Editor: Trà Dâu
Beta: Trốt
______
“Cô ấy đến bao lâu rồi?” Bước chân Phó Kính Thâm vừa ra cửa phòng họp nhanh như gió.
Từ Cải đi theo, nghĩ ngợi một lát, vẫn nói thật: “Hơn nửa giờ.”
Phó Kính Thâm nhướng mày nhìn cậu ta một cái, khuôn mặt lạnh lẽo, biểu tình rõ ràng là trách cứ.
Từ Cải nuốt nuốt nước miếng, chột dạ bổ sung: “Phu nhân nói không muốn quấy rầy cuộc họp của ngài, bảo tôi không được nói...”
Phó Kính Thâm không làm khó cậu ta, nghĩ đến một mình Lương Tri đang ngồi ở văn phòng chờ anh, mà anh lại lãng phí thời gian hiếm hoi được bên cạnh Lương Tri, nghe đám người vô dụng báo cáo anh nhíu mày, trong lòng phiền muộn, lúc đến cửa văn phòng anh trầm giọng phân phó: “Về sau nếu phu nhân đến, không cần biết có việc gì, đầu tiên phải thông báo với tôi.”
Mặc dù chính anh cũng không rõ liệu Lương Tri còn chủ động đến đây chơi hay không, lần này cô đến đây, cũng do anh bỏ ra chút tâm tư lừa người đến.
“Vâng.” Từ Cải chỉ có thể nghe theo.
Phó Kính Thâm đẩy cửa đi vào đã thấy thân thể nhỏ xinh của Lương Tri ngồi co ro đáng thương trong góc sô pha lớn.
Ôm gối trước ngực, đầu nhỏ nghiêng một bên, làn váy màu xám nhạt mềm mại tươi mát rối loạn trên ghế.
Dù trên người mặc váy lụa màu lạnh, nhưng quanh thân lại lộ ra cỗ ấm áp làm văn phòng lạnh lẽo của Phó Kính Thâm tăng thêm không ít sắc thái.
Người đàn ông trở tay cẩn thận đóng cửa văn phòng, bước chân chậm lại, động tác nhẹ nhàng, sợ quấy nhiễu tiểu mỹ nhân đang ngủ trên sô pha.
Anh thong thả ung dung đi đến bên cạnh Lương Tri, bóng dáng cao lớn của anh bao phủ cả người cô.
Lúc Từ Cải đưa cô vào để cô một mình trong văn phòng, cô đã cởi áo choàng chống nắng mặc khi đi ra ngoài, áo choàng mỏng bây giờ đang nằm tuỳ tiện ở sô pha bên cạnh, cánh tay mảnh khảnh trắng nõn lộ ra bên ngoài.
Phó Kính Thâm thất thần nhìn một lát, khóe môi cong lên.
Anh nhẹ chân nhẹ tay rút chiếc gối bị Lương Tri ôm đến biến dạng ra ngoài, trên gối vẫn còn lưu lại hương thơm của cô, Phó Kính Thâm cúi người đến gần, một tay duỗi ra sau lưng cô, định ôm tiểu mỹ nhân đang ngủ vào phòng nghỉ.
Nhưng khi lòng bàn tay vừa chạm được tấm lưng bóng loáng non mịn của cô, thân thể Phó Kính Thâm chợt cứng lại, xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay lan đến trong lòng, người đàn ông ngừng thở, như thể chạm vào bảo vật quý giá.
Lông mi thiếu nữ đang ngủ say cong vút mềm mại che trước mắt, hô hấp đều đều lộ ra cỗ mùi sữa.
Khi đôi tay người đàn ông bế người trên sô pha lên, có lẽ cảm giác được không trọng lượng, thiếu nữ trong ngực giật mình một cái, tay nhỏ mơ mơ màng màng níu áo sơmi phẳng phiu của Phó Kính Thâm sợ bản thân ngã xuống, theo bản năng còn cọ cọ vào lồng ngực anh.
Bực tức của Phó Kính Thâm đối với đám người kia lập tức tiêu tan hết, trong lòng bây giờ chỉ có nhu tình.
Hai tay anh ôm chặt cô trong ngực, lông mi của Lương Tri hơi run rẩy, nửa tỉnh nửa mơ mở mắt, nhưng xem bộ dáng ngốc nghếch kia, hình như cũng chưa tỉnh hẳn.
Giọng nói của Phó Kính Thâm nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cong cong khóe môi, giễu cợt cô: “Nhóc con ở đâu to gan như vậy, dám ngủ gà ngủ gật trong văn phòng Phó tổng?”
Lương Tri hiển nhiên chưa phản ứng kịp, chỉ cảm thấy một hơi thở dễ chịu, giọng nói này cũng có chút quen thuộc, tiểu cô nương ngây thơ mà cong cong khóe miệng, từ xoang mũi phát ra một tiếng còn chưa tỉnh hẳn: “Ưm...”
Phó Kính Thâm cười khẽ, bàn tay to ôm cô, đi về phía cầu thang dẫn đến phòng nghỉ thông với văn phòng.
Đi được vài bước, lại nghe thấy âm thanh rầu rĩ của tiểu thiếu nữ trong ngực, so với vừa nãy đã tỉnh táo hơn nhiều: “Phó tiên sinh......?”
“Ừ.” Phó Kính Thâm cúi đầu nhìn cô, đáy mắt mỉm cười: “Còn buồn ngủ nữa không?”
Lương Tri theo phản xạ gật gật đầu, sau đó nhớ tới nhiệm vụ của mình đến đây là đưa âu phục cho Phó Kính Thâm, đâu thể muốn ngủ là ngủ, sau một lúc lâu lại lắc đầu, tóc rối tung cọ vào ngực Phó Kính Thâm có chút ngứa.
Lúc này cô mới ý thức được mình đang ở trong ngực người đàn ông, tiểu cô nương vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cựa quậy muốn xuống, nhưng hiển nhiên Phó Kính Thâm không cho cô cơ hội, bàn tay to ôm đến càng chặt.
“Mệt thì ngủ thêm một lát đi.” Phó Kính Thâm ôm cô vào phòng nghỉ trên lầu, mở cửa đi vào, rèm cửa dày nặng che ánh sáng chưa kéo ra, bên trong tối om, rất thích hợp để ngủ.
Thân thể tiếp xúc với giường lớn mềm mại, cơn buồn ngủ của Lương Tri lại đến, nhưng mông lung nhớ được mục đích đến của mình, cô cố gắng mở mắt nhìn anh, mềm mại nói: “Em mang âu phục của anh đến để trên sô pha.”
Phó Kính Thâm giúp cô chỉnh lại góc chăn, dừng tay một chút, cúi người đến gần cô, giọng nói tràn ngập từ tính: “Cảm ơn Phó phu nhân.”
“Vâng......” Lương Tri mềm mại nằm trên giường, cong khóe miệng cười cười tùy ý để Phó Kính Thâm giúp mình, cô bây giờ rất tin tưởng anh, lúc có anh bên cạnh trong lòng lại dâng lên cảm giác an toàn không giải thích được. Dường như nhớ tới điều gì, cô vươn bàn tay nhỏ mềm mại giấu trong chăn ra, nhẹ nhàng kéo kéo cổ tay áo Phó Kính Thâm.
Lông mày người đàn ông giương lên, hiểu ý mà cúi đầu, đưa tai đến gần, nghe thấy cô nhẹ giọng nói: “Phó tiên sinh, em mua trà sữa rồi, trên bàn trà trong văn phòng có một ly cho anh.”
Cô vẫn đang khép hờ đôi mắt, bộ dáng ngoan ngoãn chọc người ta phát run, Phó Kính Thâm nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cô, sau một lúc cười ra tiếng: “Cảm ơn bảo bối.”
Nhưng hình như Lương Tri không nghe được hai tiếng “Bảo bối” này của anh, tiểu cô nương quấn chặt chăn, không phản ứng.
Phó Kính Thâm đứng ở mép giường nhìn cô một lúc lâu, nhỏ giọng nói: “Em ngủ ngon nhé, anh xong việc sẽ đưa em đi ăn cơm, được không?”
Nhóc con trên giường hơi động đậy một chút, nhưng không trả lời, một lúc sau tự nhiên xoay người, tìm được tư thế nằm nghiêng thoải mái lại an tĩnh ngủ.
Chăn vừa được Phó Kính Thâm chỉnh lại bây giờ đã rối tung, lộ ra tấm lưng bóng loáng trắng nõn của Lương Tri, ánh mắt người đàn ông phía sau tối sầm lại, đứng yên hồi lâu.
Hầu kết anh giật giật, nhẹ giọng hỏi thử: “Tri Tri?”
“Ưm......” Xem ra tiểu nữ nhân trên giường ngủ say rồi.
Anh rốt cuộc khống chế không được, đến bên người cô, bàn tay to xoa sống lưng mềm mại, cánh môi hơi lạnh dán lên cần cổ mềm mại của cô, lúc nãy cô uống trà sữa, bây giờ vẫn còn lưu lại hương thơm ngọt ngào, người đàn ông nhịn không được hôn lên chỗ mềm mại, thấp giọng lẩm bẩm: “Tri Tri, Tri Tri? Anh yêu em......”
Thiếu nữ không phản ứng, sau một lát Phó Kính Thâm mới rời giường, giúp cô chỉnh lại chăn một lần nữa, tiểu nữ nhân trên giường cái gì cũng không biết.
Thật lâu sau, Phó Kính Thâm trở về phòng họp.
Mấy vị giám đốc đều phát hiện, Phó tổng trước nay luôn chỉnh tề giờ đây âu phục áo sơ mi lại có chút nhăn, khuôn mặt lạnh lùng không còn nghiêm túc như vừa rồi, tâm tình không hiểu vì sao mà tốt lên, đúng như lời Chu thiếu nói.
Trên tay còn mang theo ly trà sữa đã uống một phần ba.
Trên bàn trà trong văn phòng có hai ly, một ly còn chưa mở, chính là ly Lương Tri nói để lại cho anh, nhưng anh lại cầm ly đã cắm sẵn ống hút uống lên mấy ngụm, giống như......mùi hương ngọt ngào trên người Lương Tri ban nãy.
Thần kỳ, thật là quá mức thần kỳ.
Nhóm người giám đốc tranh thủ, chớp lấy thời điểm tâm tình Phó Kính Thâm đang tốt, chạy đến báo cáo công việc của mình.
Người đàn ông lúc này không còn chế giễu như lúc trước, chỉ ngẫu nhiên phát biểu ý kiến của mình, khi gặp chuyện thiếu sót và cần làm lại anh cũng không tức giận, không chút để ý cầm ly trà sữa uống mấy ngụm, dường như không có tâm tư ứng phó với bọn họ.
Lần thứ ba Phó Kính Thâm nhìn đồng hồ, mọi người trong phòng cũng đã báo cáo xong.
Mọi người đang chờ quyết định cuối cùng của anh, nào ngờ mắt Phó Kính Thâm không hề nhìn đến họ, nặng nề nói: “Trở về đi, về nhà ăn cơm sớm một chút.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vị “tổng tài mặt lạnh” đã bước ra khỏi phòng họp, trước khi đi, còn không quên mang theo ly trà sữa sắp uống hết.
Chu Tĩnh Hàng hứa hẹn dẫn mọi người đi ăn cơm, cười đến cà lơ phất phơ: “Này này này, mọi người theo tôi, đêm nay bổn thiếu gia bao hết Tiểu Dạ Loan, đừng ngẩn người nữa, không nghe Phó tổng bảo mọi người về ăn cơm sao? Thế nào, còn muốn tăng ca à?”
Đoàn người lập tức thu dọn đồ đạc chạy lấy người.
Trong lòng Phó Kính Thâm đầy lo lắng, Lương Tri còn đang ngủ trong phòng anh, không biết lúc này đã tỉnh chưa, nếu tỉnh rồi chắc hẳn bây giờ đang rất đói, sao anh có thể bỏ đói cô được, lại lo lắng có thể cô tỉnh dậy đã về biệt thự trước, bởi vậy vội vàng kết thúc cuộc họp đi tìm cô.
Lúc Phó Kính Thâm về đến văn phòng, vừa vặn gặp Lương Tri từ phòng nghỉ xuống, tay nhỏ xoa đôi mắt thì thấy anh đẩy cửa tiến vào, tiểu cô nương dừng một chút, e lệ nhìn anh, ngượng ngùng không dám cử động.
Bộ váy trên người thiếu nữ có chút lộn xộn do vùi mình trong ổ chăn, trông rất lười biếng, Phó Kính Thâm đến gần cô, khoé miệng khẽ cong: “Dậy rồi sao?”
Lương Tri ngẩng khuôn mặt vẫn còn buồn ngủ nhìn anh, mềm mại gật gật đầu.
Cô chậm rãi bước xuống cầu thang, Phó Kính Thâm tùy tay đặt ly trà sữa trở lại trên bàn.
Lương Tri lập tức phát hiện ly trà sữa chưa mở nằm lặng lẽ trên bàn, mà ly của mình lại bị Phó Kính Thâm uống sạch sẽ, ánh mắt cô kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Kính Thâm, mắt hạnh xinh đẹp giấu ngượng ngùng: “Phó tiên sinh......”
“Làm sao vậy?”
“Cái kia em đã uống rồi......” Cô cho rằng anh không biết, còn muốn giải thích.
Nhưng Phó Kính Thâm không kinh ngạc chút nào, cười cười, vẻ mặt mờ ám nhìn cô: “Ừ, mùi vị không tệ, rất ngọt.”
Lương Tri cúi đầu, gương mặt nóng bừng lên, không biết phải làm thế nào.
Người đàn ông cười khẽ một lát, ôn nhu hỏi cô: “Có đói bụng không?”
Lương Tri sửng sốt trong chốc lát, sau đó cười cười: “Vẫn chưa đói lắm.”
“Đưa em đi ăn nhé?”
“Dạ?”
Phó Kính Thâm tuỳ ý ném áo khoác ngoài trên khuỷu tay lên sô pha, đi qua dắt cô, ghé sát tai cô cười xấu xa: “Đưa em đi hẹn hò.”
“......” Nhịp tim Lương Tri lập tức nhảy dựng lên.
Phó Kính Thâm thấy cô đỏ mặt, biết cô da mặt mỏng, còn cười trêu chọc cô: “Không muốn?”
Lương Tri ngửa đầu nhìn anh một cái rồi nhanh chóng dời mắt.
Nghe thấy người đàn ông bên cạnh chậm rãi nói: “Phó phu nhân quên tôi mất rồi, phải đưa phu nhân đi bồi đắp tình cảm vợ chồng.”