. Điều quan trọng ngay lúc này chính là sự an toàn của hai mẹ con Lục Tử Anh.

Trình Chí Viễn lòng đầy ân hận, không khỏi tự trách bản thân mình. Nếu hắn ở bên cô ngay lúc đó, nếu hắn không vì chuyện cãi nhau mà bỏ đi, nếu hắn không vô tâm gạt bỏ đi cuộc gọi đó... Thì có lẽ, cô sẽ không rơi vào tình cảnh này. Nói là như vậy, nhưng trên đời này lấy đâu ra hai từ nếu như kia chứ!

Đèn phòng cấp cứu đã tắt, cánh cửa khi nãy bị đóng chặt cuối cùng cũng đã mở. Cả hai người ngồi bên ngoài chờ từ đầu đến giờ nhanh chóng chạy đến. Cô y tá trên tay bế theo một đứa trẻ nhỏ nhắn được bọc trong một chiếc khăn trắng mềm mại. Trình Chí Viễn hết sức vui mừng, không khỏi xúc động khi nhìn thấy đứa con gái bé bỏng mà mình ngày ngày đều mong chờ gặp mặt. Vậy là hắn chính thức trở thành bố, một điều thiêng liêng ở độ tuổi 20 của hắn lại được thượng đế ban tặng.

- “Chúc mừng anh, là một bé gái, em bé cân nặng 1.9 kilogram. Do cô ấy sinh non, nên cần phải đưa vào lồng ấp để chăm sóc.”

- “Vâng, cảm ơn cô.”

Trông bộ dạng yếu ớt, đỏ hỏn của con khiến hắn càng thêm xót xa.

Cô y tá cũng đã bế theo đứa bé rời đi ngay sau khi thông báo.

Trình Chí Viễn lưu luyến nhìn theo đứa con gái nhỏ vừa mới chào đời đã phải cách xa vong tay mẹ, khóe mắt có chút cay cay.

Thấy bác sĩ đi đến, hắn lo lắng hỏi thăm tình trạng của cô.

- “Cô ấy sao rồi bác sĩ?”

- “À, không sao rồi. Chỉ là sinh sớm hơn dự định nên cần phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Cũng may là đưa đến bệnh viện kịp thời, bằng không sẽ rất nguy hiểm cho mẹ và bé. Vì mới được 28 tuần tuổi đã sinh, nên cần phải chăm sóc trong lồng ấp một thời gian để giữ ấm và để da của trẻ trở nên săn chắc hơn. Một lần nữa chúc mừng cậu, làm bố rồi.”

Vị bác sĩ vừa đi khỏi, niềm vui sướng chưa trọn vẹn thì Trình Chí Viễn lại bị ăn một cái tát từ Lệ Mỹ Kỳ.

Bốp!

Lệ Mỹ Kỳ đã chờ đợi thời cơ này rất lâu, mãi cũng có cơ hội ra tay.

- “Cô điên sao?”

Hắn khó chịu, quát.

- “Tên khốn kiếp! Tại sao anh lại có thể đối xử với Tử Anh vậy hả? Không nhìn thấy cậu ấy đang mang thai sao? Mỗi ngày đều chọc giận cậu ấy anh mới hài lòng đúng không? Kể từ khi quen anh, cậu ấy chẳng có ngày nào vui vẻ, suốt ngày buồn bã cũng vì loại người như anh đấy! Bây giờ còn bị anh hại đến sinh non, suýt nữa ảnh hưởng đến tính mạng. Đúng là nghiệp chướng mà.”

Lệ Mỹ Kỳ tức giận mắng cho hắn một trận. Cô bạn còn đang tiếc nuối bởi vì ở đây là bệnh viện, không thể hét lớn hết mức có thể. Bằng không chắc chắn cô sẽ hét cho tên cặn bã này vỡ đầu mới hạ giận.

- “Tôi nể mặt Tử Anh nên không so đo với cô. Đừng có mà được nước lấn tới đấy nhé! Chuyện của tôi và Lục Tử Anh như thế nào cũng không liên quan đến cô. Tránh ra dùm cái!”

Sức chịu đựng, sự kiên nhẫn của hắn có giới hạn. Huống chi vô duyên vô cớ bị cho ăn bạt tay như khi nãy làm hắn vô cùng khó chịu. Để lại một câu chẳng vui vẻ gì, rồi đẩy Lệ Mỹ Kỳ tránh sang một bên để hắn vào bên trong.

Sau khi hoàn thành xong ca mổ, Lục Tử Anh được đưa đến phòng hồi sức. Trong thời gian này, tất cả người thân của bệnh nhân đều không được phép vào trong. Trình Chí Viễn chỉ có thể đứng bên ngoài quan sát.

Đến khi tỉnh lại và được đưa đến căn phòng vip mà hắn đã đặt trước đó. Điều đầu tiên khiến cô nghĩ đến chỉ có duy nhất là đứa con tội nghiệp của cô.

- “Chí Viễn! Con, con đâu rồi?”

Cô yếu ớt nắm lấy tay Trình Chí Viễn, nhỏ giọng hỏi.

Thấy cô đã tỉnh lại, hắn rất vui. Nhanh chóng nói cho cô nghe về tình trạng của con.

- “Anh Anh, anh vừa ở chỗ con về. Em yên tâm đi, con bé rất ngoan đấy. Đợi em khỏe hơn chút nữa, chúng ta lại sang đó thăm con nhé!”

Nghe hắn kể rõ mọi chuyện, Lục Tử Anh thở phào nhẹ nhõm, con cô vẫn bình an vô sự chào đời, thật may mắn. Khi xảy ra chuyện, cô còn lo sợ cho bé con trong bụng, chỉ vì hành động sơ xuất của cô mà ra. Xem ra bây giờ thì không sao nữa rồi. Chỉ là, so với những đứa trẻ được sinh bình thường, đủ ngày tháng thì con của cô đúng là quá đáng thương.

Chuyện cần nghe đã nghe xong, cô không còn gì để nói với hắn nữa. Ngay sau đó, bàn tay cô cũng dần dần nới lỏng rồi rời khỏi cánh tay hắn, lặng lẽ xoay mặt đi nơi khác.

- “Anh Anh, anh xin lỗi! “

Hắn thừa biết bản thân đã gây ra chuyện gì, áy náy kèm theo ân hận thấp giọng nói ra lời xin lỗi với cô. Nhưng chẳng nhận được gì ngoài những lời nói hời hợt từ cô.

- “Anh ra ngoài được rồi.”

Lúc này cô hoàn toàn không muốn nhìn thấy hắn, cô đã bị hắn làm cho tổn thương hết lần này đến lần khác. Đương nhiên, sự bao dung, nhẫn nại của con người có giới hạn. Cơ hội cô cho hắn rất nhiều, nhưng lần nào hắn cũng khiến cô chỉ toàn ôm lấy thất vọng.

- “Anh ở bên ngoài, khi nào cần phải gọi anh đấy nhé!”

Hắn vẫn không yên tâm, lên tiếng dặn dò cô.

Lục Tử Anh vờ như không nghe thấy, cũng không thèm mở miệng nói với hắn thêm câu nào nữa.

Đến khi nghe tiếng bước chân kèm theo tiếng khép cửa, thì cũng là lúc cô không ngăn được cảm xúc của mình, nước mắt cứ thế tuôn trào.

Đã được vài ngày trôi qua, sức khỏe của cô cũng tốt hơn rất nhiều. Lục Tử Anh không chờ được nữa, lập tức muốn đến gặp con.

Được cô y tá và Lệ Mỹ Kỳ dìu đến phòng của trẻ sơ sinh. Nhưng chỉ được phép đứng bên ngoài, thông qua tấm kính lớn trước mắt. Nhìn từng đứa trẻ con đang ngoan ngoãn nằm đó, trên cánh tay trái đều mang một chiếc vòng bên trên ghi đầy đủ họ tên của mẹ, đây là cách phân biệt tránh nhầm lẫn con của bệnh nhân. Đám trẻ này khiến cô càng nhìn càng yêu thích, lòng cô càng thêm mong chờ, nôn nóng gặp tiểu công chúa bé bỏng của mình.

Trong lúc đó, mỗi bước chân chậm chạp của cô dần dần lướt qua từng chiếc lồng ấp nhỏ. Và rồi, đôi chân cô bất chợt dừng lại trước một chiếc lồng, bên trong là một em bé nhỏ nhắn, so sánh với những đứa trẻ trong căn phòng này thì đúng là không bằng, nhỏ đến mức độ khiến người ta nhìn vào không khỏi đau lòng. Da dẻ mỏng manh, đỏ hỏn, càng nhìn càng xót xa.

Linh cảm của một người mẹ cho cô biết, đứa trẻ trước mắt chính là đứa con mà cô ngày đêm mong chờ, là đứa con hằng ngày đều quấy phá đạp cô hết lần này đến lần khác, là đứa con do sự bất cẩn của cô, mới khiến con ra nông nổi này. Lục Tử Anh hai mắt ửng đỏ, trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt. Cô muốn xuyên qua tấm kính chắn kia để chạm vào con, chạm vào đứa con bằng xương bằng thịt, chạm vào làn da mỏng mảnh non nớt... Cảm giác nhìn thấy con trước mắt, không thể chạm vào càng không thể ôm vào lòng âu yếm làm cô cảm thấy đau đớn, bất lực.

- “Anh Anh, cậu đừng lo lắng quá. Bác sĩ có nói vài tuần sau con sẽ ổn thôi mà.”

Lệ Mỹ Kỳ đứng một bên quan sát cũng không thoát khỏi đau lòng.

- “Cô ấy nói đúng đó, ở đây cũng có những đứa bé trường hợp giống như con cô vậy, thậm chí còn nghiêm trọng hơn nhiều. Nhưng rồi vẫn mạnh khỏe giống như bao đứa bé khác đấy thôi. Cô yên tâm đi nhé.”

Cô y tá cũng lên tiếng động viên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.