Edit: Thanh Hưng
Buổi tối ngày Giáng Sinh, khắp nơi đều là người có đôi có cặp hoặc cả một nhóm người, Lâm Sơ ở cửa quán rượu đi mấy bước, sau khi nghĩ tới nghĩ lui vẫn bấm điện thoại của Diệp Tĩnh.
Có lẽ Diệp Tĩnh đang ở bên ngoài, bối cảnh âm thanh huyên náo, sau khi tìm một nơi yên tĩnh rồi mới để cho Lâm Sơ nói chuyện, Lâm Sơ một câu hai nghĩa biểu đạt ý tứ rõ ràng, Diệp Tĩnh lắp bắp nói: "Cậu...... Anh ta nói thật chứ?"
Lâm Sơ cau mày: "Tớ không rõ lắm, có phải anh ta đã từng liên lạc với cậu không?"
Diệp Tĩnh do dự nói: "Ừ, tớ nhận điện thoại của anh ta một lần, sau thì không để tới anh ta nữa."
Lâm Sơ hơi có cảm giác an ủi, lại vẫn cảm thấy phiền lòng: “Anh ta nói cậu không chịu để ý đến anh ta, hẹn tớ ra gặp mặt anh ta một lần, anh ta có chuyện muốn nói với tớ.”
Diệp Tĩnh vẫn tin tưởng lời nói của Trình Hạo, cô ấy sợ hãi nói: "Cậu nói liệu tớ có xảy ra chuyện gì không?"
Lâm Sơ vốn định mắng cô ấy đáng đời, nhưng Diệp Tĩnh đã hối hận, cô có mắng nữa cũng là phí công: “Có nên đi gặp anh ta hay không, cậu tự tính toán, cậu đi gặp hoặc là tớ đi gặp.” Đây là chuyện của Diệp Tĩnh, Lâm Sơ vứt quyền quyết định cho cô ấy, thật ra thì chính cô cũng không để ý, theo ý cô, cô hoàn toàn không muốn thấy Trình Hạo, nhưng Trình Hạo không có lý do gì phải lấy chuyện này ra để nói dối, nếu anh ta nói dối, đơn giản cũng là vì muốn nhân cơ hội gặp Diệp Tĩnh một lần, vậy thì lại càng không thể để Diệp Tĩnh đi, Diệp Tĩnh quá mềm yếu, cô ấy đã từng yêu người đàn ông kia.
Diệp Tĩnh do dự, một hồi lâu mới nói: "Tớ không dám đi gặp anh ta." Đó (di.da.l.qy.do) chính là muốn Lâm Sơ đi gặp: "Cậu hẹn anh ta ở đâu, tớ ở phụ cận chờ có được hay không?"
Lâm Sơ thở dài, sau khi cúp điện thoại thì gọi hỏi Trình Hạo địa chỉ gặp mặt, lại một lần nữa hỏi hắn ta có thể nói luôn qua điện thoại hay không, Trình Hạo chỉ nói trong điện thoại không nói rõ ràng được, Lâm Sơ bất đắc dĩ, đón xe chạy đến địa điểm gặp mặt.
***
Cửa hàng ăn uống bên cạnh Nam Hồ vô cùng đông người, Lâm Sơ tìm được phòng cà phê, lại nhìn ngó nửa ngày mới thấy Trình Hạo ngồi ở chính giữa.
Trình Hạo hỏi cô: "Uống gì đây?"
"Không cần."
Trình Hạo trực tiếp vẫy gọi phục vụ, tự chủ trương gọi một ly cà phê, Lâm Sơ nhìn menu, một ly nho nhỏ gần 50 nguyên, cô lại nghĩ tới cà phê nóng lúc còn đi học vẫn hay mua để uống, năm đồng tiền một chén lớn, Diệp Tĩnh luôn nói điều kiện nhà Trình Hạo không tốt, lúc cô ấy mua đồ uống luôn mua giùm Trình Hạo một ly.
Số lần Trình Hạo mời khách không nhiều, địa điểm đều là quán lẩu hoặc là quán đồ nướng tự phục vụ, 39 đồng một người bao gồm cả đồ uống, bốn năm đại học hắn ta đều dành được học bổng của nhà trường, ngoài giờ học còn đi làm thêm tự trang trải học phí, hắn ta là tấm gương của rất nhiều người, sùng bái của Diệp Tĩnh đối với hắn ta gần như si mê.
Hiện tại, hắn ta là một người thành công nhất trong đám học trò ngày ấy, tiền một ly cà phê còn đắt hơn một bữa cơm của người bình thường.
Trình Hạo nhớ lại ngày trước: "Lúc ấy người Diệp Tĩnh nói tới nhiều nhất chính là cô, chỉ là cô không hay theo chúng tôi đi chơi, một học kỳ có thể mời được cô năm lần đã là rất tốt rồi."
Lâm Sơ để điện thoại di động xuống, tự nhiên khuấy đều cà phê trước mặt một cái, liếm liếm rồi mới để cái muỗng xuống, ngẩng đầu nhìn thấy Trình Hạo cau lông mày vì cử chỉ của cô, Lâm Sơ ngồi dựa vào thành ghế, bắt chéo chân, đôi tay đặt trên bắp đùi, áo khoác ngoài màu đen đã mặc bốn ngày nhưng nhìn vẫn như mới, cô trưng ra nụ cười chính phủ, nhếch miệng lên, mặt mày bất động: "Anh theo tôi làm quen làm gì, nói điểm chính, tôi với anh không có gì hay để nói!"
Trình Hạo hơi chậm lại, sắc mặt có chút khó coi, hắn ta nhìn không quen nhất là khuôn mặt tươi cười kiểu này của Lâm Sơ, cười như không cười, giống như nhìn thấu tất cả mọi chuyện, chỉ chờ xem chuyện cười của người khác.
Trình Hạo nói: "Lữ Lâu Nhàn phát hiện ra chuyện của tôi và Diệp Tĩnh, cô ấy cãi nhau một trận lớn với tôi, tôi lo lắng cô ấy đi tìm Diệp Tĩnh gây phiền phức, bên phía cô ấy tôi sẽ để ý, Diệp Tĩnh bên này, làm phiền cô chăm sóc một chút."
Lâm Sơ cảm thấy kỳ lạ, hắn ta có tư cách gì tới "Phiền" cô, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Trình Hạo cầm một túi giấy lớn đưa cho Lâm Sơ: "Tôi biết rõ mình đã tạo nên đau khổ cho Diệp Tĩnh, tôi cũng không phải là một món đồ, về sau tôi sẽ cố gắng không đi tìm cô ấy, tôi sẽ không gây thêm phiền hà cho cô ấy nữa, quà này tôi mua cho Diệp Tĩnh, tặng cho cô ấy một lần cuối cùng, cô giúp tôi đưa đi."
Lâm Sơ cười nhạt: "Vì cái gì mà tôi phải giúp anh chuyển giao?"
Trình Hạo nhỏ giọng nói: "Lâm Sơ, tôi biết rõ cô không coi tôi ra gì... Tôi chia tay Diệp Tĩnh cưới Lữ Lâu Nhàn, tôi là loại người coi trọng sự nghiệp, cho tới bây giờ tôi cũng không xin các người xem trọng tôi một chút, loại quả đắng này tôi tự mình nếm." Hai mắt của hắn ta dần dần ướt át: "Mà tôi thật sự yêu Diệp Tĩnh, tôi không biết về sau tôi sẽ như thế nào, nhưng chỉ có một điều là tôi có thể khẳng định, tôi không thể yêu một người nào khác như yêu Diệp Tĩnh nữa."
Trời đông giá rét, trong quán cà phê để nhiệt độ phù hợp, nhưng Lâm Sơ vẫn nổi lên một tầng da gà, đổi lại ngày trước cô nhất định chê cười khinh thường, nhưng bây giờ, cô lại có cảm xúc.
Trình Hạo ép lui nước mắt, lại đẩy túi giấy một cái: "Cho nên làm phiền cô chuyển giao cho Diệp Tĩnh, đây là một lần cuối cùng tôi tặng quà cho cô ấy."
Lâm Sơ giật giật ngón tay, tròng mắt liếc mắt nhìn điện thoại di động, một hồi lâu mới chậm rì rì gật đầu, lại cảnh cáo nói: "Tôi mặc kệ anh giải quyết chuyện này trước mặt vợ anh thế nào, nhưng anh