Editor: Meekiuu
Page: Diaries blog of Mee
...
Các thiên thần áo trắng thực là những người rất tận chức trách, mười mấy phút trước mới bị gọi đến giờ lại gọi bị gọi tiếp cũng vội vàng chạy tới, thấy người nhà bệnh nhân lo lắng hoảng loạn như vậy, y tá trực ban cũng nhận ra đã có vấn đề, vì thế động tác càng nhanh chóng, một đám người một lần nữa ùa vào phòng bệnh.
Tần Ngạn còn chưa kịp hoàn hồn sau một loạt biến cố, chỉ có thể ôm hoa đứng tại chỗ, sau đó liền bị bác sĩ cùng y tá đang vội tiến vào mà đẩy vào góc tường.
Nhìn những y bác sĩ đang vội vàng kiểm tra và người đứng bên cạnh chăm sóc sắc mặt căng chặt Tần Tuyển, Tần Ngạn thật cẩn thận mà mở miệng hỏi thăm xem chị dâu đã xảy ra chuyện gì, kết quả là anh ấy chỉ nhìn chăm chăm lên trên giường bệnh, căn bản đến cái khóe mắt cũng chẳng thèm cho hắn.
Vốn muốn hỏi tình hình chị dâu đang như thế nào nhưng nhìn thấy biểu hiện như muốn giết người của anh trai để trút giận, Tần Ngạn hậm hực mà ngậm miệng, im lặng đứng một góc nhìn các y bác sĩ bận rộn.
Đội ngũ y tế rất chuyên nghiệp, dưới sự kiểm tra và phương pháp của họ Trần Hòa Nhan cũng dần dừng ho khan, tình hình cũng mau chóng ổn định.
Cũng may lần này không có nguy hiểm gì nhưng bác sĩ cũng nghiêm nghị nhắc nhở Trần Hòa Nhan, cô cần một thời gian dài để bình ổn cảm xúc tâm tình, không được có những cảm xúc kích động, cần tâm bình khí hòa*, cần duy trì lạc quan, tâm trạng vui tươi...
(*) Người thực sự có tu dưỡng, lời nói hay việc làm của họ đều rất bình hòa, không hung hãn hống hách. Họ có thể chung sống hài hòa với bất luận là người nào. Tâm bình khí hòa khiến cho người ta luôn thể hiện ra bên ngoài một vẻ nho nhã lịch sự, ôn nhuận như ngọc, khiến người tiếp xúc cảm thấy dễ chịu như gặp được một cơn gió mùa xuân.
Một nhóm người một phen hốt hoảng, nguy hiểm cũng đã được loại bỏ, các y bác sĩ cũng rất tận trách, họ cố ý ở lại một chút để quan sát, xác định Trần Hòa Nhan không có vấn đề gì nữa mới cùng nhau rời đi.
Dây thần kinh luôn căng chặt của Tần Tuyển cùng người Trần gia cuối cùng cũng có thể thả lòng vài phần.
Nhưng Trần Hòa Nhan vừa mới tỉnh lại không bao lâu, sau một phen lăn lộn như vậy, sắc mặt mãi mới có thể khôi phục được một chút lại mất đi, sắc mặt có chút tái nhợt, uể oải nằm trên giường bệnh, hai mắt khép hờ.
Tần Tuyển cúi người ghé vào tai Trần Hòa Nhan, liếc nhìn nửa chén cháo nhỏ còn lại trên giường nhẹ giọng hỏi: “Muốn ăn thêm một chút không?”
Trần Hòa Nhan khẽ lắc đầu, tỏ ý không muốn, cô dừng ánh mắt lại trên phía ngực của Tần Tuyển, hôm nay Tần Tuyển mặc một bộ màu xám đậm cùng áo sơ mi, vừa rồi thức ăn bắn lên trên làm vết loang lổ trên áo thực rõ ràng, vì vậy cô chỉ vào vết bẩn trên cổ áo, trên trước ngực...giơ tay mới lấy khăn giấy trên tủ cạnh đầu giường.
Tần Tuyền nhẹ nhàng cầm tay Trần Hòa Nhan để lại ngay ngắn, lúc này hắn mới với tay lấy khăn giấy ra lau, lúc này vết bẩn cũng đã khô không thể lau được nên hắn cười nói: “Không sao, chút nữa Tưởng Lập sẽ mang quần áo của anh tới đây, đến lúc đó thay một chút là được.”
Hắn nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô rồi hạ giọng, “Nếu mệt thì nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, anh ở đây với em.”
Trần Hòa Nhan dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, từ từ nhắm hai mắt lại, cũng che khuất đi một số cảm xúc không thể nói rõ...
Cô vừa rồi vẫn luôn cô gắng biểu hiện như chính mình thoạt nhìn rất bình thường, không nhìn sang hướng của Tần Ngạn, cô sợ Tần Tuyển nhìn ra cái gì khác thường.
Rốt cuộc, hiện tại Tần Ngạn vẫn là em chồng cầm hoa tưới tới thăm bệnh, nhẹ nhàng ân cần mà gọi chị dâu, chứ không phải sau này lại là bộ mặt lạnh lẽo âm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, đối xử với cô giống như một cái báo ứng của tiểu Tần tổng dành cho...
Trong phòng bệnh sắc trời cũng đã tối, thời gian cũng không còn sớm.
Vì hôm nay Trần Hòa Nam vừa trở lại thành phố A, vừa mới xuống tàu, chưa có về nhà liền mang theo hành lí đến thẳng bệnh viện, hắn lần này có tổng cộng năm ngày nghỉ.
Ba Trần cùng mẹ Trần cảm thấy chỗ này nhiều người cũng không thích hợp, sẽ quấy rầy con gái nghỉ ngơi, vì thế Trần gia bọn họ cùng Tần Tuyển thương lượng bọn họ sẽ về nhà trước, Trần Hòa Nam cũng về và cất hành lí, cũng quá muộn mà bà nội Trần cũng đã lớn tuổi rồi ở lại cũng không chịu nổi, tạm thời hôm nay Tần Tuyển ở lại bệnh viện, hôm sau lại đến đổi người.
Sau một cuộc thương lượng thật tốt, Trần gia liền chuẩn bị rời đi.
Nhìn thấy người Trần gia đều chuẩn bị đi ra ngoài, Tần Ngạn vốn vẫn luôn đứng lẳng lặng một góc nghĩ người Trần gia cũng đã rời đi, hắn với tư cách là em chồng cũng không nên tiếp tục ở lại đây, vì thế hắn cẩn thận nhìn vẻ mặt anh trai, thấp giọng nói: “Kia...vậy thì em cũng đi đây, không thể ở đây làm phiền chị dâu nghỉ ngơi.”
Tần Ngạn từ nhỏ đã sợ anh trai hơn cả ba mình, vừa rồi thực sự là sắc mặt của anh trai không được tốt, cho nên hắn vẫn luôn cúi đầu không dám mở miệng nói chuyện.
Tần Tuyển nghe xong liền gật đầu, “Được, về trước đi.”
“Cái kia...hoa này em nên đặt ở đâu?” Tần Ngạn ngập ngừng hỏi, tay vẫn ôm bó hoa.
Tần Tuyển nhìn những bông hoa cẩm chướng hồng rực kia, suy nghĩ một chút rồi nói với Tần Ngạn, “Chị dâu em thân thể còn rất yếu, hoa có phấn hoa, tốt nhất không nên tiếp xúc, miễn cho lại ho khan, mang về đi.”
“Được, được, được.” Nghe được lệnh, Tần Ngạn cảm giác như trút được gánh nặng, không ngừng gật đầu, ôm bó hoa trong tay đi theo người Trần gia ra ngoài.
Nhưng vừa đi được vài bước, Tần Ngạn bỗng dừng lại bước chân, do dự một lúc mới nói với Tần Tuyển: “...Anh, hôm nay vốn Tiểu Hân cũng muốn cùng em đến thăm chị dâu, nhưng cô ấy hai ngày nay thông cáo quá nhiều mà không đẩy đi được, cô ấy...cô ấy muốn em thay lời cùng hướng chị dâu nói một lời xin lỗi, cũng chúc chị dâu có thể sớm ngày bình phục, chờ đến khi cô ấy rảnh liền tới thăm chị dâu.”
Nghe vậy Tần Tuyển nghiêng đầu lên nhìn về phía Tần Ngạn, đôi mắt đen nhánh thâm trầm nhìn thẳng vào mặt hắn sau đó mới nhàn nhạt mở miệng: “Được, đã biết.”
Nói xong anh liền quay lại nhìn về phía vợ mình, người trên giường có vẻ ngủ không được ngon.
Trần Hòa Nhan kì thật cũng không có hoàn toàn ngủ say, nửa tỉnh nửa mơ mơ mơ màng màng, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng sột soạt cùng tiếng nói chuyện của mọi người trong phòng bệnh, có tiếng của ba mẹ, rồi tiếng của Tần Tuyển, còn có...Tần Ngạn, kết hợp cùng những hình ảnh chưa từng xảy ra trong trí nhớ mình, Trần Hòa Nhan cảm thấy có chút khó thử, dù có nhắm chặt hai mắt, mí mắt dưới tròng vẫn lay động, lông mày cũng nhíu lại.
Mà Tần Ngạn nghe được lời anh trai mình nói, trong lòng cũng cảm thấy thả lỏng hơn ít, sau khi cùng Tần Tuyển tạm biệt, một lúc sau liền đi theo Trần gia ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Tần Ngạn cùng người Trần gia cùng đi thang máy, Tần Ngạn là thiếu gia hào môn, có thói xã giao thân thiện cùng mọi người, chỉ với đường đi từ phòng bệnh đến thang máy hắn đã thành công lấy được hảo cảm của Trần gia.
Đặc biệt là bà nội Trần, bà cụ đối với thanh niên đẹp trai lại lễ phép tử tế này rất có hảo cảm, bước vào thang máy, già trẻ lớn bé vẫn trò chuyện thật vui vẻ, Tần Ngạn nói chuyện buồn cười đến bà nội Trần cũng cười theo, mặt mày hớn hở.
Mà Trần Hòa Nam đứng ở phía sau hai người không nói một lời mà nhìn Tần Ngạn đang khom lưng đỡ bà nội đang nói đùa, trong mắt như đang suy tư...
...
Trăng cũng đã lên tới đỉnh đầu, vạn vật đều im lặng, cũng đã gần hai giờ sáng, tầng tám là khu viện VIP của bệnh viện cũng thực yên lặng, lúc này đến khi đêm khuya càng yên lặng, thỉnh thoảng vẫn có tiếng bước chân của vài hộ sĩ y tá ca đêm ngoài hành lang.
Trần Hòa Nhan nằm trên giường bênh, trong bóng tối lặng lẽ mở to con mắt, rèm cửa trong phòng cũng đã được kéo lên, lúc này trong phòng một mảnh đen sì trước tầm mắt, chỉ có một chút ánh sáng nhạt nhòa từ bên hành lang hất vào qua những khe hở.
Cô mở to mắt nhìn ánh sáng chiếu vào kia một hồi, lưng có một chút tê vì ngủ nằm ngửa, cô liền nhẹ nhàng thử vặn bả vai cùng phần eo, chẫm rãi xoay người.
Cô cũng đã hôn mê nhiều ngày như vậy, sau khi tỉnh lại liền ngủ tiếp, ngủ gần cả một ngày, khi nhìn thấy Tần Ngạn, cô bị sợ hãi đến ngây người rồi lúc sau lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, đại khái là cũng đã ngủ một giấc dài nên giờ không còn buồn ngủ, nửa đêm tự dưng tỉnh dậy, tuy rằng thân thể còn chút suy yếu nhưng làm như nào cũng không ngủ được vì thế mà cứ nằm đó mà mở mắt nhìn xung quanh.
Trong căn phòng bệnh yên tĩnh, Trần Hòa Nhan thậm chí còn nghe được tiếng thở nhẹ nhàng của Tần Tuyển, người đang ngủ say trên ghế sô pha cách cô không xa.
Tần Tuyển...
Còn có Tần Ngạn...
Còn có ba mẹ cô, em trai, bà nội,...Thế giới này nhân vật trung tâm là nữ chính Khương Hân.
Nghĩ đến tương lai sắp sửa phát sinh một loạt biến cố, Trần Hòa Nhan chỉ cảm thấy vết thương sau gáy kia lại bắt đầu nhói lên, còn có trên cô tay phải dường như lại cảm giác được một sự đau đớn quỷ dị.
Trần Hòa Nhan hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại.
Cô nên làm cái gì bây giờ?
Khương Hân cùng Tần Ngạn là nam nữ chính trong tiểu thuyết, có thể nói họ trong thế giới này là mệnh định chi tử, mà cô cùng người thân của cô chỉ là những vai phụ, là bia đỡ đạn để tạo nên tình yêu hoàn hảo của nam nữ chính.
Đây là ý nghĩa tồn tại của những vai pháo hôi, cũng là số phận mà tác giả cuốn sách đã an bài.
Cho nên cô phải làm sao đây? Kết cục của cô cũng đã sớm bị an bài đến rõ ràng, cô còn có thể làm gì? Chấp nhận số phận sao?
Đương nhiên là không! Dựa vào cái gì mà cô phải chấp nhận số phận đó!
Nói đến cùng là cô đã làm cái gì quá đáng đến mức không thể tha thứ? Không có.
Dù là kẻ giết người cũng không vạ tội đến ba mẹ, chồng con!
Thế thì dựa vào đâu mà cô phải rơi vào cái kết cục cửa nát nhà tan, kết cục bi thảm như vậy!
Rõ ràng từ nhỏ cô đã có một gia đình hòa thuận, hạnh phúc, được cha mẹ trưởng bối yêu thương, thành tích học tập uu tú, cô cũng thi được vào trường đại học tốt nhất cả nước, trong sự khen ngợi của các thầy cô giáo nói cô sẽ có một cuộc sống hạnh phúc sung túc. Sau đó cùng Tần Tuyển kết hôn, trừ bỏ cùng mẹ chồng ở chung có chút không thoải mái nhưng cuộc sống hôn nhân cũng rất mĩ mãn hạnh phúc, chồng cô chưa bao giờ làm cô phải chịu ủy khuất, anh cũng yêu cô tôn trọng cô, tuy có hơi trầm mặc nhưng luôn dùng hành động để biểu đạt.
Cô cảm thấy nhân sinh chính mình rõ ràng tốt đẹp như vậy, như thế nào liền thành vì phụ trợ người khác có tình yêu hôn nhân ngọt ngào mà phá hoại chính hạnh phúc bản thân?
Cũng vì xảy ra cái tai nạn ngoài ý muốn này, cô trong cơn hôn mê mà thấy được nội dung cuốn sách, nhìn thấy kết cục trong tương lai, đó chính là ông trời vận mệnh chú định muốn giúp cô, vậy cô làm sao có thể nhận thua.
Tất cả đều chưa có phát sinh, vẫn còn kịp, cô phải làm cái gì đó, cô tuyệt đối không chấp nhận cái vận mệnh như vậy, ít nhất cô không thể trơ mắt nhìn những người yêu thương xung quanh mình lần lượt chết vì mình.
Trần Hòa Nhan thở dài một hơi vì nỗi buồn bực đang đè nén trong lồng ngực, lúc này cô cảm thấy cổ tay phải đau càng thêm rõ, giống như thật sự có một lưỡi dao đang từng chút từng chút đâm vào da thịt cô vậy.
Cô tuyệt không thể đầu hàng trước số phận đã định trước kia.
Trần Hòa Nhan chịu đựng đau đớn cắn răng, hai tay chống lên giường run rẩy lấy lực để xuống giường, nhưng vì cổ tay phải đau đến mức không chịu được, cô liền nắm chặt tay thành nắm đấm rồi duỗi ra thu vào trong không trung, nhưng cuối cùng là tay trái vốn đã yếu không thể chống đỡ một mình sức nặng cơ thể, cuối cùng lại ngã xuống giường.
Giường bệnh phát ra âm thanh nhàn nhạt, ngay trong nháy mắt liền nghe được tiếng vật nặng trên sô pha bùm một tiếng lăn xuống đất cách đó không xa.
...
Tác giả có lời muốn nói: Nói một chút về chương này ~
Có độc giả nói tại sao lại đau cổ tay, quả thực có chút hư ảo, cũng coi như là ảo giác, dù sao đây cũng chỉ là ảo giác. Rốt cuộc đây cũng là truyện huyền huyễn, đến cái nguyên nhân rồi kết thúc của nó thì phiên ngoại sẽ nói một chút.
Ngoài ra, nữ chính là đọc được một quyển sách và tin rằng nội dung trong cuốn sách đó chỉ đơn giản như vậy, hoặc để cô ấy trải nghiệm tất cả việc của kiếp trước dưới dạng một quyển sách, để cô ấy thức tỉnh và đọc được cuốn sách gốc. Kí ức thực sự sẽ là sự thức tỉnh của từng nhân vật trong sách.
...
Cầu nhận xét và góp ý. Mong mọi người nhận xét thật nhiều thật nhiều để tớ rút kinh nghiệm và cải thiện trình edit nhiều hơn.
...
Hello mình quay lại rồi nè, lại là một tuần mới tới rồi, chúc các cậu có một tuần mới vui vẻ mạnh khỏe nhá