Lâm Cô Nương Thành Tù Ký

Chương 58: Chương 58






Edit: Thanh Hưng

Hai người ở trong phòng khách chật hẹp vừa ăn vừa nói chuyện, coi như một câu cũng không nói, Lâm Sơ cũng không cảm thấy vắng lạnh. Trầm Trọng Tuân hỏi cô vì sao về trễ như thế, Lâm Sơ trả lời: "Kẹt xe." Cái này cũng không coi là nói láo, cô không muốn phá hủy bầu không khí, cũng không muốn tạo ra mâu thuẫn giữa hai cậu cháu.

Trầm Trọng Tuân bảo cô mỗi món ăn đều phải ăn một ít, nhất là thịt lại càng phải ăn nhiều. Thật ra Lâm Sơ đã bắt đầu có da có thịt hơn, hơn nửa năm này cô áp lực quá lớn, sau lại vướng vào sự việc trong đơn vị kia, vẫn luôn lãng phí lương thực.

Sau khi làm lành với Trầm Trọng Tuân, rốt cuộc cô cũng được hưởng thụ tư vị của tình yêu, sau lưng vốn là bấm không ra thịt hiện tại cũng có thể bấm ra thịt, lúc thay cô tắm rửa Trầm Trọng Tuân đặc biệt thích nhéo thịt của cô, bởi vì đây là thành quả anh nuôi ra.

Các đài truyền hình lớn đều có chương trình chào năm mới, thức ăn ăn được không sai biệt lắm, Lâm Sơ lập tức trở về phòng ngủ mở máy vi tính ra tìm kiếm các chương trình trực tiếp, Trầm Trọng Tuân dọn sạch bàn, cầm thức ăn và pizza đi vào, Lâm Sơ chỉ vào máy vi tính nói: "Anh muốn xem đài nào?"

Mỗi đài đều mời tới một minh tinh khác nhau, mà minh tinh nào Lâm Sơ cũng (di.da.l.qy.do) muốn xem, Trầm Trọng Tuân thay cô quyết định một người, Lâm Sơ cầm đồ ăn lên cắn một miếng, hàm hồ nói: "Xem xong cái này thì anh về đi."

Trầm Trọng Tuân không lên tiếng, tắt đèn cùng cô tựa vào trên giường.

Bên ngoài kiều lương mây tía sáng chói, từ góc độ của Lâm Sơ nhìn sang, loáng thoáng có thể nhìn thấy một vài ngôi sao. Ban đêm ở Nam Giang cũng không bị bóng tối thống trị, có lúc có thể nhìn rõ ràng cả những đám mây. Vào lúc này nhìn sang, trong tấm màn đen hình như rơi xuống sợi bông, lại bị gió dán vào trên cửa sổ.

Cửa sổ mở ra một khe hở, Lâm Sơ sợ lạnh, nhưng không khí trong phòng thuê nói chung vẫn có chút không lưu thông, từ trước đến giờ cô luôn có thói quen để lại một khe hở, giờ phút này gió lạnh lùa vào bên trong phòng, lạnh buốt.

Lâm Sơ nhích lại gần Trầm Trọng Tuân, lo lắng anh sẽ lạnh, hỏi: "Nếu không em mở điều hòa nhé?"

Trầm Trọng Tuân lắc đầu một cái, "Không cần đâu." Anh cầm lấy pizza trên bàn để máy vi tính, hỏi Lâm Sơ: "Ăn vài miếng nữa nhé?"

Lâm Sơ thuận theo cắn hai miếng, nhai qua loa rồi nhuốt xuống bụng. Cô không thích ăn pizza, khô cứng không có mùi vị, căn cứ vào nguyên tắc tiết kiệm lương thực, cô nắm tay Trầm Trọng Tuân, dời pizza đến bên miệng của anh, Trầm Trọng Tuân cười một tiếng, hai ba miếng đã nuốt chỗ pizza còn dư lại vào bụng.

***

Lúc bọn họ đang xem chương trình cuối năm, ở một đầu khác của Nam Giang trong phòng khách nhà họ Trầm cũng đang xem truyền hình trực tiếp không khí đón chờ năm mới trên phố.

Gần đây thân thể Trầm Hồng Sơn không tốt lắm, dù sao cũng đã lớn tuổi, hai ngày trước đi bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ, huyết áp mỡ trong máu hơi cao, Trầm Trọng Hạ bảo ông về sau tận lực ít xã giao, lại mệnh cho Văn Bội Như làm nhiều thức ăn thanh đạm một chút, vào lúc này Văn Bội Như đang ôm máy tính bảng tìm thực đơn, thỉnh thoảng thấy một món dược thiện, cô ấy lại hỏi ý Trầm Trọng Hạ.

"Em cứ xem đi, nấu ăn anh đâu có hiểu, hiện tại ba đã đi ngủ rồi, mới vừa nãy còn chưa uống thuốc, nếu ba dậy đi nhà vệ sinh, em nhớ nhắc ba uống."

Văn Bội Như gật đầu một cái: "Biết ạ, đúng rồi, hôm nay A Tấn cũng không về dùng cơm, trước đây cậu ta nói Nguyên Đán không trở lại coi như thôi, bây giờ đã trở lại rồi mà còn không về nhà."

Trầm Trọng Hạ bất đắc dĩ: "Cậu ta nói có chuyện, cũng không biết là thật hay giả, anh sợ cậu ta vẫn còn đang giận dỗi, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, ba không cho cậu ta làm cái này cũng là vì tốt cho cậu ta, cái tính tình kia, chỉ có thể ngây ngô trong phòng làm việc mới an phận một chút được, làm ký giả chạy tới chạy lui, cả ngày hết một vết thương lớn lại tới một vết thương nhỏ, làm cho người ta lo lắng sợ hãi, cậu ta lại không có ba mẹ, chỉ có thể nhờ em chăm sóc......"

Văn Bội Như vội vàng ngắt lời anh ta, liếc mắt nhìn phòng ngủ: "Tốt lắm tốt lắm, đừng nói cái này nữa."

Trầm Trọng Hạ cũng không muốn nói những thứ này, chỉ là đối với Giang Tấn anh ta thật sự không thể làm gì. Chương trình cuối năm chiếu đến quảng cáo, Trầm Trọng Hạ chuyển sang đài địa phương xem tin tức buổi chiều, tin tức vừa lúc phát lại truyền hình trực tiếp không khí lúc sáu giờ chiều, anh ta tiếc nuối nói: "Vốn dĩ vội vã từ ngoài tỉnh quay về sớm như vậy là muốn dẫn em đi Nam Hồ xem pháo hoa, cố tình em lại không chịu ra cửa."

Văn Bội Như cười nói: "Tin tức thời tiết nói bên ngoài có tuyết rơi, anh xem bây giờ không phải thật sự là tuyết đang rơi à, lạnh lắm, chúng ta đã là vợ chồng, ngây ngô trong nhà là tốt rồi."

Trầm Trọng Hạ cũng cười cười, tầm mắt đột nhiên bị bóng người thoáng qua màn hình hấp dẫn: "Ai ai, em xem người đó có phải A Tấn không?"

Văn Bội Như đưa mắt nhìn, nghi ngờ nói: "Hình như là á."

Giang Tấn mặc quần áo hiệu Bì Giáp Khắc, đứng tựa vào xe máy màu đen, bên cạnh còn có một cô gái. Trầm Trọng Hạ và Văn Bội Như liếc mắt nhìn nhau, hóa ra Giang Tấn đã có bạn gái.

Đáng tiếc người bạn gái này lại đội mũ bảo hiểm, ống kính lại lướt qua quá nhanh, bọn họ cũng không thấy rõ.

***

Lâm Sơ may mắn lên TV, cô hoàn toàn không ngờ có thể khéo như vậy. Trong phòng thuê chỉ có máy vi tính, từ trước đến giờ cô rất ít khi xem tin tức (lqd) buổi chiều, giờ phút này Trầm Trọng Tuân lấy lá trà mang từ trong nhà Lâm Sơ tới ra, thay cô rót một chén trà tiêu thực. Lâm Sơ cầm cái ly, tự mình uống một hớp, lại đưa tới khóe miệng Trầm Trọng Tuân cho anh uống một hớp, uống xong hơn nửa ly, tuyết bên ngoài hình như lại lớn hơn một ít, Lâm Sơ mang dép, úp sấp trên bệ cửa sổ nhìn một chút: "Cũng không rơi quá lớn đâu, nhưng anh lái xe vẫn không an toàn."

Phía sau dán tới một thân thể, Trầm Trọng Tuân hôn lên lỗ tai của cô, lấy ra một cái hộp đung đưa trước mặt Lâm Sơ, nói thật nhỏ: "Anh mang đến."

Lâm Sơ giật mình trong lòng, trên mặt khẽ ửng hồng, đẩy tay của anh ra nói: "Anh anh anh......" Cô cúi đầu hừ một tiếng, bàn tay Trầm Trọng Tuân từ dưới nách vòng lại, trực tiếp phủ lên ngực của cô, Lâm Sơ quẳng xuống bốn chữ cuối cùng: "Không tốt bụng!"

Trầm Trọng Tuân cho là mình tâm địa thiện lương, anh đã dành hết tất cả thương yêu cho Lâm Sơ.

Trước bệ cửa sổ có một tấm thảm nhung, phía trên là vài món áo khoác cùng áo len của


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.